Cố Thanh Hoàn suy nghĩ rồi hỏi: "Hắn ở lại chỗ nào?"
"Phủ lão Tề vương."
Vẻ mặt Cố Thanh Hoàn không hề thay đổi, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia. Bốn mắt nhìn nhau, hai người thấy rõ chính mình trong mắt đối phương.
Cố Thanh Hoàn chợt bừng tỉnh, nhận ra mình đang gần như dựa người vào ngực gã thanh niên. Khuôn mặt tuấn tú của hắn cách cô không đến hai tấc, trán gần như dán vào nhau, mà tay hắn còn đang cầm tay cô.
Đôi đồng tử của người này sáng rực như sao trên trời.
Chuyện quỷ quái gì thế này!
Cố Thanh Hoàn lẳng lặng dịch ra sau một chút, nghiêng mặt đi, gò má ửng đỏ.
Triệu Cảnh Diễm cười híp mắt nhìn sắc mặt Cố Thanh Hoàn chuyển sang âm trầm, vô tội phán một câu, "Ôi chao, đều tại ta nhập tâm quá."
Cố Thanh Hoàn nghe vậy, bỗng cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì chặn lại, không thể thở nổi. Cô gắng sức hít sâu, trái tim lập tức đập dồn dập như muốn nhảy ra ngoài.
Triệu Cảnh Diễm cảm nhận được hơi thở của cô hơi hỗn loạn, cho nên tâm tình rất tốt, bèn nói với cái giọng vô cùng không biết xấu hổ: "Hoàn Hoàn, phải chăng cô bị vẻ đẹp trai của bản vương khiến cho mê đắm!"
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn tối sầm lại, tựa như sét đánh!
Cô có thể chắc chắn rằng, cái tên này đùa giỡn cô!
Bỗng nhiên, xe dừng lại.
"Hoàng thượng triệu Cố nữ y vào cung ngay lập tức."
"Có chuyện gì?"
"Trương Hoa trúng độc, tính mạng nguy cấp!"
Cố Thanh Hoàn nhanh chóng nhìn sang người bên cạnh, người kia vỗ nhẹ lên vai cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: "Trung Cung ra tay rồi!"
Cố Thanh Hoàn cười khẩy: "Tốt lắm!"
Mùa Đông năm Bảo Khánh thứ ba mươi chín đã được định sẵn là một mùa Đông có nhiều rối ren.
Cố phủ mới vừa bị tra xét, tiếp đó đến Trương phủ cũng bị lục soát.
Nhưng ngay hôm Trương phủ bị lục soát, Trương Hoa bị nhốt vào tù, vừa cầm lấy chén nước lính gác đưa đến nhấp một hớp nhỏ đã phát hiện không đúng, phun hết cả ra, tiếp đó gào to cứu mạng.
Tuy là vậy, nhưng lúc thị vệ chạy đến, khóe miệng Trương Hoa đã rỉ máu, ông ta ngã xuống ngất đi, nếu không phải Cố nữ y kịp thời cứu chữa, chỉ sợ ông ta đã đến trước Diêm Vương trình diện.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, đại lao Hình bộ liên tục xảy ra chuyện, dù cho Hoàng đế trầm mê tu đạo, bỏ bê quốc sự đi chăng nữa cũng nhận ra có chuyện không bình thường. Bấy giờ, ông ta đơn độc triệu kiến Trương Vân Long ở Ngự Thư Phòng.
Sau thời gian nửa chung trà, Trương Vân Long nghiêm mặt bước ra, Cố Thanh Hoàn đã chờ lâu ngoài điện mới được Lý công công dẫn vào Ngự Thư Phòng.
Cố Thanh Hoàn quỳ xuống hành lễ, sau đó đứng dậy, cúi đầu bẩm báo.
"Bẩm Hoàng thượng, độc Trương Hoa trúng phải, tục xưng Đoạn Tràng Thảo."
"Đoạn Tràng Thảo?" Ánh mắt người đàn ông ngồi trên ngự tọa thoáng lạnh lùng.
"Thưa vâng. Loại độc này nguy hiểm không gì sánh bằng, Trương Hoa chỉ uống nửa hớp, vậy nên mới cứu được cái mạng về." Cố Thanh Hoàn suy nghĩ một lúc, lại thêm một câu, "Mẫu thân của Thanh Hoàn, cũng chết vì độc này."
Ánh sáng trong mắt Hoàng đế loé lên, ông ta chăm chú nhìn cô, hồi lâu không nói.
Cố Thanh Hoàn chỉ đứng yên, nhìn chằm chằm xuống ô gạch dưới chân, lặng nghe tiếng tim đập của mình.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, tim Lý công công đập như trống. Câu nói sau cùng của Cố nữ y tựa hồ không thỏa đáng lắm.
"Mẫu thân của ngươi... vì sao phải tự sát?"
Cố Thanh Hoàn khẽ cắn môi, khom người đáp: "Thanh Hoàn không biết."
Một câu không biết đã che giấu hết mọi chuyện, vẻ sắc bén trong mắt Bảo Khánh đế hơi thu lại.
Cô gái này hầu hạ ngài mấy tháng qua, trước giờ không nói thừa một câu, trầm mặc tựa như người vô hình, so với cô gái quyết liệt muốn thoát ly khỏi Cố phủ tựa như hai người khác nhau.
Tuổi nhỏ mà chín chắn như vậy, đúng là hiếm có.
"Cố phủ lụn bại, trong lòng ngươi có suy nghĩ thế nào?"
"Vật thịnh tất suy, đó là lẽ thường của thiên đạo. Nước đầy sẽ tràn, thịnh suy cũng vậy!" Vẻ mặt Cố Thanh Hoàn thản nhiên.
Bảo Khánh đế lại hơi xúc động, ánh mắt như kiếm, "Ngươi không muốn cầu xin cho Cố gia?"
"Không muốn!" Cố Thanh Hoàn lắc đầu, "Hoàng thượng là minh quân, tự có phán xét công chính."
Bảo Khánh đế được tâng bốc rất thoải mái. Rốt cuộc trong lòng nha đầu này vẫn có nỗi hận vì cái chết của mẫu thân, nhưng nó cũng chẳng hề nói Cố phủ một câu không phải, cũng coi như có tình có nghĩa.
"Làm khó cho ngươi rồi, khụ khụ khụ..."
Lý công công thấy Hoàng đế ho khan, vội dâng trà sâm lên, đồng thời dùng mắt ra hiệu cho Cố Thanh Hoàn.
"Thanh Hoàn xin được chẩn mạch cho bệ hạ."
Sắc mặt Bảo Khánh đế đỏ bừng, từ từ gật đầu.
Cố Thanh Hoàn quỳ dưới chân Hoàng đế như mọi khi, ba ngón tay đặt trên mạch cổ tay, trầm ngâm chốc lát mới nói:"Tối qua Hoàng thượng hẳn là bị lạnh."
Lý công công vội đáp: "Nữ y thật tài giỏi, hôm qua địa long cháy vượng, ban đêm Hoàng thượng khát nước, uống thêm mấy hớp trà, sáng sớm đã ho mấy tiếng."
"Hẳn là nhiễm phong hàn, bệnh mới phát, chỉ cần uống thuốc ba ngày thì không sao rồi."
Cố Thanh Hoàn đứng lên nói: "Thanh Hoàn ra gian ngoài viết phương thuốc cho Hoàng thượng."
"Không cần ra gian ngoài, cứ viết ngay tại đây đi."
"Thưa vâng!"
Cố Thanh Hoàn vén áo bào lên, thong dong ngồi xuống, tay cầm bút bắt đầu viết. Viết xong rồi, cô lấy mực đóng dấu trong tay áo ra, dùng ngón tay chạm vào, đè mạnh dấu tay xuống.
Hành động này khiến Lý công công ở bên cạnh cảm thấy ngờ vực, không khỏi thuận miệng hỏi: "Trước giờ không thấy nữ y lăn dấu tay, sao nay lại thận trọng như vậy?"
"Chuyện này..."
Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu, vẻ mặt hơi khó xử, trong mắt lóe lên sự hốt hoảng, chỉ đáp qua loa: "Nói ra thì dài dòng, công công đi sắc thuốc cho Hoàng thượng trước thì hơn."
Đúng lúc này Bảo Khánh đế ngẩng đầu, vừa nhìn liền bắt được vẻ hốt hoảng trong mắt Cố Thanh Hoàn, hơi bất ngờ: "Nói ra trẫm nghe xem."
Sắc mặt Cố Thanh Hoàn ửng hồng, sau khi do dự hồi lâu thì bỗng quỳ xuống thưa: "Hoàng thượng thứ cho Thanh Hoàn vô tội, Thanh Hoàn mới dám nói."
Chỉ là một dấu vân tay lại khiến Cố nữ y luôn bình tĩnh phải cư xử như vậy, sự tò mò của Bảo Khánh đế được khơi dậy.
"Trẫm thứ cho ngươi vô tội, ngươi cứ nói đi!"
Bấy giờ Cố Thanh Hoàn mới hít sâu một hơi: "Hoàng thượng có chuyện không biết, mấy ngày trước Thanh Hoàn có được một bức danh họa, là bức ‘Non sông ngàn dặm’ của Vương Hi Mạnh, nào ngờ đưa cho Thất gia xem, Thất gia lại nói là giả." Cố Thanh Hoàn nói đến đây, sắc mặt càng đỏ hơn: "Thanh Hoàn không phục, tranh luận cùng chàng hồi lâu, rốt cuộc đã bị thua."
Bảo Khánh đế nghe vậy, cười nói: "Tiểu tử kia tuy văn không hay, võ không giỏi, nhưng dù sao cũng được Tưởng phủ hun đúc nhiều năm, ánh mắt vẫn rất khá."
"Cũng trách người mô phỏng, vẽ lại mà y như thật, nếu không phải người am hiểu, khó tránh khỏi bị lừa."
Bảo Khánh đế nghe mà như lọt vào sương mù, không khỏi hỏi chen vào: "Việc này cùng việc ngươi lăn dấu tay có liên quan gì nhau?"
Sắc mặt Cố Thanh Hoàn càng đỏ hơn nữa, dường như có thể chảy ra máu.
"Thất gia bỗng nhiên suy nghĩ sâu xa, chàng nói thế gian này cao nhân nhiều vô kể, có người mô phỏng tranh vẽ, cũng có người mô phỏng chữ viết, nếu có người có mưu đồ, mô phỏng nét bút của Thanh Hoàn, viết đơn thuốc cho Hoàng thượng, vậy chẳng phải Thanh Hoàn nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan sao. Chàng... chàng... còn nói... không muốn mất nàng dâu yêu kiều."
Sắc mặt Bảo Khánh đế bỗng thay đổi.
Cố Thanh Hoàn lại tựa như chẳng hề nhìn thấy, cứ cúi đầu nói tiếp: "Có thể phòng tiểu nhân nhưng khó mà phòng quân tử, Thất gia và Thanh Hoàn thương lượng hồi lâu, quyết định dùng cách này. Có thể mô phỏng tranh vẽ chữ viết, nhưng dấu tay là độc nhất vô nhị, cho dù có người muốn mô phỏng, cũng không mô phỏng được."
"Cố nữ y!" Chẳng biết tại sao, giọng điệu Bảo Khánh đế lại có vẻ mệt nhọc.
"Hoàng thượng có gì sai khiến?" Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu.
"Bức tranh ‘Non sông ngàn dặm’ kia là ai mô phỏng?"
Cố Thanh Hoàn vội thưa: "Bẩm Hoàng thượng, Thất gia nói là Thế tử phi của phủ Trấn Quốc công mô phỏng, Thanh Hoàn không hiểu thư hoạ, chỉ nghe gì biết nấy."
Lời dứt rồi, cả đại điện rơi vào trầm lặng, thời gian trôi đi, tim Cố Thanh Hoàn đập dồn dập như trống đánh, người ướt sũng mồ hôi.
"Ngươi lui xuống đi."
Hồi lâu sau, tiếng nói trầm thấp như tiếng trống chiều của Bảo Khánh đế vang lên, Cố Thanh Hoàn thầm thở phào một hơi.
Cố Thanh Hoàn dập đầu hành lễ, khom người rời khỏi, ngay lúc xoay người, khóe miệng cô thoáng qua một ý cười không dễ nhận ra, bước chân có phần nhẹ nhõm hơn.
Bảo Khánh đế nhìn bóng lưng của cô, một hồi sau mới cất tiếng: "Ngươi còn nhớ chuyện Tào gia chứ?"
Lý công công căng thẳng, vội đáp: "Bẩm Hoàng thượng, lão nô nhớ rất rõ."
Ánh mắt Bảo Khánh đế đầy uy nghiêm, lạnh lẽo: "Ngươi âm thầm thay ta đi gặp Thế tử phi một lần."
"Vâng, Hoàng thượng." Lý công công thầm kinh hãi.
"Khoan đã, gọi lão Bát, Tưởng lão Thất đến cho ta."
"Vâng, Hoàng thượng!"
Cố Thanh Hoàn ra khỏi hoàng cung, vừa lúc thấy Triệu Cảnh Diễm, Tưởng Hoằng Văn vừa nói chuyện vừa đi đến.
Sáu mắt nhìn nhau, vẻ mặt Cố Thanh Hoàn vẫn như thường, cô bước đến hành lễ.
Triệu Cảnh Diễm cười nhạt, vờ vịt nói: "Nữ y vất vả rồi!"
"Huynh cũng vất vả!"
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn liếc sang Tưởng Hoằng Văn đứng bên cạnh, khẽ gật đầu một cái rồi mới rời đi.
Triệu Cảnh Diễm hiểu ý mỉm cười, choàng vai Tưởng Hoằng Văn, ánh mắt thâm thúy: "Huynh nói xem, rốt cuộc gan cô ấy lớn chừng nào?"
Tưởng Hoằng Văn liếc hắn, vẻ mặt chán chường "Còn có tâm tư hỏi cái này, trước hết hãy nghĩ xem làm sao ứng phó với vị trong kia đi đã."
Suốt cả quãng đường, Cấm Vệ Quân rõ ràng đã tăng nhiều, ba bước một nhóm, năm bước một trạm gác, trong không khí hiện rõ cảm giác như gió mưa sắp ập đến, hắn lại còn tâm trạng đùa giỡn. Triệu Cảnh Diễm lại chẳng để ý, tiếp tục nói: "Nói cho huynh tin tức này."
"Nói đi!" Tưởng Hoằng Văn nghĩ đến việc sắp gặp Hoàng đế, sắc mặt hơi khó coi.
"Cháu trai, cháu gái của Tào lão thái y đang ở Kinh thành."
"Cái gì, không phải bọn họ..." Tưởng Hoằng Văn giật mình.
"Hơn nữa còn mở một y quán lấy tên là Đồng Nhân Đường."
"Đồng Nhân Đường là của Tào gia?" Tưởng Hoằng Văn lại giật nảy.
"Cũng không phải, huynh đoán xem chủ nhân đứng sau Đồng Nhân Đường là ai?" Đôi mắt phượng của Triệu Cảnh Diễm híp lại.
"Là ai?"
"Cố Thanh Hoàn."
"Cái gì?" Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc há hốc mồm.
Triệu Cảnh Diễm nhìn thấy dáng vẻ của hắn ta, tâm tình thoải mái như ăn dưa hấu ướp đá trong những ngày đầu hạ nóng nực. Vẻ mặt này giống y vẻ mặt hắn lúc nghe A Ly bẩm báo.
Nếu không phải hắn lưu tâm chuyện của Tào gia, có lẽ chắc hẳn đã bị cô gái này lừa gạt.
Thỏ khôn có ba hang.
Cô gái này mở một Khánh Phong Đường, một Vạn Hoa Lâu còn chưa đủ, lại còn giấu hắn ngấm ngầm mở thêm một Đồng Nhân Đường, thật là lợi hại!
"Cô ấy... muốn tiền... đến phát điên rồi."
"Hừ, huynh nông cạn như vậy, quả không xứng với cô ấy." Triệu Cảnh Diễm cười khẩy.
Tưởng Hoằng Văn giận dữ: "Vậy đệ nói xem tại sao?"
Triệu Cảnh Diễm thu lại nụ cười: "Huynh có biết những người nào đến Đồng Nhân Đường khám bệnh không?"
Tưởng Hoằng Văn thành thật lắc đầu.
"Huynh có biết sao cô ấy lấy được bức tranh ‘Non sông ngàn dặm’ kia không?"
Tưởng Hoằng Văn lại lắc đầu.
Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Đi thôi, chuyện này xong rồi, hai huynh đệ chúng ta lại ngồi xuống nói kĩ hơn. Tổng kết lại một câu, Vương phi của bản vương... là một câu đố."