Mưa thu mang theo gió lạnh.
Sau vài trận mưa thu liên tiếp, thời tiết bỗng chuyển lạnh. Ngày hôm đó, mưa phùn lất phất, chưa đến hoàng hôn, trời đã tối đen, người nhà họ Cố dùng cơm tối xong cũng đi nghỉ ngơi sớm.
Bà tử canh viện cũng biết thời tiết thế này sẽ không có chủ tử nào ra ngoài, vui vẻ lén trốn trong phòng uống rượu nói chuyện phiếm.
Đêm khuya, mưa lớn hơn, hạt mưa đập lên mặt, gây đau đớn.
Triệu Hoa Dương mệt mỏi cả ngày, vừa mới nghỉ ngơi lại nghe bên ngoài có tiếng của nha hoàn. Một lát sau, Đàm ma ma vén rèm đi vào, sắc mặt rất khó coi.
"Quận chúa, mới nhận được tin, Nhị gia đi đến viện tử phía Bắc, kẻ ở Đông Viện cũng vừa ra ngoài."
Triệu Hoa Dương ngồi bật dậy, cười gằn: "Lá gan lớn thật, dám vụng trộm ngay trước mắt ta, ta coi thường bọn họ rồi."
"Quận chúa, chúng ta phải làm sao?" Đàm ma ma cẩn thận hỏi.
"Hừ!"
Triệu Hoa Dương vỗ mép giường, lạnh lùng nói: "Người đâu, có trộm vào vườn, tất cả đi bắt trộm cho ta."
"Quận chúa, làm lớn chuyện này, liệu có..."
"Sợ cái gì! Trời có sập cũng có phủ lão Tề vương chống giùm chúng ta."
"Quận chúa, viện tử phía Bắc có một căn phòng, chính là trước mặt." Đàm ma ma che dù, đi trước dẫn đường.
Ánh mắt Triệu Hoa Dương lạnh lẽo, nhìn cánh cửa gỗ sơn đỏ trước mặt, khóe miệng trầm xuống, "Hai kẻ lực lưỡng tới phá cửa cho ta."
Vừa dứt lời, hai bà tử mập mạp xông lên trước, cố sức đâm vào, cánh cửa theo đó mà mở toang ra.
Triệu Hoa Dương dẫn đầu, mang theo đám hạ nhân hùng hổ xông vào trong phòng, vén màn lên nhìn.
Tất cả kinh hãi hít ngược một hơi.
Sau tấm màn thêu hoa, hai người trần truồng đang ôm nhau nào phải Cố Nhị gia và Liễu di nương, mà là... mà là... Đại gia và Đại thiếu nãi nãi.
Triệu Hoa Dương chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngã ngửa ra sau, trong khoảnh khắc ngã xuống, bà ta thầm chửi một câu.
"Đáng chết, Cố gia này nào phải thư hương môn đệ gì, rõ ràng là một ổ dâm loạn."
"Đại nãi nãi, việc lớn không hay, việc lớn không hay rồi."
Trong Phật đường, Chu thị mặc áo trắng, quỳ trước mặt Bồ Tát, miệng niệm kinh Phật, nghe vậy bèn quay lại nói: "Hốt hoảng cái gì?"
"Đại nãi nãi, đằng trước... đắng trước..." Tiểu nha hoàn khó mà mở miệng, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng lên.
"Nói đi, còn có chuyện gì mà ta không chịu được đâu."
"Bẩm Đại nãi nãi, Đại gia và Đại thiếu nãi nãi..."
Những lời này tựa như sấm rền bên tai, mặt Chu thị trắng bệch, người lảo đảo, ngã ngồi xuống bồ đoàn.
Hồi lâu sau, Chu thị há miệng, tiếng khóc than thê lương vang tận trời cao.
Không giấu được rồi!
…
Trong thư phòng.
Cố lão gia trừng mắt nhìn, vung cây gậy trong tay lên, nện về phía coi trai cả. Cố Tùng Hàm không chớp mắt lấy một cái, chỉ đợi cây gậy kia hạ xuống. "Ngươi, cái thằng nghiệt tử!"
Cố lão gia thấy đứa con cả của mình không né không tránh, giận đến trợn trắng mắt, buông thõng tay xuống.
"Đó là vợ của con trai ngươi!" Cố lão gia mắng.
Cố Thị lang thờ ơ, "Nếu nó để ý, con trai sẽ nạp thêm cho nó vài di nương."
"Ngươi... ngươi..." Cố lão gia tức đến nói không nên lời.
Cố Nhị gia và Cố Thị lang là huynh đệ ruột thịt, đương nhiên là cá mè một lứa, nghĩ đến ý đồ trong lòng mình, Cố Nhị gia bèn vội nói: "Phụ thân, bây giờ không phải là lúc so đo, phải giấu việc này mới là quan trọng."
Cố lão gia được con trai thứ nhắc nhở, liền hiểu ra, lập tức nói: "Người đâu, truyền lệnh của ta, việc hôm nay, kẻ nào dám nói thêm một câu, ta liền cho kẻ đó rơi đầu."
Cố Nhị gia nhanh nhạy, "Phụ thân, đám nha hoàn, bà tử đi theo cũng phải cảnh cáo kĩ càng. Nếu còn không được, bắt uống thuốc độc cho câm rồi bán chúng đi."
"Ừm, theo lời con mà làm."
Cố lão gia nghĩ đã đến nước này, nhân từ nương tay chỉ làm hỏng việc, "Phía bên Quận chúa, con dặn dò cô ta câm miệng cho ta. Có câu, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, làm lớn chuyện lên, cô ta cũng mất mặt."
"Vâng, phụ thân."
Cố lão gia nhìn con trai trưởng quỳ dưới đất, hồi lâu sau mới lạnh lùng nói: "Con trai Quản thị giao cho mẫu thân ngươi chăm sóc, từ nay trở đi, cô ta dọn khỏi Đông viên, cáo ốm không ra, xem như trong phủ... không có người này."
Đôi mắt Cố Thị lang khẽ chuyển động, trong lòng hiểu rõ.
"Phía con trai ngươi, tự nghĩ cách giải quyết đi." Cố lão gia vứt lại mấy lời này, phất tay áo bỏ đi.
Cố Nhị gia bước đến đỡ Cố Thị lang dậy, lau mồ hồi trên đầu, bất đắc dĩ nói: "Đại ca, việc này vốn là cô ta không đúng, sau này đệ nhất định dạy dỗ lại."
Trong lòng Cố Nhị gia hiểu rõ, đám đàn bà này vốn là đi bắt mình, nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào mà lại gặp phải Đại ca, vậy mới thành ra thế này.
Cố Thị lang nghiến răng, cười khẩy nói: "Không cần, chỉ cần để cô ta im miệng, không được ra ngoài nói xằng bậy, đừng phá hoại đường công danh của chúng ta là được."
Cố Nhị gia vâng dạ đồng ý.
Mà trong lúc này, Đại thiếu gia Cố Tử Huyên một thân một mình đi thẳng vào viện, xuyên qua gian ngoài, vén rèm vào buồng trong.
Lan Nhi vừa thấy Đại thiếu gia đến, sợ đến mức hồn phi phách tán.
Sắc mặt Cố Tử Huyên lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người trên giường, bàn tay khẽ vung lên.
Lan Nhi sao dám đi, cúi thấp đầu nói: "Đại thiếu gia, bên cạnh Đại thiếu nãi nãi không thể không có người hầu, nô tỳ..."
"Cút!" Cố Tử Huyên gầm lên, gân xanh nổi lên trên mặt.
Lan Nhi quỳ sụp xuống đất, "Đại thiếu gia!"
"Lan Nhi, đi đi."
Quản thị thở dài mệt mỏi, chậm rãi ngồi dậy, không nhanh không chậm chỉnh quần áo, vuốt lại búi tóc rối loạn.
Lan Nhi lo lắng nhìn chủ nhân, mang theo trái tim thấp thỏm rời khỏi.
Ánh mắt Cố Tử Huyên lạnh băng, nhìn Quản thị chòng chọc, lửa giận trong mắt tựa như muốn thiêu đốt người.
Quản thị cầm lấy quần áo bên mép giường, mặc từng cái vào, sau đó đi đến trước bàn trang điểm, quay đầu lại lộ ra nụ cười thảm thương.
"Gia cần gì tỏ vẻ phẫn nộ, chẳng phải gia đã biết chuyện bê bối này từ lâu rồi sao?"
"Tiện nhân, ngươi còn mặt mũi nhắc đến." Cố Tử Huyên lớn tiếng thoái mạ.
Không sai, quả thật hắn đã biết. Trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được. Người đàn bà của mình và phụ thân dan díu với nhau, mặt mũi Đại thiếu gia Cố phủ của hắn biết đặt vào đâu. Không có mặt mũi nói ra, thế nên hắn chỉ đành giả vờ không biết.
Huống hồ kẻ bá chiếm người đàn bà của hắn chính là phụ thân của hắn, một tên đàn ông trói gà không chặt như hắn thì lấy gì chống đối với phụ thân mình.
Cái sừng trên đầu dài đến như vậy, bởi vậy hắn cũng chẳng còn tâm tư gì mà đọc sách thi công danh. Hắn chỉ tự an ủi mình, dù sao chỉ là một ả đàn bà, chỉ cần con trai vẫn là con của mình, chỉ cần lớp giấy kia chưa bị chọc thủng, vậy thì kệ cô ta đi.
Nào ngờ...
Bây giờ, một Đại thiếu gia Cố phủ như hắn, đã trở thành đối tượng chế nhạo của toàn bộ đám đàn ông trong Kinh thành, thậm chí ánh mắt đám hạ nhân trong phủ nhìn hắn cũng mang theo vẻ khinh thường. Làm sao hắn không căm hận, không phẫn nộ.
Cố Tử Huyên tóm lấy vạt áo Quản thị: "Tiện nhân!"
Quản thị ngước đôi mắt như nước lên, đón nhận sự căm phẫn của chồng mình, "Gia muốn giết ta sao?"
"Không sai, ta muốn giết ngươi."
"Lập tức ra tay đi." Quản thị không hề có sự sợ hãi.
Cố Tử Huyên nghiến răng ken két, "Đừng tưởng rằng ta không dám."
Quản thị chậm rãi rũ mắt, cười lạnh, "Từ cái ngày ta ăn nằm với ông ấy, đã không nghĩ tới sẽ có kết cục tử tế rồi, thế nhưng ta không sợ. Trong lòng ta, ông ấy mới là đại trượng phu đội trời đạp đất, ngươi là cái thá gì đâu?"
"Ngươi!" Cố Tử Huyên hung hăng đẩy Quản thị ra chỗ khác.
Quản thị ngã nhào xuống đất, tóc rũ ra như thác.
Quản thị ngẩng phắt đầu lên, vẻ mặt như lệ quỷ, "Ngươi đường đường là nam nhi bảy thước, lại dựa vào tổ tông che chở, ăn no chờ chết, suốt ngày phóng đãng với nha hoàn di nương, ngay cả công danh cũng không lấy được."
"Ngươi... Ngươi..."
Cố Tử Huyên bị bóc trần nỗi đau trong lòng, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi còn nói, ta đánh chết ngươi."
"Sao ta không được nói!"
"Ngươi đã là phụ nữ có chồng, dám lén lút dan díu, đã vậy còn nói xằng nói bậy, phản rồi, phản rồi, ta phải hưu ngươi, ta nhất định phải hưu ngươi."
Quản thị nằm phủ phục trên mặt đất, lòng lạnh giá.
Hưu đi, giết đi, chuyện đã tới nước này, mình còn gì mà sợ nữa đâu, cùng lắm thì chết, chết mới tốt.
"Ngươi tốt nhất đánh chết ta, bằng không... chuyện hôm nay truyền tới tai Đại gia, chỉ sợ kẻ làm con như ngươi sẽ bị thất sủng."
Lời của Quản thị tựa như rắn độc thè lưỡi, cắn vào cổ hắn.
Cố Tử Huyên giật nảy, đầu chảy mồ hôi ròng ròng, hắn xông lên, đạp Quản thị, "Ông đây cứ thống khoái một phen đã rồi tính."
Quản thị chỉ kịp cảm thấy lồng ngực đau đớn, sau đó ngất đi.
Qua hồi lâu, Quản thị nhìn hoa văn tơ tằm của tấm màn trên đầu, lòng chua xót.
Ánh nến lập lòe trong phòng đều đỏ thẫm, đỏ như một cơn ác mộng.
Xung quanh không nghe thấy bất cứ tiếng động gì, chim không hót, dế không kêu, cả đất trời chỉ còn lại tiếng thở nặng nhọc của cô ta, cố sống cố chết mà tồn tại tiếp.
Lan Nhi bước đến, nhìn Quản thị nằm trên giường, khẽ nói: "Đại thiếu nãi nãi, nô tỳ hầu hạ người uống chung trà được không."
Quản thị lắc đầu, hơi thở mong manh, đáp: "Để ta yên tĩnh một mình, ngươi ra ngoài đi."
Lan Nhi âm thầm thở dài, lặng lẽ lui ra ngoài.
Quản thị gắng sức đứng dậy, đến trước tấm gương song phượng, nhìn kĩ mặt mình. Quản thị cười ra nước mắt, bản thân mình trong gương cũng cười ra nước mắt. Đời này, Quản thị đi từ trong lòng một người đàn ông này đến vòng tay một người đàn ông khác, nhưng trong lòng lại chỉ có một mình ông ta.
Cô ta yêu ông ta, mặc kệ ông ta là cha chồng của cô ta, hay ông ta là ai đi chăng nữa, cô vẫn chỉ yêu một mình ông ta. Cuối cùng cũng đến lúc chấm dứt rồi.
Kiếp sau, cô ta chỉ thầm mong mình sẽ gặp ông ta sớm hơn, mười dặm hồng trang, khoác mũ đội mây, làm tân nương của ông ta.
Quản thị ăn mặc chỉnh tề, tìm sợi thắt lưng lụa trắng, buộc vào cửa phòng, đẩy bàn đến dưới xà ngang, lại dời ghế ngồi hình tròn đặt lên bàn, thắt một cái nút, đặt cần cổ mảnh khảnh lên đó...
Một hồn phiêu lãng, hai hồn mịt mù.
Đại gia, thiếp đi đây, đời này có thể yêu chàng, coi như không uổng một kiếp người!