Bảo Khánh đế giận dữ, chỉ vào Triệu Cảnh Diễm, mắng sao, không có tác dụng, đánh sao, ông ta lại không nỡ. Nhất thời, ông ta đã suy nghĩ rất nhiều cách, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào mới tốt.
Nghiệt tử, nghiệt tử mà!
Thọ vương thấy vậy, nào còn dám uống trà nữa, bịch một tiếng, lại ngã nhào xuống bên chân Bảo Khánh đế, than vắn thở dài: "Nhi thần đã phụ sự kì vọng của phụ hoàng, nhi thần cam lòng về phủ đóng cửa tự suy xét một tháng, xin phụ hoàng cho phép."
Bảo Khánh đế nhắm mắt, ngửa đầu thở dài, một lát sau mới hỏi: "Việc này, người nào tiếp nhận thì thỏa đáng?"
Vừa dứt lời, không một ai trong Ngự Thư Phòng dám lên tiếng.
Bọn họ chìm nổi chốn quan trường vài chục năm, có ai lại chẳng phải là kẻ khôn khéo. Vụ án này liên lụy rất rộng, Hoàng đế đề bạt Thọ vương cũng không phải không có thâm ý.
Chí ít Thọ vương này không sợ trời, không sợ đất, sau lưng lại là Hoàng đế, mặc kệ là kẻ nào liên quan đến vụ án, chỉ cần không phải là thiên hoàng lão tử, hắn đều dám động đến.
Nào ngờ kẻ này không nên hồn, uổng phí chỗ dựa vững chãi như vậy. Trừ hắn ra, người có lá gan này trong Kinh cũng chỉ có Thụy vương cùng Hiền vương.
Bấy giờ Thọ vương mới rướn cổ ra, mắt láo liên, cười xấu xa mấy tiếng: "Phụ hoàng, chi bằng để Tam ca điều tra đi, nghe nói gần đây huynh ấy rất rảnh rỗi, vừa lúc kiếm chút chuyện làm."
Bảo Khánh đế nghe vậy, vừa giận vừa buồn cười.
Tự mình không phá được vụ án, bèn quệt luôn cái mông đầy phân lên người lão Tam, để lão Tam cũng không được yên lành. Lão Bát này đúng là trẻ con!
"Phụ hoàng, nhi thần muốn xem xem huynh ấy có khả năng kia không." Thọ vương không biết liêm sỉ mà bồi thêm một câu.
Bảo Khánh đế thoáng nghĩ, trong đôi mắt bỗng lóe qua một sáng, "Việc này do Thụy vương tiếp nhận!"
Bảo Khánh đế chỉ nói mấy chữ này rồi phất tay áo, nhàn nhã rời đi.
"Phụ hoàng, vì sao không phải là Tam ca vậy, phụ hoàng... phụ hoàng, sao phụ hoàng mặc kệ nhi thần vậy!"
Lý công công liếc nhìn Thọ vương ủ rũ như đưa đám, lẳng lặng đi theo.
Thoáng cái Triệu Cảnh Diễm đã đanh mặt lại, khóe miệng nhếch lên.
…
Ngày Mười tám tháng Mười một năm Bảo Khánh thứ ba mươi chín.
Thụy vương phụng chỉ tiếp nhận vụ án đại lao Hình bộ. Mấy ngày tiếp sau đó, Thụy vương và quan lại chủ chốt của ba bộ lật xem hồ sơ, đơn độc thẩm tra từng lính gác ngục của đại lao. Mặc dù tốn ròng rã ba ngày song vẫn không thu hoạch được gì.
Trong lúc bên này đang bừng bừng khí thế điều tra vụ án thì vào một đêm trời tối trăng mờ, Hiền vương bước vào cửa phủ lão Tề vương.
Giờ Thân ba khắc Hiền vương vào phủ lão Tề vương, giờ Hợi một khắc mới rời khỏi.
Trở lại phủ đệ, Hiền vương cười ha hả nói với chư vị mưu sĩ, "Bản vương được lão Tề vương tương trợ, như hổ thêm cánh, thật là may mắn, may mắn."
Chỉ nửa canh giờ sau, câu nói kinh người này liền truyền đến phủ Thụy vương và Trung Cung Hoàng hậu, Thụy vương giận tím mặt. Ngày hôm sau, sau khi tan triều, Thụy vương tới Trung Cung, ở lại dùng cơm trưa với Tần Hoàng hậu rồi mới rời đi.
Vừa ra khỏi cửa cung, Thụy vương lập tức đi Hình bộ, thẩm vấn đơn độc ba cha con Cố lão gia.
Ngay trong đêm đó, Cố lão gia không biết vì sao tuyệt thực kêu oan, sau đó ngất xỉu, gọi mãi không tỉnh.
Giờ đây quản ngục đã không thể chịu nổi thêm bất cứ sóng gió nào, lập tức sai người báo cáo Thụy vương. Thụy vương lệnh cho ngự y Trương Hoa tự mình chẩn bệnh. Lại gọi quan viên chủ chốt ba bộ đến, đồng loạt thẩm tra vụ án Cố phủ.
Tin tức truyền đến phủ lão Tề vương, lão Tề vương sợ hãi ngã ngửa trên ghế Thái sư, hồi lâu không nói gì.
Song, chuyện khiến ông ta kinh tâm tán đảm chính là ngày hôm sau lâm triều, Thụy vương dâng sớ rằng, với tội của Cố phủ, bãi quan là được, tịch biên gia sản cũng được, nhưng ngồi tù thì có phần gượng ép.
Quan viên chủ chốt ba bộ cùng lên tiếng phụ họa.
Cố gia là người của Thụy vương, mọi người thấy vậy, đều cho rằng Thụy vương đang cứu người của mình.
Nước quá trong ắt không có cá.
Bảo Khánh đế đối với bách quan xưa nay khoan dung, chỉ cần không phạm phải tội phản loạn, quá nửa sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Bảo Khánh đế không nói gì, lại lệnh Đô Sát Viện kiểm tra lại cẩn thận, nếu đúng là vậy thì mau chóng thả người về nhà đi.
…
Đêm khuya, tuyết lại rơi xuống.
Phủ lão Tề vương chìm trong màu trắng xóa.
Trong thư phòng, hai cha con ngồi đối diện nhau, sắc mặt ngưng trọng.
Sắc mặt Triệu Cảnh Bạng bỗng chốc trầm xuống: "Phụ thân, phải mau ra quyết định thôi. Thụy vương giải vây cho Cố phủ, rõ ràng là nhằm vào chúng ta. Người này nói không giữ lời, chắc chắn là một kẻ tiểu nhân hèn hạ."
Lão Tề vương nghe lời này, người như mất sạch khí lực, chân tay mềm nhũn.
Triệu Cảnh Bạng lại giận dữ nói: "Lần trước tên tiểu nhân kia đến phủ thăm bệnh, đạt thành thoả thuận với phụ thân. Vốn dĩ con trai cho rằng có thể bình an vô sự, nào ngờ chỉ là kế hoãn binh của hắn ta. Lúc này hắn ta giải vây cho Cố gia, tám chín phần mười là muốn ra tay. Phụ thân, chúng ta tuyệt đối không thể khoanh tay chịu chết."
Lão Tề vương không đáp, chỉ vuốt ve ngọc bội trong tay, trong con mắt đục ngầu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
"Phụ thân còn chờ gì nữa, ba gã nhà họ Cố gió chiều nào ngả theo chiều ấy, đã sớm theo dưới trướng Thụy vương, bằng không làm sao Thụy vương biết chuyện kho tàng. Dù sao chỉ chừng ba năm nữa, Thụy vương sẽ ngồi vào vị trí Thái tử. Hắn ta lên ngôi rồi, trừ Hiền vương ra, người hắn ta muốn diệt trừ tiếp theo chính là chúng ta, chẳng lẽ phủ lão Tề vương chúng ta cứ thế chờ chết."
"Ngậm miệng!"
Lão Tề vương nghiêm giọng quát, "Năm đó Bảo Khánh đế huyết tẩy cung đình, ta còn có thể sống qua được thì làm sao lại e ngại một tên nhãi vô liêm sỉ đó. Hắn bất nhân, ta bất nghĩa, ta cũng muốn nhìn xem, không có ta ủng hộ, hắn còn có thể ngồi lên bảo tọa kia không."
Triệu Cảnh Bạng vui vẻ, "Phụ thân, cầu phú quý trong hiểm nguy, chúng ta cũng nên sử dụng một vài thủ đoạn rồi."
Lão Tề vương ném ngọc bội, đứng dậy, bước tới trước cửa sổ, ánh mắt âm u.
Hồi lâu, ông ta nói: "Thế tử, ném con chó già Trương Hoa này ra cho bản vương, bản vương muốn xem xem, Trung Cung làm sao chùi sạch cái mông đầy phân này."
Triệu Cảnh Bạng ngập ngừng nói: "Phụ thân, ba gã họ Cố kia nên như thế nào?"
"Chết!"
Lão Tề vương nhếch mép, tựa như đang cười, lại tựa như đang giận, biến đổi không ngừng.
… Trong đình viện tĩnh mịch của Thanh phủ, Cố Thanh Hoàn mặc áo trắng, đứng dưới mái hiên, nhìn khung cảnh tuyết trắng trước mắt, rất lâu không nói gì.
Nguyệt Nương đưa mắt ra hiệu với Xuân Nê.
Xuân Nê quay người vào phòng, cầm chiếc áo choàng trắng ra, nhẹ nhàng khoác lên cho cô, hờn dỗi: "Tiểu thư, đêm đã khuya, người kia sẽ không đến đâu."
Thọ vương làm việc không thỏa đáng, tự xin cấm túc, vì vậy mấy ngày nay, đều là A Ly đến phủ thương lượng công chuyện với tiểu thư. Chỉ là, cái tên này cũng không biết đến sớm một chút, luôn khiến tiểu thư vất vả chờ đợi.
"Không vội, chờ một lát nữa!"
Cô vừa dứt lời, một cái bóng đen nhảy từ trên tường viện xuống, đi đến trước mặt Cố Thanh Hoàn, "Lục tiểu thư, hôm nay có một số việc khiến tiểu nhân đến muộn."
Cố Thanh Hoàn nói: "Không sao, vết thương trên người vương gia nhà ngươi thế nào rồi?"
"Đa tạ Lục tiểu thư quan tâm, gia đã khỏi hẳn. Hôm nay gia sai tiểu nhân chuyển lời tới Lục tiểu thư, lão Tề vương muốn động tới Trương Hoa rồi."
"Ồ?"
Cố Thanh Hoàn yên lòng, "Nhanh như vậy đã tung quân cờ này ra, xem ra lão ta đã sốt ruột rồi."
A Ly nói: "Gia bảo Lục tiểu thư yên tâm, tất cả đều đã sắp xếp xong xuôi."
Ấn đường Cố Thanh Hoàn giật giật, cô đáp lời: "Vất vả rồi, ngươi quay về đi."
A Ly khẽ ho một tiếng, "Lục tiểu thư có lời gì muốn tiểu nhân chuyển lại cho gia chăng?"
Cố Thanh Hoàn ngây ra trong chớp mắt, sau đó cười nói: "Không có, dặn gia của ngươi nghỉ ngơi cho tốt, tháng ngày thảnh thơi như vậy không được bao lâu đâu."
A Ly đáp lời, tung người rời đi.
"Xuân Nê, đi gọi Phúc bá tới."
"Vâng, tiểu thư."
Chốc lát sau, Tiền Phúc vội vàng chạy đến, hỏi: "Tiểu thư, có chuyện gấp gì chăng?"
Cố Thanh Hoàn cười gượng, "Phúc bá, ta muốn giải quyết Trương Hoa."
Tiền Phúc vừa nghe đến cái tên này, lập tức nghiến răng nghiến lợi, "Tiểu thư cứ việc ra tay, lão nô sẽ chờ xem báo ứng của gã."
Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, giọng nói hơi mệt mỏi.
"Vốn dĩ ta không muốn ném quân cờ này ra sớm như vậy, song thương nghị với sư gia mấy lần, ngẫm lại thì ném ra vẫn hay hơn. Ta luôn có cảm giác, chuyện Tiền gia chắc chắn có liên quan đến lão và Hoàng hậu."
Tiền Phúc giật mình, vội hỏi: "Tiểu thư muốn thừa dịp này cậy miệng lão ra?"
Cố Thanh Hoàn khẽ tựa đầu lên vai Tiền Phúc, lẩm bẩm: "Phúc bá, ông nói xem, con người đối mặt với sống chết, liệu có dùng bí mật để bảo vệ tính mạng không?"
Tiền Phúc cười nhạt, "Đương nhiên là vậy rồi, nhất là kẻ tiểu nhân như lão. Kế sách của tiểu thư, trước giờ chưa từng thất bại."
"Chỉ mong là thế!" Cố Thanh Hoàn cười thản nhiên, chân mày vốn nhíu chặt cũng giãn ra.
…
Hai ngày sau.
Trong Kinh xảy ra một chuyện lý thú.
Nghe nói mỗi năm Vạn Hoa Lâu có hai dịp khai bao*, cô nương khai bao đều đến từ Giang Nam, dáng vẻ có thể xưng là xinh đẹp, tươi ngon mọng nước. Chỉ một ánh nhìn thoáng qua cũng có thể khiến người ta tê dại nửa người.
(*) Khai bao: chỉ lần đầu tiên của con gái.
Lần này, các cô nương đến từ phương Nam có năm người, mà các vị lão gia đợi khai bao lại có chừng trăm kẻ, sói nhiều thịt ít. Vạn Hoa Lâu dán thông báo, người trả giá cao thì được, đảm bảo sự công bằng.
Lại nói đêm đó, trong Vạn Hoa Lâu, đèn lồng treo cao, khách đông nườm nượp, ai cũng muốn thấy dung mạo năm mỹ nhân này.
Cô nương đi đầu mặc áo sa mỏng, thân hình yểu điệu như ẩn như hiện, đôi má non mềm, nhéo một cái là có thể chảy nước. Trải qua mấy lượt gọi giá, cuối cùng cô nương được một gã phú thương mua đêm đầu tiên với giá năm ngàn lượng.
Ba vị cô nương sau đó cũng có người mua.
Đến lúc người cuối cùng lên đài, ánh mắt của đám đàn ông đều dính chặt vào người cô gái.
Cơ thể cô nương này chỉ dùng một tấm thảm bao bọc, tấm thảm kia mỏng tang, cảnh xuân sắc bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đám đàn ông sôi trào, vóc dáng này, dung mạo này, quả thật chính là cực phẩm nhân gian.
Sau hơn mười lượt ra giá, giá trị của cô nương đã vượt qua năm vạn lượng.
Mọi người cảm thấy, bỏ năm vạn lượng ra mua một đêm đầu tiên, chắc chắn trong nhà phải có núi vàng núi bạc thì mới chơi nổi, bởi vậy từng người đều lặng lẽ rút lui.
Chỉ còn lại Viện thủ Thái Y Viện Trương Hoa và một người vùng khác.
Trương Hoa nhìn cô nương kia, cả người sôi sục, thầm nghĩ đặt người phụ nữ như vậy dưới thân, thành quỷ cũng đáng giá.
Ai ngờ cái tên đến từ vùng khác kia cứ như quyết đối nghịch với ông ta vậy, một bước cũng không nhường.
Trương Hoa tức điên, tự nhủ thầm, trong Kinh ai mà không biết danh hiệu của ta, một kẻ quê mùa như ngươi cũng dám tranh giành, ta lại chẳng chơi chết ngươi.
Đôi mắt ti hí của ông ta đảo qua, mười mấy gã hầu đứng đằng sau lập tức vây quanh người kia rồi kéo ra ngoài.
Tình địch đã bị loại trừ, Trương Hoa sảng khoái, ném bạc xong liền muốn cùng cô nương kia phiên vân phúc vũ. Nào ngờ chính ngay lúc này, một tiếng ầm thật lớn vang lên, bảy tám gã đàn ông rắn chắc xông ra.