"Lưu thái y, người hành y không phân nam nữ."
"Cái này... vẫn nên phân thì hơn, cô còn chưa thành thân đâu."
"Vậy thì đã sao?"
Cố Thanh Hoàn đứng dậy, "Sắp đến lúc chẩn mạch cho Hoàng thượng rồi, Lưu thái y cứ thong thả ho đi, ta đi trước một bước."
"Ôi..."
Lưu Triệu Ngọc than thở, thấy cô không quay đầu lại, bèn khẽ thở dài, ôm trán nói: "Lời này nghe sao kì lạ vậy, lẽ nào cái thứ kia của Thọ vương vẫn dùng được?"
Cô vừa vào cung, đã có tiểu thái giám đứng chờ trước cửa, thấy cô đến bèn khom người đi trước dẫn đường.
Cố Thanh Hoàn cúi thấp đầu, bước từng bước vững chãi.
Sau khi bái kiến long nhan, Cố Thanh Hoàn bước tới, quỳ xuống, vươn tay bắt mạch.
Một chốc sau, bắt mạch xong, Cố Thanh Hoàn thu tay lại: "Thân thể Hoàng thượng ngày càng khỏe mạnh, độc tố còn sót lại đã bị đào thải ra hết, có thể an tâm được rồi. Chỉ là..."
"Chỉ là thế nào?"
"Hoàng thượng gần đây suy nghĩ quá nhiều, mạch tượng hơi nặng nề."
Ánh mắt Bảo Khánh đế tối xuống.
Cô gái này quả thật có bản lĩnh, mấy đêm nay, đúng là ông ta lo nghĩ vì hôn sự của lão Bát.
Bảo Khánh đế ngước mắt lên, khuôn mặt bình thản của cô gái gần trong gang tấc, trong lòng thoáng dao động: "Cố nữ y, ngươi thấy ấu nữ của phủ Trấn quốc công thế nào?"
Cố Thanh Hoàn hơi run lên.
Nếu cô không nhớ nhầm, đây là câu tán gẫu đầu tiên Hoàng thượng nói với cô trong suốt ba tháng qua. Trước đây cô bắt mạch, viết đơn thuốc rồi tự động lui ra. Hoàng đế không giữ lại, không nói cũng không hỏi.
Cố Thanh Hoàn lập tức hiểu ra, căn nguyên nằm ở chuyện, Hoàng hậu phái cô đến phủ Trấn quốc công chẩn mạch.
"Bẩm Hoàng thượng, Tần tiểu thư tri thư đạt lễ, ôn nhu hiền tuệ, là một cô gái tốt."
Bảo Khánh đế nhìn cô, ánh mắt mang theo ý thăm dò: "Ngay cả Cố nữ y cũng nói vậy."
Ông ta dùng từ "ngay cả", vậy nhất định đã có người nói qua với ông ta, nếu cô không đoán sai, chắc chắn là Tần Hoàng hậu.
Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ, thận trọng đáp: "Thanh Hoàn có duyên gặp một lần, cũng chỉ thấy được bề ngoài, không nhìn được tới bên trong."
"Nói hay lắm!"
Nét mặt Bảo Khánh đế bỗng trở nên thoải mái, "Theo cách nhìn của nữ y, bên trong là cái gì?"
Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra sau lưng. Cố Thanh Hoàn cúi đầu thấp hơn, "Thanh Hoàn không nhìn thấu được."
Bảo Khánh đế từ từ thở dài. Người ngoài không nhìn thấu, bản thân ngồi trên ngôi cao, đương nhiên đã nhìn thấu.
"Cố nữ y lui ra đi." "Vâng, Hoàng thượng."
"Chờ đã."
"Hoàng thượng còn có gì sai khiến?" Cố Thanh Hoàn đang định đứng dậy, nghe vậy lại quỳ xuống.
"Đêm Trung thu, nữ y dự tính thế nào?"
Lý công công đang đứng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim ở bên cạnh, nghe thế người bỗng run lên.
Cố Thanh Hoàn ngước mắt, thấy Hoàng thượng hơi khép mắt, màu vàng của long bào hơi chói mắt, "Bẩm Hoàng thượng, những năm qua đón Trung thu như thế nào, năm nay vẫn đón như thế ấy."
Bảo Khánh đế phất tay, ý bảo cô rời đi.
Cửa cọt kẹt đóng lại, Lý công công bước đến, nói nhỏ: "Hoàng thượng, hai vị lão vương gia chờ ở Ngự Thư Phòng đã lâu, nên xuất phát thôi."
Bảo Khánh đế ngước mắt, nhìn xem canh giờ, thở dài nói: "Trung thu tế tự, mỗi năm một lần, cũng nên đi rồi."
Cố Thanh Hoàn bước ra khỏi cung, ánh mặt trời chiếu rọi lên người, cô cảm thấy ấm áp hơn.
Cô dừng bước, lẳng lặng ngẫm lại lời của Hoàng đế, cảm thấy thâm ý trong đó sâu xa vô tận, nhưng khi cân nhắc tỉ mỉ thì lại cảm thấy không có ý gì. Có câu, lòng vua khó đoán, xem như hôm nay cô đã được lĩnh giáo.
"Lục tiểu thư."
Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, "Sao ngươi lại tới đây, vương gia nhà ngươi đâu?"
"Vương gia nhà tiểu nhân đang ngắm hoa ở Ngự Hoa Viên."
Cố Thanh Hoàn cười xấu xa. Trước mắt cô hiện lên một cảnh tượng, có Triệu Cảnh Diễm thích sạch sẽ phe phẩy cây quạt, một đám thế gia quý nữ xinh đẹp, động lòng người đi theo sau, mùi son phấn đập vào mặt, cảnh tượng vô cùng thú vị.
"Nói với chủ nhân của ngươi, hoa tươi muôn sắc mê mắt người, cỏ non không thể che đi dấu chân ngựa. Ngay cả Hoàng thượng cũng hỏi về Tần tiểu thư, hắn nên kiềm chế một chút."
A Ly sửng sốt, lời này sao cậu nghe chẳng hiểu, cái gì mà hoa tươi muôn sắc, cái gì mà cỏ non, có liên quan với gia nhà mình sao?
Cậu lấy một chiếc khăn gấm từ trong ngực áo ra, "Lục tiểu thư, đây là quà Trung thu của vương gia nhà tiểu nhân, xin tiểu thư nhận cho."
Cố Thanh Hoàn cầm khăn, thử bóp nhẹ, sau đó thản nhiên nói: "Thay ta cảm tạ vương gia."
"Vương gia nói, một lát nữa sẽ đến ngắm trăng cùng tiểu thư. Không cần chuẩn bị gì cả, vài vò rượu ngon, vài ly trà thơm, mấy miếng bánh, thêm một vầng trăng tròn là được rồi."
Lại còn là được rồi?
Cố Thanh Hoàn nhìn bóng lưng A Ly, thoáng ngẩn người. Sau lại, cô cất khăn vào ngực áo rồi cất bước rời đi.
…
Trong Ngự Hoa Viên, hàng trăm chậu hoa cúc cùng khoe sắc, chào đón mùa Thu. Mùi hương thơm ngát vấn vít trong không khí, như có như không.
Các cô nương nhà quyền quý bước đi giữa chúng, trông còn yêu kiều hơn cả hoa.
Loáng thoáng đâu đó, giữa rừng hoa hiện lên một đầu người.
Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sáng ngời, hắn nói với Tần Thiên Cúc bên cạnh: "Tần tiểu thư, có lỗi rồi, bản vương muốn giải quyết nhu cầu cấp thiết trong người, lát nữa sẽ quay lại nói chuyện tiếp với tiểu thư."
Hôm nay thưởng hoa, dưới sự an bài của Hoàng hậu, hắn và Tần Thiên Cúc không hẹn mà gặp.
Hắn hiểu, nếu không có sự cho phép của phụ hoàng, sao Hoàng hậu dám làm như vậy. Xem ra trong tối Trung thu này, hôn sự của hắn ắt sẽ có kết quả rồi. Rốt cuộc phụ hoàng đã đứng về phía Nhị ca.
Dưới hoa gặp mỹ nhân, làm vương gia phong lưu hẳn là phải mời mỹ nhân cùng thưởng hoa. Thế nhưng sắc mặt Tần Thiên Cúc trông rất uể oải, nói chuyện với hắn cũng chỉ có lệ.
Nói vậy, cô ta cũng không cam lòng.
Quả nhiên, Tần Thiên Cúc thầm thở phào: "Xin vương gia cứ tự nhiên."
Trong mắt Triệu Cảnh Diễm mang ý cười, mắt phượng hẹp dài đảo qua mặt cô ta, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt thanh tao, lãnh đạm.
Ầy, trên đời không có mấy cô nương có thể nhìn hắn một cách phóng khoáng như Cố Lục. Nếu như bây giờ cô có thể đứng cạnh hắn, cùng tản bộ giữa vườn hoa này thì vui sướng biết bao.
Trong lúc ngẫm nghĩ, hắn đã đi đến trước mặt A Ly.
"Gia, đồ đã đưa đến, Lục tiểu thư nhờ tiểu nhân chuyển lời cho gia."
"Ồ, mau nói nghe nào?"
"Lục tiểu thư nói: Hoa tươi khoe sắc mê mắt người, cỏ non không thể che được dấu chân ngựa, ngay cả Hoàng thượng cũng hỏi về Tần tiểu thư, vương gia nên kiềm chế một chút."
Kiềm chế một chút, cô bảo hắn kiềm chế... Triệu Cảnh Diễm nở một nụ cười biếng nhác.
Xe ngựa đi chậm rãi, Cố Thanh Hoàn mở khăn gấm ra, thoáng kinh ngạc. Cũng không phải là vật báu quý giá, mà chỉ là một đơn thuốc đã hơi cũ.
Tay chân nhanh nhẹn thật, miệng Cố Thanh Hoàn giương lên vòng cung đẹp đẽ.
Cô về phủ, thấy đám người Nguyệt nương vây quanh một xe lễ vật, cười không khép mồm được.
Thấy tiểu thư trở về, Nguyệt nương vội đến nghênh đón, "Tiểu thư, đây là lễ vật Tưởng gia tặng, nô tỳ xem qua, toàn là đồ tốt cả."
Cố Thanh Hoàn sờ hai tấm vải gấm, thản nhiên nói: "Có đi mà không có lại thì không hợp lễ nghĩa. Nguyệt nương, lựa mấy thứ tốt trong kho cho người mang đến tặng lão tổ tông."
"Vâng, tiểu thư. Lão tổ tông gửi lời, một mình tiểu thư đón Trung thu thì cô quạnh, mời tiểu thư đến Tưởng gia đón lễ, xe ngựa đã chuẩn bị sẵn, tiểu thư thấy thế nào?"
Lễ đoàn viên của nhà khác, mình đến thì chẳng phải càng có vẻ cô quạnh hơn sao.
"Không cần, chúng ta ở nhà, cùng sư gia, huynh muội Tào gia, mẹ con Trần Bình, cũng vui vẻ như nhau."
Đang lúc nói chuyện, Diệp Tử vén rèm đi vào.
"Tiểu thư, trong phủ kia có tin truyền đến, đêm nay sẽ hành động."
Cố Thanh Hoàn đang đứng dưới cửa sổ, nghe vậy, vẻ mặt cũng hơi ngạc nhiên.
"Nhanh thật."
"Tiểu thư, mấy ngày nay bà ta đều ở vương phủ."
Cố Thanh Hoàn xoay người, cầm lấy chung trà sứ men xanh Ngân Châm dâng lên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Tử, "Thì ra còn phải dựa vào bên kia, cũng không lợi hại là bao."
Xuân Nê hỏi: "Tiểu thư, chúng ta làm gì đây?"
Cố Thanh Hoàn cười thản nhiên, "Yên lặng theo dõi tình hình. Xuân Nê, ngươi theo ta đi Đông Viện một chuyến."
Tào Tử Ngang để khăn lông xuống, thay quần áo bình thường, đang định nâng chung trà lên uống một hớp cho đỡ khát thì nghe người hầu ở gian ngoài lên tiếng.
"Tào công tử, Lục tiểu thư đến." "Thanh Hoàn?" Tào Tử Ngang hơi run lên, vội ra ngoài tiếp đón.
Cố Thanh Hoàn khoan thai bước đến, ngẩng đầu cười với hắn ta, nụ cười ấy tựa như ánh mặt trời ngày thu.
Tào Tử Ngang hỏi han: "Sao tiểu thư đến đây?"
"Có người tặng cho ta món quà Trung thu khá lớn, ta đến để thưởng thức cùng Tử Ngang." Cố Thanh Hoàn cười khẽ.
Tào Tử Ngang chấn động, thân hình hơi run rẩy: "Lục tiểu thư, mời vào phòng."
Vào phòng, Cố Thanh Hoàn ngồi xuống, lấy tấm khăn gấm kia ra, "Xem đi, chính là bút tích của Tào lão."
Tào Tử Ngang run rẩy nhận lấy, nhìn xuống. Hắn ta nhìn thật chậm, vừa nhìn, vừa dùng tay mô phỏng theo lên bàn.
Cố Thanh Hoàn mím môi không nói gì, chỉ yên lặng cầm chung trà Xuân Nê dâng lên, mím môi.
Bỗng nhiên, Tào Tử Ngang ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén: "Thanh Hoàn, đơn thuốc này không phải do tổ phụ ta viết."
Cố Thanh Hoàn kinh ngạc: "Làm sao biết được?"
Tào Tử Ngang cười gằn đứng dậy, bước vào buồng trong. Một chốc sau hắn ta lại đi ra, trong tay có thêm một cuốn giấy.
"Thanh Hoàn, cô xem, hai nét chữ này có gì khác nhau?"
Cố Thanh Hoàn đặt hai tờ giấy trên bàn, xem từng chữ một, xem đến chữ cuối cùng, trong lòng đã có phán đoán riêng.
Tào Tử Ngang nhìn sắc mặt của cô, liền biết cô đã nhận ra.
"Tổ phụ hành châm cả đời, lực tay khó có người thường nào sánh bằng, nét phẩy dùng lực lớn nhất. Lại xem bản chữ giả này, mặc dù giống nhau như đúc nhưng lại vô lực, chỉ giống được dáng vẻ mà thôi, có thể thấy người mô phỏng là một thư sinh."
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, cười mỉa mai: "Mô phỏng giống đến vậy, quả là hao tâm tốn sức."
Tào Tử Ngang từ từ đứng dậy, hai tay siết chặt, gân xanh nổi trên mặt.
"Đêm Trung thu, Tử Ngang định tìm ai liều mạng?"
Tào Tử Ngang quay đầu, đôi mắt đỏ kè: "Thanh Hoàn, tổ phụ ta bị oan, ông ấy... ông ấy..."
"Thế nên huynh càng phải tỉnh táo."
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn bình tĩnh, "Trên đời này, người có thể mô phỏng chữ người khác y như đúc, trừ kẻ chí thân ra thì chỉ có người có thiên phú dị bẩm về thư họa, tra xét là biết ngay."
Tào Tử Ngang đứng lại, cõi lòng không hiểu sao mà bình tĩnh lạ thường.
"Ta sẽ để Trần Bình âm thầm điều tra, thế nhưng phạm vi điều tra... có phải chỉ giới hạn trong Kinh thành không?"
Cố Thanh Hoàn ngồi bất động, cúi đầu thì thầm, cần cổ thiên nga xinh đẹp, duyên dáng, có một vẻ dịu dàng khác lạ.
…
Trước giờ Cố phủ luôn xem trọng tiệc Trung thu, thế nên hôm nay Chu thị dậy thật sớm, chỉ huy Quản thị và các bà tử xử lí mọi việc trong phủ thật ổn thỏa.
Mẹ con Triệu Hoa Dương đến vương phủ từ khi trời chưa sáng, lúc xế chiều mới trở về. Cố Nhị gia thấy vợ không ở trong phủ thì vui sướng, cùng Thư di nương quấn lấy nhau cả ngày trong thư phòng.
Triệu Hoa Dương nhìn viện tử của Thư di nương, cười lạnh không ngớt.
Tiện nhân, qua hôm nay, ta sẽ cho ngươi nếm thử thủ đoạn của cô nãi nãi ta!