Ba ngày sau, Chu Đại nãi nãi Tưởng phủ tự mình đến Cố phủ, đón Nhị tiểu thư đến Tưởng phủ.
Chỉ sau một đêm, chuyện Tam phu nhân Tưởng phủ nhận Nhị tiểu thư Cố phủ làm con nuôi đã truyền ra.
Thực ra cũng không có bao nhiêu người để tâm đến chuyện này, chỉ có hai vợ chồng Trung Dũng bá thấy lạnh thấu tim. Xem ra không cưới Nhị tiểu thư Cố gia này cũng không được.
Không nói đến đằng sau cô có một Cố nữ y, ngay cả Tưởng gia cũng không phải thế lực mà phủ Trung Dũng bá đắc tội nổi.
Thôi đành vậy, cũng đỡ cho người ngoài nói phủ mình vô tình vô nghĩa, bợ đỡ người trên, giày xéo người dưới, mối hôn sự này cứ thế đi.
Huống hồ giữ lại mối liên kết này thì tốt hơn, đến lúc đó có chuyện gì cũng dễ tính toán. Những thứ khác chưa nói, chỉ riêng có Cố Thanh Hoàn, trong phủ có ai đau đầu nhức óc cũng tiện hơn nhiều.
Phu phụ Trung Dũng bá tính toán thật xa.
Mùng Tám tháng Mười, trời trong.
Đại cát, thích hợp cưới xin.
Trời còn chưa sáng, Cố Thanh Chỉ đã bị nha hoàn lay tỉnh, sau khi rửa mặt, có phụ nhân trẻ tuổi đến làm lễ rửa mặt*.
(*) Tức rửa mặt và cạo sạch lông tơ trên cổ.
Rửa mặt xong, cô được vẽ chân mày, vẽ mắt, tiếp đó là vấn tóc, mặc tầng tầng lớp lớp áo mão.
Trang điểm xong xuôi, trong viện vẫn quạnh quẽ như trước, ngay cả một người đến xem cũng không có, trong lòng Hồng Y chua xót không thôi.
Nhà khác gả con gái, đều có huynh đệ tỷ muội, bằng hữu thân thích tới chúc tụng, náo nhiệt tưng bừng, nào giống như Nhị tiểu thư, đến cả một người thân cũng không có.
Cố Thanh Chỉ lại chẳng để tâm.
Vào lúc này, Cố phủ có thể lo liệu công việc gả cô đi, không thiếu của hồi môn là đã rất tốt với cô rồi, cô còn có thể trông mong xa vời gì nữa?
Lục muội nói đúng, người sống một đời, ai có thể quan tâm ai mãi, chỉ có tự mình sống tốt mới là đúng đắn.
Cố Thanh Chỉ vân vê thứ gì đó trong ngực áo, chậm rãi rũ mắt.
Tối qua, Nguyệt nương lặng lẽ đến, giao cho cô một cái hộp gấm, nói là Lục tiểu thư tặng thêm của hồi môn. Cô không để ý, chỉ nghĩ là mấy món châu báu trang sức, kết quả mở ra xem lại là một vạn lượng bạc.
Cô giật mình hít vào một hơi.
Lúc trước, cô chẳng qua là thấy Lục muội đáng thương, âm thầm chăm sóc giúp đỡ vài lần, đều chẳng phải là chuyện gì to tát, thế mà Lục muội lại luôn nhớ kĩ trong lòng.
Giọng của Nguyệt nương rất nhẹ nhàng, "Tiểu thư nói, số bạc này để Nhị tiểu thư cất lấy, tuyệt đối không thể nói với bất cứ người nào. Tiểu thư còn nói, sau này vào phủ kia rồi, có chuyện gì khó khăn, Nhị tiểu thư cứ việc đến tìm tiểu thư."
"Nguyệt nương, tiểu thư nhà ngươi... còn nói gì nữa?" Nước mắt Cố Thanh Chỉ đã rơi xuống.
"Tiểu thư còn nói, trên đời này không ai có thể ở bên mình mãi, đường vẫn phải do mình tự đi, Nhị tiểu thư là người thông minh, nhất định có thể sống rất tốt."
Cố Thanh Chỉ giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt. Lục muội, muội hãy yên tâm, cho dù cái phủ kia có quá quắt hơn nữa, ta cũng có thể sống tốt.
Nguyệt nương đi rồi, trong lòng Cố Thanh Chỉ chua xót không thôi. Cô ngã gục xuống giường khóc nức nở một trận, Hồng Y khuyên mấy lần mới nín khóc.
Cố Thanh Chỉ đỏ mắt, nói từng chữ một: "Trong phủ này, người thành tâm đối xử với ta chỉ có Lục muội." Hồng Y khẽ thở dài: "Một cái điền trang đã không ít tiền, giờ lại thêm một vạn lượng bạc, lễ vật của Lục tiểu thư cũng thật là quá lớn."
Cố Thanh Chỉ lau nước mắt nói: "Ngươi giúp ta cất giữ số bạc này, sau này đến khi muội ấy thành hôn, chúng ta lại thêm tiền vào, đến lúc đó trả lại một lượt. Trong lòng muội ấy có người tỷ tỷ này, vậy ta càng không thể chuyện gì cũng muốn kiếm lợi lộc từ muội ấy."
Hai chủ tớ nói chuyện một hồi, nghĩ đến ngày mai sẽ phải rời khỏi Cố phủ, trong lòng vừa có chờ mong, vừa có tiếc nuối. Đến lúc hừng đông mới mơ mơ màng màng thiếp đi.
Đến khi mọi thứ xong xuôi thì trời đã sáng hẳn, lúc này đội ngũ đón dâu của Lương gia đã đến trước cửa Cố phủ.
Cố Thanh Chỉ được người đỡ vào Thọ An Đường.
Bấy giờ trong Thọ An Đường, Cố lão gia, thái thái đã ngồi ngay ngắn ở ghế chủ tọa.
Nha hoàn đưa đệm gấm đến, Cố Thanh Chỉ quỳ xuống đấy, nghiêm chỉnh dập đầu lạy ba lạy.
Cố lão gia đợi cô dập đầu xong, không ở thêm một giây nào, nghênh ngang rời đi. Ngụy thị thấy thế, nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói không nên lời.
Trong lòng Cố Thanh Chỉ nào có dễ chịu, cô quỳ gối lết hai bước, nhào xuống dưới chân Ngụy thị, khóc không thành tiếng.
Đám hạ nhân cũng không dám bước đến khuyên bảo, chỉ ở bên cạnh cùng gạt nước mắt, cũng không biết là đang khóc cho Nhị tiểu thư cô quạnh xuất giá hay buồn cho tương lai của mình.
"Khởi kiệu!"
Theo tiếng trống nhạc vang lên, hỉ kiệu tám người khiêng vững vàng nâng lên.
Lúc này, Cố Thanh Hoàn đứng nơi cửa phủ, nhìn Lương Hi mặc hỉ bào, trên mặt mang theo nụ cười, cưỡi ngựa đi đầu, ánh mắt sáng ngời.
Lúc cô thấy hỉ kiệu từ trước cửa phủ đi qua, đôi mắt sáng lên.
Nhị tỷ, thật xin lỗi, để cho tỷ một lễ thành hôn lúng túng như vậy, thế nhưng Cố gia này, muội nhất định phải nhổ tận gốc.
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời trong xanh, đứng yên thật lâu, mãi đến khi Nguyệt nương thúc giục, cô mới xoay người đi vào.
Một chốc sau, Tô Tử Ngữ nấp sau thân câu bước ra, nhíu mày, đứng thẳng lưng nhìn cánh cổng rộng lớn của Thanh phủ.
Hồi lâu sau, hắn nhắm mắt thở dài, trên mặt không giấu nổi đau đớn.
Đêm đến, gió Bắc thổi không ngừng, khiến lòng người hoang mang rối loạn.
Mấy đèn lồng trước cửa bị gió thổi bập bùng, trong vườn, hoa rụng, lá khô rơi đầy đất.
Ngụy thị bưng chén thuốc đưa đến bên miệng trượng phu.
"Lão gia, nên dùng thuốc!"
Cố Nghiễn Khải khoát tay, than thở: "Ba ngày nữa Nhị nha đầu về lại mặt, tổ chức đơn giản thôi, không cần phô trương thanh thế."
Miệng Ngụy thị đắng chát. Lễ thành hôn của Nhị nha đầu vốn đã vô cùng đơn giản, khách khứa cũng chẳng mời mấy người, còn đơn giản đến thế nào được nữa.
Cố Nghiễn Khải cầm chén thuốc, đang định đưa đến miệng thì bỗng tấm màn bị vén lên, quản sự vội vã chạy vào.
"Lão gia, thái thái, không xong, lớn chuyện rồi, bên ngoài rất nhiều quan binh đến."
"Cái gì?"
Một tiếng choang vang lên, chén sứ thanh hoa theo đó mà vỡ vụn, sắc mặt Cố Nghiễn Khải xám xịt như tro tàn.
Cùng lúc đó, ở phủ lão Tề vương.
Triệu Hoa Dương hồn bay phách lạc ngồi bệt xuống mép phản gỗ, Cố gia thi lễ trăm năm bị tra xét rồi?
Sao lại thế được?
Tuy nói hai vị gia mất phẩm hạnh, mất chức quan, nhưng cũng không làm chuyện giết người phóng hỏa, mưu nghịch phạm thượng, tại sao lại bị tra xét?
Triệu Hoa Dương hoang mang sợ hãi ra lệnh: "Mau... mau... đi thăm dò xem, người trong Cố phủ thế nào rồi?"
Sắc mặt Đàm ma ma thay đổi, vội vàng chạy ra ngoài.
Ngô Nhạn Linh ở bên cạnh cười khẩy, "Mẫu thân còn đi thăm dò làm gì, bị tra xét mới tốt, cũng khỏi sinh chuyện nữa!"
"Con biết gì chứ?"
Vẻ mặt Triệu Hoa Dương lo lắng, "Ta và kẻ đáng chết kia còn chưa hòa ly, việc này dù có thế nào cũng sẽ liên lụy tới ta."
Lúc này Ngô Nhạn Linh mới hơi sợ hãi, "Mẫu thân, phải làm sao đây?"
Triệu Hoa Dương kêu lên một tiếng, ngã ngửa xuống đệm gấm, làm sao bà ta biết phải làm thế nào?
Của hồi môn trong nhà kho không biết có giữ nổi không, hai mẹ con bà ta có bị liên lụy không cũng chưa biết được.
Tại sao... Cố phủ lại sụp đổ đến triệt để thế này!
Đang lúc nói chuyện, Đàm ma ma đã trở lại, mồ hôi đầy trán, "Quận chúa, chuyện này không ổn rồi, lão gia, Đại gia, Nhị gia đều bị bắt vào ngục, những người khác không được phép ra khỏi phủ, cái phủ kia đã loạn tung lên rồi."
Hai mắt Triệu Hoa Dương tối sầm, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bà ta gắng gượng hỏi: "Tội gì?"
"Bẩm Quận chúa, bên ngoài đồn là tham ô ngân lượng trong phường dệt, cụ thể tội gì, nô tỳ không nghe ngóng được rõ, nghe nói là Hiền vương dâng tấu tố cáo."
Hiền vương?
Triệu Hoa Dương nghiến răng nghiến lợi.
"Còn có... còn có..."
"Còn có cái gì?"
"Tài sản trong phủ đều bị tịch biên, ngay cả của hồi môn của Quận chúa cũng..."
Xong rồi, xong rồi...W e b t r u y e n o n l i n e. c o m
Triệu Hoa Dương bừng lửa giận, hai mắt trợn ngược, hôn mê bất tỉnh.
Cách Cố phủ một bức tường, Cố Thanh Hoàn nhẹ nhõm, dõi mắt trông về phía xa, sau khi cơn gió thổi qua, giữa không trung trở nên trong lành thoáng đãng.
Một đàn cò trắng bay qua, bầu trời bỗng trong trẻo.
"Tiểu thư, tiểu thư, Nhị tiểu thư và Nhị cô gia đến, tiểu thư có muốn gặp không?" Vẻ mặt Nguyệt nương hơi khó xử.
Cố Thanh Hoàn quay lại, khẽ thở dài: "Chuyện trong dự liệu, mời vào đi!"
Trong phòng khách, Cố Thanh Hoàn uống trà nóng, không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Cố Thanh Chỉ đang ngồi đó.
Cố Thanh Chỉ mới trở thành phụ nữ, mặc áo đối khâm bằng lụa đỏ thắm thêu hoa văn sợi bạc, khóe mắt còn mang theo vẻ quyến rũ, hẳn là tối qua động phòng hoa chúc vô cùng tốt đẹp.
Cố Thanh Hoàn đặt chung trà lên bàn, khuôn mặt mang theo vẻ bất đắc dĩ, "Nhị tỷ mới vừa thành hôn, hà tất phải đi chuyến này."
Nước mắt Cố Thanh Chỉ rơi như mưa, cô nào muốn đi chuyến này.
Mới thành thê tử người khác, vốn là chuyện đáng mừng, nào ngờ sau một đêm xuân tiêu, tin tức truyền đến lại là Cố phủ bị tra xét, khiến cô hoảng hốt đến thất hồn lạc phách.
Tuy nói Cố phủ quá quắt, nhưng đó là nhà mẹ đẻ của cô, có phụ mẫu, huynh đệ tỷ muội của cô, nếu cô làm thinh thì khác gì súc sinh đâu?
"Lục muội, muội quen biết nhiều người, có thể hỏi thăm thử xem, vì sao Cố phủ bị tra xét không, rốt cuộc lão gia và hai vị gia đã phạm tội gì?"
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn chậm rãi đảo qua Lương Hi, sắc mặt không hề thay đổi, đáp: "Nhị tỷ, việc này chưa có kết luận, Hoàng đế là minh quân, hẳn là có nguyên nhân, tỷ cứ yên tâm trở về đi, chuyện Cố phủ, muội sẽ lưu ý."
Việc này có nguyên nhân? Sắc mặt Cố Thanh Chỉ tái nhợt, mờ mịt nhìn về phía lang quân mới thành thân của mình.
Lương Hi cầm tay cô: "Nàng không tin lời ta, nhưng cũng nên tin lời Lục muội chứ, trở về thôi."
Cố Thanh Chỉ được phu quân nắm tay ngay trước mặt bao người, xấu hổ đỏ bừng mặt, nghĩ đến lang quân của mình săn sóc như vậy, mình cũng đã thấy đủ, nhưng nhà mẹ đẻ lại như vậy, trong chốc lát cảm xúc ngổn ngang, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
Cố Thanh Hoàn thầm than.
Lúc trước Nhị tỷ ở Cố gia cũng là một người vô cùng hiếu thắng, chuyện lớn đến đâu cũng sẽ không khóc.
Bây giờ có người dựa vào, nước mắt lại nhiều hơn trước đây rất nhiều. Hiển nhiên, người phụ nữ kiên cường, phần lớn là không có ai để dựa vào, nên mới đeo lên mặt mình một lớp mặt nạ, nếu không, nước mắt kia chảy cho ai nhìn.
Cố Thanh Hoàn vuốt khóe mắt, tự giễu cười.
Những năm này, ngoại trừ ở trước mặt Thịnh Phương là cô đã khóc vài lần ra thì chẳng có lúc nào rơi nước mắt nữa. Không giống như kiếp trước, tay chỉ bị xước thôi là cô cũng muốn phụ mẫu, huynh đệ dỗ dành cả buổi.
Rõ ràng, ai rồi cũng sẽ trưởng thành. Đau nhiều rồi, cũng sẽ chết lặng, nước mắt cũng không còn nữa.
Hiện giờ, đám người Nguyệt nương, Tiền Phúc đều dựa vào cô, nên cô càng không thể tự do mà khóc, bởi vì trong mắt họ, cô mới là người chắn gió che mưa cho họ.
Nỗi thương cảm chẳng hiểu vì sao dâng lên trong lòng dần dần lắng đọng xuống.
Vì vậy… Cố Thanh Hoàn, không cần thiết vì mấy giọt nước mắt của Nhị tỷ mà cảm thấy áy náy, những người từng chắn gió che mưa cho ngươi đều đang ở trên trời dõi theo ngươi đấy.
Phải khiến bọn chúng trả lại gấp bội những nỗi đau thấu tận tâm can kia.
Cố phủ cũng không ngoại lệ!
Lúc Triệu Cảnh Diễm bước vào thì thấy cô mặc bộ trung y trắng như tuyết, dáng vẻ xuất trần thoát tục, nhưng trong mắt lại ngập tràn đau buồn.