Thạch Dân Uy rất tán đồng: "Trên đời này, ngụy quân tử đáng sợ hơn tiểu nhân nhiều. Tiểu nhân thế nào thì đều đã bày ra ngoài, còn có thể khiến người ta biết đường đề phòng; ngụy quân tử... Hừ, Nhị nãi nãi gả vào cái nhà như thế, khó trách ngay cả xương cũng không còn."
Cố Thanh Hoàn mỉa mai: "Chẳng lẽ sư gia đã quên, Cố phủ chính là gia tộc thi lễ, một nhà ba tiến sĩ."
"Thi lễ cái rắm!" Thạch Dân Uy bỗng chửi tục.
Mọi người nghe câu chửi đó mà khoan khoái. Cố gia này ngay cả rắm còn chẳng bằng, đê hèn khiến người khác buồn nôn.
"Tiểu thư, người ta đã sắp giết tới đây rồi, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được."
Nguyệt nương lo lắng không thôi. Tuy rằng bên cạnh tiểu thư có hai người Diệp Thanh, Diệp Tử, nhưng minh thương dịch đóa, ám tiễn nan phòng*, vẫn cần phải tiên hạ thủ vi cường.
(*) Mũi thương đâm ngay trước mặt thì dễ tránh né, nhưng tên bắn lén thì khó mà đề phòng.
"Sư gia, ý của ngươi là?" Cố Thanh Hoàn nhìn về phía Thạch Dân Uy.
Thạch Dân Uy chăm chú: "Tiểu thư, chúng ta vẫn chưa thể hành động ngay được. Tạm thời chỉ có thể yên lặng theo dõi tình hình."
Cố Thanh Hoàn đã hiểu.
"Lúc thích hợp có thể thêm dầu vào lửa." Thạch Dân Uy khẽ than, "Trước tiên ra tay từ Quận chúa và Cố Nhị gia."
"Vậy trước hết bắt đầu từ chân tướng việc Trương di nương sẩy thai đi." Cố Thanh Hoàn nhíu chặt đôi chân mày, trong ánh mắt thoáng qua sự lạnh lẽo.
Một bữa tiệc sinh thần đang vui vẻ, cuối cùng lại tan rã trong không vui. Đám người hầu Cố phủ nhìn các chủ nhân ai nấy đều nghiêm mặt, sợ tới nỗi ngay cả đi đường cũng hận không thể nhón chân lên mà đi, chỉ sợ không cẩn thận biến thành nơi trút giận.
Hôm nay, Trương thị mới vừa uống thuốc xong, bức màn cửa được vén lên, Tiểu Cốt bước đến.
"Di nương, có khách tới."
Trương thị cười ảm đạm: "Bây giờ còn ai đến chứ?"
"Di nương, là Nguyệt nương bên cạnh Lục tiểu thư."
Là bà ấy, Trương thị vui vẻ, "Mau mời vào."
Nguyệt nương đi vào, "Hôm nay di nương đã khỏe hơn chưa?"
"Làm phiền bà tới thăm ta, mau ngồi đi."
Nguyệt nương đưa huyết yến trong tay đến cho Tiểu Cốt: "Đây là nửa cân huyết yến, lão tổ tông Tưởng gia ban cho Lục tiểu thư. Tiểu thư nói mình còn nhỏ, không cần dùng đến thứ này, cho nên dặn dò nô tỳ mang đến đưa cho di nương."
Huyết yến là thứ quý giá, dù là đương gia nãi nãi của gia đình giàu có cũng chưa chắc được dùng.
Trương thị đỏ bừng hai mắt, "Thay ta đa tạ Lục tiểu thư. Kiếp này không thể báo đáp được đại ân đại đức của Lục tiểu thư, kiếp sau ta xin lại báo vậy."
Nguyệt nương cười nói: "Di nương nói gì thế, gì mà ân với đức. Khi tiểu thư còn ở Cố phủ, di nương thường giúp đỡ, tiểu thư đều ghi nhớ trong lòng."
Trương thị xấu hổ, "Đó chỉ là chút việc nhỏ, sao có thể phiền Lục tiểu thư nhớ kỹ. Nhưng cái mạng hèn này của ta lại là do Lục tiểu thư cứu được từ chỗ Diêm Vương về." Nguyệt nương nói nhỏ: "Tai họa lần này, thật sự là khiến di nương thương gân động cốt, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Chẳng lẽ trong lòng di nương không oán hận sao?"
Tựa như bị con dao đâm mạnh vào ngực, sắc mặt Trương thị thay đổi: "Sao không hận cho được?"
"Trong phủ này, di nương hận ai?"
Trương thị bần thần ngồi ngã ra đệm gấm. Thật buồn cười, đến hận cũng không biết hận ai!
"Di nương có muốn biết rốt cuộc là kẻ nào ra tay không?"
Nguyệt nương nói rất khẽ, nhưng lại tựa như một quyền giáng thẳng vào tim Trương thị. Trương thị đứng bật dậy, tóm lấy tay Nguyệt nương, lạnh lùng nói: "Kẻ nào?"
"Tiểu Cốt, ra ngoài trông chừng, ta có lời muốn nói với chủ nhân của ngươi."
Ngay lúc Nguyệt nương rời khỏi Cố phủ, Đàm ma ma chạy như bị ma đuổi vào viện của Quận chúa.
Triệu Hoa Dương đang uống trà hoa cúc, nói chuyện với Ngô Nhạn Linh.
Mấy ngày nay trượng phu đều chạy đến chỗ tiểu tiện nhân. Nếu là lúc trước, Triệu Hoa Dương đã vung một bạt tai qua, chửi cha chửi mẹ, làm ầm đến long trời lở đất.
Thế nhưng chuyện bẩn thỉu kia còn chưa điều tra rõ, cho dù trong lòng bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn. Lâu dần, cơn giận không đè nén được, đành dựa vào trà hoa cúc để thanh nhiệt.
"Chuyện gì mà như bị ma đuổi vậy?"
Đàm ma ma siết chặt nắm tay, đôi mắt trừng lớn như cái chuông: "Quận chúa, s đã điều tra raự tình."
Triệu Hoa Dương căng thẳng, bàn tay cầm chung trà không tự chủ được mạnh thêm ba phần.
"Nói mau, là ai làm?"
Đàm ma ma cắn răng, gằn giọng: "Bẩm Quận chúa, là Đông Viện."
"Cái gì?"
Triệu Hoa Dương đằng đằng sát khí: "Có chứng cứ rõ ràng không?"
Đàm ma ma lập tức cúi đầu, nói nhỏ vài câu bên tai Triệu Hoa Dương.
"Thật sao?" Khuôn mặt Triệu Hoa Dương méo mó biến dạng.
"Quận chúa, tuyệt đối là thật, nhân chứng vật chứng đều có, chúng ta... chúng ta... gánh tội thay ả rồi."
Triệu Hoa Dương nghiến răng, ném thẳng chung trà trong tay xuống đất.
Tiện nhân kia đúng là nham hiểm, một chiêu vu oan giá họa, khiến mình sống không yên ổn trong cái Cố phủ này; khiến nhị phòng không có con nối dõi; khiến Cố Nhị gia hận mình thấu xương.
"Hay cho một ả Chu thị, ta mà không xé xác ả ra thì Triệu Hoa Dương ta theo họ ả."
Vừa dứt lời liền nghe có nha hoàn bên ngoài bẩm báo: "Trương di nương đến."
Ba người trong phòng nhìn nhau, sao Trương di nương lại đến đây?
Trương thị bước vào, vành mắt ngấn lệ, vẻ mặt đau đớn. Vừa vào phòng, bà ta đã quỳ sụp xuống trước mặt Quận chúa.
Triệu Hoa Dương chán ghét, song vẫn ôn hòa hỏi han: "Giữa thanh thiên bạch nhật, thế này là thế nào?"
Trương thị đau khổ, khàn giọng nói: "Cầu xin Quận chúa... lấy lại công bằng cho đứa con đã chết của thiếp."
Triệu Hoa Dương và Ngô Nhạn Linh liếc nhìn nhau, sau rồi bà ta mới cất tiếng: "Ta cho ngươi uống thuốc sẩy thai, ngươi lại muốn ta lấy lại công bằng cho ngươi. Trương di nương tìm nhầm người rồi."
Trương thị ngẩng đầu, gằn từng chữ: "Nhị phòng không có con trai. Nếu thiếp sinh được một đứa, rất có khả năng Quận chúa sẽ đưa đến bên mình nuôi nấng như con trai ruột, vừa thỏa lòng Nhị gia, lại để cho Linh tiểu thư có chỗ dựa. Cớ gì Quận chúa phải tự chặt đứt đường lui của mình."
Triệu Hoa Dương hơi kinh ngạc.
"Thế nên, con trai của thiếp chắc chắn không phải do Quận chúa hãm hại. Nỗi đau mất con, đau đến không muốn sống, đau đớn vì thân thể thương tật tựa như ngập trong dầu sôi. Cầu xin Quận chúa thương hại, lấy lại công bằng cho thiếp. Bằng không, thiếp chỉ còn đường chết."
Trương thị quỳ lạy mãi, không chịu đứng dậy, Triệu Hoa Dương sờ khóe mắt đang mơ hồ giần giật, cắn răng không nói gì.
Trong phòng nặng nề đến mức nghẹt thở, bỗng một tiếng sấm ầm ầm vang lên, bốn người trong phòng giật mình đến hồn phi phách tán.
Chỉ chốc lát sau, mưa to như trút nước từ trên trời đổ xuống, hạt mưa đập vào khung cửa sổ, tựa như đánh vào trái tim mỗi người.
Trương thị được nha hoàn đỡ đi, Triệu Hoa Dương vỗ bàn đứng dậy, song lại bị Ngô Nhạn Linh kéo lại.
"Mẫu thân không thể vì mấy câu nói của Trương thị mà mất bình tĩnh vậy được. Chuyện này chúng ta phải làm cho cẩn thận, bằng không bị Chu thị trả đũa, vậy thì mất nhiều hơn được." Ngô Nhạn Linh khuyên nhủ.
Nói có lý, nếu Chu thị dám làm, chắc chắn đã nghĩ ra lí do để phủ nhận, hoặc là có chiêu chờ sẵn. Triệu Hoa Dương thầm giật mình. Nếu mình hành sự lỗ mãng, trái lại sẽ mất thế thượng phong.
"Theo con nên làm thế nào?"
"Theo con, mẫu thân hãy liên thủ với Trương di nương, Liễu di nương. Ngoài ra, còn phải khiến vương phủ làm chỗ dựa cho chúng ta."
"Ý của con là?"
Ngô Nhạn Linh thong thả đứng dậy, nói rõ từng chữ một: "Mẫu thân nhớ kĩ một câu, không đạp thì thôi, đã đạp thì phải đạp cho chết, đạp cho kẻ địch mãi mãi không ngóc đầu dậy nổi."
Ba ngày thoắt cái đã qua, lúc Cố Thanh Hoàn trở lại Thái Y Viện, Trương Hoa tươi cười chào đón. Chỉ có điều, nụ cười đó giống như cái cổ đang bị người khác bóp chặt, khi thì thoải mái, khi thì nghẹn lại.
Cố Thanh Hoàn làm như không thấy, cũng không hề tỏ ra hòa nhã với Trương Hoa.
Trương Hoa giận đến ngã ngửa.
Đồ tiểu tiện nhân, quả là ngông cuồng tự đại, không biết đến điểm thì dừng, tưởng rằng sau lưng có một Tưởng gia là giỏi lắm sao.
Ngươi bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa. Trương Hoa ta tung hoành khắp Thái Y Viện suốt bao nhiêu năm nay, há có thể để cho một ả đàn bà như ngươi đè đầu cưỡi cổ. Cứ để cho ngươi đắc ý mấy ngày đi, rồi xem ta làm sao tìm cơ hội trừng trị ngươi.
Cố Thanh Hoàn không bỏ sót sự độc ác lóe lên trong mắt Trương Hoa.
Một gã hàn môn tử đệ không có bối cảnh gì lại có thể đạt được vị trí này. Nếu chỉ dựa vào thủ đoạn đê hèn là không thể nào, ắt hẳn ông ta phải có chỗ hơn người.
Cố Thanh Hoàn hạ quyết tâm, phải cẩn thận đối phó, một bước cũng không được sai lầm.
Nói đến cũng thật trùng hợp, có vẻ như mấy ngày nay Thái Y Viện cũng không được bình yên cho lắm. Hộ vệ gác đêm luôn cảm thấy có thứ gì bay tới bay lui trên đỉnh đầu, thế nhưng ngay cả một cái bóng cũng không thấy đâu, bèn vội vàng báo cáo với Viện thủ đại nhân.
Trong lúc mọi người đang bàn luận ầm ĩ, Cố Thanh Hoàn bỗng lên tiếng: "Không phải là ma quỷ lộng hành đấy chứ, nghe nói quỷ chết oan sẽ tìm đến cửa."
Người hành y, chẳng bao nhiêu người tin vào quỷ thần, thế nhưng trong lòng Trương Hoa có quỷ, sắc mặt lập tức thay đổi, lớn tiếng mắng: "Đâu ra cái gọi là quỷ thần, Cố nữ y không được dùng lời tà ma mê hoặc người khác."
Cố Thanh Hoàn chỉ mỉm cười, phẩy tay một cái, ung dung rời đi, để lại Trương Hoa đằng sau giận dữ trừng mắt nhìn.
Trong đêm đó, người tuần đêm nhiều hơn gấp đôi.
Cố Thanh Hoàn thấy mọi việc đều tiến triển đâu vào đấy, theo đúng dự liệu của bản thân thì an tâm làm việc, mỗi ngày đều đến Tô phủ chữa bệnh.
Thời gian trôi như thoi đưa, chẳng mấy chốc đã đến Trung thu.
Hoàng thất Đại Chu có thông lệ, ngày Trung thu, Hoàng đế dẫn theo chúng hoàng tử, Hoàng hậu, phi tử, cùng bái lạy tổ tiên. Đến tối, toàn bộ hoàng thân quốc thích tề tụ tại Phượng Dương Các, cùng sum vầy thưởng hoa ngắm trăng.
Trung thu năm nay, hai vị lão vương gia đều ở Kinh thành, Hoàng đế bèn lệnh cho nội đình tổ chức linh đình hơn, cũng cho truyền mấy chục quý nữ trong Kinh vào cung. Khắp chốn mừng vui, tiểu thư Tần Thiên Cúc của phủ Trấn Quốc công vinh dự nằm trong danh sách.
Người sáng suốt vừa nhìn đã biết đây là muốn chọn vương phi cho Thọ vương.
Thọ vương sang năm đến tuổi nhược quán, theo lý đã nên thành thân từ lâu. Thế nhưng Hoàng thượng nuông chiều, lại thêm cả tiếng xấu bên ngoài, người có bệnh ẩn, vì vậy hôn sự cứ lùi rồi lại lùi.
Bây giờ tuổi tác Hoàng thượng ngày càng lớn, ba tháng trước lại đột ngột sinh bệnh. Đời người ngắn ngủi, cũng không thể để mặc con trai cưng hồ đồ mãi nữa.
"Ôi, cũng không biết con gái nhà ai xui xẻo tám đời để rồi phải gả vào phủ Thọ vương, chưa kể..."
"Lưu thái y." Cố Thanh Hoàn lạnh lùng cắt lời, "Sao huynh biết thứ kia của Thọ vương không dùng được?"
Ngày Trung thu, văn võ bá quan trong Kinh được nghỉ một ngày, cô lại cùng Lưu Triệu Ngọc ở lại trực, khó tránh khỏi khó chịu trong lòng.
"Khụ... khụ... khụ..."
Lưu Triệu Ngọc che miệng ho khan: "Tuy nói người hành y không tị hiềm nam nữ, nhưng nói gì thì cô cũng là cô nương, vẫn nên..."