"Thế nên... ta muốn giao cái này đến tay lão Tề vương, cũng tiện bề giúp lão ta không dễ dàng bị đánh bại." Giọng điệu Cố Thanh Hoàn nhẹ bẫng, bồng bềnh.
Triệu Cảnh Diễm nhất thời chưa hiểu ra, vẻ mặt nghi hoặc, bỗng nhiên, vẻ lười biếng trên khuôn mặt đều biến mất, hắn đứng bật dậy.
"Ý cô là... ý cô là…?" Triệu Cảnh Diễm cảm thấy có thứ gì đó đang bóp lấy cổ họng mình.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn, mím môi rồi nói: "Ta muốn nhân cơ hội này kéo Thụy vương xuống nước."
Tiếng sấm vang lên bên tai, Triệu Cảnh Diễm kinh hãi, trợn mắt há hốc mồm.
Hắn và cô bày kế phen này chỉ tính đến Cố phủ và lão Tề vương, Cố phủ là để báo thù cho cô, lão Tề vương chỉ là nhân tiện, coi như chém đứt một cánh tay của Thụy vương.
Hắn chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến... có thể kéo đổ cả lão Nhị.
Một mũi tên trúng ba con chim, làm sao cô làm được?
Cố Thanh Hoàn hít sâu một hơi: "Bây giờ lão Tề vương bốn bề là địch, chuyện Hình bộ, chuyện gia tài của Cố gia, cái nào lão ta cũng không thể tránh thoát. Nhưng con người luôn có lòng muốn sống."
"Trương Hoa là một con chó của Hoàng hậu, từng cắn rất nhiều người. Chúng ta tặng con chó này đến tận tay lão Tề vương chính là tặng hy vọng sống đến cho lão." Triệu Cảnh Diễm tiếp lời.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn tán dương, "Chỉ riêng chuyện Tào gia, Trương Hoa chắc chắn sẽ chết. Mà con chó này vốn tham sống sợ chết, lúc tính mạng nguy cấp, vì muốn giữ mạng, nhất định sẽ cầu cứu chủ nhân."
Triệu Cảnh Diễm do dự, "Chủ nhân chắc chắn sẽ thí tốt giữ xe, nếu lúc này lão Tề vương có lòng tốt cứu Trương Hoa, lão nhất định sẽ cắn ngược lại Hoàng hậu."
"Như vậy, lão Tề vương tóm được điểm yếu của Hoàng hậu, Thụy vương nắm được điểm yếu của lão Tề vương, thế là thú vị rồi."
Thú vị?
Triệu Cảnh Diễm chỉ thấy sởn tóc gáy, chuyện kinh tâm động phách như vậy mà cô làm như đang nói chuyện gì đó rất bình thường, rất đơn giản.
"Hoàn Hoàn, hai bên nắm điểm yếu của nhau, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu đôi bên quyết định đều lùi một bước cho yên chuyện thì chúng ta nên làm thế nào?"
Cố Thanh Hoàn cười khẽ, "Cục diện bế tắc như vậy, thế thì phải nhờ Đình Lâm huynh phá vỡ rồi. Chỉ cần có một bên rục rịch, bên kia ắt cũng sẽ hành động."
Ngọn đèn bập bùng trong noãn các khiến khuôn mặt cô gái lúc sáng lúng tối. Triệu Cảnh Diễm nghiêng mặt nhìn cô, suy nghĩ đã bay xa mất, hắn có loại xúc động muốn kéo cô vào lòng ngay lập tức.
Thế nhưng hắn không làm gì cả, chỉ cười nói: "Ta là người của Nhị ca, nên để ai ra mặt tặng cái nhược điểm Trương Hoa này thì thích hợp đây?"
Cố Thanh Hoàn cười mà như không nhìn hắn, "Đình Lâm quên rồi, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Lúc này Hiền vương chỉ ước gì để hai người kia trở mặt với nhau, sao không nhân dịp này để gã đạp một cước."
"Tuyệt diệu!"
Suy nghĩ trong đầu Triệu Cảnh Diễm xoay chuyển, hắn cũng nhân đó chộp lấy tay cô, siết mạnh, trong nháy mắt lại buông ra, "Hoàn Hoàn, việc này không thể chậm trễ, ta phải đi luôn đây." Cố Thanh Hoàn chỉ kịp cảm nhận được bàn tay mình vừa ấm lên đã lại lạnh lẽo như cũ, cô cũng không để ý, hàng mi khẽ lay động, gật đầu, dặn dò:
"Cẩn thận vết thương."
Triệu Cảnh Diễm nghe thấy lời này, ánh mắt sâu kín, dáng vẻ đầy ẩn ý.
Cố Thanh Hoàn bị hắn nhìn đến bực bội, tức giận nói: "Còn việc gì sao?"
"Có!"
Triệu Cảnh Diễm thành thật trả lời, "Cô dùng cách gì để Trương Hoa mở miệng nói thật?"
Cố Thanh Hoàn hơi đỏ mặt, sau đó nói: "Muốn đàn ông nói thật, không gì ngoài hai điều kiện, một là lúc đau đớn chết đi sống lại, hai là lúc vui sướng đến tận cùng."
Một hồi sau Triệu Cảnh Diễm mới hỏi dò: "Cô dùng chiêu thứ hai?"
"Ừm."
Nhân tiện để người ta cho ông ta uống thuốc mê. Có điều Cố Thanh Hoàn không muốn nói chuyện này ra.
"Làm sao cô biết lúc đàn ông vui sướng tột đỉnh sẽ nói lời nói thật?"
Mặt Cố Thanh Hoàn đỏ chót, cô nghiến răng nghiến lợi, cắn môi đáp: "Trong sách y nói."
"Cuốn sách y nào thế, có thể cho ta mượn đọc không?"
"Huynh..."
Cố Thanh Hoàn ngước mắt nhìn lên, gã thanh niên trước mặt có làn da màu đồng, mày ngài chấm mép tóc, ánh mắt long lanh.
Mặt cô càng đỏ thêm, dở khóc dở cười nói: "Mất rồi."
Triệu Cảnh Diễm sáp lại gần, tiếng nói nhẹ bẫng thoảng qua bên tai cô: "Đợi xong chuyện này rồi, Hoàn Hoàn nhớ kể lại với ta đấy, ta rất thích cách đền bù này, thích muốn chết!"
Cố Thanh Hoàn nhìn về phía bóng lưng hắn, khẽ trừng mắt, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên, nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt.
Hắn bảo vệ cô bình an, cô trả lại cho hắn sự vui sướng bất ngờ.
Làm người cần phải ân oán phân minh!
Triệu Cảnh Diễm ra khỏi Thanh phủ, đứng yên trong gió, hồi lâu sau, gương mặt hắn đã nghiêm nghị, hoàn toàn không còn dáng vẻ như trước kia.
A Ly do dự tiến lên, "Gia, có phải đi sang bên kia không?"
"Không cần."
Cứ để huynh ấy an tâm tụng kinh niệm Phật mấy ngày đi, đến lúc đó hắn sẽ tặng cho huynh ấy một tin vui cực lớn.
"Còn một tháng nữa..." Tiếng của Triệu Cảnh Diễm vô cùng nhỏ, tựa như chỉ quanh quẩn trong cổ họng.
Song A Ly vẫn nghe được rõ ràng, "Gia, chuyện gì còn một tháng?"
Triệu Cảnh Diễm quay đầu lại, liếc nhìn A Ly, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Đi Vạn Hoa Lâu, đích thân ngươi đến phủ Hiền vương một chuyến, cứ nói ta mời hắn đến uống rượu."
"Ngay bây giờ?" A Ly hơi kinh ngạc.
"Ngay bây giờ."
"Thân thể gia..."
"Không sao!"
Triệu Cảnh Diễm không nói tiếng nào nữa, nhảy phốc lên ngựa, hiên ngang lẫm liệt phóng đi, chỉ để lại sau lưng sự yên ắng như trong chốn núi sâu.
Rất lâu rồi không thấy dáng vẻ này của gia, xem ra chuyện thương nghị với Lục tiểu thư vô cùng quan trọng.
"A Ly?"
"Gia, có tiểu nhân."
"Ngươi cảm thấy gia có thông minh không?"
"Gia thông minh tuyệt đỉnh, A Ly chưa từng thấy người nào thông minh hơn gia." "Nhưng sao gia cảm thấy trước mặt Hoàn Hoàn, gia cứ như một thằng ngu vậy?"
"Cái này..." A Ly ngớ ra, gãi đầu gãi tai, vẻ mặt khó xử.
Triệu Cảnh Diễm thở dài, "A Ly, điều tra cho gia, người của Tào gia hiện đang ở đâu?"
"Tào gia, Tào gia nào?" A Ly chẳng hiểu gì cả.
"Kim Lăng Tào gia."
A Ly căng thẳng, vội đáp: "Vâng, gia!"
Xe ngựa băng qua màn đêm nặng nề, đi thẳng về hướng Vạn Hoa Lâu.
Cố Thanh Hoàn trở lại viện tử của mình, vừa vào phòng khách liền ngẩn người ra, Tiền Phúc, Thạch sư gia, Trần Bình, Nguyệt Nương, không thiếu ai cả, ánh mắt nhìn cô hoặc là oán trách, hoặc là tức giận.
Xem ra chuyện đêm qua cô tự mình mạo hiểm đã bị bọn họ biết được.
Cố Thanh Hoàn trừng mắt nhìn Trần Bình, Trần Bình rụt cổ lại, "Không thể trách tôi được, áo quần tiểu thư dính máu, sao giấu được."
Vừa dứt lời, Nguyệt Nương, Tiền Phúc liền đi đến trước mặt cô, quỳ bịch xuống đất.
"Tiểu thư không vì mình, vậy xem như vì hai lão già này mà cẩn thận trước sau. Lỡ như tiểu thư xảy ra chuyện gì, hai người chúng tôi chỉ còn đường chết."
Cố Thanh Hoàn đau đầu nhìn hai người bọn họ, trao đổi ánh mắt với Thạch Dân Uy, không ngờ người này còn vuốt râu nói: "Đại sự chưa thành, sau này tiểu thư không thể dấn thân mạo hiểm như vậy được."
Cố Thanh Hoàn cảm thấy ấm áp không nói thành lời, song nó còn trộn lẫn với nỗi ưu tư, cô cười khổ nói: "Ta sai rồi, sau này ta cũng không dám làm như vậy nữa, đều đứng lên đi."
Nguyệt Nương còn chưa cam tâm, oán trách nói: "Tiểu thư phải nhớ kỹ lời này, nếu còn có lần sau nữa, Nguyệt Nương nhất quyết không khoan nhượng, đập đầu chết trước cho xong, còn đỡ hơn phải lo lắng sợ hãi như vậy."
Cố Thanh Hoàn đỡ bà dậy, gật đầu như giã tỏi: "Được rồi, được rồi, đều theo ý bà. Tất cả về nghỉ ngơi sớm đi, ta thật sự rất mệt rồi."
Tiền Phúc kéo tay cô, bắt mạch rồi nói: "Nguyệt Nương, bảo nhà bếp nấu canh bổ dưỡng thanh nhiệt, thêm đẳng sâm vào, sớm tối đều hầu hạ tiểu thư ăn, mấy tối nay đốt hương an thần."
"Yên tâm!"
Mọi người rời đi, sau khi hầu hạ Cố Thanh Hoàn rửa mặt, Nguyệt Nương vừa xõa tóc cô ra, vừa đau lòng nói: "Mấy ngày nay trông tiểu thư căng thẳng, quầng thâm dưới mắt cũng càng rõ hơn rồi, sau này tiểu thư nhớ phải đi ngủ sớm."
Cố Thanh Hoàn nghe lời gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi rã rời: "Đám người Đình Lâm còn mệt mỏi hơn ta."
Nguyệt Nương dìu cô lên giường, rót cốc nước ấm, cẩn thận đưa đến bên miệng cô, cho cô nhuận hầu.
"Thọ vương là đàn ông, ngày sau sẽ ngồi lên vị trí cao nhất kia, ngài ấy không mệt thì ai mệt. Tiểu thư là phận con gái, thiên kim đại tiểu thư nũng nịu, nô tỳ không nỡ thấy tiểu thư mệt mỏi."
Cố Thanh Hoàn nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: "Nguyệt Nương, mệt là đúng rồi, thoải mái chỉ dành cho người chết. Bà lên đây ngủ cùng ta đi, trời càng lúc càng lạnh rồi."
"Ngày mai chúng ta đốt địa long*."
(*) Tức đốt củi trong hệ thống lỗ thông bên dưới nền nhà để tăng nhiệt độ trong phòng, đây là một cách sưởi ấm thời xưa ở Trung Quốc.
Nguyệt Nương ôm Cố Thanh Hoàn vào lòng, giống như khi còn bé vậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Trong lúc mơ màng, Cố Thanh Hoàn tựa như trở về căn phòng nhỏ cũ nát trong Cố phủ ở Giang Nam. Khi đó, bên cạnh cô chỉ có Nguyệt Nương và Tiền Phúc.
"Nguyệt Nương, bà lại kể chuyện di mẫu lúc còn sống cho ta nghe đi?"
Nguyệt Nương thở dài, chưa mở miệng thì đôi mắt đã ướt, nghẹn ngào cất lời. Cố Thanh Hoàn toan mở miệng nhưng rồi lại thôi, coi như hết, nếu Nguyệt Nương biết được chân tướng cái chết của di mẫu, chỉ sợ sẽ chịu không nổi.
Chuyện này chẳng vẻ vang gì, giấu đi vậy, cũng đỡ cho Nguyệt Nương không thể chợp mắt, trong lòng chỉ còn nỗi căm thù thấu xương.
Cố Thanh Hoàn cũng không nhịn được mà nở một nụ cười trào phúng, cô thầm nghĩ, Cố Nghiễn Khải, món nợ này ta sẽ từ từ tính với ông.
…
Đêm khuya ở Cố phủ, bầu không khí trầm lặng lạ thường.
Trước giường Ngụy thị, Chu thị đón lấy chén thuốc từ tay nha hoàn, dâng đến trước mặt Ngụy thị, "Phu nhân, nên uống thuốc rồi."
Sắc mặt Ngụy thị trắng bệch, bà cụ mở mắt, thấy là Chu thị lại khẽ thở dài.
Chu thị giật mình, chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Ngụy thị như đã già đi mười tuổi, trên mặt hằn đầy nếp nhăn.
Chu thị giơ tay lau mặt mình, nỗi đau xót dâng lên, không kiềm được mà quay lưng đi gạt nước mắt.
"Khóc cái gì, ta còn chưa chết đâu!" Ngụy thị giận dữ nói.
Chu thị bị mắng, không chịu được mà run lẩy bẩy, cảm thấy nghẹn ở ngực, chỉ đành thổn thức nói: "Phu nhân, về sau làm sao mà sống đây?"
Làm sao sống?
Đôi mắt Ngụy thị rưng rưng, sắc mặt cũng thay đổi.
Trong một đêm, trời đất nghiêng ngả, trụ cột trong nhà là trượng phu và hai nhi tử đều bị giam vào đại lao, bầu trời trên đỉnh đầu bà đã sụp đổ rồi.
Vào ngục thôi đã đành, chỉ cần còn giữ được mạng, nhất định sẽ có một ngày khôi phục lại. Nào ngờ, nhà dột còn gặp mưa đêm, đến cả đại lao Hình bộ cũng xảy ra chuyện, không biết bọn họ ở trong đấy còn sống hay đã chết?
Cố phủ đã tạo nghiệt gì cơ chứ... Ngụy thị cảm thấy có một đám lửa thiêu đốt trong lòng, khiến lục phủ ngũ tạng đau đớn.
"Trong phủ còn bao nhiêu người?"
Chu thị mấp máy môi, gắng gượng nói: "Trừ những kẻ chuộc thân rời phủ ra, chỉ còn lại người của mấy phòng, lác đác vài người."