Tần Hoàng hậu xuất thân từ thế gia vọng tộc, xưa nay luôn cao cao tại thượng, đã bao giờ bị một con chó hoang uy hiếp thế này, bà ta tức giận quát: "Ngươi dám!"
Đã đến nước này, còn có gì đáng sợ nữa đâu, Trương Hoa không hề nể nang: "Không lẽ nương nương quên rồi ư, chén thuốc sáu năm trước là do nương nương sai tiểu nhân động tay động chân. Bây giờ nương nương dưới một người trên vạn người rồi, xin chớ làm chuyện thí tốt giữ xe như vậy!"
Con chó hoang này... con chó hoang này... sớm muộn cũng có một ngày bản cung lấy cái mạng chó của ngươi. Nhưng còn chưa đợi bà ta kịp suy nghĩ thêm, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau bức màn.
"Ai dám uy hiếp Hoàng hậu của trẫm!"
Tần Hoàng hậu và Trương Hoa nghe giọng nói này mà như bị sét đánh trúng đỉnh đầu, kinh hoàng tuyệt vọng. Hai người, một kẻ đứng bất động, một kẻ quỳ ngã dưới đất, trân trối nhìn bóng người cao gầy đang dần tiến lại gần.
Bóng người này, chưa có lúc nào lại khiến bọn họ sợ hãi đến như vậy.
Tại sao ông ta lại ở đây? Đã nghe bao lâu rồi?
Trong phút chốc, bóng người đó đã tới gần bọn họ, long bào màu hoàng kim khiến người ta chói mắt kinh sợ.
Người bước tới chính là Bảo Khánh Đế.
…
Sau nửa tuần trà, Trương Vân Long vào điện, nhìn sắc mặt Hoàng đế, rồi lại liếc nhìn Thọ vương đang ngồi bên cạnh: "Bẩm Hoàng thượng, Trương Hoa đã khai ra rồi."
Bảo Khánh Đế không hề thay đổi biểu cảm: "Nói!"
Giọng nói Trương Vân Long vô cảm, "Chuyện Tiền Tông Phương hạ độc Hoàng thượng sáu năm trước là do Trương Hoa làm, người chỉ thị phía sau là…"
Trương Vân Long liếc nhìn Hoàng hậu đang quỳ dưới đất, sau mới nhỏ giọng nói tiếp: "Người chỉ thị là Hoàng hậu!"
Một câu nói chấn động lòng người, khiến bầu không khí trong điện như đông cứng lại trong nháy mắt.
Một lúc lâu sau, Bảo Khánh đế nhấc tay lên, chậm rãi vỗ, "Hay, hay lắm!"
Tần Hoàng hậu chỉ cảm thấy lạnh toát, hết rồi, tất cả đều hết rồi!
"Hoàng thượng, Trương Hoa còn khai ra một chuyện, vụ án Tào gia trước kia cũng là do ông ta làm, phương thuốc đó là do Thế tử phi của phủ Trấn Quốc công mô phỏng lại, người giật dây... cũng là Hoàng hậu!"
"Hoàng hậu?"
Bảo Khánh Đế nghiền ngẫm nói một câu, "Trẫm không ngờ Hoàng hậu hiền lương, thục đức của trẫm lại dám bày kế lấy mạng trẫm, giá họa cho Thái tử, thậm chí còn cấu kết với kẻ khác hãm hại trung thần."
Mọi dự tính của Tần Hoàng hậu đã tan tành, bà ta mấp máy môi nhưng cuối cùng không thốt nổi ra một câu.
Bảo Khánh Đế cười gằn, "Hoàng hậu à, trẫm và nàng phu thê nhiều năm, nàng lại trông mong trẫm chết đến vậy sao?"
Tần Hoàng hậu hết đường chối cãi, bà ta chỉ cảm thấy cõi lòng đau đớn, tâm như tro tàn. Bà ta khổ sở toan tính nhiều năm, từng bước giẫm trên mũi dao tiến tới, cuối cùng lại bị hủy hoại bởi con chó điên Trương Hoa này.
"Vân Long, ngươi đích thân đi mời Thụy vương đến đây!"
Một chữ mời khiến cho Tần Hoàng hậu run lên, lòng đau như cắt.
"Ôi!"
Tiếng than thở phát ra từ miệng Triệu Cảnh Diễm, hắn không còn dáng vẻ cười đùa cợt nhả như trước, đau lòng nói: "Mẫu hậu, người thật là hồ đồ, vì một tên Trương Hoa mà liên lụy đến cả Nhị ca... Nhị ca huynh ấy... Ôi!"
Tần Hoàng hậu nghe vậy thì chấn động, ánh mắt dần trở nên rõ ràng, bà ta gắng gượng ngẩng đầu lên, "Hoàng thượng, thần thiếp có lời xin thưa riêng với người."
"Hoàng hậu của trẫm còn có điều gì muốn nói?" Bảo Khánh đế hắng giọng, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Sắc mặt Tần Hoàng hậu trắng bệch, lồng ngực phập phồng.
Bà ta và người đàn ông này đã chung chăn chung gối nhiều năm, vậy nên bà ta hiểu rất rõ bản tính của ông ta, đằng sau vẻ mặt sóng yên biển lặng kia chính là lửa giận ngút trời.
"Hoàng thượng, những việc này đều là do một mình thần thiếp làm, không liên quan gì đến Thụy vương. Người muốn xử phạt thần thiếp thế nào cũng được, chỉ cầu xin Hoàng thượng đừng giáng tội nó."
Bảo Khánh đế vẫn ngồi im, ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, "Hoàng hậu thật đúng là thương con của mình. Nếu nói như vậy, vụ án diệt môn của Tiền gia cũng là do một mình Hoàng hậu ra tay?"
Hoàng hậu ngẩng phắt đầu lên, ra sức phủ nhận, "Hoàng thượng, việc này không phải do thần thiếp làm, thần thiếp bị oan."
Bảo Khánh đế chậm rãi quay người lại, ánh mắt rét lạnh, "Ngươi có biết năm đó Lục Phiến Môn đã điều tra ra được gì không? Một đao mất mạng."
Tần Hoàng hậu mê man, chẳng phải Tiền gia bị hỏa hoạn thiêu chết sao?
"Năm đó, trừ con trai ngươi ra, còn ai có bản lĩnh đó? Đó chính là hơn một trăm mạng người Tiền gia đấy!"
"Không phải, tuyệt đối không phải!" Giọng của Tần Hoàng hậu the thé đến chói tai.
Bảo Khánh đế bỗng ngồi xổm xuống, siết lấy cằm Tần Hoàng hậu, "Hoàng hậu, ám vệ của phủ Thụy vương là do trẫm ban cho."
Tần Hoàng hậu lắc đầu nguầy nguậy, "Hoàng thân tông thất, đâu chỉ có một mình Thụy vương huấn luyện ám vệ, phủ lão Tề vương cũng có, hỏa hoạn ở Hình bộ ngày đó cũng là do ám vệ của phủ lão Tề vương gây ra."
Đôi mắt Bảo Khánh đế chợt lạnh lẽo.
"Hoàng thượng, người phạm tội không phải Thụy vương mà là lão Tề vương." Tần Hoàng hậu nhìn vào mắt của đế vương, ánh mắt bà ta vô cùng kiên định.
Lão tặc Tề vương kia, lão chờ đó. Từ khi Đại Chu lập quốc đến nay chưa bao giờ có phế hậu, chỉ cần bản cung còn làm Hoàng hậu thì nhất định sẽ có ngày đông sơn tái khởi.
Ngươi cấu kết với Hiền vương, vì hoàng nhi, bản cung nhất định phải diệt trừ ngươi.
Một lúc lâu sau, cửa Ngự Thư Phòng mở ra, Bảo Khánh đế chắp tay sau lưng đi ra ngoài, ánh mắt nhìn về phía Trương Vân Long đang đứng cúi đầu.
"Đưa Cố Nghiễn Khải đến gặp Trẫm!"
"Vâng, Hoàng thượng!"
Màn đêm dần buông xuống.
Trong thư phòng, Triệu Cảnh Bang không nhịn được mà mở miệng: "Phụ thân, ra tay thôi, kéo dài nữa sẽ không kịp."
Trong cung truyền tin ra, Hoàng đế triệu kiến Cố Nghiễn Khải, chuyện ngân lượng không thể giấu được nữa, nếu đã vậy, ắt sẽ kéo theo vụ án phóng hỏa, giết người ở Hình bộ. Chuyện này chuyện kia, chuyện nào cũng không phải là chuyện nhỏ.
Lão Tề vương lạnh lùng nhìn con trai, ánh mắt dừng lại ở Triệu Cảnh Hoàn.
Khuôn mặt này rất giống với Nhị ca.
Mẹ đẻ của ông ta chỉ là tì nữ phụ trách bưng ống nhổ cho tiên đế. Tiên đế say rượu đã ngủ với bà, không ngờ bà lại mang thai ông ta.
Trong hậu cung, mẹ quý nhờ con, nhưng thân phận của mẹ đẻ quá thấp cũng chẳng khác gì phi tần thất sủng, ngay cả cung nữ được trọng dụng trong cung cũng có thể đạp lên đầu bọn họ, chỉ có Nhị ca âm thầm bảo vệ họ, vì vậy tình cảm của huynh đệ hai người rất thắm thiết.
Tiên đế băng hà, Thái tử bị chém, Bảo Khánh đế cướp ngôi thành công, huyết tẩy hoàng cung. Vì ông ta quy thuận nên giữ được cái mạng, nhưng Nhị ca lại bị đày ra phía bắc của Trường Thành.
Xưa nay con đường hoàng quyền luôn chìm trong máu tanh, ông ta nghĩ Nhị ca giữ được mạng, rời xa Kinh thành, tiêu dao sống qua ngày cũng không phải chuyện không tốt. Nào ngờ, tên súc sinh đó vẫn không chịu buông tha.
Kể từ thời khắc đó, ông ta đã ghi hận Bảo Khánh đế.
Thiên hạ này là của Triệu gia. Một kẻ tay dính đầy máu của huynh đệ thì có tư cách gì mà ngồi lên long ỷ?
Từ trước đến nay ông ta không muốn tranh giành, chỉ muốn làm một vương gia tiêu dao tự tại. Nhưng ngay thời khắc đó, ông ta đã nảy sinh tham vọng, không vì điều gì khác mà chính là vì Nhị ca đã bảo vệ ông ta từ nhỏ. Ông ta muốn kéo kẻ giết người đó xuống khỏi ngai vàng.
Thế nên ông ta mới trăm phương ngàn kế bảo vệ Triệu Cảnh Hoàn; thế nên ông ta mới bức ép Cố gia giao gia tài ra.
Đây là con đường không thể quay đầu lại, thắng làm vua thua làm giặc, chỉ có thế mà thôi.
Triệu Cảnh Hoàn đứng dậy, phất áo bào quỳ xuống, gằn giọng nói từng chữ: "Vương thúc, quân tốt qua sông chỉ tiến không được lùi. So với ngồi đó chờ chết, chi bằng liều mạng một phen."
"Được!"
Lão Tề vương hùng dũng đứng lên, ném phăng chung trà trong tay xuống đất, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn.
"Cùng bản vương đánh vào hoàng cung!"
…
Mùa Đông năm Bảo Khánh thứ ba mươi chín.
Mùng Sáu tháng Mười một.
Đại hung.
Lão Tề vương điều động tư binh, tạo phản.
Cùng ngày đó Thống lĩnh Ngũ quân doanh Triệu Chấn dẫn hai vạn binh lính áp sát hoàng cung, tạo phản.
Con trai Hoài Nam Vương Triệu Cảnh Hoàn thống lĩnh năm ngàn binh lính kéo về hướng hoàng cung, tạo phản.
Bách tính nhanh chóng nhận ra sự bất thường, đều nháo nhào trốn chạy. Chỉ trong vài canh giờ, đường phố phồn hoa đã trở nên vắng ngắt.
Phảng phất như biến thành một tòa thành trống rỗng.
Bảo Khánh đế nghe tin mà bàng hoàng, người lảo đảo, phun ra một ngụm máu.
Ông ta cầm lấy khăn tay Lý công công dâng lên, bình tĩnh lau khóe miệng, nhìn Trương Vân Long và Triệu Cảnh Diễm đang quỳ bên dưới, gằn giọng nói: "Hay lắm, ai cũng nhớ nhung cái ghế này của trẫm."
Trương Vân Long liền tâu: "Hoàng thượng, chuyện này không còn nghi ngờ gì nữa, chúng ta không thể chậm trễ!"
"Phụ hoàng, thời gian cấp bách!"
Triệu Cảnh Diễm hơi hoảng sợ. Không ngờ chỉ một Cố gia bé xíu lại ép được lão Tề vương mưu phản, việc này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.
Bảo Khánh đế lại cười, giọng nói vừa nhẹ bẫng vừa lạnh nhạt.
Thần khi quân, huynh giết đệ, con phản cha, thê hại phu... Tại sao tất cả mọi người đều chống đối ông ta? Nếu đã như vậy thì đừng trách ông ta vô tình vô nghĩa.
"Giết không tha!"
Ba chữ nhẹ nhàng này vừa bật ra, sóng to gió lớn lập tức trào dâng trong lòng hai người quỳ dưới đất.
Đêm tối giống như một tấm màn đen to lớn muốn nuốt trọn con người, đen tối đến mức khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Trong Thanh phủ.
A Ly nhảy từ trên tường cao xuống, vội vã chạy vào hoa đình.
"Lục tiểu thư!"
"Thế nào rồi?" Vẻ mặt Cố Thanh Hoàn nặng nề.
A Ly chỉ vào cổ họng đang nóng rát, không quan tâm là chung trà của ai mà uống hết mới đáp: "Lão Tề vương tạo phản rồi."
"Tạo phản?"
Cố Thanh Hoàn sợ hãi toát mồ hôi lạnh, trái tim như nhảy ra khỏi cổ họng, "Vương gia nhà ngươi đâu?"
"Vương gia ở trong cung, bảo tiểu thư ở yên trong phủ, tuyệt đối đừng ra ngoài, bên ngoài đang rất loạn." A Ly nói rồi ôm quyền biến mất trong màn đêm.
Cố Thanh Hoàn cố gắng trấn định quay đầu lại, giọng nói hơi run rẩy, "Sư gia, lão Tề vương có bao nhiêu phần thắng?"
Thạch Dân Uy vuốt râu, giọng nói trầm thấp: "Không có phần thắng."
"Tại sao?"
"Tiểu thư nghĩ xem, so với quân của Thịnh gia thì binh mã của lão Tề vương như thế nào?"
Mặt Cố Thanh Hoàn tái nhợt.
"Thịnh Thanh anh dũng thiện chiến như vậy mà cũng bị đánh bại, huống hồ là Tề vương." Thạch Dân Uy liên tục lắc đầu.
Cố Thanh Hoàn nghe rồi hồi lâu sau mới hỏi: "Sư gia, tại sao lão Tề vương phải tạo phản?"
Không tạo phản thì còn có đường sống, nhưng tạo phản rồi thì chỉ có họa diệt môn.
Thạch Dân Uy trâm ngầm hồi lâu mới trả lời: "Tiểu thư, Dân Uy không đoán ra, nhưng loáng thoáng cảm giác được là vì chuyện Bảo Khánh đế tranh giành ngôi báu năm đó."
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, đôi môi cô mấp máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Mà giờ phút này, Triệu Cảnh Diễm vận áo bào màu trắng đang chậm rãi bước lên lầu canh trên cổng thành, sau lưng hắn chính là Trương Vân Long.
"Trời lạnh như thế, sao vương thúc không ở trong phủ nghỉ ngơi mà lại tới chân tường thành này hứng gió lạnh, thật đúng là có nhã hứng."
Lão Tề vương ngẩng đầu nhìn cung thủ đứng dày đặc như gai nhọn trên cổng thành, cất cao giọng cười, "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra, bản vương đã bao vây tứ phía sao?"
Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm lạnh đi, hắn cười khẩy: "Phụ hoàng đối đãi vương thúc không tệ, cho vương thúc quyền cao chức trọng, vinh hoa phú quý, tại sao vương thúc lại tạo phản?"
Lão Tề vương cất tiếng cười lạnh lẽo, "Ba mươi chín năm trước, hắn giết huynh đoạt vị, đại nghịch bất đạo, hắn có thể tạo phản thì sao bản vương không thể."
Triệu Cảnh Diễm lắc đầu nhìn ông ta, "Bởi vì vương thúc không có bản lĩnh đó. Vương thúc à, cháu trai có lòng tốt khuyên người một câu, mau mau rời đi thì còn sống được. Nếu không thì... Chậc chậc, cảm giác đầu lìa khỏi cổ không dễ chịu đâu!"
Lão Tề vương chỉ cười không nói, chầm chậm giơ thanh kiếm trong tay lên.