Thịnh Thế Kiều Y



"Lục tiểu thư và lão tổ tông Tưởng phủ quan hệ thân thiết, có thể để lão tổ tông Tưởng phủ nói giúp vài câu không, như vậy song thân của ta cũng không còn gì để nói."

Trong mắt Cố Thanh Hoàn có thâm ý: "Lỡ như lão tổ tông không chịu nói giúp thì sao, Nhị tỷ phu có còn là Nhị tỷ phu?"

Lương Hi là người đọc sách, làm sao không nghe ra thâm ý trong lời này.

Lương Hi cười lạnh, nói: "Lục tiểu thư không cần thăm dò, nếu lão tổ tông không giúp, ta vẫn muốn cưới nàng ấy."

"Vì sao?" Cố Thanh Hoàn hỏi dồn.

Lương Hi rũ mắt, trầm mặc một hồi mới nói: "Có lẽ Lục tiểu thư không biết, trước đây ta... ta... có thể thi đậu, đều là nhờ may mắn có Nhị tiểu thư âm thầm giúp đỡ. Nhị tiểu thư có tấm lòng son như vậy, ta há có thể làm kẻ vong ân phụ nghĩa."

Cố Thanh Hoàn hơi cảm động, cũng thoải mái hơn, nói: "Coi như huynh nhất định muốn cưới, sau khi cưới về, liệu huynh có bảo vệ được tỷ ấy không?"

Lương Hi sững sờ, ánh mắt nhìn về phía Cố Thanh Hoàn mang theo vẻ thăm dò, cô ấy đã nghĩ sâu xa đến vậy rồi ư?

Lần đầu hắn ta gặp Lục tiểu thư vẫn là sau kì thi Hội, cô và Nhị tiểu thư cùng đi vào, lúc đó hắn ta kích động, trong mắt chỉ có Nhị tiểu thư, vốn dĩ không hề để ý xem cô trông ra sao.

Về sau, cô vào cung làm nữ y, tự lập môn hộ, sau vài lần vào cung nhìn thấy cô từ xa, hắn ta thầm khiếp sợ. Vậy nên hôm nay mới có chuyến đi đến Thanh phủ này.

Người trong phủ của hắn ta, trước giờ quen thói bợ đỡ kẻ có quyền thế, chà đạp kẻ nghèo hèn, Nhị tiểu thư không có chỗ dựa, cho dù gả tới phủ, cuộc sống cũng sẽ không hề tốt đẹp. Tuy mình đã vào Hàn Lâm Viện, thế nhưng cánh chim còn chưa cứng cáp.

Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta suy nghĩ xuất thần, liếc nhìn Nguyệt nương, sau lưng Nguyệt nương rịn mồ hôi.

Nhị cô gia, ngài đừng chùn chân đấy. Tiểu thư đang thăm dò ngài, ngài mà chùn bước, tiểu thư sẽ không nỡ để Nhị tiểu thư gả cho ngài đâu.

Hồi lâu, Lương Hi siết tay nói: "Cũng không sợ Lục tiểu thư chê cười, ta quả thật không che chở được, sợ là phải để cô ấy chịu uất ức một thời gian. Thế nhưng..."

"Thế nhưng sao?"

"Thế nhưng một ngày nào đó, Lương Hi ta sẽ giống Lục tiểu thư, có thể tách phủ, tự lập môn hộ, đến lúc đó, sẽ không ai dám ức hiếp nàng ấy." Trong ánh mắt Lương Hi ẩn chứa sự kiên định.

"Tốt!" Cố Thanh Hoàn khen ngợi gật đầu.

Trong thế gia vọng tộc, giữa cha mẹ chồng, chị em dâu, địa vị của người phụ nữ trong nội trạch đều là do trượng phu ban cho.

Trượng phu ở ngoài nở mày nở mặt, người phụ nữ ở nội trạch cũng nở mày nở mặt theo, không ai dám ức hiếp. Nếu trượng phu ở ngoài trắc trở đủ đường, vậy thì đến cả mấy đứa nô tài có tý mặt mũi cũng dám ức hiếp đến trên đầu trên cổ người phụ nữ.

Cố Thanh Hoàn mỉm cười, "Đúng là có mấy phần chí khí của người đọc sách. Nhị tỷ phu yên tâm, chuyện của Nhị tỷ chính là chuyện của ta. Mối hôn sự này không thất bại được."

Lương Hi đứng dậy, vái một vái thật sâu, "Tạ ơn Lục tiểu thư."

"Về sau, huynh có thể gọi ta là Lục muội." Cố Thanh Hoàn chớp chớp mắt.

Lương Hi nhìn thiếu nữ mi mục như họa này, trong lòng sáng tỏ: "Lục muội!"

Cố Thanh Hoàn khẽ gật đầu, "Nhị tỷ phu, dù sao lão tổ tông cũng lớn tuổi rồi, đã không còn hỏi chuyện thế tục. Việc này để người đứng ra không thích hợp, chi bằng vậy đi, ta sẽ xin Tam thái thái của Tưởng phủ nhận Nhị tỷ làm con nuôi, huynh thấy thế nào?" Lương Hi thầm kinh ngạc.

Tưởng phủ được lòng Hoàng đế, Tam thái thái là đích mẫu của Tưởng Lục gia, bây giờ Lục gia thường xuyên xuất hiện trước mặt Hoàng đế, quan hàm dù không lớn nhưng lại khiến quan lại ước ao. Nhị tiểu thư có một chỗ dựa vững chắc như vậy, trong phủ của hắn ta còn ai dám động đến.

Lương Hi suy nghĩ tới điểm này, lập tức lại vái một cái, "Đa tạ Lục muội."

Cố Thanh Hoàn khẽ nói, "Huynh không cần khách khí như vậy, Nhị tỷ phu chỉ cần nhớ kỹ, Nhị tỷ là người ta muốn che chở."

Tỷ ấy là người ta muốn che chở, thế nên kể cả ngươi cũng không được ức hiếp tỷ ấy.

Một câu mang theo thâm ý, khiến Lương Hi toát mồ hôi lạnh. Hắn ta thoáng ngừng lại, sau đó vui mừng cười nói: "Lục muội yên tâm, ta nhất định không phụ nàng ấy."

Cố Thanh Hoàn hài lòng cười nói: "Vậy thì rất tốt! Được rồi, bệnh tình đích mẫu của huynh thế nào rồi?"

Lần trước, Đoàn thị đột ngột chạy đến nhờ cô bắt mạch, sau khi cô viết cho đơn thuốc lại không thấy báo kết quả, thật không biết bà ta làm trò gì.

Lương Hi toát mồ hôi hột nói: "Lục tiểu thư thứ lỗi, chẳng qua là bà ấy muốn đến thăm dò thực hư, xem xem Lục tiểu thư và Cố phủ có còn giao du với nhau không.

Đoàn thị này quả nhiên là kẻ lọc lõi, thấy được mình có phần lãnh đạm với Cố phủ, sau khi cân nhắc mới có chuyện từ hôn này. Hóa ra mầm tai họa bị chôn xuống từ lúc đó.

Nguyệt nương nhìn bóng lưng Lương Hi rời đi, cảm thán nói: "Tiểu thư, người tốt tất được báo đáp, hắn thế kia, Nhị tiểu thư cũng xem như viên mãn."

Cố Thanh Hoàn cười nhạt, "Nguyệt nương, trên đời này làm gì có chuyện viên mãn, con đường bọn họ phải đi vẫn còn dài, trải qua mưa gió vẫn được như vậy, đó mới là viên mãn. Lại nói, Đoàn thị kia cũng chẳng phải kẻ đơn giản."

Nguyệt nương gật đầu đồng tình, "Tiểu thư nói không sai. Nô tỳ thấy tiểu thư và Tưởng Thất gia sẽ rất viên mãn."

Cố Thanh Hoàn không hiểu lắm: "Kẻ này đến cả mười ngày nửa tháng cũng không thấy được một lần, viên mãn chỗ nào?"

"Đó là người ta biết thời gian này tiểu thư bận rộn chuyện Cố phủ, không có thời gian để ý tới người ta."

Cố Thanh Hoàn khẽ cười: "Hắn không để ý ta, nhưng lần này ta lại muốn để ý hắn, chuyện của Nhị tỷ còn cần nhờ hắn đứng giữa giật dây."

"Tiểu thư cần gì phiền phức như vậy, dựa vào giao tình giữa tiểu thư và lão tổ tông, chuyện này chẳng phải định chắc rồi sao."

"Nguyệt nương, giao tình tựa như sâm già trong kho của chúng ta, dùng một nhánh thì bớt đi một nhánh, cần Phúc bá không ngừng thêm vào mới được."

Cố Thanh Hoàn đứng dậy, khẽ thở dài: "Đi đón Nhị tỷ qua ở mấy ngày, cũng để cho tỷ ấy yên tâm."

"Ngay lúc này..."

"Chính là phải ngay lúc này mới tốt."

Nguyệt nương dường như hiểu ra.

Thì ra tiểu thư muốn nói cho người của phủ kia, dù Cố phủ như thế nào, Nhị tiểu thư vẫn có tiểu thư che chở. Phu thê Trung Dũng bá là kẻ thông minh, tất nhiên sẽ cân nhắc thiệt hơn.

Dù sao phía sau tiểu thư chính là Tưởng gia, phía sau Tưởng gia chính là Thọ vương đang đắc thế. Bọn họ sẽ không ngu ngốc đến mức đắc tội cả Thọ vương.

Cố Thanh Hoàn thấy bà đã hiểu, bèn nói: "Giờ bà đi ngay đi, tiện thể mang theo ít thuốc cho thái thái. Còn nữa, phái người đi đón Tùng Âm đến, để cho mọi người cùng bầu bạn."

"Vâng, tiểu thư. Vậy Thất gia thì sao?"

Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ: "Ta tự đi tìm hắn, người đâu, thay áo quần."

Trong Túy Tiên Cư, Tưởng Hoằng Văn đưa mắt nhìn Cố Thanh Hoàn, nói nhỏ: "Cô càng lúc càng lớn mật, giữa ban ngày mà dám hẹn ta đến." "Thứ nhất là có chính sự; thứ hai, ta cũng không phải nữ tử trong khuê phòng, cho nên mấy thứ nam nữ thụ thụ bất tương thân này cũng không áp đặt lên ta được. Chuyện Tùng Âm lần trước, ta xin tạ lỗi với huynh."

Tưởng Hoằng Văn đặt tay lên trên bàn, "Giúp ta chẩn mạch, chuyện này bỏ qua."

Cố Thanh Hoàn vươn tay, đặt ngón tay lên mạch của hắn ta, đôi mày thanh tú nhíu nhíu, "Gần đây hẳn là thua nhiều bạc rồi, có hơi thượng hỏa."

"Là bị bằng hữu thân thiết của cô làm cho tức giận."

Cố Thanh Hoàn nhấn mạnh từng chữ: "Cô ấy là một cô nương tốt."

"Cô nương tốt cũng không nên bóc trần chỗ đau của người khác." Sắc mặt Tưởng Hoằng Văn hơi trầm xuống.

Cố Thanh Hoàn ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt có phần nghiền ngẫm và tán thưởng, "Hoằng Văn, rốt cuộc huynh là kiểu đàn ông gì?"

Hắn ta rơi nước mắt dưới gốc hoa quế, tổn thương mà không đau đớn, ẩn giấu mà không bùng phát, khốn khổ vì tình? Hay là cảm thán số mệnh? Dưới lớp vỏ bọc công tử ca, sâu trong hắn ẩn chứa điều gì?

Tưởng Hoằng Văn đón nhận ánh nhìn từ đôi mắt đẹp của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, "Thanh Hoàn, rốt cuộc cô là cô gái như thế nào?"

Tuổi còn nhỏ, y thuật xuất chúng, suy nghĩ tỉ mỉ, bày mưu tính kế không ai bằng, một cô gái tựa như câu đố vậy.

Cố Thanh Hoàn căng thẳng, dời ánh mắt đi, thản nhiên đáp: "Một cô gái bò lên từ địa ngục, huynh có tin không?"

"Quỷ mới tin." Tưởng Hoằng Văn học theo giọng điệu Triệu Cảnh Diễm.

"Không tin thì tốt." Giọng điệu Cố Thanh Hoàn thoải mái trở lại: "Trở lại chuyện chính, có một chuyện, ta muốn cầu xin Hoằng Văn huynh giúp đỡ."

"Chữ cầu xin này không dám nhận, có việc gì cô cứ nói thoải mái." Tưởng Hoằng Văn cầm chung trà, chậm rãi nhấp một ngụm, dáng vẻ y hệt như một công tử phiêu trần thoát tục.

Cố Thanh Hoàn nhìn điệu bộ của hắn ta, thầm nghĩ, cái vẻ ngoài này đúng là không tệ.

"Là thế này, bây giờ Cố phủ thành cái đích cho người người chê cười, phủ Trung Dũng bá cảm thấy Nhị tỷ của ta không xứng với Lương Hi, thế nên..."

Khuôn mặt tuấn tú của Tưởng Hoằng Văn trở nên thâm độc, hắn ta cười khẩy, "Tầm nhìn hạn hẹp, nói đi, phải làm như thế nào..."W e b t r u y e n o n l i n e. c o m

Cố Thanh Hoàn sát người lại, nói nhỏ.

Một lát sau, Tưởng Hoằng Văn ngẩng đầu nói: "Việc này có gì khó, ba ngày sau chờ nghe tin tức đi. Được rồi, nếu cô đã ra đây, nhân dịp được nghỉ, theo ta đi tiền trang một chuyến."

"Lại có chuyện gì?"

"Vẫn là mấy chuyện kiếm tiền thôi, có cô ở đó, ta mới yên tâm."

Cố Thanh Hoàn thấy dưới mắt hắn ta có quầng thâm, cười nói: "Thế nào, không ứng phó được rồi sao, tự mình xử lý, giờ mới được bao nhiêu tiền chứ?"

Tưởng Hoằng Văn cười giận: "Lục tiểu thư, Hoằng Văn chưa trải đời nhiều, càng chưa từng thấy nhiều bạc như vậy, thế nên mong cô hiểu cho."

"Dễ thôi, dễ thôi."

"Đa tạ, đa tạ."

Hai người nhìn nhau cười, đều không nói gì.

Tưởng Hoằng Văn thấy cô hiếm khi cười vui vẻ như vậy, trong lòng nảy ra ý đùa giỡn, "Thanh Hoàn, chừng hai năm nữa là đến lễ thành hôn của chúng ta rồi, cô có suy nghĩ gì không?"

Dáng vẻ Tưởng Hoằng Văn nghiêm trang, khiến trái tim Cố Thanh Hoàn cũng bỗng chốc đập thình thịch, cô cầm chung trà, nhấp một ngụm, chỉnh đốn lại tâm trạng rồi nói: "Huynh... không phải là có ý kiến gì chứ?"

"Nếu ta nói phải thì sao?" Tưởng Hoằng Văn thản nhiên cười.

Cố Thanh Hoàn giật mình. Lời này là thật hay giả, không phải đã nói là chỉ để ứng phó thôi sao. Chỉ trong mấy giây, tâm tình cô đã trở nên bình lặng lại. "Hai năm quá dài, rất nhiều chuyện có thể sẽ xảy ra, trước giờ ta không nghĩ đến chuyện xa xôi như thế."

Tưởng Hoằng Văn nhướng mày, một cô gái đi một bước, tính ba bước lại nói không nghĩ đến chuyện tương lai, lời này nhất định phải nói cho Đình Lâm biết mới được.

"Đừng căng thẳng, ta chỉ trêu cô thôi. Được rồi, chuyện Cố phủ bao giờ xong?"

Cố Thanh Hoàn thầm thở phào, trả lời: "Rất nhanh thôi."



Lúc Cố Thanh Hoàn hồi phủ, trời đã tối đen.

Vốn tưởng rằng trong viện hẳn là náo nhiệt không thôi, nào ngờ Nguyệt nương bước đến nói: "Tiểu thư, Nhị tiểu thư muốn ở bên chăm sóc thái thái. Sử tiểu thư và Lục Đại nãi nãi đến phủ Lục Quốc công rồi."

Mặc dù Cố Thanh Hoàn thấy hơi thất vọng, nhưng cũng không nói nhiều.

"Sức khỏe thái thái thế nào rồi?"

"Nghe nói không được tốt, luôn kêu tức ngực."

"Mời vị thái y nào đến xem?"

Nguyệt nương lắc đầu, "Bây giờ Cố phủ như vậy, sao mời nổi thái y đến xem bệnh."

Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một hồi: "Cầm thiếp của ta, để Lưu Triệu Ngọc đến xem một chuyến, cũng coi như để ta yên tâm."

"Tiểu thư vẫn là quá mềm lòng." Nguyệt nương chần chừ nói.

"Ta với thái thái, không dứt khoát được." Cố Thanh Hoàn ném lại một câu rồi đi ra ngoài.

"Tiểu thư, cô đi đâu vậy?"

"Đến viện tử của Thạch sư gia ngồi một lúc."

Nguyệt nương đứng dưới mái hiên, nhìn bóng lưng biến mất nơi khúc rẽ, thầm nghĩ, gần đây tiểu thư thường đi đến viện tử của Thạch sư gia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui