Thịnh Thế Kiều Y

Trong noãn các chỉ còn lại hai người, dường như không khí không được bình thường lắm.

Triệu Cảnh Diễm lặng yên nhìn cô vẫn mải cúi nhìn đất, khẽ ho một tiếng rồi bảo: "Sớm mai ta phải đi rồi, có chuyện gì cô cứ đi tìm Hoằng Văn, ta đã dặn dò huynh ấy rồi."

Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, lấy một phong thư ra từ trong tay áo: "Đây là thư ta gửi cho nghĩa huynh. Sau khi xem thư, huynh ấy sẽ giúp huynh."

Triệu Cảnh Diễm nhận lấy bức thư, ánh mắt cũng thận trọng hơn vài phần, dáng vẻ ung dung lười nhác hằng ngày giờ đã biến mất sạch.

"Cô đã tính toán giúp ta cả rồi."

Cố Thanh Hoàn đáp: "Làm như vậy sẽ có lợi cho huynh. Trương Hoa đã bị xử lý, lúc này việc bắt mạch cho Hoàng đế đều do ta chịu trách nhiệm, ta sẽ vô cùng cẩn thận, huynh cứ việc yên tâm. Nguyệt nương."

Nguyệt nương đáp lại rồi bước vào phòng, đặt tay nải lên bàn. Bà thoáng nhìn hai người bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại lui ra ngoài.

"Đây là một vài thứ mà ta chuẩn bị, huynh vào trong quân ắt có chỗ dùng đến. Đao thương không có mắt, mọi chuyện đều phải cẩn thận."

Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Cảnh Diễm thoáng đắng ngắt.

Đôi mắt cô sáng trong, đẹp đẽ, tựa như ngôi sao trên bầu trời đêm, hắn cảm thấy mình đã sắp sa vào đó mất rồi. Đối với hắn, đôi mắt như vậy chỉ có trong hồi ức.

Cô gái trong hồi ức lớn hơn hắn ba tuổi, dung mạo thanh tú, không coi là rất xinh, tính khí lại thất thường, hoạt bát hiếu động, cầm kỳ thi họa đều không thông thạo. Có thể nói, từ ngoại hình đến tính cách, hoàn toàn không liên quan đến mấy chữ dịu dàng hiền thục.

Nhưng đôi mắt của cô gái đó cũng đen láy, trong suốt như vậy, chỉ cần nhìn một lần thôi là đã không muốn dời mắt.

Cô gái đó rất bướng bỉnh, đôi lúc sẽ khóc, lúc đó đôi mắt xinh đẹp ấy như phủ thêm một tầng hơi nước. Dù chỉ nhìn thấy một lần từ xa nhưng hắn đã cảm thấy đau lòng.

Triệu Cảnh Diễm nhìn cảnh đêm bên ngoài, nụ cười của hắn càng thêm dịu dàng.

"Hoàn Hoàn, chẩn mạch cho ta!"

"Đưa tay!" Giọng nói của cô vẫn lạnh nhạt như cũ.

Triệu Cảnh Diễm híp mắt nhìn cô, đường nét trên gương mặt yêu kiều như cái bóng ngược sáng, khắc vào trái tim hắn, chồng lên cô gái trong hồi ức kia.

Ngón tay cô chạm vào da hắn vẫn lạnh lẽo như cũ, lạnh đến mức khiến hắn không nhịn được mà rùng mình. Hắn mỉm cười, đưa mắt nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài noãn các.

"Hoàn Hoàn."

Giọng Triệu Cảnh Diễm rất nhỏ, dường như đã bay đi rất xa.

Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Hoàn nhìn thấy hắn như vậy, sự tập trung của cô bỗng chốc rối loạn.

"Mạch tượng của ta, có phải là bị bệnh rồi không?"

Cố Thanh Hoàn thản nhiên đáp: "Không có gì đáng ngại, chỉ là hỏa khí hơi vượng, uống vài thang thuốc trừ hỏa là đủ rồi."

Trong mắt Triệu Cảnh Diễm có ý cười: "Không đúng, cô không chẩn ra được."

Cố Thanh Hoàn hơi kinh hãi, vội vàng tập trung xem thật kỹ mạch tượng của hắn.

Triệu Cảnh Diễm nhìn cô chằm chằm, ánh sáng trong mắt lúc ẩn lúc hiện. Hắn hít một hơi thật sâu.

"Triệu chứng của bệnh này là lúc đầu tim đập rất nhanh, vô cùng tò mò với mọi điều về cô ấy; tiếp đó là rung động, trong lòng lúc nào cũng nghĩ về cô ấy; cuối cùng là đau lòng, muốn sắp xếp ổn thỏa cho cô ấy, bảo vệ cẩn thận, lo cô ấy sợ hãi, lo cô ấy khổ, lo cô ấy không nơi nương tựa."

Cố Thanh Hoàn chớp mắt, bỗng cảm thấy tầm mắt mình càng lúc càng mơ hồ.

Cố Thanh Hoàn thầm thở dài, rút tay về, nhưng lại bị hắn nắm lấy. Lòng bàn tay của hắn rất nóng, nóng đến mức khiến cô lo sợ.

"Loại bệnh này không có lời nào để nói ra, không có cách nào để trị, không thể thoát khỏi, hơn nữa đến lúc nguy kịch thì sẽ chết. Hoàn Hoàn, cô nói xem phải chữa thế nào đây."

Triệu Cảnh Diễm cúi người, chùm nắng chiều nhảy nhót trên mặt hắn.

Cố Thanh Hoàn ngước mắt, đón lấy ánh mắt nóng bỏng của hắn, trả lời: "Người mắc bệnh này đúng là một kẻ ngốc. Cô gái đó đã có hôn ước rồi, không thể trêu vào thê tử của huynh đệ mình, chẳng lẽ hắn còn không hiểu sao?"

Triệu Cảnh Diễm giật mình, trong mắt thoáng hiện lên vẻ đau xót. Lúc trước đưa ra kế này, chẳng qua chỉ là để tạm thời ứng phó người ngoài, nhưng hắn đã cảm thấy hối hận từ lâu.

"Khi vừa mắc bệnh này, huynh đệ của hắn đã biết chuyện. Hắn chưa từng nghĩ sẽ giấu người huynh đệ đó một điều gì, thế nên huynh đệ hắn đã đồng ý giúp đỡ."

Cố Thanh Hoàn ngạc nhiên, vẻ mặt thoáng qua nét hoảng hốt.

Hóa ra Tưởng Hoằng Văn đã biết chuyện từ lâu.

"Hoàn Hoàn." Hắn cúi đầu khẽ gọi: "Nàng có bằng lòng chữa cho ta không?"

Cố Thanh Hoàn run rẩy, thế nhưng lại cố gắng kìm lại. Cô nhìn chằm chằm vào hắn, cảm giác nóng bỏng trong lòng dần lan rộng.

Lời thề còn đó, tình yêu đã chết.

Không thấy nực cười hay sao?

Bàn tay của thiếu nữ mềm mại, đặt trong lòng bàn tay khiến hắn cảm thấy an tâm đến lạ. Triệu Cảnh Diễm nắm chặt lấy bàn tay đó, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời của cô.

Thời gian như dừng lại, cô vẫn nhìn hắn, không nói một lời.

Triệu Cảnh Diễm thấy tim mình đập nhanh hơn, hơi thở cũng dồn dập hơn. Trong đôi mắt đen láy trước mắt có thứ gì đó mà hắn không thể nhìn thấu.

Một lúc sau, Cố Thanh Hoàn mở miệng, gọi thẳng tên hắn.

"Triệu Cảnh Diễm."

Một đôi mắt lập tức sáng rực, Triệu Cảnh Diễm dịu giọng, đáp: "Hoàn Hoàn, ta đây."

"Bệnh của huynh, ta không chữa được."

Triệu Cảnh Diễm trợn to hai mắt, khó tin, gằn từng chữ: "Tại sao?"

"Ta không có chút tình cảm nào với huynh, căn bệnh này, ta đành bó tay bất lực."

"Cô nói dối!"

Cố Thanh Hoàn trừng mắt nhìn lại, rõ ràng đã yếu ớt, không còn sức lực, thế nhưng ánh mắt đó vẫn quật cường như thế.

Kiếp này của cô, chỉ là để báo thù, cô chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ dính đến tư tình nam nữ. Bởi vì nỗi đau nạo xương khoét thịt đó, đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, đời đời kiếp kiếp cô cũng không muốn nếm trải thêm một lần nữa.

Không yêu sẽ không đau; không rung động sẽ không bị tổn thương. Xin lỗi Triệu Cảnh Diễm, tình cảm này của huynh đã định trước là sẽ không được đáp lại.

"Ta nói lại một lần nữa, ta không hề có tình cảm với huynh."

Lời nói lạnh lùng, ánh mắt quật cường của cô gái đã làm tổn thương Triệu Cảnh Diễm. Hắn bỗng siết chặt tay, kéo cô vào lòng, bóp lấy cằm cô rồi cúi đầu xuống!

Cố Thanh Hoàn giật mình sợ hãi, giữa môi răng đều là hơi thở nóng bỏng của hắn.

Hắn muốn hôn cô, đã rất lâu rồi.

"Bốp!"

Trên mặt hằn rõ hình một bàn tay, trong mắt Triệu Cảnh Diễm lóe lên ánh sáng sắc bén.

Nhưng ánh nhìn đó chỉ thoáng qua đã biến mất, cánh tay của hắn vươn ra, ôm cô vào trong lòng, ghì thật chặt.

"Hoàn Hoàn, sao lại như vậy?"

Những thay đổi rất nhỏ trên gương mặt đã tiết lộ rõ tâm sự của cô. Hắn chìm đắm trong chốn phong trần đã lâu, gặp qua vô số người con gái, tất cả những điều này đều không giấu được mắt hắn.

Cô có cảm giác với hắn.

Cố Thanh Hoàn bị bó chặt trong lòng hắn, không cách nào động đậy, cảm xúc khó tả trong lòng khiến cô vô cớ tức giận.

Cảm giác phẫn nộ này không biết vì sao mà có, cũng không biết làm sao để gạt bỏ.

Cô cũng đang tự hỏi: Tại sao lại thế?

"Hoàn Hoàn, nàng đã đi vào trong tim ta, ta tuyệt đối sẽ không để nàng thoát khỏi, không tin thì nàng cứ thử xem."

Triệu Cảnh Diễm vùi đầu vào cổ cô, hít một hơi thật sâu: "Ta sẽ đợi nàng từ từ trưởng thành."

Cô gái ở trong lòng hắn khẽ cười: "Triệu Cảnh Diễm, huynh trưởng lễ phật sao?"

"Ừ!"

Câu hỏi đột ngột như vậy khiến Triệu Cảnh Diễm không kịp chuẩn bị, đến khi hắn phản ứng lại thì câu "ừ" đó đã thốt ra.

"Triệu Cảnh Diễm, ta đối với huynh chỉ có lợi dụng; huynh đối với ta cũng là lợi dụng. Nếu hai bên đều chỉ muốn lợi dụng lẫn nhau, vậy thì đừng nói đến chữ tình chữ yêu làm gì, nghe giả tạo lắm. Chẳng qua chỉ là như nhu cầu của mỗi người thôi."

Cố Thanh Hoàn đẩy người đàn ông ra xa mình, nở một nụ cười lạnh lùng: "Căn bệnh này của huynh, thứ lỗi cho y thuật của ta vụng về, không nhìn ra được có chỗ nào nghiêm trọng. Huynh đến Vạn Hoa Lâu tìm một cô gái, ngủ một giấc, giải tỏa dục hỏa trong người là khỏi bệnh thôi."

Triệu Cảnh Diễm há hốc miệng nhìn cô, sự ngạc nhiên dần thay thế sự nồng nhiệt trong đôi mắt, vẻ mặt đầy xa lạ, dường như đêm nay hắn mới hiểu rõ cô.

Cố Thanh Hoàn hoàn toàn không để tâm đến vẻ mặt của hắn: "Đời này, ta không quan tâm tình, không bàn chuyện yêu. Duy chỉ có hai chữ báo thù. Nếu huynh không ngại chuyện này thì ta sẽ đứng bên cạnh huynh, giúp huynh hoặc giúp người đứng sau huynh bước lên vị trí cao quý đó."

"Nếu ta ngại thì sao?"

Triệu Cảnh Diễm trầm giọng hỏi, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn là hoàng tử, cao không thể với, còn cô chỉ là một cô gái bình thường, thiên hạ rộng lớn, cô có thể trốn đi đâu được.

Không thể trốn được.

Nụ cười châm chọc của Cố Thanh Hoàn càng rõ ràng hơn: "Triệu Cảnh Diễm, huynh đang ép ta vào chỗ chết sao?"

Trái tim hắn tựa như bị dao đâm mạnh một nhát, đau đến mức khó chịu, ánh mắt trở nên ảm đạm. Cô chết rồi, liệu căn bệnh này của hắn có khỏi được không?

Trong đình viện Vạn Hoa Lâu, một chiếc bàn nhỏ, mấy bình rượu mạnh, Tưởng Hoằng Văn nhìn dáng vẻ ủ rũ của huynh đệ mình, không khỏi khẽ thở dài.

"Đình Lâm, nếu đệ khó chịu, ta uống vài ly với đệ. Chuyện khác thì có lẽ huynh đây không giúp được gì, nhưng huynh có thể say cùng đệ."

Triệu Cảnh Diễm quay đầu lại, khuôn mặt vẫn tuấn tú, ánh mắt vẫn sáng như vậy.

"Hoằng Văn, không ngờ rằng ta lại gục ngã trong tay một cô gái chưa đầy mười lăm tuổi."

"Đáng đời đệ!"

Tưởng Hoằng Văn tự rót rượu cho mình. Lần đầu tiên gặp Cố Lục, hắn ta đã biết cô không phải là người tầm thường, sớm muộn gì Đình Lâm cũng thua, hắn ta cũng đã cố ý nhắc nhở. Nhưng không ngờ…

Kết cục vẫn vậy!

"Ta cũng muốn làm một kẻ vô tình… chỉ nói chuyện gió trăng, không nói chuyện tình yêu, suy nghĩ đơn giản, như vậy sẽ không bị ai làm tổn thương." Triệu Cảnh Diễm cười thảm: "Ai ngờ lại rung động, mà rung động rồi thì sao có thể ngừng lại được."

Tưởng Hoằng Văn cười khổ: "Vậy thì chỉ có thể nói, đáng đời đệ."

"Đúng là đáng đời!"

Triệu Cảnh Diễm cũng cười khổ, giọng nói lạnh nhạt bay theo gió đêm, gương mặt của cô gái càng lúc càng hiện rõ trước mặt hắn.

Như mộng, như ảo, như thật, như có tình, lại như vô tình.

"Hoằng Văn, đệ đã lại gần cô ấy từng chút một, thế nhưng cho tới giờ vẫn không nhìn rõ được trái tim cô ấy. Có thật là cô ấy mới chỉ mười bốn tuổi không?"

Cô gái mười bốn tuổi, đáng lẽ phải ngây thơ, hồn nhiên, đầy mộng mơ, thế nhưng hắn lại chỉ nhìn thấy sự tang thương trong cô.

Đúng vậy, là sự tang thương như thể đã trải qua hết mọi sướng khổ trên đời, nhìn thấu thế gian; là tang thương do đã chìm nổi trong cõi trần, bị bi quan mài giũa.

Giống như cô đã trải qua cả ngàn thế bị tình yêu làm tổn thương.

Sau khi uống liền hai ly rượu, Tưởng Hoằng Văn cười lạnh: "Đình Lâm, qua được năm nay đã rồi tính. Nhưng trải qua chuyện lần này, sức khỏe của Hoàng đế càng kém đi, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Đệ và cô ấy vẫn còn nhiều thời gian."

Trong đôi mắt của Triệu Cảnh Diễm thoáng chút buồn thương.

Cô gái đó, ngay từ khoảnh khắc gặp gỡ đầu tiên đã cắm rễ trong lòng hắn, nảy mầm, sau đó cành lá lan ra, cắm vào lục phủ ngũ tạng hắn.

Thậm chí hắn đã tính hết cả rồi, chỉ cần cô đồng ý thì hắn sẽ giải tán hết đám phụ nữ trong phủ, từ nay về sau hắn chỉ có mình cô.

Ngực nhói đau, giống như bị xé rách. Triệu Cảnh Diễm nghiêm mặt nói: "Cô ấy là của ta, đời này đừng hòng trốn được."

Tưởng Hoằng Văn đang uống rượu, nghe vậy liền phun hết ra, nhìn hắn với vẻ khó tin. Hắn ta đã làm huynh đệ hai mươi năm với kẻ này, nhưng đây là lần đầu tiên nghe hắn nói quả quyết như vậy. Hắn bị điên rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui