Thịnh Thế Kiều Y

Lan Nhi ở gian ngoài nghe được động tĩnh bên trong, trong lòng luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, đẩy mạnh cửa vài lần, thấy bên trong cửa cài then thì thất kinh, vội vàng tìm người đến phá cửa.

Lan Nhi ngẩng đầu lên, thấy Quản thị treo lủng lẳng trên xà nhà mà sợ mất hồn mất vía.

"Người đâu, cứu mạng, mau cứu mạng!"

"Lão gia, Đại gia, Nhị gia, xảy ra chuyện lớn rồi, Đại thiếu nãi nãi treo cổ tự tử rồi."

Cánh tay Cố Tùng Hàm rũ xuống, chung trà theo đó mà vỡ nát, sắc mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch.

Cố Nghiễn Khải liếc nhìn con trai, lạnh lùng nói: "Sống hay chết?"

"Bẩm lão gia, cứu về rồi."

Cố Tùng Hàm nghe vậy, sắc mặt mới đỡ trắng bệch, vội vàng nói: "Phụ thân, con trai đi trước xem sao."

"Không được đi."

Cố Tùng Hàm cắn răng, "Phụ thân, con trai không nhịn được, lát nữa con trai lại đến chịu tội với phụ thân."

Dứt lời, ông ta không để ý đến ánh mắt người bên cạnh, vội vã nhấc vạt áo đi ra ngoài.

Trong viện, hoa rụng đầy đất.

Cố Tử Huyên đứng trước cửa viện, đang nói chuyện với đại phu, vừa liếc mắt đã thấy phụ thân mình vội vàng đi đến, lập tức biến sắc mặt.

Hắn cung kính bước lên đón tiếp, "Phụ thân."

Hai chữ phụ thân bật ra khỏi miệng, trong lòng Cố Tử Huyên dường như bị thứ gì đó chặn lại, không còn phân biệt nổi cảm xúc đối với phụ thân của mình là kính sợ, đau thương, phẫn nộ, hay là buồn nôn.

Sao ông ta còn mặt mũi đến đây?

Giờ ông ta đến, lại định đặt hắn ở chỗ nào?

Cố Tùng Hàm lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt ánh là cảm xúc rất phức tạp.

Sau khi xảy ra chuyện, ông ta không biết làm sao đối mặt với con trai mình. Dù sao cũng là cha con, trong lòng ít nhiều cũng có hổ thẹn.

Đủ loại cảm xúc trộn lẫn với nhau, ngược lại khiến Cố Tùng Hàm bình tĩnh lại, ông ta nói, "Con hưu cô ấy đi, ta tìm một mối hôn sự tốt cho con."

"Phụ thân?" Cố Tử Huyên giật nảy người.

Tình trạng trong phủ đã thế này, sao còn có con gái nhà tử tế nào chịu gả vào. Huống hồ, nếu hắn hưu Quản thị, vậy cô ta ở trong cái phủ này...

Đột nhiên Cố Tử Huyên hiểu ra, khóe môi hắn giật giật, nói ra nghi vấn trong lòng, "Chẳng lẽ phụ thân... muốn nạp cô ta làm thiếp."

Cố Tùng Hàm không hề thấy hổ thẹn, "Đường Huyền Tông Lý Long Cơ yêu Dương Quý phi sâu đậm, bèn để con trai mình thành thân với người phụ nữ quyền quý khác, cớ sao cha con chúng ta không học theo."

Tựa như tiếng sấm nổ giữa trời quang, Cố Tử Huyên quỳ phịch xuống đất, "Phụ thân, cứ thế này, người đặt mẫu thân ở đâu?"

Sắc mặt Cố Tùng Hàm trầm xuống, "Ta bảo đảm mẫu thân con phú quý suốt đời. Yên tâm, chỉ cần con buông bỏ việc này, không quá nửa năm, ta sẽ để mẹ con nắm giữ quyền lực trong nhà họ Cố."

Cố Tử Huyên uể oải quỳ sụp trên mặt đất, mệt mỏi cúi đầu. Hắn không dám phản kháng, càng không có năng lực phản kháng, thậm chí ngay cả phản bác, hắn cũng không nói được. Cố Tùng Hàm lặng lẽ nhìn con trai, khẽ gật đầu, đi thẳng vào trong.

Trong khuê phòng, mùi thuốc xộc vào mũi, Quản thị nằm trên giường như người đã chết, con ngươi không có tiêu cự.

Cố Tùng Hàm lại gần, ngồi xuống giường, đau xót, ôm Quản thị vào lòng thật chặt.

"Đừng sợ, đừng sợ, ta tới rồi, tất cả đều có ta."

Quản thị từ từ ngẩng đầu, thấy rõ người đàn ông trước mắt, khẽ kêu một tiếng. Đã chết một lần, Quản thị càng hiểu rõ ý nghĩa của việc sống sót.

Nếu đã vào địa ngục, Quản thị cũng chẳng còn nghĩ đến thiên đường gì nữa, người đàn ông này chính là tất cả của cô ta. Tận hưởng lạc thú trước mắt đi, cần lo gì đến lễ nghi liêm sỉ, trung hiếu nhân nghĩa nữa.

Cố Tùng Hàm chưa từng nghĩ Quản thị sẽ chủ động như vậy, sững sờ xong, ông ta liền đè xuống...

Sau cơn mưa thu, cỏ xanh rậm đường, sương giá phủ tràn, vườn đầy lá đỏ.

Sớm tinh mơ, trời đã tờ mờ sáng.

Cố Thanh Hoàn dậy thật sớm, chắp tay đứng dưới mái hiên, nhìn mưa bụi triền miên mơi mái hiên, ánh mắt hơi nặng nề.

Nơi cửa viện, Trần Bình đang vội vã đi vào.

Cố Thanh Hoàn thấy y đến, ánh mắt sáng lên, "Thế nào?"

Trần Bình toét miệng cười, "Quả nhiên như tiểu thư dự liệu, Cố lão gia đè việc này xuống. Nếu ai dám bàn tán, chính là một chữ, chết."

Cố Thanh Hoàn bình tĩnh hỏi tiếp, "Quản thị thế nào?"

"Đêm qua Quản thị tự sát không thành, được hạ nhân cứu."

"Cố Đại gia thì sao?"

Trần Bình nói với vẻ đầy khinh bỉ: "Ở trong phòng Quản thị suốt một đêm, vào nha môn làm việc như thường lệ, chỉ là sắc mặt không dễ coi cho lắm."

Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài. Tiếng thở dài này còn dài hơn cơn mưa ngày thu rất nhiều, lại tựa như có thâm ý vô cùng vô tận.

Trần Bình thấy cô khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại: "Sao tiểu thư lại thở dài?"

Cố Thanh Hoàn bật cười, tiếng cười mang theo chút mỉa mai.

"Một cây làm chẳng nên non. Nhưng cuối cùng, gã đàn ông lại như chẳng có gì, còn người phụ nữ phải lấy cái chết tạ tội, thế đạo này..."

Trần Bình không nói gì, ánh mắt tựa như đang rơi vào trầm tư.

Cố Thanh Hoàn cảm thấy hơi đau đầu, căn dặn: "Giúp ta trông chừng cô ta, tuy cô ta phạm phải tội dâm loạn, nhưng tội không đáng chết. Có điều cuộc sống sau này, sợ là sẽ gian khó."

"Tiểu thư vẫn quá mềm lòng. Người đàn bà như vậy, nếu ở phương Nam chúng ta, chỉ sợ khó thoát một chữ chết."

Cố Thanh Hoàn quay đầu lại nhìn Trần Bình, "Người đáng chết nhất chính là đám đàn ông Cố phủ. Đi đi, chuyện bên trong đã làm ổn thỏa rồi, còn thừa lại chính là chuyện bên ngoài. Trần Bình, tìm A Ly đến đây."

"Vâng, tiểu thư." Trần Bình ôm quyền đi ra.

Phủ Thọ vương.

Triệu Cảnh Diễm đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có nét thâm trầm trong mắt đã tiết lộ một chút manh mối.

A Ly tung người, nhảy từ trên tường xuống.

Khóe mắt Triệu Cảnh Diễm khẽ giật, khóe môi hơi nhếch lên.

Đến rồi.

"Gia, chuyện Cố phủ đã làm ổn thỏa, Lục tiểu thư nhờ gia đến trước mặt Thụy vương diễn một vở kịch. Cần phải làm sao để một mũi tên bắn hạ hai con chim mới được."

Triệu Cảnh Diễm mỉm cười lười biếng, trán lại hơi nhăn lại, "Cô ấy có nói làm tốt việc này có chỗ lợi gì chăng?"

A Ly ngẩng đầu, liếc mắt một cái rồi đáp, "Lục tiểu thư không nói." "Ôi, chuyện chẳng có lợi lộc gì, thật khiến người ta... không có tinh thần gì cả. Có điều, nể tình cô ấy là vương phi tương lai của gia, gia nhận việc này vậy."

Gân trên trán A Ly giật giật, bát tự còn chưa so đâu!

Trong Phồn Hoa Lâu, khúc hát động lòng, điệu múa mê hồn.

Rượu ngon trong tay, mỹ nhân trong lòng, đại thần triều đình có cương trực công chính hơn nữa cũng phải say đắm trong nét yểu điệu của Phồn Hoa Lâu.

Triệu Cảnh Diễm ngả đầu vào lòng một tuyệt sắc giai nhân, đổ rượu ngon vào miệng.

"Hoàng huynh, Bát đệ vừa mới nghe được một chuyện lạ."

Khóe miệng Thụy vương nhếch lên, "Bát đệ nói ta nghe xem nào, là chuyện lạ gì."

Mọi người đưa ánh mắt về phía Thọ vương, nhưng rồi lại thấy người nọ khẽ nhíu mày, lười biếng mỉm cười, đôi mắt như sóng nước mùa thu, phong thái ung dung tôn quý.

"Tối qua Cố phủ xảy ra một chuyện tai tiếng kinh thiên động địa, lẽ nào Nhị ca không biết?"

"Chuyện tai tiếng gì?" Thụy vương không rõ ràng lắm.

Chân mày Triệu Cảnh Diễm nhướng lên, vẻ mặt cười mà như không, nói: "Có người bị bắt gian tại trận."

Oa! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Đám quan viên vừa nghe liền hứng thú, kẻ nào kẻ nấy mặt mày hớn hở nói, "Vương gia mau nói, ai và ai bị bắt gian tại trận."

"Thị Lang Binh bộ Cố Tùng Hàm và Đại thiếu nãi nãi trong phủ."

"Hả..." Mọi người kêu lên kinh hãi, mặt biến sắc. Cố Đại gia và Đại thiếu nãi nãi, đây chính là... chính là... quan hệ cha chồng nàng dâu đấy.

Triệu Cảnh Diễm khẽ nhấp một hớp rượu ngon, mở miệng nói tiếp: "Nghe nói, khi Cố Thị lang bị bắt gian, cái thứ kia vẫn còn ở trong người cô con dâu, hai người đang điên loan đảo phượng, say sưa cực kì."

Sắc mặt mọi người lại thay đổi.

Chậc chậc chậc, cảnh tượng nóng hôi hổi như vậy, thật sự là... khiến người ta phải mơ màng.

Triệu Cảnh Diễm lại cười nói: "Bản vương còn nghe nói, Quản thị kia thật đúng là có bản lĩnh, làn da, tư thái so với cô nương quyết rũ nhất trong Phồn Hoa Lâu này còn hơn ba phần, khiến Cố Thị lang thần hồn điên đảo, ngay cả đạo lí luân thường cũng mặc kệ. Thật không hiểu tôn tử của Cố Thị lang rốt cuộc là giọt máu của ai."

"Mẹ ơi, Cố phủ này dù gì cũng là gia tộc thi lễ, cha chồng và con dâu dan díu với nhau... Đây... đây... đúng là mất sạch thể diện của người đọc sách mà."

Triệu Cảnh Diễm liếc nhìn vẻ mặt Thụy vương, cười híp mắt: "Hai chữ thể diện cũng không cần nhắc đến nữa, bản vương còn phải thấy xấu hổ thay bọn hắn nữa là. Trên đời này thiếu gì phụ nữ, ai mà chẳng đè dưới thân được, thế mà cứ muốn chơi đàn bà của con trai. Chuyện nếu truyền đến tai phụ hoàng... việc này sẽ vui lắm đây!"

Sắc mặt Thụy vương tái nhợt, trong mắt như có tia sáng lạnh lẽo bắn ra.

Cố Tùng Hàm chỉ là một con chó trong tay hắn ta. Nhưng chó làm ra chuyện xấu sẽ khiến người ngoài cũng đánh giá chủ nhân là hắn ta khác đi.

Lão Bát nói không sai, kiểu đàn bà gì đàn ông cũng có thể chơi, nhưng đạo đức luân thường phải tuân thủ. Nếu không, có khác gì súc sinh đâu?

"Đúng rồi, ta còn nghe nói người bắt gian vốn là muốn bắt trượng phu của mình, kết quả trời đất run rủi thế nào, bắt trúng người khác."

Lời này có vẻ vô cùng có thâm ý, có một gã quan viên tai to mặt lớn không nhịn được hỏi dồn: "Vương gia, vui một mình không bằng mọi người đều vui, nói cũng đừng nói một nửa rồi thôi. Thế ban đầu người đi bắt gian đó muốn bắt ai vậy?"

"Đúng vậy, bắt ai vậy, chẳng lẽ cái Cố phủ này còn có kẻ dan díu khác?"

Thọ vương vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái trong lòng. "Nghe nói Cố Nhị gia vừa ý tiểu thiếp của Cố Đại gia, muốn nhân lúc không người nếm thử. Quận chúa giận dữ nên mới... ai mà biết... Ôi... một chữ dâm nào đã đủ."

Lúc này, sắc mặt Thụy vương đã đen như đít nồi.

Nhưng Triệu Cảnh Diễm không muốn buông tha, khẽ nói tiếp một câu, "Nhị ca à, phụ hoàng căm ghét nhất chính là kẻ háo sắc thành tính, huynh cũng không thể vì nhỏ mà mất lớn được."

Vừa dứt lời, Thụy vương đã là giận tím mặt.

Triệu Cảnh Diễm ngước mắt, đối diện với A Ly đứng bên cửa, trong mắt mỗi người đều có có thâm ý.

Đêm khuya.

Triệu Cảnh Diễm ra khỏi Phồn Hoa Lâu, nửa nằm trong xe, ánh mắt sáng rực. Một lát sau, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, vẻ mặt trầm tĩnh.

"A Ly!"

"Gia!"

"Đưa cho lão Tam phần đầu danh trạng*, chuyện Ngự Sử Đài, phải xem hắn rồi."

(*) Ý chỉ bằng chứng hay sự việc nào đó giúp chứng thực lòng trung thành với một người hay một tổ chức trước khi tham gia vào đó.

"Vâng, gia."

"Chờ đã."

"Gia còn gì sai khiến?"

"Đi nói với Cố Lục, mấy ngày nay đứng nơi đầu ngọn sóng, ta sẽ không đến phủ cô ấy. Đợi Cố gia ngã ngựa rồi, ta sẽ cùng cô ấy uống ba chén."

Chỉ mong, cô ấy đừng nhớ ta quá. Triệu Cảnh Diễm cười khổ.

Than ôi...

Cố Lục sao mà nhớ hắn cho được. Nha đầu kia mới mười bốn tuổi, mặc dù thông tuệ hơn người, nhưng tâm tư đều đặt vào chuyện báo thù, đối với chuyện tình cảm lại ngây thơ vô cùng. Người động tình, chỉ có mình hắn.

Mà thôi, mười tám năm qua nhìn thấu thế gian dối trá vô tình, yên lặng hao mòn hết trái tim. Cả đời này, thứ hắn không thiếu nhất chính là kiên trì, rồi sẽ có ngày hắn dạy cho cô biết, thế nào là...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui