Thịnh Thế Kiều Y

Giọng Tần Hoàng hậu không cao, thậm chí còn hơi dịu dàng, nhưng mỗi chữ thốt ra lại như lưỡi kiếm, đâm từng nhát vào tim Ân Quý phi.

Không sai, bà ta là thiếp, cho dù con trai có bước lên ngôi vua thì cũng không được chôn trong đế lăng.

"Quý phi à, trò cười của bản cung không phải là thứ mà ngươi có thể xem được. Bản cung nể tình chúng ta từng cùng nhau hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, thế nên tặng một câu cho muội muội."

Tần Hoàng hậu thưởng thức sự thay đổi trên khuôn mặt của Ân Quý phi, sau đó mới cười nói: "Hôm nay của ta, chắc chắn sẽ là ngày mai của ngươi!"

Lời này vừa ra, Ân Quý phi chỉ thấy hận thấu tận xương cốt. Bà ta hít sâu một hơi rồi nói: "Hoàng hậu vẫn tự cho mình là đúng vậy sao? Ngươi có biết tại sao mình lại thất bại không?"

Tần Hoàng hậu bỗng nhiên trợn to mắt.

Ân Quý phi nhìn Hoàng hậu, ánh mắt nghiền ngẫm, tiến lại gần rồi nói rất khẽ: "Đó là bởi vì Thọ vương và Hiền vương đã sớm bắt tay với nhau để cùng đối phó với một người, đó chính là con trai của ngươi đấy."

Tần Hoàng hậu chợt run rẩy, lửa giận bùng lên nơi đáy mắt.

Bà ta vẫn không thể hiểu nổi, tại sao mình và Thụy vương đang yên đang lành lại xảy ra chuyện…

Hóa ra là vậy.

Bà ta cố gắng kìm nén nỗi hận trong lòng lại, chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn mặt trời mùa Xuân rạng rỡ bên ngoài.

Mặt trời mùa Xuân thật là đẹp, đứng dưới ánh sáng mặt trời, toàn thân cũng trở nên ấm áp, không giống như lãnh cung lạnh lẽo, dù đắp bao nhiêu chăn cũng không sưởi ấm được một trái tim.

Bà ta ưỡn thẳng lưng, thản nhiên nói: "Nếu vậy thì chúc Quý phi sớm được như ước nguyện."

Ân Quý phi ngẩng cao đầu, cười đáp: "Nể tình quan hệ xưa nay của chúng ta, bản cung tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với tỷ tỷ, chỉ cần tỷ tỷ biết thân biết phận."

Nếu còn có ảo tưởng gì nữa, thì đừng trách… lòng dạ bà ta độc ác.

Tần Hoàng hậu im lặng không nói gì, thân thể gầy gò giống như bức tượng đá không hề nhúc nhích.

Ân Quý phi thấy Hoàng hậu đã chịu thua, trong lòng vô cùng sung sướng. Mười mấy năm rồi, cuối cùng bà ta cũng đã trút được cơn giận này.

"À, đúng rồi tỷ tỷ, phủ Trấn Quốc công đã bị tịch biên. Hoàng thượng niệm tình tỷ tỷ nên không trừng phạt quá nặng, vẫn giữ lại mạng cho họ, tỷ tỷ đừng quá đau lòng!"

Ân Quý phi ném lại một câu như vậy, khẽ cười rồi chậm rãi bước ra khỏi cung điện lạnh lẽo.

Nước mắt nóng hổi rơi xuống từ mắt Tần Hoàng hậu. Binh bại như núi đổ, ngay cả bà ta cũng bị giam lỏng, thế thì kết cục của người đứng sau sao có thể đỡ hơn.

Con người, không ai chống lại được số mệnh!

Ân Thị, bản cung dám chắc chắn rằng, con trai của ngươi tuyệt đối không thể ngồi vào vị trí đó. Và, kết cục của ngươi sẽ còn thảm hơn bản cung gấp trăm lần.

Nếu không tin thì chúng ta cứ chờ xem!

Tần Hoàng hậu hận đến cùng cực, bỗng bật cười khanh khách.

Vô cùng thê thảm!



Triệu Cảnh Vĩ lững thững đi ra khỏi cửa cung, bước lên chiếc xe ngựa sang trọng. Tấm rèm vừa rũ xuống, gương mặt gã lập tức sa sầm.

Gã tưởng như bản thân đang nhìn thấy dáng vẻ yểu điệu của người con gái ấy, trái tim như bị véo nhẹ.

Cô gái chỉ mặc bộ quan bào đơn điệu, hoàn toàn không có trang sức gì, thế nhưng lại khiến người khác không thể rời mắt. Nếu trang điểm đẹp đẽ, không biết còn xinh đẹp đến nhường nào nữa.

Lão Thất của Tưởng phủ không có gì xuất sắc, thế nhưng mắt nhìn phụ nữ lại vô cùng tốt.

Chỉ là nếu không thể chơi đùa cô gái như vậy một phen, thế thì làm Hoàng đế có ích gì chứ?

Triệu Cảnh Vĩ u sầu, đang nghĩ xem có cách gì không.

"Tỷ phu!"

Triệu Cảnh Vĩ vén rèm lên nhìn, cách đấy mấy trượng, Ân Lập Phong mặc cẩm bào, gương mặt tuấn tú như ngọc, ngồi trên lưng ngựa.

"Đệ định đi đâu đây?"

Ân Lập Phong cố nở một nụ cười, trong lòng lại vô cùng ngột ngạt, muốn tìm một người cùng say sưa một phen.

"Ta đang đợi huynh. Tỷ phu, ta muốn đến phủ huynh uống rượu."

Trong mắt Triệu Cảnh Vĩ chợt dậy sóng, gã nảy ra một suy nghĩ nên vẫy tay với hắn ta.

"Đệ lên đây đi, bản vương có chuyện hỏi đệ."

Ân Lập Phong ném dây cương, nhảy lên xe ngựa rồi tươi cười hỏi: "Tỷ phu, huynh muốn hỏi gì?"

Triệu Cảnh Vĩ chần chừ giây lát rồi mới nói: "Việc hỷ trong phủ bố trí thế nào rồi?"

Hóa ra là hỏi chuyện hôn sự giữa Bát tỷ và Tô gia, Ân Lập Phong cười nói: "Có mẫu thân lo liệu, rất tốt. Tỷ phu yên tâm."

"Quý phi nói, nhất định phải làm chuyện này thật vẻ vang."

"Yên tâm đi, mẫu thân cưng Bát tỷ nhất. Của hồi môn thêm cái này rồi lại thêm cái khác, tuyệt đối không để tỷ ấy chịu uất ức."

Triệu Cảnh Vĩ trầm ngâm giây lát rồi bảo: "Hôm nay bản vương gặp Cố nữ y ở trong cung, có nói chuyện đôi câu, đúng lúc Tử Ngữ cũng có ở đó. Bản vương thấy Tử Ngữ đối xử có phần đặc biệt với cô gái đó."

Ân Lập Phong sửng sốt, cẩn thận quan sát Hiền vương, sau đó cười nói: "Bệnh của mẫu thân Tô Đại ca là do Cố nữ y chữa trị, chắc hẳn là vì nguyên nhân này."

Triệu Cảnh Vĩ hơi mở to đôi mắt phượng hẹp dài, cười nhạt nói: "Hóa ra là vậy!"



Trong khuê phòng của biệt viện Sử gia, các nha hoàn không dám thở mạnh, đều tập trung lắng nghe động tĩnh trong phòng.

Tiểu thư đột nhiên phát bệnh, nếu thực sự có chuyện gì thì không một ai trong số họ thoát được tội chết.

Trong phòng, Cố Thanh Hoàn nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Cố Tùng Âm, nét mặt sa sầm.

Lục Chỉ Vũ ở bên cạnh lau nước mắt: "Muội muội, rốt cuộc Tùng Âm bị sao vậy?"

Cố Thanh Hoàn cười lạnh: "May mà có ta ở đây, nếu không thì… hừ!"

Nơi Cố Tùng Âm bị ngất là ở bên cạnh đình hóng mát, rất gần nơi Cố Thanh Hoàn đang đi dạo, vậy nên cô mới có thể đến kịp.

"A!" Lục Chỉ Vũ thét lên kinh hãi, nước mắt rơi lã chã: "Muội muội, vậy bệnh của muội ấy…"

Cố Thanh Hoàn vỗ lên vai cô ấy, không nói lời nào đi ra phòng bên ngoài.

Sử Lỗi thấy cô đi ra bèn đứng lên nghênh đón, tuy vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong mắt chỉ có vẻ lo lắng.

"Thế nào rồi?"

"Không có gì đáng ngại."

Cố Thanh Hoàn liếc mắt về phía chàng trai mặc áo xanh, lạnh mặt nói: "Huynh ra đây, ta có chuyện muốn nói."

Tưởng Hoằng Văn không ngờ được rằng Cố Lục lại dùng giọng điệu này để nói chuyện với hắn ta, thế nên vừa tức vừa bực vừa hối hận.

Hôm nay hắn ta vào biệt viện Sử gia, muốn trốn khỏi tiểu tổ tông đó, thế nên không vào cổng trong mà đi thẳng vào trong vườn. Nhưng không ngờ hắn ta lại gặp ngay tiểu tổ tông ở đình hóng mát.

Hắn ta cũng đâu có nói gì, đang yên đang lành, sao lại ngất chứ.

Sử Lỗi thấy sắc mặt khó coi của Tưởng Hoằng Văn, vội vàng hòa giải: "Thanh Hoàn, chuyện này không trách Thất gia, muội…"

"Đại ca, huynh đừng nhiều lời, đi xem Tùng Âm tỉnh chưa đi." Cố Thanh Hoàn lạnh giọng cắt ngang, giọng điệu không cho nghi ngờ.

Sử Lỗi nhìn người này rồi lại nhìn người kia, sau đó thở dài một tiếng rồi dứt khoát tránh đi.

Tưởng Hoằng Văn thấy không có người ngoài nữa, mới hạ quyết tâm nói: "Thanh Hoàn, cô nghe ta nói, chuyện này không thể trách ta được!"

"Hoằng Văn!"

Cố Thanh Hoàn trầm giọng, cắt ngang lời Tưởng Hoằng Văn: "Tùng Âm có bệnh tim bẩm sinh, vốn dĩ không thể sống qua mười sáu tuổi, nếu không phải có ta ở đây…"

Không sống qua được mười sáu tuổi? Bên tai Tưởng Hoằng Văn như nổi trống, thùng thùng, thùng thùng.

"Chính vì vậy nên Sử gia mới không gò ép cô ấy. Thực ra cô ấy là người rất tốt, tính tình cũng chân thật, tuy không hiền thục như tiểu thư khuê nữ nhà người khác nhưng cũng có khí chất của riêng mình."

Tưởng Hoằng Văn dần bình tĩnh lại: "Sao cô không nói sớm, nói sớm thì ta đã nhường cô ấy rồi."

Cố Thanh Hoàn hơi rũ mắt.

"Từ nhỏ cô ấy đã phải chịu nhiều khổ cực vì bệnh tật, khó khăn lắm mới điều dưỡng khá hơn một chút. Cô ấy không muốn bản thân yếu đuối trước mặt người khác, muốn sống như người bình thường. Bọn ta đều không lay chuyển được cô ấy, nên mới giúp cô ấy che giấu."

Tưởng Hoằng Văn nhìn ánh mắt của Cố Thanh Hoàn, cảm thấy trên trán mình đang viết rõ hai chữ "khốn nạn", nghĩ mà sợ hãi.

Dáng vẻ phát bệnh của Sử Tùng Âm thật là đáng sợ, lỡ không thở được nữa thì phải xuống Vong Xuyên, nếu đúng là như vậy thì bản thân hắn ta chính là kẻ đầu sỏ gây nên tội.

"Sau này ta sẽ gắng sức tránh cô ấy, nếu có gặp cũng sẽ nhường cô ấy, cô yên tâm đi."

Cố Thanh Hoàn thấy hắn ta cúi đầu, giọng nói bèn dịu lại: "Hoằng Văn, lần đầu tiên ta gặp cô ấy, cô ấy gầy như một con mèo con, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười."

Lúc đó trong lòng cô tràn đầy thù hận, cả người đầy vết thương. Gương mặt của cô ấy, nụ cười của cô ấy giống như một thanh kiếm sắc đánh tan từng lớp lạnh giá của ký ức.

"Người đời đều sợ chết, duy chỉ có cô ấy không sợ. Cô ấy nói với ta, cả đời này có phụ mẫu huynh tẩu sủng ái, có một người tri kỷ như ta là đủ rồi!"

Cố Thanh Hoàn cười nhạt, đè thấp giọng nói tiếp: "Cô ấy đơn thuần và biết đủ như thế, biết đủ đến mức không buồn oán thán với việc ông trời đối xử bất công với mình!"

Tưởng Hoằng Văn chỉ thấy bên tai vang lên những tiếng ầm ầm. Câu nói như vậy, hắn ta sống đến bây giờ nhưng vẫn chưa từng nghe thấy ai nói qua.

Cố Thanh Hoàn khẽ than: "Hoằng Văn, huynh nhường cô ấy chút đi, coi như ta cầu xin huynh!"



Sử Tùng Âm yếu ớt tỉnh lại, thấy một đám người vây quanh giường, đều là những gương mặt mà cô quen thuộc.

Bỗng nhiên, hai mắt của cô ấy sáng bừng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt sâu như biển kia, trái tim đau đớn.

Hắn ta đứng dưới ánh nến, dáng người cao gầy, vẻ buồn rầu trên khuôn mặt không che giấu đi được, như thể còn chạm cả vào trong tim.

Sử Tùng Âm quay mặt đi, hít mạnh một hơi rồi nói bằng giọng rất nhỏ: "Đại ca, Đại tẩu, muội không sao, hai người về nghỉ ngơi đi."

Cố Thanh Hoàn đứng lên nói: "Nhị tỷ, muội sẽ nói chuyện với Tùng Âm, hai người cứ đi làm việc của mình đi."

Trong mắt Lục Chỉ Vũ chứa đầy sự cảm kích, cô ấy vỗ tay Cố Thanh Hoàn rồi bảo: "Muội muội ngoan!"

Mọi người lần lượt rời đi, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại. Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, hỏi: "Nói đi, rốt cuộc ngươi và huynh ấy là sao vậy?"

Sử Tùng Âm kinh ngạc, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào khó nói.

Cố Thanh Hoàn cầm lấy bàn tay của Sử Tùng Âm: "Ngươi chưa bao giờ là người vô cớ gây sự, chuyện gì cũng đều có nguyên nhân. Huống hồ xưa nay bệnh của ngươi vẫn do ta chăm sóc, chưa bao giờ nguy hiểm như thế này. Nếu ngươi coi ta là tỷ muội tốt thì nói thật cho ta biết đi."

Nước mắt Sử Tùng Âm càng rơi nhiều hơn, trên mặt là vẻ đau đớn. Chuyện này phải mở lời thế nào đây, cô thật sự chẳng thể mở lời được.

"Thanh Hoàn, ngươi đừng hỏi nữa."

Đôi mi thanh tú của Cố Thanh Hoàn nhíu chặt lại. Xưa nay Tùng Âm chưa bao giờ giữ được chuyện gì trong lòng, chỉ cần có chút chuyện thôi cũng có thể nói với cô nửa ngày trời. Quan sát vẻ mặt của cô ấy, Cố Thanh Hoàn vẫn không tài nào hiểu được, rốt cuộc là có chuyện gì.

Hạ quyết tâm, cô lạnh lùng buông lời: "Sử Tùng Âm, ngươi với ta không thân không thiết gì sao? Nếu ngươi còn không chịu nói, ta sẽ mặc kệ ngươi đó!"

Cố Thanh Hoàn làm bộ đứng dậy, một bàn tay lạnh như băng kéo tay cô lại.

"Thanh Hoàn, ta có lỗi với cô, ta đã thích một người không nên thích!"

Sử Tùng Âm nói xong lại bật khóc thành tiếng.

Cô ấy là một người không có ngày mai, cứ tưởng rằng mình đã không để ý đến cái gì nữa, cả đời này ở cùng ca tẩu và các cháu, vui sướng sống qua ngày.

Nhưng trong trái tim cô ấy vẫn còn ảo tường, ảo tưởng rằng, liệu sẽ có một người đàn ông nào không bận tâm đến sức khỏe của cô ấy, một lòng một dạ yêu cô ấy hay không.

Sau đó, cô ấy gặp hắn ta, ảo tưởng đó biến thành một người thật, nửa đêm tỉnh mộng vẫn không gạt đi được. Sử Tùng Âm chớp mắt, vùi đầu vào trong chăn, nước mắt tuôn rơi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui