Thịnh Thế Kiều Y

Cố Thanh Hoàn mím môi, đứng dậy bước đến trước cửa sổ, nhìn bóng đêm nặng nề bên ngoài, cười gằn nói: "Đã nghĩ đến. Thế nên ta càng phải làm rõ tất cả những thứ này, không thể để mẫu thân ra chết oan được."

"Cô định làm thế nào?" Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm sáng rực.

"Ta vẫn chưa nghĩ kĩ." Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, "Mọi việc chỉ là suy đoán, cũng không có chứng cứ rõ ràng, ta không thể nói được."

Thiếu nữ cúi đầu, để lộ gò má, hàng mi dài chớp chớp, vầng trán cao, trông càng thêm lạnh lùng.

Triệu Cảnh Diễm yên lặng nhìn cô, khó mà rời mắt.

"Vương gia, tiểu thư, ta cảm thấy mấu chốt chuyện này đã không ở Cố phủ, mà ở phủ lão Tề vương." Thạch Dân Uy bỗng mở miệng.

"Ngươi mau nói!"

Hai giọng nói, một mềm mại, một trầm thấp đồng thời vang lên. Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, cùng người thanh niên phía đối diện nhìn nhau cười, cùng chuyển sang Thạch Dân Uy, ánh mắt Thạch Dân Uy không hề dao động.

"Phủ lão Tề vương quyền thế, phú quý vô song, vì sao phải dòm ngó Cố phủ? Thậm chí không tiếc mang con gái mình ra làm quân cờ? Việc này hơi kì lạ."

Một câu nói tựa như sấm rền bên tai hai người.

Cố Thanh Hoàn lắc đầu, ánh mắt mê man, mà trong mắt Triệu Cảnh Diễm lại lóe lên vẻ lạnh lẽo, ra vẻ như không có gì: "Ôi chao... Bản vương hơi đau bụng, cần đi nhà xí một chuyến, Hoàn Hoàn đợi ta một lát."

Cố Thanh Hoàn ngơ người.

Kẻ này sao lại không đáng tin thế này, thời khắc quan trọng lại muốn đi đại tiện, đây là phẩm chất gì vậy?

Triệu Cảnh Diễm bước ra khỏi phòng, A Ly theo sát đằng sau.

"Không cần theo ta, hầu hạ Lục tiểu thư đi, gia sang bên kia một chuyến rồi về ngay."

A Ly đương nhiên biết rõ gia nói bên kia là bên nào, vội trầm giọng nói: " Gia, cả đi lẫn về, sợ Lục tiểu thư sẽ sinh nghi."

Triệu Cảnh Diễm cau mày nói: "Cứ nói là ta bị Trắc phi nào đó cản lại, nhất thiết phải giữ chân bọn họ."

A Ly rùng mình, cúi đầu thưa vâng, không dám tiếp tục nhiều lời.

Thân hình Triệu Cảnh Diễm nhoáng lên, biến mất trong màn đêm.

Trong căn phòng sơ sài, mùi đàn hương lượn lờ, tựa như mây khói lại tựa như sương mù.

Triệu Cảnh Quỳnh dùng tay gõ nhẹ lên bàn, không nói lời nào.

"Đại ca, chuyện này đệ không nắm chắc, huynh xem nên làm thế nào?" Trên trán Triệu Cảnh Diễm lấm tấm mồ hôi, hắn chạy gấp quá, mồ hôi thấm ướt trung y, dính trên người, rất khó chịu.

"Lão Tề vương... ngân lượng..."

Triệu Cảnh Quỳnh có vẻ không nóng vội, tự mình lẩm bẩm, thậm chí uống mấy chung trà liên tiếp.

"Đại ca?" Triệu Cảnh Diễm thầm sốt ruột, "Huynh đã quên sáu năm trước..."

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm sắc lạnh như dao.

"Đệ về trước đi, trước hết cứ làm yên lòng người, chuyện phủ lão Tề vương không đơn giản, để ta suy nghĩ kỹ thêm đã."

"Đệ nên trả lời bọn họ như thế nào?"

"Không cần trả lời, cứ để họ về phủ trước. Giờ Tý ngày mai, đệ hãy sang đây."

"Đại ca bảo trọng!" Triệu Cảnh Diễm vội vàng đứng dậy, ôm quyền chào rồi rời đi. "Đợi đã!"

"Đại ca còn điều gì muốn dặn dò?"

Triệu Cảnh Quỳnh hỏi: "Người nọ... thật sự là con út của Thạch Các Lão?"

Triệu Cảnh Diễm gật đầu nói: "Đại ca, không thể giả được, chẳng biết tại sao hắn lại thành sư gia của Cố Thanh Hoàn."

Đôi môi mỏng của Triệu Cảnh Quỳnh khẽ mấp máy, "Đệ âm thầm nghe ngóng giúp ta."

"Đại ca yên tâm!"

Trong thư phòng.

Cố Thanh Hoàn đứng phắt dậy, ánh mắt giận dữ, "Nói với vương gia của ngươi, ta mệt, về phủ trước."

A Ly vội cười làm lành, nói: "Có lẽ giữa đường vương gia bị trắc phi nào đó quấn lấy, chắc là sắp về tới rồi, xin Lục tiểu thư chờ thêm chốc lát."

Cố Thanh Hoàn giận đến độ muốn phun máu, lẽ nào chuyện quan trọng như vậy còn không địch nỗi một người phụ nữ, đúng là vương gia quần là áo lượt, bùn nhão không trát nổi tường.

A Ly toát mồ hôi hột, cười đến độ chẳng thấy mắt đâu, nhưng trong lòng thì đã than đến ầm trời, gia của tiểu nhân ơi, người mau về đi, Lục tiểu thư nổi giận lên thật là đáng sợ!

A Ly đang âm thầm cầu nguyện thì thấy cánh cửa mở ra, khuôn mặt tuấn tú kèm theo nụ cười vui vẻ của gia nhà mình đã xuất hiện.

"Vương gia, cuối cùng ngài cũng đến rồi."

Triệu Cảnh Diễm làm như không thấy vẻ tức giận trên mặt Cố Thanh Hoàn, nói cười vui vẻ: "Thật có lỗi, có một trắc phi nhớ thương bản vương quá mức, đứng chặn ngay giữa đường. Bản vương thương hương tiếc ngọc, phải đứng lại dỗ dành, khiến Hoàn Hoàn đợi lâu rồi."

Dứt lời, hai người còn lại trong phòng đều kinh ngạc.

Trong lòng Thạch Dân Uy trầm xuống, tiểu thư hợp tác với kẻ này, phải chăng là nhìn lầm rồi, người này thật là...

Cố Thanh Hoàn nghiến răng nghiến lợi, gã này quả nhiên háo sắc, vừa thấy gái đẹp liền quên cả chính sự, đúng là đáng giận, buồn nôn. Khóe miệng cô nhếch lên: "Nếu vương gia bận rộn, ta đây không làm phiền nữa, cáo từ."

Triệu Cảnh Diễm sấn đến nói nhỏ: "Hoàn Hoàn, canh tư ngày mai, ta tới tìm cô."

Mùi đàn hương thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi, đôi chân mày thanh tú của Cố Thanh Hoàn nhíu lại, nhìn hắn bằng đôi mắt chứa đầy thâm ý.

Hai người coi như đã đi một chuyến không công.

Thạch Dân Uy thấy sắc mặt tiểu thư hơi lo lắng, bèn mở miệng khuyên nhủ: "Tiểu thư, vương gia là hoàng tử, đêm khuya chúng ta đến thăm viếng, vốn cũng đã là không thỏa đáng, không trách..."

"Sư gia?" Cố Thanh Hoàn lạnh lùng cắt lời.

"Hả?"

Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, trầm mặc không nói.

"Tiểu thư?" Thạch Dân Uy không hiểu lắm, lại hỏi tiếp một câu.

Cố Thanh Hoàn nói nhỏ: "Ngươi có ngửi thấy trên người Thọ vương có mùi đàn hương thoang thoảng không?"

"Không." Thạch Dân Uy suy nghĩ rồi lắc đầu.

Ánh mắt Cố Thanh Hoàn thoáng lạnh lẽo, ấn đường cũng khẽ nhăn lại, "Sư gia nghỉ ngơi sớm đi, việc này để mai lại nói, hôm nay đúng là ta đã hơi nóng vội."

Lúc về phòng đã là canh năm, một hồi nữa là phải thức dậy, Cố Thanh Hoàn ngồi thẳng người trên phản gỗ rồi gượng cười.

Nguyệt nương, Xuân Nê bưng nước vào.

"Tiểu thư rửa mặt một cái đã."

Cố Thanh Hoàn lắc đầu, "Các ngươi đi ngủ đi, ta nghỉ ngơi một lát rồi rửa."

Hai người thấy vẻ mặt tiểu thư rất nghiêm nghị, biết trong lòng cô có chuyện nên không dám quấy rầy, nhẹ nhàng khép cửa lại. Cửa sổ đóng chặt, bóng cây hắt lên ô cửa, chập chờn như móng vuốt quỷ, lại tựa như đang che dấu một bí mật to lớn.

Cố Thanh Hoàn đứng dậy, đi tới mở cửa sổ.

Gió đêm cuốn theo mùi đất từ ngoài cửa sổ thổi vào, đầu óc Cố Thanh Hoàn cũng thanh tỉnh hơn.

Người hành y có khứu giác nhạy bén nhất, cô tuyệt đối không thể nào ngửi sai, rõ ràng có mùi đàn hương. Nếu bị trắc phi ngăn lại hưởng lạc, trong căn phòng của phụ nữ còn chưa hết lục căn*, sao lại đốt đàn hương có tác dụng an thần, tĩnh tâm?

(*) Y chỉ dục vọng còn chưa hết.

"Kẻ này đang nói dối, nhất định là hắn đã đi gặp người nào đó."

Cố Thanh Hoàn bỗng mở miệng, vẻ lạnh lùng thoáng hiện ra trên khuôn mặt, nhưng ngay lập tức cô lại cười tự giễu.

Cố Thanh Hoàn, ngươi làm sao vậy, trên người hắn có mùi hương gì thì liên quan gì đến ngươi chứ, đâu cần phải hoang mang lo lắng như vậy.

Cô lắc đầu, đóng cửa sổ, quay đầu lại nhìn thì bỗng thấy cây quạt giấy đặt nằm trên bàn. Cô ngây người trong chốc lát rồi bước đến đưa tay cầm lên, nhẹ nhàng mở ra.

Nan quạt có màu nâu, mặt ngoài chạm trổ, vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ, bởi thường hay được cầm trong tay cho nên cán quạt nhẵn bóng, trên bề mặt quạt là hai câu:

"Quan quan thư cưu, tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu*."

(*) Trích từ bài thơ "Quan Thư" trong Kinh thi, theo bản dịch thơ của Tản Đà:

"Quan quan cái con thư cưu,

Con trống con mái cùng nhau bãi ngoài.

Dịu dàng thục nữ như ai,

Sánh cùng quân tử tốt đôi vợ chồng."

Cố Thanh Hoàn cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, ý cười lan ra.

Trước giờ trong mắt hắn, phụ nữ đều là đồ chơi, không cần cầu cũng đã có kẻ như thiêu thân xông vào lửa, từ bao giờ hắn lại có tình thú như vậy?

May mắn không phải là câu:

"Y đái tiệm khoan chung bất hối

Vi y tiêu đắc nhân tiều tụy*"

Bằng không, cô đã phải phun máu, buồn cười đến chết mất.

(*) 衣带渐宽终不悔, 为伊消得人憔悴: Đai áo rộng dần không hận ý, vì ai nên nỗi thân tiều tụy. Trích từ bài thơ "Điệp luyến hoa" của nhà thơ Liễu Vĩnh, ý chỉ không hối hận dù cho nỗi tương tư rất gian khổ.



"A Ly!"

"Vâng?"

"Ngươi nói, liệu Hoàn Hoàn có tin lí do của ta không?"

Đôi mắt ưng sắc bén nhìn về phía bóng đêm trong đình viện, ấn đường hắn đã nhíu lại thành chữ xuyên, dường như đang có tâm sự nặng nề.

A Ly quan sát sắc mặt của chủ nhân, không nhịn được mà giơ tay xoa bóp phần trán hơi đau nhức của mình, "Hẳn là tin."

Triệu Cảnh Diễm theo thói quen nhấc tay lên định gõ, lại phát hiện trong tay trống trơn, bấy giờ mới nhớ ra hắn đã tặng cây quạt yêu quý cho Cố Thanh Hoàn rồi.

Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, "Bất tri bất giác, lại sâu thêm một tầng."

"Cái gì sâu thêm một tầng?" A Ly không hiểu.

Đôi mày kiếm của Triệu Cảnh Diễm nhướng lên, hắn chỉ tay về hướng Đông, "Đối với người bên kia, lại sâu thêm một tầng. Nếu không, sao lại quan tâm đến cảm nhận của cô ấy."

A Ly bĩu môi, cứ nói thẳng là đối với Lục tiểu thư cho xong, lại còn phía này, phía nọ. Ầy...

"Ngươi than thở gì?" A Ly bị hỏi khó, ngẫm nghĩ một lúc mới nói: "Tiểu nhân đang nghĩ, Lục tiểu thư thông minh như vậy, sao lại không biết tâm tư của gia?"

Ngay cả kẻ chậm hiểu như A Ly cũng phát giác ra, vậy mà Lục tiểu thư này cứ như đầu gỗ vậy. Gia đã gọi cô ấy là Hoàn Hoàn rồi, danh xưng đó há có thể tùy tiện gọi sao?

Ầy...

Lại là một tiếng than thở, A Ly cảm thấy nhất định là gần đây có quá nhiều chuyện đau lòng, cho nên trong lòng luôn có thứ gì đó bị nghẹn lại, cần thiết được giải tỏa.

"Đó là bởi cô ấy không phải là người khác, cô ấy là Cố Thanh Hoàn." Triệu Cảnh Diễm nhìn lá cây xào xạc đung đưa, vẻ mặt dịu dàng.

"Hả?"

A Ly nghe mà như rơi vào sương mù.

Một cơn gió thổi qua, Triệu Cảnh Diễm bỗng chốc hốt hoảng. Nếu như nói trên đời này có một người mà đến giờ hắn vẫn chưa thể nhìn thấu, vậy đó chính là Cố Thanh Hoàn.

Từ sự kinh ngạc của lúc mới gặp gỡ cho đến bây giờ trái tim đã có chốn về, thời gian chỉ ngắn ngủi một năm. Một năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, trong lòng cô cất giấu thứ gì, đã trải qua những chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết.

Tâm niệm hướng về nhau, tất cả chỉ trong khoảnh khắc, sinh sinh diệt diệt, rồi lại khắc cốt ghi tâm. Hắn thở dài, siết chặt tay, tựa như muốn nắm lấy thứ gì đó.

Cố Lục, ta phải làm thế nào để cô hiểu đây...

Bình minh xua tàn màn đêm, một tia nắng chờ đợi đã lâu chiếu rọi Kinh thành, nhiệt độ bỗng hạ xuống thấp.

Cánh cổng màu son của phủ Thọ vương từ từ mở ra, một chiếc xe ngựa màu đen từ bên trong chạy ra. Người trong xe ngồi ngả người ra sau, nhắm mắt ngủ bù. 

Đêm đến, xe ngựa lại chạy về vương phủ, người trong xe vẫn ngủ miên man không tỉnh như trước.

Giờ Tý, Triệu Cảnh Diễm mặc một bộ đồ đen, tay cầm một gói lá trà, đạp bóng đêm vào viện.

Một cơn gió đêm thổi qua, mang theo sự lạnh lẽo, tĩnh mịch, lá cây lả tả rơi xuống. Ngày thu chốn Kinh thành trước giờ đều ngắn ngủi, đã sắp đến đầu đông rồi.

Huynh đệ hai người bốn mắt nhìn nhau, yên lặng trong chốc lát, tiếng nói thanh lãnh như gió vang lên.

"Lão Bát, còn nhớ năm Bảo Khánh thứ ba mươi ba không?"

Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm thoáng thay đổi, ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng, "Lão Bát nhớ rõ."

Làm sao có thể quên, năm ấy, hắn từ một thiếu niên phóng khoáng, tùy hứng, trở thành một gã thanh niên ăn chơi trác táng, tất cả chỉ sau có vài ngày.

Giữa lúc long trời lở đất, Đại ca vỗ vai hắn, bình tĩnh nói: "Lão Bát, Đại ca không thể che chở cho đệ được nữa."

"Đại ca, lão Bát đi cầu xin phụ hoàng, nhất định là Đại ca bị oan."

"Lão Bát, nhớ kỹ lời Đại ca, không được cầu xin ai cả, sống sót mới là điều quan trọng nhất..."

Ánh mắt Triệu Cảnh Quỳnh phiêu đãng, tựa như chìm vào một thế giới ngưng đọng.

Sáu năm qua, hắn ta vẫn thường nghĩ đến chuyện năm ấy, từng cảnh tượng như xẹt qua trước mắt. Nghĩ quá nhiều nên đến cả kí ức cũng trở nên mơ hồ, không còn rõ ràng.

Mọi việc sao lại đến nước này?

Khi ấy, hắn ta vẫn là Thái tử, nắm giữ Binh bộ, Hộ bộ, dưới một người, trên vạn người, quyền thế ngập trời. Thế nhưng, cái ghế Thái tử này của hắn ta không hề vững chắc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui