Thịnh Thế Kiều Y

Trong Di Xuân Cung.

Hoàng hậu tái xanh mặt ngồi trên ngự tháp, than bạc cháy hừng hực trong lư đồng đặt bên cạnh chân.

Thu Cúc quỳ dưới đất, cúi đầu nói: "Nương nương, chuyện là như vậy, hiện giờ Hoàng thượng đã lệnh cho Cấm Vệ Quân bắt người lại."

"Choang!"

Chung trà bạch ngọc bị ném thẳng tay xuống đất, vỡ tan, Hoàng hậu giận dữ nói: "Tên Trương Hoa này dám phá hỏng chuyện tốt của bản cung, phản rồi!"

Thu Cúc thấy Hoàng hậu nổi giận, cúi đầu thấp hơn nữa, "Nương nương, bây giờ không phải lúc nổi giận, phải mau chóng nghĩ cách để chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không."

Tần Hoàng hậu tựa như không nghe thấy lời Thu Cúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn những mảnh vỡ trên đất, vẻ mặt đầy phiền muộn.

Trương Hoa chẳng qua chỉ là một con chó của Tần Hoàng hậu, thế nhưng con chó đó biết được quá nhiều chuyện của bà ta. Nếu đây là con chó đã được thuần dưỡng thì còn đỡ, đằng này đây lại là một con chó hoang, không cẩn thận còn có thể cắn ngược bà ta một cái.

Chuyện này quá quan trọng, là nên cứu người, hay là nên thí tốt giữ xe, tóm lại cần phải suy xét thật cẩn thận.

"Nương nương?"

Tần Hoàng hậu hoàn hồn, ngón tay nhỏ nhắn xoa trán, "Chuyện lão Bát cũng coi như dễ giải quyết. Chuyện đánh con cháu hoàng tộc thì nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, rốt cuộc còn phải xem Hoàng thượng muốn xử lí như thế nào. Mau, mau đi nghe ngóng xem sao."

"Vâng, nương nương!" Thu Cúc vội lui ra ngoài.

Tần Hoàng hậu phất tay cho cung nữ lui ra, sau đó đứng dậy, đi tới trước bàn sách, vừa khoan thai mài mực, vừa suy nghĩ xa xăm.

Một lát sau, một chữ "Tĩnh" ngay ngắn hạ xuống mặt giấy.

"Nương nương, nương nương, không hay rồi, chuyện lớn không hay rồi!"

Thu Cúc hoảng hốt chạy vào, ngay cả trâm ngọc trên đầu bị lệch cũng không để ý đến.

Tần Hoàng hậu giật thót: "Lại chuyện gì nữa?"

"Nương nương, ban nãy Cấm Vệ Quân tìm ra hai rương vàng thỏi trong phủ Trương Hoa, Hoàng thượng tức giận, giờ đã bắt người vào ngục!"

Tần Hoàng hậu buông thõng tay, chiếc bút rơi xuống trang giấy, làm chữ "Tĩnh" lấm lem. Tần Hoàng hậu hơi há miệng, thân hình lảo đảo ngã về trước.

Hai rương vàng thỏi? Tên cẩu nô tài này làm sao dám!

"Nương nương, Hoàng thượng còn nói muốn tự mình thẩm vấn Trương Hoa."

Đường đường là thiên tử lại tự mình thẩm vấn một gã thái y cỏn con?

Trái tim Tần Hoàng hậu nặng như đeo chì, than bạc đang cháy hừng hực bên chân vẫn không ngăn nổi sự lạnh lẽo bủa vây lấy bà ta.

Bà ta đã đánh giá thấp bản lĩnh gây họa của con chó này. Nếu biết trước có ngày hôm nay, thà lúc đầu ra tay giết chết cho xong. Đúng là thành công không có, thất bại có thừa.

Hồi lâu sau, ánh mắt bà ta rét lạnh: "Thụy vương đang ở đâu?"

Thu Cúc vội đáp: "Hoàng thượng cho gọi Thụy vương, Hiền vương, Thọ vương, còn có Triệu Cảnh Hoàn đến Ngự Thư Phòng, bây giờ hẳn là đang nghị sự." Tần Hoàng hậu nghe vậy, trong lòng hoảng loạn.

Tình Tuyết tương đối chững chạc, bước lên nói: "Chỉ là một Trương Hoa, nương nương tuyệt đối không thể tự loạn trận cước được."

Tần Hoàng hậu lạnh lùng nhìn cô ta, trầm giọng hừ một tiếng: "Nếu là người bên cạnh, ta cũng chẳng phải sợ, thế nhưng kẻ này..."

Hai tỳ nữ tâm phúc nghe vậy thì sợ hãi, không dám tiếp lời.

"Người thân của Trương Hoa ở đâu rồi?"

Thu Cúc đáp: "Bẩm nương nương, đều bị nhốt trong phủ."

Tần Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói: "Bản cung nghe nói, người Trương Hoa yêu thương nhất là đứa con trai nhỏ nhất của hắn?"

"Ý của nương nương là?" Hai tỳ nữ cùng hỏi.

"Phái người báo cho Trấn Quốc công, tuy Trương Hoa phạm tội, nhưng giữa bản cung và hắn còn có nghĩa cũ, hãy giúp đỡ chăm sóc cho con trai út của hắn."

Trong lời nói thản nhiên lại toát ra sự tàn nhẫn khiến người nghe cảm thấy run sợ.

"Vâng, nương nương!"

Xung quanh yên lặng như tờ, yên lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng than cháy trong lư đồng. Tần Hoàng hậu ngồi tựa trên tháp, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không giấu được nét sầu lo.

Tần Hoàng hậu từ từ nhắm mắt lại, trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe được ở gian ngoài có người nói chuyện, Tần Hoàng hậu cất tiếng hỏi: "Ai ở ngoài kia?"

Có tiếng bước chân tiến vào, thì ra là Thụy vương Triệu Cảnh Giác. Tần Hoàng hậu vừa thấy, liền mừng rỡ, bật thốt lên: "Con trai, mau đến bên mẫu hậu, phụ hoàng con nói như thế nào?"

Thụy vương phất tay ra hiệu cho đám nô tài lui ra, sau đó bình tĩnh ngồi lên chiếc ghế nhỏ trước giường, "Mẫu hậu, phụ hoàng rất giận dữ."

Viền mắt Tần Hoàng hậu ửng đỏ, trong lòng giận đến không nói nên lời, "Gã tiểu nhân Trương Hoa kia, thành công không có, thất bại có thừa."

"Mẫu hậu, khoảng thời gian một chung trà trước, con trai nhỏ nhất của Trương Hoa đã bị người trong phủ lão Tề vương dẫn đi rồi."

Tần Hoàng hậu lảo đảo, ngồi phịch xuống giường, vẻ mặt giận dữ: "Sao lão ta dám!"

Thụy vương vội đỡ Tần Hoàng hậu: "Mẫu hậu bớt giận, nhi thần qua đây chính là muốn thương nghị đối sách với mẫu hậu."

Tần Hoàng hậu cắn răng nói: "Chuyện Trương Hoa rõ ràng là do lão tặc này gây ra, mục đích chính là để làm khó dễ chúng ta. Hoàng nhi à, chúng ta cũng không thể để mặc lão muốn làm gì thì làm."

Thụy vương cười gằn.

"Giờ đây lão Tề vương đã đứng về phía lão Tam, mà lão ta lại cực kì gian trá, xảo quyệt, ở trong triều lại có tiếng tài đức, trong tay mới có được một số bạc lớn, lão Tam có được lão ta, chính là hổ mọc thêm cánh. Chúng ta nhất định phải nghĩ cách diệt trừ lão ta. Thế nhưng trước đó, chúng ta còn có một chuyện quan trọng hơn phải làm."

"Hoàng nhi, con nói mau." Tần Hoàng hậu đã hơi thiếu kiên nhẫn.

Ánh mắt Thụy vương vừa âm hiểm vừa lạnh lẽo, "Con chó Trương Hoa này đã biết quá nhiều, hiện tại chỉ có một kế, đó chính là thí tốt giữ xe. Thế nhưng bây giờ Hình bộ đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, chúng ta không thể hành động liều lĩnh!"

"Vậy nên làm sao đây?"

Tần Hoàng hậu chỉ cần nghĩ đến việc, Trương Hoa biết rất rõ về chuyện kia, trong lòng bà ta liền hoảng loạn không thôi.

Thụy vương nhẫn nại một hồi mới nhìn ra phía ngoài điện, ánh mắt lạnh lẽo.

"Với tình thế hiện giờ, chỉ có thể đi hai bước. Thứ nhất, nghĩ cách diệt trừ Trương Hoa, loại bỏ được lão rồi thì mới có thể gọi là chết không đối chứng, mẫu thân không còn cần phải lo ngại gì. Thứ hai chính là khiến vụ án Hình bộ ầm ĩ đến mức người người đều biết, gắp lửa bỏ tay người, khiến lão Tề vương tự lo thân mình còn chưa xong."

Tần Hoàng hậu chộp lấy tay Thụy vương, "Hoàng nhi, vậy chúng ta nhất định phải nhanh chóng hành động! Nếu bị lão tặc này giành được tiên cơ, vậy có làm gì thì cũng đã trễ."

"Bây giờ nhi thần sẽ trở về bố trí ngay. Mấy ngày này, mẫu hậu cố gắng thường xuyên tới lui trước mặt phụ hoàng, hỏi thăm tình hình." 

"Bản cung đã biết, con mau đi đi!" Tần Hoàng hậu quyết đoán đẩy Thụy vương ra.



Mặt trời lặn về Tây, Cố Thanh Hoàn thu dọn đồ đạc xong, đi ra khỏi Thái Y Viện.

"Cố Thanh Hoàn, Cố Thanh Hoàn, Trương Hoa bị tống giam rồi!"

Cố Thanh Hoàn dừng bước, quay đầu lại thì thấy Lưu Triệu Ngọc đang chạy hùng hục đến, cô bất đắc dĩ nhíu mày.

"Lưu Triệu Ngọc, giờ đây ta mới phát hiện, thật ra huynh cũng rất bát quái."

"Bát quái là ý gì?" Lưu Triệu Ngọc ngu ngơ.

"Bát quái nghĩa là... tin tức của huynh rất nhanh nhạy." Cố Thanh Hoàn cười giải thích.

"Lại chẳng! Ô kìa, chuyện vui như vậy, sao cô chẳng có vẻ gì là mừng rỡ vậy?" Lưu Triệu Ngọc chợt nhận ra.

Chẳng phải Cố Thanh Hoàn với Trương Hoa không hợp tính nhau sao?

"Chẳng lẽ huynh còn muốn ta đốt pháo chúc mừng trước cửa Thái Y Viện chắc?"

"Cái này thì không cần. Nhưng mời ăn một bữa thì được chứ?" Lưu Triệu Ngọc cười gian xảo.

Cố Thanh Hoàn lườm hắn, "Muốn nhân cơ hội bóc lột ta hở?"

"Cùng lắm thì cô trấn lột lại ta."

"Thành giao!" Cố Thanh Hoàn đang có mấy việc muốn thử dò xét người này, bởi vậy đồng ý ngay.

Bỗng nhiên, một ánh mắt sắc như dao cạo phóng đến, hai người đồng thời giật mình. Cách đó mấy trượng, một gã thanh niên mặc cẩm bào đang nhìn bọn họ, vẻ mặt cười mà như không.

Lưu Triệu Ngọc vừa thấy người này, vội vàng chạy đến hành lễ: "Bái kiến vương gia!"

"Lưu thái y đây là muốn đi đâu?" Triệu Cảnh Diễm cười híp mắt hỏi hắn ta, song ánh mắt lại nhìn về phía Cố Thanh Hoàn.

"Vi thần và Thanh Hoàn đang định đi tìm chỗ ăn cơm." Lưu Triệu Ngọc là một người thành thật.

"Vậy sao?"

Nụ cười của Triệu Cảnh Diễm càng rõ ràng hơn, chỉ là sự lạnh lẽo trong mắt đã tràn ra ngoài. Thanh Hoàn, thân thiết vậy, đây là tên để cho ngươi gọi sao?

"Lưu thái y, từ tối qua vị trắc phi thứ mười tám của ta đã thấy hơi khó chịu, ngươi hãy tới phủ xem thử cho bản vương."

"Ngay bây giờ?" Hắn ta và Cố Thanh Hoàn đã hẹn nhau rồi mà!

"Lẽ nào chẩn bệnh cũng phải xem hoàng lịch, tìm một ngày lành tháng tốt?" Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm dần đanh lại.

Ai bảo quyền thế ngươi không bằng người ta!

Lưu Triệu Ngọc nghiến răng đáp ứng, sau đó lại chạy rầm rầm về nói vài câu với Cố Thanh Hoàn.

Triệu Cảnh Diễm ung dung bước lại gần, cười híp mắt: "Hoàn Hoàn, mau lên xe, đừng làm lỡ thời gian."

Hắn mới dứt lời, hai người kia một kẻ giật mình, một kẻ tức giận.

Triệu Cảnh Diễm thản nhiên cầm lấy áo choàng trong tay Ngân Châm, phủ lên vai Cố Thanh Hoàn, sau đó cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng buộc dây áo choàng, vẻ mặt đầy yêu thương: "Đi thôi, đừng để Hoằng Văn chờ sốt ruột."

Lưu Triệu Ngọc há hốc mồm, sững sờ nhìn hai người kia lên xe ngựa, hồi lâu vẫn còn mơ hồ.

Thọ vương... Thọ vương...

Cố Thanh Hoàn... rõ ràng là... của Thất gia... Tình huống này... là sao vậy...

Không ai biết được tâm tình của Cố Thanh Hoàn lúc này. Giờ cô thật sự rất muốn nhào tới cắn cổ cái tên trước mặt, ra sức hút máu; còn muốn táng ngay một cái tát lên cái mặt đào hoa kia.

Trước mặt mọi người, kẻ này lại hành động như vậy, thanh danh cả đời của cô sớm muộn gì cũng bị hắn làm mất sạch.

Chỉ tiếc, không đợi cô kịp làm gì, sắc mặt Triệu Cảnh Diễm đã trầm xuống, hắn nói với giọng rất nghiêm túc: "Giúp ta phân tích một chuyện."

Cố Thanh Hoàn bị vẻ nghiêm trọng trên mặt hắn làm cho hoảng hốt, lúng túng hỏi: "Chuyện gì?"

"Cô có biết vì sao tối qua Trương Hoa xảy ra chuyện không?"

Cố Thanh Hoàn híp mắt lại: "Không phải như chúng ta đã bàn bạc trước đó sao?"

Bỏ thuốc vào rượu, khiến ông ta hưng phấn, tìm người tranh giành với ông ta, khiến ông ta liên tục thất bại, đợi đến khi tác dụng của thuốc hoàn toàn phát huy, dùng Vạn Hoa Lâu làm ngòi nổ, khiến ông ta phát điên.

"Tối qua, giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim!"

"Có ý gì?"

Triệu Cảnh Diễm thoáng tức giận: "Người chúng ta sắp xếp chưa kịp gọi giá thì đã bị một kẻ khác đoạt trước rồi."

"Kẻ nào?"

"Triệu Cảnh Hoàn."

"Là ai?" Cố Thanh Hoàn khá ngạc nhiên, cái tên này nghe như thuộc hoàng tộc, nhưng cô lại chưa từng nghe nói rằng, trong các hoàng tử có một nhân vật như vậy.

Triệu Cảnh Diễm miễn cưỡng cười, hơi nghiêng người về phía trước, nói từng câu từng chữ.

Cố Thanh Hoàn nghe xong thì nhíu mày trầm tư, nghĩ đến chỗ khó, theo thói quen cô lại đặt ngón tay lên môi chà xát.

Triệu Cảnh Diễm nhìn cô, da thịt như băng tuyết, môi mọng như cánh hoa hồng, ngón tay trắng muốt như ngọc, hương tóc thoang thoảng.

Hồi lâu sau, hai mắt Cố Thanh Hoàn sáng rực: "Thật sự tối qua hắn mới vào Kinh?"

"Ta đã để A Ly điều tra, quả thật mới vừa đến Kinh thành."

Triệu Cảnh Diễm âm thầm nhích lại gần cô, muốn ngửi mùi hương thoang thoảng trên mái tóc kia rõ ràng hơn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui