Thịnh Thế Kiều Y

Triệu Hoa Dương đã nhường một bước, nếu mình còn không đồng ý, phía bên phủ lão Tề vương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ còn cách theo ý Triệu Hoa Dương thôi.

Ngụy thị hít sâu một hơi, "Cứ theo lời con mà làm."

"Vâng, thái thái."

Triệu Hoa Dương ngẩng đầu, lắc eo rời đi. Hừ, vẫn là con gái nói đúng, không đạp thì thôi, đã đạp thì phải đạp cho chết, khiến chúng mãi mãi không ngóc đầu dậy nổi.

Từ nay về sau, Cố phủ chính là giang sơn của Triệu Hoa Dương này. Mình muốn đi ngang thì chẳng ai ép mình đi dọc được.

Tiếp theo là đến lượt con ả tiện nhân kia rồi.

"Nhị nãi nãi, Nhị nãi nãi tha mạng, nô tỳ không dám nữa, không dám nữa, cầu xin Nhị nãi nãi khai ân, xin Nhị nãi nãi khai ân."

Thư di nương tóc tai bù xù, quỳ sụp dưới đất, ánh mắt vô cùng sợ hãi.

Triệu Hoa Dương khẽ nhấc nắp chung trà, cười nói: "Ối chà, nước mắt tèm nhem thế này, cũng thật đáng thương, bảo sao lại quyến rũ được trái tim Nhị gia. Nhị gia à, chàng nói xem nên xử lí con tiện tỳ này thế nào đây?"

Cố Nhị gia cười bồi: "Cô ta không phạm lỗi gì, nàng đại nhân đại lượng, tha thứ cho cô ta đi."

"Vậy sao?"

Triệu Hoa Dương đứng dậy, đột ngột hắt trà nóng trong chung trà trên tay lên mặt Thư di nương.

Tiếng hét thảm vang lên, Cố Nhị gia sợ đến mức da đầu tê rần, "Đang yên đang lành mà nàng làm trò gì vậy?"

"Ôi chao, Nhị gia không nỡ rồi hả?" Triệu Hoa Dương cười hỏi.

Cố Tùng Đào nghiến răng nghiến lợi. Người đàn bà trước mặt đây, nhìn thế nào cũng thấy giống ma quỷ, nhưng lúc này, trừ nuốt cục tức vào thì ông ta còn làm gì được nữa?

"Hoa Dương, nàng bỏ qua cho cô ấy đi, sau này ta nghe lời nàng, sẽ không vào viện tử của cô ấy nữa."

"Sau này?"

Hoa Dương cao giọng, nắm lấy tóc Thư di nương.

Thư di nương đau đớn, nước mắt tuôn trào, không nhịn nổi mà khóc nấc lên.

"Cố Tùng Đào, ngươi luyến tiếc ả tiện nhân này đến vậy sao? Ngươi có biết ả đã nói thế nào sau lưng ta không?"

Cố Nhị gia vừa thương tiếc, vừa tức giận, chỉ là một di nương, mình đến phòng cô ta nhiều hơn mấy lần mà người đàn bà này đã không bỏ qua.

Nhưng những lời này Cố Nhị gia chỉ dám oán thầm trong lòng, nào dám nói ra, mặt đỏ bừng cả lên.

"Giờ Tý hôm qua, ả tiện nhân này mắng ta là bình giấm; tối mùng Sáu, ả hỏi, thân thể ta mềm mại hay thân thể ả mềm mại..."

Cô ta... cô ta... dám sai người hầu nghe lén? Cố Nhị gia xấu hổ đến suýt nữa độn thổ.

Triệu Hoa Dương tát một cái khiến Thư di nương ngã lăn ra đất.

"Thứ đê tiện, cô nãi nãi không động đến ngươi, mắt ngươi liền mọc trên đỉnh đầu luôn hả? Có muốn ta nhường vị trí chính thất cho ngươi luôn không?"

"Nhị nãi nãi tha mạng, xin tha mạng, nô tỳ sai rồi, Nhị nãi nãi đánh nô tỳ, mắng nô tỳ đều được, chỉ xin Nhị nãi nãi đừng bán nô tỳ, cầu xin Nhị nãi nãi khai ân." Triệu Hoa Dương chống eo, nhìn Cố Nhị gia, cười mỉa mai: "Nhị gia, tiểu tiện nhân xin chàng khai ân kìa, vậy chàng có khai cái ân huệ này không?"

Cố Nhị gia lòng đau như cắt, mặt lộ vẻ lo lắng, thế nhưng khi ông ta thấy được ánh mắt thâm độc của Triệu Hoa Dương, lại chỉ trầm mặc.

Thư di nương lết gối tới trước mặt Cố Nhị gia, khuôn mặt thanh lệ đẫm nước mắt, "Nhị gia, Nhị gia, cầu xin Nhị gia thay thiếp nói vài câu, Nhị gia hãy nói gì đi."

"Hoa Dương, thôi thì để người..."

"Hử?" Mày liễu Triệu Hoa Dương nhướng lên, đôi mắt trợn trừng.

Họ Cố kia, nếu hôm nay ngươi dám nói đỡ một câu cho tiểu tiện nhân này, ta cũng dám xốc tung nóc cái phủ này lên.

"Bỏ đi, bỏ đi, tùy ý nàng vậy."

Cố Nhị gia thấy tình thế không ổn, bèn đẩy người ra, cúi đầu bước nhanh, mặc cho Thư di nương đằng sau khóc đến long trời lở đất.

Triệu Hoa Dương căm hận nhìn Thư di nương, trong lòng lại thoải mái không gì sánh bằng.

"Tiểu tiện nhân, dám đấu với ta, xem xem ta có chơi chết ngươi không. Đàm ma ma, tìm đại một nhà nào đó bán đi."

"Vâng, Quận chúa."

Thư di nương nghe vậy thì ngừng khóc, ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt xám như tro tàn.

Hai bà tử cao to, một trái một phải túm lấy Thư di nương, kéo thẳng đi.

Một lát sau, Ngô Nhạn Linh khoan thai đi ra từ phòng trong: "Mẫu thân, cảm giác giẫm kẻ khác xuống dưới chân như thế nào?"

"Sảng khoái!"

Rửa sạch nỗi oan, lấy được quyền quản lí mọi chuyện trong nhà, Triệu Hoa Dương cảm thấy cả người thư thái.

"Ả Chu thị đáng chết kia, ta đã nhịn không nổi nữa rồi."

"Một Chu thị cỏn con, mẫu thân cần gì nhắc đến. Chu thị làm ra chuyện thương thiên hại lý như vậy, đừng hòng ngóc đầu lên nữa. Nhưng phủ bên cạnh vẫn còn một kẻ điên, mẫu thân tuyệt đối không thể nhân từ."

Triệu Hoa Dương kéo con gái ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng, "Con gái yên tâm đi, kẻ kia không thoát nổi đâu."

Ngoài cửa thư phòng nội viện, hai vị thiếu gia họ Cố quỳ dưới đất.

Trong thư phòng, Cố Thị lang, Cố Nhị gia đứng khom người, vẻ mặt âm trầm.

Ánh mắt Cố lão gia thâm sâu, liên tục thở dài, "Gia môn bất hạnh, đúng là gia môn bất hạnh."

Cả hai không ai dám tiếp lời.

"Lão đại, vợ con thì cứ để cô ta ở trong phòng nghỉ ngơi đi, về sau không cần ra ngoài nữa."

Cố Thị lang nghiêm mặt, bước lên trước quỳ xuống đáp lời: "Phụ thân xử lí như vậy là quan tâm đến con trai. Nhưng cô ta làm ra chuyện độc ác nhường này, nếu không trừng trị nghiêm khắc, chỉ sợ khó lòng dập tắt lửa giận bên kia."

Cố lão gia biết rõ bên kia mà con trai nói là bên nào. Chu thị này làm người khác sẩy thai thì thôi đi, nhưng tuyệt đối không nên vu oan giá họa cho Triệu Hoa Dương, vương phủ kia đâu phải thứ dễ trêu.

"Theo ý con, nên làm thế nào?"

"Theo con, nên làm một cái miếu nhỏ ở hậu viện, để cô ta tu hành chuộc tội, cũng tránh cho Nhị đệ bị kẹt ở giữa, khó xử."

"Đại ca, Đại tẩu..."

Cố Tùng Đào không nói nên lời, nói đỡ sao, con trai mình đã bị Chu thị giết chết; không nói đỡ sao, lại sợ trong lòng Đại ca có khúc mắc.

"Đệ không cần nói nhiều, việc này là lỗi của cô ta, huynh đệ chúng ta không nên vì việc này mà nảy sinh hiềm khích." Cố Thị lang nói rất thấm thía.

"Đại ca, huynh yên tâm, đệ hiểu." Cố lão gia nhìn hai đứa con trai, thở dài nói: "Vậy cứ làm theo lời lão Đại."

"Vâng, phụ thân." Hai người đồng thanh đáp.

"Lão Nhị, chuyện ta giao cho con, con đừng quên đấy."

Cố Nhị gia căng thẳng, vội vàng cúi đầu, khẽ "vâng" một tiếng.



"Tiểu thư, tiểu thư, bên kia có động tĩnh rồi." Xuân Nê phấn khởi chạy ào vào.

Cố Thanh Hoàn để đũa xuống, cười mà như không, nói: "Nói ta nghe xem."

"Tiểu thư, A Lục bị đưa tới quan phủ; cả nhà Phan Lượng bị giam lại; Thư di nương bị bán đi. Còn nữa, Đại nãi nãi phải ăn chay niệm phật trong miếu ở hậu viện. Tóm lại, bây giờ cái phủ kia loạn hết rồi."

Tiếng nói của Xuân Nê nghe thật giòn giã: "À, đúng rồi tiểu thư, bây giờ hai vị thiếu gia đang quỳ cầu xin cho Đại nãi nãi đấy."

"Tiểu thư, lần này đại phòng, nhị phòng đã nảy sinh hiềm khích với nhau rồi." Nguyệt nương cũng rất hả giận.

Khóe miệng Cố Thanh Hoàn nhếch lên. Xem ra, Trung thu này Cố phủ khá là náo nhiệt đấy.

Thạch Dân Uy gắp một miếng thịt vịt, "Quận chúa thì sao?"

"Quận chúa đoạt được quyền quản lí hậu viện chứ còn thế nào nữa, chắc hẳn tối nay bà ta nằm ngủ cũng cười đến tỉnh."

Tào Tử Hi nhíu mày, nói: "Trong các gia tộc lớn luôn vậy, tranh giành tới tới lui lui, cũng không biết đang tranh nhau cái gì?" 

Nguyệt nương khẽ cười nói: "Đương nhiên là tranh danh đoạt lợi. Đương gia nãi nãi không như người thường, mỗi ngày qua tay không biết bao nhiêu là ngân lượng, bòn rút bớt một ít cũng đủ tiền son phấn rồi."

Cố Thanh Hoàn nhìn sang chén rượu, "Chuyện nhà người ta không liên quan đến chúng ta. Hôm nay Trung thu, mọi người không cần câu nệ thân phận, tôn ti trật tự. Nào, ta mời mọi người một chén."

"Tiểu thư, cua đến rồi."

Ngân Châm bê một cái mâm đựng mười sáu con cua lớn lên bàn: "Đây là người trong phủ Thọ vương mang đến, tiểu thư mau nếm thử."

Cố Thanh Hoàn nhìn, trông ngon thật, mỗi con cua nặng chừng hơn bảy lạng, hấp chín đỏ rực, trông rất tươi, quả thật khiến người thèm thuồng.

Sao kẻ kia lại tặng cua tới, Cố Thanh Hoàn lắc đầu, "Sư gia, Tử Ngang, Tử Hi, Trần đại nương, mau ăn thử."

"Tiểu thư dùng trước đi." Thạch Dân Uy cười nói.

"Ta thể hàn, không ăn thứ này được. Nguyệt nương, còn lại đều chia ra đi."

"Tiểu thư yên tâm, vương phủ đưa tới nhiều lắm, người nào cũng có phần."

Mới dứt lời thì tiếng Diệp Thanh ở ngoài vang lên, "Tiểu thư, Sử cô nương đến."

"Tùng Âm." Cố Thanh Hoàn vui vẻ, nở nụ cười ấm áp như xuân.

Đúng lúc này Tào Tử Ngang ngẩng đầu, nụ cười kia đập vào đôi mắt hắn ta, khiến trái tim hắn ta bỗng siết lại.

Trong thủy tạ, bảy tám trản đèn lập lòe, ánh sáng mờ tối. Bấy giờ, vầng trăng trên không đã tròn vành vạnh, ánh trăng sáng tỏ mà trong trẻo, vô cùng dịu êm.

Sử Tùng Âm mặc áo gấm màu trắng thuần khiết, đứng bên cạnh lan can, nụ cười trên khuôn mặt nhẵn nhụi như ngọc càng thêm rung động lòng người.

Cô quay người lại, nhắm mắt, khẽ hít một hơi, "Thanh Hoàn, hoa quế trong viện này thật là thơm."

Cố Thanh Hoàn cầm áo choàng Nguyệt nương đưa đến, khoác lên vai cô, giọng nói đầy cưng chiều: "Thơm cũng không cần chạy tới ngay hôm nay. Không phải nói qua Trung thu mới đến sao?"

"Ta cùng Đại tẩu dùng cơm xong, nghĩ đến cô lẻ loi một mình, bèn chạy đến luôn. Thế nào, cô không chào đón?" Sử Tùng Âm dí dỏm cười. Cố Thanh Hoàn đau đầu nhìn Sử Tùng Âm.

"Thật là oan cho tiểu thư nhà nô tỳ. Mấy ngày trước, tiểu thư đã lệnh cho chúng nô tỳ mang chăn đệm của Sử tiểu thư ra phơi nắng, còn bảo Lưu thẩm ủ nếp cái hoa quế, bảo là Sử tiểu thư thích ăn."

"Thanh Hoàn, Thanh Hoàn." Sử Tùng Âm túm lấy tay Cố Thanh Hoàn, nũng nịu: "Ta biết cô tốt với ta nhất mà."

Đám người Nguyệt nương che miệng cười. Sử tiểu thư lớn hơn tiểu thư hai tuổi, vậy mà nhìn tiểu thư cứ như trưởng tỷ vậy.

"Đúng là khắc tinh của đời ta mà. Nguyệt nương, đi lấy cái lò sưởi tay tới cho Tùng Âm."

"Ta không muốn cầm cái thứ phiền toái ấy đâu. Giờ mới tháng Tám mà?" Sử Tùng Âm vung nắm tay kháng nghị.

Cố Thanh Hoàn hờn giận cười: "Vậy mang một cái lò than đến. Pha trà, sưởi ấm, tiện cả đôi bề."

"Ý kiến hay."

Sử Tùng Âm khoan khoái ngồi xuống xích đu, cảm thán: "Vẫn là Thanh Viện tuyệt nhất, thoải mái mà tự tại. Xuân Nê, lấy nếp cái hoa quế tiểu thư nhà ngươi ủ đến cho ta ăn."

Xuân Nê không dám tự mình quyết định, thấy Cố Thanh Hoàn gật đầu mới nhanh chóng đi lấy.

Vầng trăng lành lạnh, gió thu ấm áp.

Cố Thanh Hoàn không giỏi uống rượu, chỉ mấy ngụm rượu nếp cái hoa quế vào bụng, vậy mà cô đã hơi ngà say.

Tiếng Sử Tùng Âm ríu ra ríu rít kể chuyện bên tai khiến cõi lòng cô ấm áp. Cô khép hờ mắt, khẽ khàng ngâm nga khúc ca.

Lúc Triệu Cảnh Diễm đi vào thủy tạ, đã thấy cảnh tượng như thế này.

Cố Lục nằm trên xích đu, trên môi là nụ cười biếng nhác, ánh mắt mơ màng, trong miệng ngâm nga khúc ca không rõ tên, nghe thật bùi tai.

Sử gia tiểu thư gối đầu lên đùi Cố Lục, tiếng cười như chuông bạc, khuôn mặt ngây thơ hồn nhiên, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui