Sau nửa canh giờ, thuốc đã uống xong, lời đã nói hết, Cố Thanh Hoàn đỡ Diệp thị đi ngủ, giúp bà đắp chăn gấm lên rồi định xoay người rời đi.
Một bàn tay nhăn nheo giữ cô lại, Diệp thị ngẩng đầu lên, mong đợi nhìn cô: "Con à, lần sau khi nào con đến?"
Cố Thanh Hoàn thản nhiên mỉm cười, "Mười ngày sau lại đến."
"Một lời đã định." Vẻ mặt Diệp thị tựa như một đứa trẻ.
"Nếu ta không đến, phu nhân cứ phái người đến mời."
Diệp thị nghe vậy, mỉm cười buông tay ra, từ từ nhắm mắt lại.
Cố Thanh Hoàn chăm chú nhìn bà, lồng ngực bực tức khó chịu, khiến cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Ở gian ngoài đã chuẩn bị sẵn giấy bút, Cố Thanh Hoàn chau mày trầm ngâm hồi lâu mới đặt bút xuống.
Một cái bóng chiếu qua, vừa lúc Cố Thanh Hoàn ấn con ấn xuống, cô đứng dậy liếc nhìn người đến, đi ra ngoài trước.
Ánh mắt Tô Tử Ngữ đảo qua đơn thuốc, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai nhét nó vào tay áo.
Cố Thanh Hoàn đứng lại, thản nhiên nói: "Về sau phái thêm hai nha hoàn hầu hạ, trông chừng bà ấy uống hết thuốc."
Sắc mặt Tô Tử Ngữ hơi biến đổi, không dám tin mà nhìn về phía căn phòng mẫu thân đang ở. Thảo nào sức khỏe mẫu thân chẳng thấy tốt lên.
"Lời ta đã nói hết, cáo từ!"
"Lục tiểu thư, xin hãy khoan đã."
Tô Tử Ngữ nhanh chóng che giấu sự kinh ngạc trong mắt: "Lục tiểu thư, Tử Ngữ vẫn là câu nói kia, nếu có gì khó khăn, đừng ngại đến tìm ta."
Cố Thanh Hoàn cười khẩy, cô hiểu Tô Tử Ngữ nói việc khó ở đây là việc gì.
Cô bỗng nghĩ tới sáu năm trước, Tiền phủ cùng Thịnh phủ chìm trong sóng gió, hắn vội vàng chạy đến, nắm tay cô nói: "Tử Kỳ, nếu có chuyện gì, đừng ngại đến tìm ta, ta sẽ bảo vệ nàng một đời một kiếp, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương nàng."
Lời thề luôn êm tai vậy đấy, tựa như cầu vồng lộng lẫy nhất bầu trời, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.W e b t r u y e n o n l i n e. c o m
"Tô thị vệ, ta với ngươi không thân chẳng quen, cho nên ta cũng không dám làm phiền, cáo từ!"
Một cánh tay chắn ngang trước mặt, Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy mỉa mai.
"Có ý gì?"
Tô Tử Ngữ hít sâu một hơi, kiên định nói: "Lục tiểu thư, mặc kệ chuyện trước đó như thế nào, xin hãy nhớ cho, nếu có gì khó khăn, đừng ngại đến tìm ta."
Trái tim Cố Thanh Hoàn bỗng trầm xuống, cô bật thốt: "Trước đây biểu tỷ ta gặp nạn, Tô thị vệ không chỉ không cứu, còn lấy oán trả ơn, giờ ta chỉ xem lời này như chuyện cười!"
"Cố Thanh Hoàn!"
Tô Tử Ngữ lớn tiếng gọi lại, "Cho dù ta chỉ là con chó hoang hoảng sợ giữa thế gian này, người người đều có thể đuổi đánh, nhưng những lời ta nói với cô vừa nãy, từng câu từng chữ đều là thật."
"Thật cũng là giả, giả cũng là thật, những lời thật thật giả giả của Tô thị vệ khó mà phân biệt, và ta cũng không muốn phân biệt."
Cố Thanh Hoàn mỉa mai, "Mỹ nhân trong lòng, quan chức trên người, ta chẳng thấy Tô thị vệ sống như con chó hoang chỗ nào. Chó còn trung thành, còn hành động trước đây của Tô thị vệ sợ là chẳng bằng con chó!"
"Tại sao cô lại hận ta đến vậy?" Tô Tử Ngữ thẹn quá hóa giận. Hắn lo lắng không biết chuyện Cố gia có tạo thành phiền phức cho cô không. Nếu là vậy, hắn sẵn lòng ra tay giúp đỡ, Hình bộ có người của hắn.
Nào ngờ cô lại coi khinh, thậm chí chà đạp lên tâm ý của hắn.
"Ta cứ hận ngươi như vậy đấy!" Cố Thanh Hoàn không thèm che giấu, phất tay áo bỏ đi.
Lòng Tô Tử Ngữ rối bời như tơ vò.
Hắn đã từng thấy tính cách yêu ghét rõ ràng như vậy trên một người khác. Đối với người đó, đen chính là đen, trắng chính là trắng, chưa từng có cái gọi là vùng màu xám.
Nhưng sao có thể được. Thi thể người ấy là do hắn tự tay chôn cất, tại sao lại như vậy?
Tại sao?
Cảm xúc trong mắt Tô Tử Ngữ thay đổi, tựa như không thể tin được, tựa như sợ hãi không gì bằng, lại tựa như tuyệt vọng đến vô cùng vô tận.
Cố Thanh Hoàn rời khỏi Tô phủ, tâm tình phiền muộn, rối loạn.
Loạn không chỉ vì Tô Tử Ngữ này, còn cả Diệp thị một lòng muốn chết, nhưng càng nhiều hơn nữa chính là thế cục hiện giờ.
Bây giờ mỗi một bước đều nằm trong tính toán của cô và Triệu Cảnh Diễm, thế nhưng chẳng ai đoán được sau này sẽ phát sinh những gì, chỉ có thể đi một bước, tính một bước.
Cuộc sống như vậy quả thật rất mệt mỏi, so với lúc ở Giang Nam còn mệt mỏi hơn. Bởi chỉ cần một sơ sót nhỏ, cả ván cờ đều thua.
Cố Thanh Hoàn ngồi trong xe ngựa, trong lòng chỉ muốn hồi phủ sớm một chút, chẳng biết tại sao cô bỗng dưng đói khủng khiếp.
Bỗng thân xe chững lại, xe ngựa cũng dừng.
Ngân Châm ló đầu ra nhìn, nói nhỏ: "Tiểu thư, là Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư."
Giữa ban ngày ban mặt, thiên kim tiểu thư thế gia lại xuất đầu lộ diện trước mặt mọi người, xem ra là đã bị dồn ép đến một mức độ nào đó rồi.
Cố Thanh Hoàn ngẫm nghĩ một chốc rồi nói: "Bảo bọn họ về đi."
Ngân Châm do dự đáp: "Tiểu thư, sợ là không dễ đuổi như vậy, nghe Nguyệt Nương nói bọn họ đã đến tìm mấy lần rồi. Chạy trời không khỏi nắng, vừa hay bên cạnh có một trà lâu, chi bằng tiểu thư gặp mặt bọn họ rồi nói rõ ràng ra, cũng đỡ cho đám người kia làm phiền hết đợt này đến đợt khác."
Cố Thanh Hoàn xoa bóp cái trán hơi đau nhức, nói nhỏ: "Vậy đến trà lâu đặt một nhã gian."
Nhã gian trong trà lâu bố trí vô cùng tinh tế, ánh mắt như nước của Cố Thanh Hoàn đảo qua hai người kia, trong lòng cười nhạt.
Vòng cổ vàng xâu mặt ngọc hình con Lân, trâm vàng khảm ngọc, khuyên tai hoa mai đính ngọc hình giọt nước... Những thứ mà một thiên kim tiểu thư thế gia cần có đều có.
Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên liếc nhau, Cố Thanh Vân cắn răng nói: "Lục muội, lúc trước ta và Tứ muội có chỗ nào không đúng, mong muội rộng lòng khoan dung, đừng chấp nhặt với bọn ta."
"Đúng vậy, đúng vậy, Lục muội, chúng ta đều là họ Cố, dù sao chăng nữa cũng cùng một cha sinh, đánh gãy tay vẫn còn liền gân mà!" Cố Thanh Liên lên tiếng phụ họa.
Cố Thanh Hoàn nhìn hai người kia không nói gì, chỉ mỉm cười ngạo nghễ.
Cố Thanh Vân thầm cắn răng, dùng khăn chấm nước mắt nói: "Lục muội, chuyện trong phủ muội cũng biết rồi đấy. Lão gia, Đại bá, phụ thân có sai sót thế nào đi chăng nữa thì vẫn là trưởng bối của chúng ta. Trưởng bối gặp nạn, chúng ta là tiểu bối cũng không thể thấy chết mà không cứu."
"Đáng tiếc ta chỉ là nữ tử khuê các, cả Kinh thành rộng lớn vậy mà chẳng quen biết được bao người, bằng không cho dù liều mạng ta cũng muốn thử một phen."
Cố Thanh Liên nhanh chóng tiếp lời, lại vòng sang ý khác: "Lục muội và Tưởng gia có giao tình, Tưởng gia và Thọ vương lại vô cùng thân thiết, nếu Lục muội nhớ đến ân tình xưa kia của trưởng bối, hẳn là nên đi nhờ cậy một phen." Hai người trái một lời, phải một lời, đều đang khuyên Cố Thanh Hoàn bỏ qua thù xưa hận cũ, giúp Cố phủ một phen.
Cố Thanh Hoàn nhìn dáng vẻ hai người này, trong lòng buồn cười: "Người người đều biết ta đã rời khỏi Cố phủ, sinh tử của bọn họ thì liên quan gì đến ta."
"Ngươi... Thật không ngờ ngươi lại tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy!"
"Lục muội, nữ tử chúng ta nếu muốn cuộc sống sau này tốt đẹp, chỉ có thể dựa vào nhà mẹ đẻ, Lục muội đừng tuyệt tình quá, đến lúc đó lại hối hận, Lục muội vẫn nên suy xét kĩ càng lại đi."
Cố Thanh Hoàn cười khẩy nói: "Không cần suy xét lại, Cố phủ cao sang, Thanh Hoàn không trèo cao nổi, mai sau cũng không định nương nhờ vào."
Cố Thanh Vân giận đến nổ đom đóm mắt, lạnh lùng nói: "Người sống cả đời, ai chẳng có lúc khó khăn, lẽ nào Lục muội có Tưởng gia rồi thì nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió. Một đời vua một đời triều thần, lỡ như Tưởng gia... mai sau Lục muội phải dựa vào ai. Huống hồ, người trong kia là phụ thân của chúng ta."
Cố Thanh Liên thấy Cố Thanh Vân nói nặng lời, lén lút kéo xiêm y cô ta. Chúng ta là đi nhờ vả người, chứ không phải đi tranh cãi, khuyên nhủ để cô ta chịu cứu người mới là cách làm đúng đắn.
Cố Thanh Vân hất tay Cố Thanh Liên ra. Thứ tiện nhân kia cứng không được, mềm không xong, cứ nịnh nọt mãi cũng chẳng tác dụng gì, chi bằng mỉa mai mấy câu.
"Phận làm con, trung hiếu đứng đầu, Lục muội xuất phủ thì cũng đành thôi. Nhưng thấy chết mà không cứu, vậy chính là người bất trung bất hiếu. Người như vậy sẽ bị người đời chửi rủa."
Bất trung bất hiếu thì đã sao?
Khóe miệng cô dâng lên nụ cười, thong thả đứng lên nói: "Hai vị tỷ tỷ nói xong chưa, nếu xong rồi muội đây xin cáo lui trước."
Cố Thanh Vân, Cố Thanh Liên lập tức thay đổi sắc mặt, hai người bọn họ cầu xin khô cổ rát họng cả buổi, vậy mà cô chẳng nghe lọt một câu nào.
Cố Thanh Vân xanh mặt, kéo mạnh cánh tay Cố Thanh Hoàn, "Lục muội, muội dứt khoát một câu, rốt cuộc giúp hay không giúp."
Cố Thanh Hoàn bỗng bị kéo lại, loạng choạng, Diệp Thanh bên cạnh lập tức bước đến đỡ cô, không hề khách sáo nói: "Hai người các ngươi còn dám quá đáng với tiểu thư, ta sẽ ném các ngươi ra đường."
Cố Thanh Vân bị một đứa nha hoàn quát lớn, không nén nổi cơn giận: "Ngươi là cái thá gì, chủ nhân nói chuyện, nào có phần cho ngươi chen mồm."
Nhờ vả người lại còn lớn lối như thế, thật không biết kẻ này là ngu ngốc hay đần độn nữa!
Cố Thanh Hoàn cười khẩy, đưa mắt ra hiệu với Diệp Thanh.
Khóe mắt Diệp Thanh lóe lên vẻ lạnh lẽo, cô bước lên tóm lấy cổ áo Cố Thanh Vân.
"Ngươi... Ngươi... làm càn..." Cố Thanh Vân sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, giọng điệu run rẩy lắp bắp.
"Lục muội, Lục muội, có chuyện gì từ từ nói, Tam tỷ... nhanh mồm nhanh miệng, tỷ ấy... tỷ ấy..."
"Chỉ vậy đã sợ rồi?"
Cố Thanh Hoàn khẽ mỉm cười, "Không nói đến trước đây các ngươi đối đãi với ta như thế nào, chỉ nói lúc mẫu thân ta còn sống, những chuyện xấu xa hai vị di nương làm sau lưng cũng đủ khiến ta làm cho bốn người các ngươi phải sống không bằng chết."
"Ngươi... ngươi... dám!" Cố Thanh Vân run rẩy.
Cố Thanh Hoàn nhìn thẳng vào mắt cô ta, khẽ thở dài, đến cả Cố phủ ta còn dám nhổ tận gốc, huống hồ các ngươi.
"Đương nhiên ta dám. Có điều... các ngươi còn chưa xứng cho ta ra tay."
Một câu nhẹ bẫng lại khiến hai tiểu thư thứ xuất toát mồ hôi lạnh, lời này có ý gì?
Ngân Châm bất đắc dĩ nhìn hai người kia, thầm nghĩ, nếu tiểu thư để mắt đến hai kẻ ngu xuẩn các ngươi, chỉ sợ đến chết các ngươi cũng chẳng biết vì sao. Tiểu thư xuất phủ, tránh không gặp mặt, chính là không định tính toán thù xưa. Vậy mà đám người này còn không tự hiểu, cứ muốn tiểu thư cứu ba kẻ kia.
Ai biết, tiểu thư hận nhất chính là ba người này.
Ôi, vẫn là tiểu thư nói đúng, ngu xuẩn còn không tự biết chính là chuyện nguy hiểm nhất.
"Người đâu, ra lệnh, từ nay về sau không cho phép hai kẻ này bước vào cửa Thanh phủ."
Cố Thanh Hoàn ném lại những lời này, dứt khoát xoay người rời đi.
…
Đêm đến.
Trong thư phòng phủ lão Tề vương.
Trước giờ mặt mày lão Tề vương luôn ôn hòa nay lại âm trầm, trong mắt toàn là thâm độc.
Thế tử Triệu Cảnh Bạng quỳ dưới đất, tim đập như trống, thấp thỏm lo âu.
Chuyện gã đi đi về về đều vô cùng bí mật, chẳng hiểu vì cớ gì lại bị Hoàng hậu biết được, thậm chí không tiếc trở mặt cũng quyết bắt bọn họ giao bạc ra.
Hoàng hậu ở chốn thâm cung, đương nhiên không thể biết nhiều như vậy, chỉ có Thụy vương mới có bản lĩnh này, giờ chuyện đã như vậy, phải giải quyết thế nào?