Đôi mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên, hắn bỗng cất cao giọng, "Dưới sự trị vì của phụ hoàng, quốc thái dân an, vương phúc nhất định phải tạo phản, tàn sát lẫn sau sao?"
Lão Tề vương cười gằn, giơ thanh kiếm trong tay lên cao, "Vậy thì phải hỏi trường kiếm của ta có đồng ý không! Quân đâu, giết!"
Vừa dứt lời, bỗng có một tia lửa như ngôi sao băng rạch ngang không trung, mang theo tiếng rít chói tai.
Triệu Cảnh Diễm thở phào, quay qua nói với Trương Vân Long: "Cuối cùng viện binh cũng tới rồi, Trương thống lĩnh, tiếp theo là việc của ngươi đấy!"
Âm thanh chém giết vang vọng cả một ngày một đêm, xen lẫn với tiếng gió vù vù, khiến lòng người rét lạnh.
Khi trời đất dần dần yên tĩnh lại, trên bầu trời, tuyết trắng như lông ngỗng tung bay, hoàng thành trở nên lung linh dưới bầu trời tuyết trắng.
Trương Vân Long kéo căng cây cung, một tiếng vút cực nhỏ vang lên, mũi tên sắc nhọn bay khỏi dây cung bắn thẳng về phía lão Tề vương. Theo tiếng mũi tên xé gió, lão Tề vương bỗng thấy lồng ngực đau đớn, người ngã khỏi lưng ngựa.
Thế tử Triệu Cảnh Bạng đang chém giết đỏ mắt, thấy phụ thân ngã xuống, bàn tay cầm đao của gã khựng lại. Trên cổng thành, hàng loạt mũi tên cùng bắn ra như mưa rơi xuống.
Dần dần, tuyết rơi càng lúc càng lớn, phủ lên vết máu xung quanh hoàng thành.
Nhưng rất lâu sau đó, mùi máu tanh nồng nặc trong không trung vẫn chưa tan được.
Mùa Đông Bảo Khánh năm thứ ba mươi chín.
Tề vương khởi binh làm phản, đại bại.
Tin tức truyền về, lão Tề vương phi không hề rơi một giọt nước mắt nào, bà ta vừa bình tĩnh hạ lệnh sắp xếp linh đường, vừa tiễn mẹ con Quận chúa ra khỏi vương phủ.
Giờ Tý một khắc, lão Vương phi dẫn theo con cháu trong vương phủ quỳ lạy trước linh đường. Sau khi lạy ba cái, bà ta cùng con cháu uống rượu độc tự vẫn.
Tin tức truyền vào trong cung, đèn đuốc trong Ngự Thư Phòng sáng cả một đêm.
Ngày hôm sau.
Bảo Khánh đế bãi triều, Cấm Vệ Quân cấp tốc tra xét, tịch biên phủ Trấn Quốc công và phủ Triệu thống lĩnh của Ngũ quân doanh, đồng thời tới Hải Nam chém đầu vợ con Triệu Cảnh Hoàn.
Cùng lúc đó, một nhánh Cấm Vệ Quân do Triệu Cảnh Diễm đích thân thống lĩnh xông thẳng tới điền trang của lão Tề vương ở chân núi Yên Sơn.
Cấm Vệ Quân lục soát mọi ngóc ngách của điền trang, thậm chí đào cả ba thước đất, nhưng vẫn không tìm được gia tài của Cố phủ.
Điều càng khiến hắn cảm thấy kì lạ hơn chính là tôi tớ trong điền trang đều câm điếc lại không biết chữ, hoàn toàn không hỏi được gì.
Triệu Cảnh Diễm đứng giữa điền trang, quan sát xung quanh một vòng, trong đầu hiện lên bốn chữ: Không cánh mà bay.
Ba ngày sau, Hoàng hậu dẫn theo hai cung nữ Thu Cúc, Tình Tuyết dời đến Trường Môn Cung.
Con trai Thụy vương của bà ta quỳ ngoài điện trong gió lạnh cả một đêm, bị Hoàng thượng sai người lôi đi. Kể từ đó, Thụy vương không còn xuất hiện trước mặt bá quan nữa, chỉ yên lặng ở trong phủ Thụy vương.
Sau trận tuyết rơi.
Hoàng hôn lại đến.
Màn đêm dần buông xuống như một tấm lưới dệt dày đặc.
Trong một ngôi nhà ngũ tiến ở thành Nam bỗng truyền ra tiếng khóc thê lương của phụ nữ.
Đàm ma ma vén rèm run rẩy đi vào phòng, "Quận chúa, tiểu thư, đến lúc đốt vàng mã cho lão vương gia, lão vương phi rồi."
Triệu Hoa Dương mặc đồ tang, được người hầu đỡ đến đình viện, bà ta quỳ xuống trước bàn, cầm lấy giấy trắng do nha hoàn đưa tới, vừa đốt giấy vừa khóc.
Mấy ngày nay cứ như một giấc mơ, trong mơ phụ mẫu huynh đệ vẫn còn khỏe mạnh, mưu phản, soát nhà gì đó... tất cả chỉ là giấc mơ.
Nhưng khi tỉnh lại, cả nhà lão Tề vương chỉ còn lại hai mẹ con bà ta mà thôi.
Ngày đó, lão vương phi gọi bà ta tới, bình tĩnh đưa cho bà ta một hộp gấm, bà ta mở ra nhìn thì hoảng hốt cực độ.
"Tài sản của vương phủ đều nằm trong này, con cầm lấy nó dẫn theo Linh Nhi mà sống tiếp. Đây cũng là thứ mà ta và phụ thân nợ con."
Giờ phút này Triệu Hoa Dương mới hiểu, sáu năm nay bà ta cũng chỉ là một quân cờ phụ vương đặt ở Cố gia mà thôi.
Lão vương phi nhìn bà ta, đôi mắt tĩnh lặng: "Con à, đừng quên nhặt xác cho phụ mẫu, huynh đệ, Thanh Minh mỗi năm đốt chút tiền giấy, rót thêm cho người cha già của con vài ly rượu."
Triệu Hoa Dương chỉ cảm thấy lồng ngực đau nhói, ngay sau đó đã ngất xỉu, lúc tỉnh lại thì đã ở trong biệt viện.
"Phụ thân, mẫu thân ơi, sao hai người lại khổ như vậy, vị trí kia thật sự tốt như vậy sao? Một nhà an phận thủ thường sống qua ngày há không phải vui vẻ hơn ư. Bây giờ âm dương cách biệt, người bảo con gái phải sống một mình trên đời này thế nào đây, cho dù núi vàng núi bạc ở trước mắt thì có ích gì."
Ngô Nhạn Linh nghe mẫu thân khóc đến khàn cả giọng, nước mắt cũng tuôn rơi.
Phủ lão Tề vương tạo phản, Cố phủ cũng lụn bại, trời đất sụp đổ hết rồi. Cô ta chỉ mới mười lăm tuổi, ngay cả một người để nương tựa cũng không có, cô ta không cam tâm.
Nhưng điều khiến cô ta lo sợ hơn là tội mưu phản không được đặc xá. Tuy cô ta và mẫu thân đã gả ra ngoài nhưng rốt cuộc vẫn mang dòng máu vương phủ.
Bây giờ Hoàng đế không để tâm đến mẹ con bọn họ, nhưng sau này thì thế nào?
Càng nghĩ càng sợ, Ngô Nhạn Linh nhào vào lòng Quận chúa khóc òa.
…
Lúc này, Cố Thanh Hoàn đang bình tĩnh nhìn ba người trước mặt mình.
Đúng là điều kiện của nhà giam Thuận Thiên Phủ tốt hơn ở Hình bộ rất nhiều, chỉ có điều ba người trước mặt lại càng nhếch nhác hơn.
Đầu bù tóc rối, mặt mũi lấm lem, còn không bằng một người dân trên đường.
"Tiểu ca, tiểu thư nhà ta muốn vào trong nói vài câu, huynh có thể tạo điều kiện không."
Diệp Thanh đưa ngân phiếu cho cai ngục, gã nhìn con số trên đó mà vui mừng khôn siết. "Thời gian nửa chung trà có đủ không?"
"Đủ rồi, đủ rồi."
Gã cai ngục móc chìa khóa ra mở cửa, Cố Thanh Hoàn bước vào trong, Diệp Thanh cũng đi theo sau.
Cố Nhị gia cố mở đôi mắt nhập nhòe của mình ra, sau khi nhìn rõ người tới thì ngồi bật dậy, "Con... Con... Sao con lại đến đây?"
Cố lão gia giật mình tỉnh giấc, vùng vằng muốn đứng lên, Cố Đại gia liền đỡ lấy ông ta. Ba người sáu con mắt nhìn chằm chặp người vừa mới tới, trong lòng dâng lên hy vọng.
Cố Thanh Hoàn cười giòn tan.
"Ba vị gia chịu khổ rồi. Diệp Thanh, bỏ đồ xuống đi."
Chốc lát sau, hai con vịt quay, mấy món rau dưa, một bình rượu đã được bày ra. Mùi rượu, mùi đồ ăn thơm phức quanh quẩn khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ba cha con kia đều nuốt nước miếng.
Cố Thanh Hoàn lên tiếng: "Ăn đi!"
Cố Nhị gia do dự nhìn con gái, từ từ đưa tay ra. Ông ta cũng không quên đạo hiếu mà lấy rượu và đùi vịt đặt vào tay của lão phụ thân.
Cố lão gia ăn một miếng thịt vịt, nước mắt chảy ròng. Từ lúc sinh ra đến giờ, có bao giờ ông ta phải chịu khổ đến thế này đâu, ông ta tức giận đến mức ăn ngấu nghiến.
Ba người quét sạch đống đồ ăn như gió bão quét qua, tướng ăn vô cùng xấu xí. Cố Thanh Hoàn nhìn hành động của ba người, nụ cười trên mặt dần trở nên lạnh lẽo.
"Không sợ ta hạ độc vào rượu thịt sao?"
Sắc mặt ba cha con biến đổi.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn rét căm, cô hừ lạnh, "Các vị đoán thử xem, là Đoạn Trường Thảo, tình hoa hay là thạch tín?"
"Ọe…"
Ba người sợ tới mức đồng loạt nôn hết rượu thịt trong miệng ra, thậm chí Cố Nhị gia còn lấy tay móc cổ họng.
Cố Đại gia tức giận mắng: "Tiện nhân, sao ngươi lại dám sỉ nhục trưởng bối? Ngươi không sợ bị trời đánh sao."
"Đại gia nóng nảy hơn nhiều rồi đấy, không biết Đại thiếu nãi nãi nhìn thấy thì có còn yêu tới mức điên dại không." Cố Thanh Hoàn nói trúng tim đen của ông ta.
Cố Đại gia nghẹn họng không nói được câu nào.
Cố Nhị gia nghe thế mới hiểu ra được phần nào. Tuy trong lòng căm tức nhưng không thể không ăn nói mềm mỏng: "Thanh Hoàn, con đang làm cái gì vậy? Không thể đùa giỡn như vậy được."
"Vậy sao?"
Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn âm u, lạnh lẽo, cô nhìn sang Cố lão gia, nói từng câu từng chữ: "Cố lão gia, ông cảm thấy ta đang đùa sao?"
Gân xanh trên trán Cố Nghiễn Khải nổi lên. Nếu ông ta còn không hiểu thì đúng là kẻ ngu rồi, ông ta hung hăng ném chung rượu trong tay đi.
"Cố Thanh Hoàn, hôm nay ngươi đến đây làm gì?"
Cố Thanh Hoàn mỉm cười, "Đương nhiên là muốn tính nợ cũ với Cố lão gia ông rồi."
Cố Nghiễn Khải nghiến răng ken két, nhìn cô bằng ánh mắt oán hận, "Ngươi ăn của ta, uống của ta mà lại còn muốn tính sổ với ta. Thứ tiện nhân như ngươi, sớm biết có ngày này, ngay từ đầu ta đã bóp chết ngươi rồi."
Cố Thanh Hoàn vỗ tay, cười dịu dàng: "Đáng tiếc đã muộn rồi."
"Ngươi…" Cố Nghiễn Khải tức đến mức hai mắt nổ đom đóm.
"Mới vậy thôi mà đã tức giận rồi?"
Cố Thanh Hoàn nhìn xuống ông ta, "Nếu như ta nói, Cố phủ lụn bại, các ngươi vào ngục đều là do một tay ta thúc đẩy, không biết Cố lão gia có tức chết không đây? Đúng rồi, ván cờ này ta đã tốn sáu năm để bày ra đấy."
Cố Nghiễn Khải há hốc mồm, vẫn chưa hiểu nổi, trợn trừng mắt nhìn cô: "Ngươi... ngươi... nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?"
Chẳng phải nó bị điên ư, sao lại có thể bày ra một cái bẫy dài tới sáu năm?
Đâu ra sáu năm?
Cố Thanh Hoàn tiến lại gần, nói rất khẽ: "Thật ra ta không phải kẻ điên, mà là giả điên, thế nên Cố lão gia, ông thật sự nên bóp chết ta mới phải."
Những lời này như sét đánh giữa trời quang, Cố Nghiễn Khải sợ tới mức mặt mày tái nhợt, ngã ngửa ra sau.
Cố Thanh Hoàn cười nói tiếp: "Ông thèm muốn sắc đẹp của mẫu thân, muốn làm chuyện tằng tịu bất chính, mẫu thân không chịu ông liền cố ý tiết lộ bí mật của Cố gia cho mẫu thân biết. Thái tử ngã ngựa, Tiền phủ gặp tai họa, ông vừa bấu víu cành cao khác, vừa lấy danh nghĩa bảo vệ mẫu thân và ta, tính nhân cơ hội cưỡng hiếp bà ấy."
Sắc mặt Cố Nghiễn Khải trắng bệch, dáng vẻ như gặp phải quỷ.
"Mẫu thân không chịu, ông bèn lấy chuyện sống chết ra bắt mẫu thân phải lựa chọn, kết quả mẫu thân quyết mang theo ta cùng chết với bà ấy. Cố lão gia, ta nói vậy có đúng không?"
Cố Thanh Hoàn nhìn chòng chọc vào ông ta, ánh mắt lạnh thấu xương khiến người ta phải run rẩy.
Cô mới dứt lời, bàn tay đang nắm thành quyền của Cố Nghiễn Khải bỗng buông thõng, sắc mặt ông ta trắng bệch, người ngã ngửa về phía sau.
"Phụ thân!" Hai người con trai cùng kêu lên.
Nháy mắt Cố Thanh Hoàn đã lấy ngân châm được chuẩn bị sẵn ra, đâm vào hai huyệt vị ở đỉnh đầu của Cố Nghiễn Khải.
Cố Nghiễn Khải tỉnh lại, nhìn thấy đôi mắt của Cố Thanh Hoàn mà như gặp phải quỷ.
Từ nhỏ ông ta đã thông thuộc thi thư, thông minh hơn người, sau khi trưởng thành cưới vợ sinh con nạp thiếp, tiếp nhận sản nghiệp, mọi chuyện đều vô cùng suôn sẻ, cả đời người không gặp trở ngại gì.
Nhưng nào ngờ lại gặp được người phụ nữ đó.
Cô ta cực kì xinh đẹp, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ hào sảng, thẳng thắn mà con gái thế gia không có được. Ngày đầu tiên sau khi thành thân, vào thời khắc cô ta ngẩng đầu lên dâng trà, con tim vốn đã chết lặng của Cố Nghiễn Khải như sống lại.
Ông ta cố gắng nhẫn nhịn sự ham muốn, song ánh mắt hết lần này đến lần khác lại liếc về phía Tiền thị, nhìn cô ta xinh đẹp như hoa, nhìn cô ta phòng không gối chiếc... Lòng ông ta ngứa ngáy như bị mèo cào.
Cuối cùng có một ngày, ông ta xé bỏ lớp mặt nạ mà nắm lấy tay cô ta, nhưng lại bị giáng cho một cái tát...
Cố Thanh Hoàn nói không sai, vốn dĩ Tiền thị có thể sống, nhưng hết lần này đến lần khác cô ta làm trái ý ông ta, khiến ông ta sinh lòng hận thù.
Nếu đã không phục tùng thì đi chết đi. Ông ta muốn xem thử, giữa mạng sống và sự trong sạch, cô ta sẽ chọn cái nào?
Cho đến bây giờ, ông ta vẫn còn nhớ ánh mắt mà Tiền thị nhìn mình, giống như đang nhìn thấy lũ giòi bọ không ngừng uốn éo trong nhà xí, trong ánh mắt đó có sự lạnh lùng kèm theo cả chán ghét, cuối cùng cô ta không hề do dự chọn lấy cái chết.