Ánh mắt của Cố Thanh Hoàn sâu thẳm: "Nếu bọn họ chôn cất mẫu thân muội trong mộ phần của tổ tiên Cố gia thì đã chẳng có chuyện gì."
Sử Lỗi lại kinh ngạc: "Nhị nãi nãi được chôn ở đâu?"
Cố Thanh Hoàn mỉm cười: "Mẫu thân muội bị chôn phía sau mộ phần của tổ tiên Cố gia, một ngôi mộ cô quạnh, quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, sao muội nỡ lòng cứ để vậy được."
Lúc này Sử Lỗi không còn do dự nữa, dẫu sao Nhị nãi nãi cũng là chính thất được cưới hỏi đàng hoàng, hành động của Cố gia thật sự vô cùng quá đáng.
"Muội yên tâm, ta sẽ giúp muội làm chuyện này, chỉ có điều, thể nào bên phía Cố gia cũng sẽ có ý kiến."
Cố Thanh Hoàn tươi tỉnh trở lại: "Sử Đại ca yên tâm, muội sẽ sắp xếp ổn thỏa chuyện này."
Cố Thanh Hoàn vừa dứt lời, một nha hoàn hoảng hốt chạy đến.
"Lục tiểu thư, Lục tiểu thư, có chuyện lớn rồi, tiểu thư nhà ta bị ngất, tiểu thư mau đi xem sao!"
Cố Thanh Hoàn hoảng sợ, chạy như bay theo nha hoàn kia: "Ngân Châm, Diệp Thanh, mau cầm túi thuốc của ta ra đây."
…
Còn trong quán rượu lúc này, Ân Lập Phong và Tô Tử Ngữ đang ngồi đối diện nhau, không ai nói một câu nào.
Tiểu Trung thấy tình hình không ổn, cẩn thận nhìn Tô Tam gia, sợ hắn sẽ làm ra chuyện gì quá khích.
Một lúc lâu sau, Tô Tử Ngôn rót một chén rượu cho Ân Lập Phong, nói: "Lâu rồi hai chúng ta không uống rượu với nhau, vừa hay hôm nay gặp mặt, uống một chén đi."
Vẻ mặt Ân Lập Phong hơi ảo não, hắn ta nâng chén rượu lên, một hơi uống cạn, sau đó cướp lấy bình rượu, rót hết chén này đến chén nọ cho mình.
Tô Tử Ngôn không khuyên can, nhìn các món ăn trên bàn, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.
Thật ra không cần Lục tiểu thư gọi hắn ta đến đây để xem vở kịch hay này, hắn ta cũng đã biết người mà Ân Lập Phong thích là ai.
Nếu đàn ông bắt đầu cẩn thận suy xét thì còn tỉ mỉ hơn phụ nữ nhiều. Mấy lần uống rượu say, cái tên mà Ân Lập Phong luôn mồm gọi đều là Tiền Tử Kỳ.
"Đệ không cần phải tự trách mình, cô ta gọi ta đến đây, chẳng qua cũng chỉ muốn để chúng ta nảy sinh hiềm khích. Sau này đệ hãy tránh xa cô ta ra, người này không phải là Tiền Tử Kỳ, không phải là người mà đệ có thể trêu chọc."
Nghe thấy câu nói này, trong lòng Ân Lập Phong rất hụt hẫng.
Vui sao?
Buồn sao?
Y không phân biệt được.
"Huynh không trách đệ sao?"
"Không trách!" Tô Tử Ngôn lắc đầu: "Sự gặp gỡ giữa người với người luôn là duyên phận, duyên phận giữa ta và cô ấy chỉ có mấy năm đó thôi. Huống chi bây giờ nói những chuyện này còn có ích gì nữa, con người luôn phải nhìn về phía trước."
Bàn tay cầm chén rượu của Ân Lập Phong nổi gân xanh.
Tô Tử Ngôn và Tiền Tử Kỳ còn có duyên phận, còn hắn ta và cô chính là vô duyên vô phận, song đến bây giờ hắn ta vẫn chưa thể quên đi, nực cười biết bao.
"Lập Phong, đệ cứ sống mãi trong quá khứ, để mặc bản thân bị nhốt ở trong đó thế sao."
Ân Lập Phong cười lạnh: "Tỷ phu tưởng mình thoát ra rồi sao?"
Vừa nói ra câu này, Ân Lập Phong lập tức cảm thấy hối hận. Hắn ta như vậy là sao chứ, vừa mong muốn tỷ tỷ và tỷ phu có
thể sống đến răng long đầu bạc, nhưng lại không cam tâm khi Tô Tử Ngôn quên mất Tiền Từ Kỳ nhanh như vậy.
Hắn ta đang bị sao thế này?
Chẳng lẽ đúng như lời Cố Thanh Hoàn nói, hắn ta đúng là một kẻ tiểu nhân?
Đúng như dự đoán, Tô Tử Ngữ nghe thấy câu này xong, trong đôi mắt lập tức lóe lên tia sáng lạnh lẽo. Hắn ta hờ hững hỏi: "Đệ muốn nói gì?"
Ân Lập Phong đã nhìn thấy rõ sự lạnh lùng trong mắt Tô Tử Ngôn, thế nên càng cảm thấy chột dạ, hắn ta đột nhiên đứng bật dậy: "Không có gì, đệ phải về phủ rồi, nếu rảnh thì huynh hãy thường tới phủ thăm tỷ tỷ."
Nói xong, hắn ta cũng chạy trối chết!
Vừa thấy chủ tử bỏ chạy, Tiểu Trung vội vàng hành lễ với Tô tam gia, sau đó đuổi theo.
Trong phòng lại trở về với sự yên tĩnh, chỉ còn một mình Tô Tử Ngôn.
Hắn ung dung uống một chén rượu, sau đó sai tiểu nhị mang chậu nước vào.
Tô Tử Ngôn xắn tay áo lên, rửa tay rồi kéo cái đĩa đựng món cá trích kho đã sớm nguội ngắt đến trước mặt. Hắn ta cầm đũa lên, gỡ từng chiếc xương cá bên trong.
Hắn gỡ xương rất tập trung, rất chăm chú, như thể trời có sụp xuống cũng không quan trọng bằng công việc trước mắt.
Sau nửa chén trà nhỏ, Tô Tử Ngôn đã gỡ xương cá xong. Hắn ném đôi đũa đi, nghênh ngang đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tô Tử Ngôn, tên tiểu nhị gãi đầu, có vẻ mù mờ.
"Chẳng ăn miếng nào, nhưng lại gỡ sạch xương, đúng là kỳ quái."
…
Trong hoàng cung.
Phượng liễn của Quý phi lướt qua con đường đầy hoa rơi và ánh sáng, dừng ở cửa cung Vĩnh Xuân, một tốp thái giám và cung nữ cung kính đứng hai bên.
Quý phi vịn tay Minh Xuân, chầm chậm bước xuống phượng liễn rồi đi vào trong. Nơi Quý phi đi qua, mọi người đều cúi đầu.
Ân Quý phi nghếch mặt, cái cổ xinh đẹp lộ ra, vẻ mặt đầy kiêu ngạo. Bây giờ bà ta chính là người đàn bà có địa vị cao quý nhất trong chốn thâm cung này. Tần thị từng đè đầu cưỡi cổ bà ta, giờ bây cũng chỉ có thể sống nốt quãng đời còn lại của mình ở trong lãnh cung.
Hoàng hậu thì có là gì.
Từ xưa tới nay, bên cạnh đế vương có biết bao phi tần, ngươi đi ta đến, hoặc là được sủng ái, hoặc là cô đơn tới già, cuối cùng rồi cũng chỉ là kẻ qua đường.
Ngày trước là Tưởng hậu, tiếp theo là Tần hậu… bây giờ người kề vai bên cạnh đế vương cai quản thiên hạ chỉ còn một mình bà ta.
Nghĩ đến đây, trên gương mặt Ân Quý phi hiện lên một nụ cười nhẹ, trong mắt toát ra sự đắc ý.
Đột nhiên có tiếng cười đùa truyền đến, Ân Quý phi cau mày.
Một cung nữ vội vàng bước lên nói: "Nương nương, vương gia ở bên trong ạ."
Ân Quý phi cười lạnh, lặng lẽ đi vào trong.
Trên chiếc giường cạnh cửa sổ của Quý phi có một đôi nam nữ đang ôm ấp, vóc dáng của cô gái còn chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng vô cùng quyến rũ: "Vương gia, ngài nhẹ chút đi."
"Đồ ngốc, lát nữa cho nàng nếm thử mùi vị, nàng còn ước gì có thể bảo ta dùng sức thêm ấy chứ."
"Vương gia, thiếp sợ!"
"Sợ cái gì, để bản vương thương ngươi đã nào."
Nghe thấy lời nói không đứng đắn, Ân Quý phi khẽ ho một tiếng.
Tiểu cung nữ vừa thấy có người đến thì sợ tới mức nhũn cả chân, mặc kệ y phục chưa chỉnh tề, vội vàng lảo đảo bò dậy, quỳ dưới đất xin tha mạng.
"Lôi ra ngoài đánh chết!"
"Vô vị!"
Hiền vương có phần mất hứng chỉnh trang lại y phục, cười híp mắt bảo: "Con còn chưa được nếm thử mùi vị nữa."
Biết tính cách của con trai, Ân Quý phi đang định trách mắng vài câu, nhưng lại thấy gương mặt tuấn tú trắng nõn của con trai mình hơi sưng lên.
"Vết thương này là sao?"
Hiền vương mất tự nhiên xoa mặt, cười đáp: "Mẫu phi đừng quan tâm."
Ân Quý phi nhớ hôm nay con trai được gọi vào Ngự Thư Phòng, cố nén giận nói: "Tính tình của phụ hoàng con càng lúc càng nóng nảy, chỉ vì mấy tấu chương của ngự sử mà đến tình cha con cũng không màng."
Hiền vương không muốn nhiều lời, vâng vâng dạ dạ mấy câu.
Thấy con trai không chịu nói, Ân Quý phi chỉ tưởng con trai muốn giữ thể diện, cho nên càng đau lòng xoa mặt con trai rồi bảo: "Hoàng nhi à, vì chuyện của lão Tề vương, phụ hoàng con vẫn luôn không vui. Mấy ngày nay con hãy làm việc cẩn thận, đừng gây rắc rối."
Hiền vương tránh khỏi bàn tay giơ ra của Ân Quý phi, bực dọc nói: "Mẫu phi, dù con có làm tốt đến mấy thì cũng không được lòng phụ hoàng như lão Bát đâu."
"Nói bậy!"
"Mẫu phi đừng quên, bây giờ lão Bát đang ở trong quân đội."
Trái tim Ân Quý phi chợt hẫng một nhịp. Đây là chiếc xương chặn ngang cổ họng bà ta, nhổ không ra, mà nuốt cũng không trôi.
Xem ra có cũng phải chuẩn bị một vài chuyện rồi, bằng không thật sự đợi đến ngày đó, trong ngoài cung sẽ không còn chỗ cho hai mẹ con bà ta dung thân nữa.
Triệu Cảnh Vĩ vô cớ nhớ đến lời nói của Cố Thanh Hoàn, trong mắt gã ánh lên tia sáng lạnh lẽo: "Chỉ là mỗi thời mỗi khác, sức khỏe của phụ hoàng ngày một yếu đi. Mẫu phi, nhi thần không kiềm chế được nữa rồi."
Vừa nghe thấy câu nói này, trái tim Ân Quý phi đập thình thịch, bà ta vội hỏi: "Trong quân đội có truyền tin tức gì đến không?"
Triệu Cảnh Vĩ lắc đầu đáp: "Vẫn chưa."
"Không có tin gì thì là tin tốt."
Ân Quý phi thở phào, nói tiếp: "Con trai ta văn võ song toàn, tài mạo phi phàm, ngoài chuyện ham mê nữ sắc bị người ta chỉ trích ra, những thứ khác đều giỏi hơn Thọ vương gấp trăm lần. Chuyện lập ngôi sẽ ưu tiên trưởng đích, còn đức hạnh thì xếp sau. Mấy ngày nay hoàng nhi làm việc không có công lớn nhưng cũng không có gì sai sót. Con hãy qua lại nhiều hơn với các vị đại thần, dễ bề khiến bọn họ chịu phục. Mẫu phi ở trong cung cũng sẽ âm thầm giúp sức cho con."
Hiền vương gật đầu đồng ý.
"Thời gian một năm đã qua đi bốn tháng, chúng ta coi nửa năm là kỳ hạn, nếu kẻ kia đứng vững gót chân thì phải trừ khử ngay. Còn nếu không thì, ha ha… vậy cũng không cần phải động thủ nữa, hoàng nhi cứ yên tâm."
"Mẫu phi nhìn xa trông rộng."
Quý phi vẫy tay với con trai, Hiền vương nghe lời ngồi xuống dưới giường.
Nhìn gương mặt như ngọc lưu ly của con trai mình, Quý phi khẽ nói: "Hoàng thượng đã tại vị bốn mươi năm, vào tiết Trùng Dương tháng Chín sẽ đi tế thiên. Lần này con nhất định phải biểu hiện cho tốt, tạo dựng uy danh trong đám quần thần."
"Mẫu phi yên tâm."
"Hai nhà Ân, Tô sẽ tổ chức đại hôn vào tháng Tám, về bảo với Vương phi của con, nói bản cung cần Ân gia phải chuẩn bị cho tốt, nhất định phải làm cho thật trang trọng."
"Vâng thưa mẫu phi!"
Hiền vương rời đi, Ân Quý phi uống cạn chén trà, tự lẩm bẩm một mình: "Tháng Chín Hoàng thượng bái tế, đến lúc đó chắc lão Túc vương đã hồi kinh rồi?"
Minh Xuân cầm cuốn kinh trong tay, đang định phái người mang lò than ra ngoài rửa sạch. Nghe thấy câu nói này của Quý phi, cuộn kinh trong tay cô ta rơi xuống đất, phát ra tiếng động.
Tiếng động vừa vang lên, có người đã vội vàng chạy vào bẩm báo: "Nương nương, Hoàng hậu muốn gặp Hoàng thượng, đã
bị người của chúng ta chặn lại, nương nương người xem…"
Ánh mắt của Ân Quý phi lạnh như sương giá mùa Thu: "Còn muốn cải tử hoàn sinh à? Cũng khó trách, Hoàng hậu của một nước, cao quý là vậy, thế mà giờ lại bị giam cầm trong lãnh cung tịch mịch. Được rồi, bản cung sẽ hạ mình đi một chuyến vậy!"
Minh Thu vội khom người tiến lên đỡ Ân Quý phi.
"Đợi chút, thay xiêm y cho bản cung đã!"
Nghe thấy tiếng động, Tần Hoàng hậu ngẩng đầu lên, trông thấy người đến, đôi mắt bà ta nhanh chóng trở nên u ám, sắc mặt dần đanh lại.
Đợi người đó bước đến gần, trong mắt Tần Hoàng hậu chỉ còn sự ngoan độc.
Ân Quý phi mặc áo dài gấm màu đỏ rực rỡ thêu hàng trăm con bướm, trang sức châu báu đầy đầu, dáng vẻ yểu điệu, xinh đẹp mỹ miều, quả đúng là vênh váo tự đắc.
Ân Quý phi nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong mắt của Hoàng hậu đúng như ý nguyện, thế nên đắc ý mỉm cười.
Chỉ chính thất mới được mặc đồ màu đỏ, dù bà ta là Quý phi cao quý cũng chưa có tư cách. Lần này bà ta cố ý làm vậy, mục đích chính là để đả kích kẻ thù đã đấu với bà ta mười mấy năm nay.
Song sự ngoan độc trong mắt Tần Hoàng hậu chỉ lóe qua, nháy mắt bà ta đã bình tĩnh trở lại, trưng ra một nụ cười nhạt.
Ân Quý phi bước đến gần, nhưng không hề hành lễ, ngược lại còn cao ngạo hất cằm.
Người đàn bà trước mắt bà ta đã trở nên gầy yếu, đôi mắt sưng phù, gương mặt nhem nhuốc, đâu còn chút phong thái nào của Hoàng hậu nữa.
"Nghe nói tỷ tỷ muốn gặp Hoàng thượng?"
Tần Hoàng hậu lạnh lùng liếc nhìn bà ta, nghiêm nghị đáp trả: "Quý phi gặp bản cung, tại sao không hành lễ?"
Ân Quý phi mỉm cười: "Đang ở trong lãnh cung mà vẫn còn muốn ra vẻ Hoàng hậu. Tỷ tỷ à, cái tính này của tỷ đúng là không tốt cho lắm."
"Hỗn xược!"
Tần Hoàng hậu tức giận đứng bật dậy: "Bản cung được đích thân Hoàng thượng trao kim ấn sắc phong, chừng nào chưa phế hậu thì bản cung vẫn là Hoàng hậu của triều đình Đại Chu."
"Chà… chà… chà!"
Ân Quý phi chợt mỉm cười rạng rỡ: "Tỷ tỷ không biết rồi, Hoàng thượng đã giao hết mọi việc trong lục cung cho muội, bây giờ muội mới là chủ nhân của nơi này, tỷ tỷ chẳng qua chỉ còn lại cái danh đó mà thôi."
Bàn tay trong ống tay áo của Tần Hoàng hậu siết chặt, bà ta châm chọc: "Trăm năm sau, nhờ danh hiệu này ta vẫn được chôn chung với Hoàng đế một cách quang minh chính đại. Lãnh cung thì có làm sao, trăm ngàn năm sau, ta mãi là người phụ nữ của Hoàng thượng, còn ngươi… ha ha ha!"