Triệu Cảnh Diễm bừng lên ý chí chiến đấu.
"Nói cũng đúng, không trách trời oán đất, vậy chỉ có một cách giải sầu, Hoàn Hoàn, cô phải say cùng ta đấy."
"Huynh gọi ta là gì?" Lần này Cố Thanh Hoàn nghe rõ.
"Thanh Hoàn và Hoàn Hoàn, có khác gì nhau đâu, ta đã bị bắt cưới vợ rồi, còn không được gọi cô một tiếng vậy sao?"
Triệu Cảnh Diễm biết lời mình nói là ngụy biện, nhưng vẫn làm như bậc chính nhân quân tử, giọng điệu vô cùng bình thản.
Cố Thanh Hoàn hơi cúi đầu. Hình như cũng có lí, Thanh Hoàn và Hoàn Hoàn cũng không có gì khác biệt, cũng chỉ là một cái tên mà thôi. Còn bên trong thân xác này, trước giờ đều là một người khác.
Cả đời này, liệu còn ai sẽ gọi cô một tiếng Tiền Tử Kỳ nữa.
Men say bốc lên, Cố Thanh Hoàn chỉ cảm thấy có thứ gì đó muốn tuôn ra khỏi đáy lòng. Cô không muốn để nó thoát ra, chỉ có thể cưỡng ép đè xuống.
"Triệu Cảnh Diễm, ta mời huynh."
"Hoàn Hoàn, ta mời cô."
Chén rượu chạm vào nhau, dung mạo thanh niên trước mắt tựa như trăng sáng, đôi mắt như đầm nước sâu, trong mắt cô dâng trào một cảm xác rất khác lạ.
Cô cười tự giễu, dưới ánh trăng đẹp đẽ như vậy mà trái tim cô lại run rẩy vì kẻ này, xem ra, nhất định là rượu này quá nặng.
Đáy lòng Cố Thanh Hoàn có thứ cảm giác thật kì lạ, không chân thật như đang cưỡi mây đạp gió: "Triệu Cảnh Diễm, ta đã bắt đầu xử lí Cố gia."
Chén rượu trong tay chững lại, Triệu Cảnh Diễm nở nụ cười sâu xa khó hiểu, "Ồ, Hoàn Hoàn hành động nhanh thật, ta thích."
Không chỉ thích cô nhanh tay, ta còn thích con người cô nữa.
…
Trên con đường rải sỏi, Tưởng Hoằng Văn chắp tay sau lưng mà đi.
Gió lạnh thổi đến, Sử Tùng Âm có phần tỉnh táo, mơ màng nhìn người trước mặt.
"Huynh là ai?"
Thanh niên kia quay đầu lại, mày kiếm anh tuấn, đôi đồng tử đen láy, ánh nhìn sắc bén, môi mỏng khẽ mím, khí chất lạnh lùng, ngạo nghễ, song lại rất cô độc, mạnh mẽ hơn người, tựa như con chim ưng trong bóng đêm.
"Ồ, ta nhận ra huynh, huynh là vị hôn phu của Thanh Hoàn, tên... tên... Tưởng Hoằng Văn."
Hai tỳ nữ bên cạnh sợ chết khiếp, Tiểu Tình vội nói nhỏ: "Tiểu thư, không thể gọi thẳng tên ra, vị này là Tưởng Thất gia."
Tiểu Vũ thì tạ lỗi không ngừng, "Thất gia thứ lỗi, tiểu thư của nô tỳ tửu lượng kém. Hôm nay Trung thu nói chuyện với Lục tiểu thư quá vui, nên mới uống vài chén."
Tưởng Hoằng Văn khoát tay, ý bảo hắn ta sẽ không so đo với một con ma men. Ngay khi hắn ta đang định xoay người thì thấy Sử Tùng Âm khẽ cười, nói một câu khiến hắn ta không tưởng nổi.
"Huynh chính là... người đứng khóc dưới cây hoa quế, ta đã nhìn thấy."
Cô gái dùng một đôi mắt đen láy ngây thơ nhìn hắn ta, trong ánh mắt còn có ý cười.
Tưởng Hoằng Văn lập tức dừng lại, ánh mắt tựa như trầm xuống, lại tựa như thanh kiếm sắc bắn về phía cô gái đang say trước mặt.
Tiểu Tình và Tiểu Vũ nơm nớp lo sợ, chưa kịp quỳ xuống dập đầu xin tha thì Sử Tùng Âm lại khẽ mở miệng. "Huynh đừng đau lòng, mọi chuyện trên đời đều sẽ qua đi, đều sẽ rơi vào lãng quên. Những chuyện không vui trước đây, ta đều đã quên."
"Tiểu thư, không thể nói bậy được."
"Ta không nói bậy đâu, lời ta nói đều là thật cả. Thanh Hoàn cũng nói như vậy, lời cô ấy nói, chắc chắn không sai."
Thời khắc này, Tưởng Hoằng Văn rất muốn bóp chết cô gái này. Cô ta cho mình là ai, nhìn thấy sự đau đớn, khổ sở của hắn ta, sau đó không biết giữ mồm giữ miệng nói ra.
Ngón tay Tưởng Hoằng Văn hơi run, hắn ta cố nén giận, cuối cùng cười khẩy xoay người, định nhấc chân bỏ đi.
Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thổi qua, dạ dày Sử Tùng Âm cuộn trào, ọc một tiếng, nôn thốc nôn tháo ra.
Nôn thôi thì cũng không sao, lại trùng hợp nôn cả lên người Tưởng Hoằng Văn đứng cách đấy một trượng.
Tưởng Hoằng Văn nhìn vết bẩn trên áo bào, hàng mi run rẩy. Thời khắc này, hắn ta không chỉ muốn bóp chết cô gái này, còn muốn băm vằm cô ta thành trăm mảnh.
Hai tỳ nữ sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, lại không dám lay cho tiểu thư tỉnh lại, chỉ đành run rẩy xin tha: "Thất gia, xin lỗi Thất gia, ngài là người rộng lượng, xin đừng chấp nhặt với tiểu thư nhà nô tỳ."
Rốt cuộc cô gái này uống bao nhiêu rượu mà say đến vậy? Tưởng Hoằng Văn nghĩ đến Cố Lục, rốt cuộc cũng không trút cơn giận ra, chỉ vung tay cởi bỏ áo khoác.
"Tiểu thư của các ngươi nghỉ ngơi ở đâu, dìu cô ta về đi."
Hai tỳ nữ như được đại xá, vội vàng đỡ tiểu thư rời đi. Cũng không biết ai bị vấp chân, một người lảo đảo, kéo theo hai người còn lại, suýt nữa ngã ra đất.
Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn trầm xuống, bước chân nhẹ nhàng, vững vàng ôm Sử Tùng Âm trong vòng tay. Hắn ta cúi đầu cau mày nhìn người kia, gượng cười mệt mỏi.
Cô gái này nói xằng bậy thì thôi đi, còn nôn vào người hắn ta, lại còn suýt chút nữa ngã sấp mặt, vậy mà vẫn ngủ say sưa được, đúng là phục cô rồi đấy.
Ánh mắt Tưởng Hoằng Văn hơi ghét bỏ, hắn ta lạnh lùng nói: "Thôi bỏ đi, các ngươi đi trước dẫn đường, ta bế cô ta về phòng."
"Cái này..."
"Lại còn cái gì với cái này, lời của gia không lẽ là gió thoảng bên tai!"
Tưởng Thất gia bỗng nhiên phát cáu, ta đây nể mặt Cố Lục, không làm gì được cô ta, nhưng chẳng lẽ còn không trị được hai đứa nô tỳ các ngươi.
Tiểu Tình, Tiểu Vũ hồn bay phách lạc, vội vàng chạy chậm đằng trước, "Làm phiền Thất gia, mời Thất gia đi cùng nô tỳ."
Tưởng Hoằng Văn bế người lên, chợt nhận ra cô gái này nhẹ như chim yến.
Có lẽ là thân nhiệt của hắn ta khiến Sử Tùng Âm cảm thấy ấm áp, cô vô thức dụi đầu vào lồng ngực hắn ta, tựa như một con cún nhỏ đáng thương vậy.
Tưởng Hoằng Văn dựng hết tóc gáy lên, vẻ ghét bỏ trong mắt càng rõ ràng hơn. Cũng không biết Sử gia này dạy dỗ thế nào, có cô nương nhà nào lại chui vào lòng đàn ông thế này, phẩm đức cũng chỉ thế mà thôi.
Hừ, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó chiều.
Chỉ một chốc ngắn ngủi sau, đám người đã đến trước khuê phòng.
Tưởng Hoằng Văn bước đến trước giường liền quả quyết buông tay ra, đang định rời đi thì thấy góc áo bị Sử Tùng Âm siết chặt trong tay.
Sống lưng căng cứng, lần này Tưởng Hoằng Văn hoàn toàn bùng nổ. Hắn ta không hề do dự, lấy dao găm trong ngực áo ra, chém qua áo bào. Ngay sau đó, thân hình quay phắt lại, vẽ ra một vòng cung rất dứt khoát.
"Mẹ ơi, con dao kia suýt chút nữa là chém vào tay tiểu thư rồi." Tiểu Tình vỗ ngực, nghĩ lại mà sợ.
"Thật giống tên hung thần ác sát." Tiểu Vũ nói tiếp.
…
Trăng sáng tức ít sao. Cố Thanh Hoàn ngồi ngả người trên xích đu, đung đưa tới lui, ánh mắt mơ màng mà buồn bã.
Gió khẽ thổi qua, hoa quế rơi đầy đất, hương thơm hòa trong cơn gió phất qua chóp mũi, giống như mùi hương trên người phụ thân vậy.
Mà khung cảnh cây hoa quế với lá xanh hoa rộ, tựa như đang chờ đợi đến lúc để tranh nhau đua nở. Mình và bọn họ, cách nhau trăm núi ngàn sông, xa xôi vạn dặm, chẳng biết khi nào mới gặp lại.
Có lẽ chỉ có đêm Trung thu, khi đã ngà say thế này, cô mới có thể khiến cho trái tim đã lạnh lẽo từ lâu trở nên mềm mại.
Những người thân của ta, các vị ở trên trời, liệu có khỏe không, có giống Tử Kỳ, cũng đang ôm nỗi nhớ nhung? Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống vạt áo rồi lặng lẽ biến mất.
Triệu Cảnh Diễm ngồi lặng yên, nhìn người trên xích đu.
Đôi môi đỏ tươi khẽ mím lại, một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn tắm trong ánh trăng, một nửa kia ẩn trong bóng tối, không thấy rõ biểu cảm. Một Cố Lục như vậy khiến hắn nhớ đến hình ảnh hôm đó trong biệt viện Sử gia.
Hắn không nên dụ cô uống nhiều rượu như vậy, sợ là cô đang nghĩ đến chuyện đau thương gì rồi.
Hắn hỏi: "Say rồi?"
Cố Thanh Hoàn cố gắng tập trung ánh mắt của mình vào một chỗ, nhưng lại nhận ra bản thân đang bị chóng mặt quá mức, "Say rồi."
"Nằm nghỉ tạm đi, ta bảo Nguyệt nương nấu canh giải rượu rồi dìu cô về phòng."
"Ừm." Cố Thanh Hoàn mệt mỏi cười, nghiêng nghiêng, cuộn người lại, giống như tư thế của đứa trẻ sơ sinh vậy. Cô thật sự say rồi, trong khoảnh khắc ban nãy, không ngờ cô lại thấy được sự dịu dàng trong mắt người kia.
Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài, đứng dậy, cởi áo khoác đắp lên người Cố Thanh Hoàn.
Nguyệt nương, Xuân Nê bước tới. Nguyệt nương nói: "Vương gia, tiểu thư say rồi, để nô tỳ dìu tiểu thư về phòng ngủ."
Triệu Cảnh Diễm khoát tay, "Không cần các ngươi đỡ, ta bế cô ấy về."
"Cái này..." Nguyệt nương rất muốn nói, nam nữ thụ thụ bất tương thân, vương gia làm vậy sẽ hủy hoại thanh danh của tiểu thư.
"Tiểu thư của ngươi không phải là người bị câu nệ bởi thế tục." Triệu Cảnh Diễm khom lưng.
Ánh trăng mờ chiếu, người thanh niên vô cùng cẩn thận ôm cô gái trên xích đu lên.
Cố Thanh Hoàn mơ màng mở mắt, đêm thu lạnh lẽo, dung nhan như ngọc, khuôn mặt này... cực kì giống...
Triệu Cảnh Diễm cúi đầu, nhìn cô từ từ khép mắt lại, hắn đứng yên một hồi rồi mới bước đi.
Hắn đi rất chậm, rất vững vàng, người trong lòng không hề cảm giác được, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn ngủ say, ánh trăng soi tỏ thân hình hai người, như tuyết như sương.
Nguyệt nương đi theo sau, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn.
Thật kì lạ, sao bà cảm thấy vương gia bế tiểu thư cứ như ôm ấp trân bảo quý hiếm vậy. Suy nghĩ này vừa nảy sinh, bà đã vội lắc đầu.
Chắc hẳn là bà hoa mắt rồi.
Vầng trăng treo đầu ngọn cây.
Trong thư phòng phủ Anh Quốc công, tiệc đã tàn nhưng vẫn chưa kịp thu dọn.
Ân Cửu Linh nhìn canh giờ, đứng lên nói: "Bỏ đi, không đợi nữa, không còn sớm rồi, đều trở về phòng nghỉ ngơi hết đi."
"Lão gia, trong cung có tin tức."
"Ồ?"
Ân Cửu Linh khoát tay, ra hiệu cho hạ nhân rời đi.
"Bẩm lão gia, trong cung truyền đến tin, trong yến tiệc Trung thu hôm nay, Hoàng thượng tứ hôn cho Thọ vương."
"Phải chăng là phủ Tần Quốc công?" Ân Cửu Linh bật thốt. "Bẩm lão gia, chính là tiểu thư Tần Thiên Cúc phủ Tần Quốc công."
Ân Cửu Linh ngồi phịch xuống ghế, vùng vẫy vài cái, "Có nói khi nào thành hôn không?"
"Quyết định mùa Đông năm sau, Hoàng thượng nói đợi Khâm Thiên Giám xem hoàng lịch rồi chọn ra ngày thích hợp."
Ân Cửu Linh rét lạnh, cuối cùng Hoàng thượng vẫn để ý đến miệng lưỡi người đời, lập đích lập trưởng, ai cũng không thay đổi nổi.
Ân Đại Mi cau mày nói: "Quý phi nương nương còn nói gì không?"
"Bẩm bát tiểu thư, Quý phi nói bình tĩnh đừng nóng vội, là thật thì không giả được, là giả thì không thật được, thời gian còn dài."
"Lời này có ý gì? Nương nương có nói rõ không?" Ân Cửu Linh bật dậy.
Người đến lắc đầu, cả thư phòng rơi vào tĩnh lặng.
Hồi lâu sau, Ân Cửu Linh thở dài nói: "Trở về cả đi, mọi người đều đi ngủ thôi."
Ân Đại Mi đứng dậy, nhìn Ân Lập Phong bên cạnh, dịu dàng nói: "Phụ thân, xe tới trước núi ắt sẽ có đường. Đêm đã khuya, phụ thân nghỉ ngơi sớm đi thôi, con gái xin cáo lui."
"Bát tỷ, đệ tiễn tỷ."
Ân Lập Phong đứng dậy, chủ động đỡ tay Ân Đại Mi, hai tỷ đệ sóng vai, suốt cả quãng đường đều không hề nói gì.
Thọ vương kết thân với phủ Tần Quốc công, ý của Hoàng đế đã rất rõ ràng. Vị trí Thái tử đã không còn nghi ngờ gì nữa, ắt là thuộc về Thụy vương. Đến lúc Tân đế đăng cơ, chắc chắn sẽ xử lý cựu thần. Phủ Anh Quốc công bọn họ chỉ e khó tránh bị thanh trừng.
Tháng ngày sau này, chỉ sợ sẽ không dễ dàng.
Ân Lập Phong mở miệng, "Bát tỷ, đệ thấy quà mừng năm nay của Tô gia hơi ít hơn trước đây."
"Nói bậy bạ gì vậy."
Sắc mặt Ân Đại Mi trầm xuống, trừng Ân Lập Phong, nhưng lại hơi chột dạ.