Thịnh Thế Kiều Y

"Bẩm gia, A Ly cũng thấy như vậy."

Triệu Cảnh Diễm vuốt cằm, đột nhiên cao giọng nói: "Người đâu, quay ngựa trở lại Hành cung mau."

"Gia, người định làm gì?"

"Bất kể Lục tiểu thư định làm gì, gia cũng đã hứa là sẽ giúp một tay, vậy thì giúp sớm hay muộn hơn chút thì có sao?"

Trong đêm mưa, xe ngựa lao nhanh như tên bắn làm bọt nước văng tung tóe.

Không lâu sau, xe ngựa đã dừng trước cửa Hành cung. A Ly nhảy xuống trước cầm dù che. Triệu Cảnh Diễm rẽ quạt"phạch" một tiếng, vừa đi vừa dựa vào người A Ly. Đi vào rồi, hắn nheo mắt, cất giọng gọi: "Tam ca, Tam ca, Bát đệ đến tìm huynh uống rượu đây."

"Vương gia, không hay rồi, Thọ vương xông vào đây rồi."

"Tới hay lắm, ta cũng đang có việc muốn hỏi hắn," Triệu Cảnh Vĩ đang giơ tay che cổ mình, gương mặt đầy tức giận.

Triệu Cảnh Diễm bước vào trong viện, dáng vẻ lảo đảo như đã ngà ngà say. Hắn đảo mắt một vòng, nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mắt.

Lục tiểu thư tóc tai bù xù nằm im dưới đất không nhúc nhích. Cả người cô đã ướt sũng nước mưa, trông vô cùng thê thảm.

Trái tim Triệu Cảnh Diễm bỗng lỡ mất một nhịp, con ngươi cũng trầm xuống.

Cô gái này chết rồi sao?

Triệu Cảnh Diễm giống như không nhìn thấy Cố Thanh Hoàn, vẫn cười nói: "Tam ca, đi, đi uống với đệ hai ly nữa."

Triệu Cảnh Vĩ cười lạnh: "Đệ đến thật đúng lúc, ta đang muốn hỏi đệ…"

"Đợi đã, Tam ca!"

Triệu Cảnh Diễm đột nhiên chạy đến bên Cố Thanh Hoàn, kiểm tra hơi thở của cô, sau đó lập tức âm thầm thở phào, có lẽ cô chỉ bị người ta đánh ngất xỉu thôi.

Ngay sau đó, hắn lại nhảy bổ ra xa, vẻ mặt đầy chán ghét: "Oái, là Lục tiểu thư bị điên của Cố gia đây mà. Tam ca, tại sao huynh lại mang cô ta đến đây?"

"Cô ta thật sự là người điên?" Khuôn mặt Triệu Cảnh Vĩ đầy kinh ngạc.

Hôm đó rõ ràng gã nhìn thấy cô ta luôn cúi đầu nhìn xuống đất, giống như bao khuê tú nhà quyền quý khác, cũng e lệ, xinh đẹp biết bao.

Triệu Cảnh Diễm trợn trắng mắt: "Tam ca, Lục tiểu thư bị điên từ trong bụng mẹ, huynh... lẽ nào huynh không biết sao?"


Triệu Cảnh Vĩ nổi cơn thịnh nộ, giỏi cho Cố phủ các ngươi, lại dám đem một kẻ điên đến lừa gạt bản vương.

"Tam ca... huynh... đây... đây... cổ huynh bị sao vậy?"

Triệu Cảnh Vĩ cắn răng không nói, trên mặt toát ra sự âm độc.

Triệu Cảnh Diễm giả vờ không thấy khuôn mặt đã đen như đít nồi của gã, lắc đầu, chắt lưỡi hỏi đểu: "Không phải do kẻ điên đó cắn chứ?"

Trong sân, ngoại trừ tiếng mưa, không có người nào trả lời câu hỏi của hắn.

"Tách tách tách!"

Triệu Cảnh Diễm liên tục lắc đầu: "Tam ca, không phải ta nhiều chuyện, nhưng lá gan của Cố gia này cũng to thật. Người biết chuyện thì sẽ chỉ nghĩ Cố gia muốn nịnh bợ Tam ca, người không biết còn tưởng rằng Tam ca cậy thế hiếp người, ngay cả một kẻ điên cũng không bỏ qua. Ôi, chuyện này nếu truyền đến tai phụ hoàng…"

Sắc mặt Triệu Cảnh Vĩ trầm xuống, cả người trông vô cùng hung ác, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén như lưỡi đao.

Triệu Cảnh Diễm khẽ thở dài một cái, còn không biết sống chết mà bồi thêm một câu:

"Nói đi cũng phải nói lại, người trong toàn thiên hạ đều biết Cố gia là người của Nhị ca. Bây giờ bọn họ lại chạy đến nịnh bợ Tam ca, rốt cuộc là có ý gì chứ. Trừ phi bọn họ muốn hủy hoại thanh danh của Tam ca, từ đó không cần tốn công cũng có thể phá hoại thanh danh của huynh trước mặt phụ hoàng?"

Khuôn mặt Triệu Cảnh Vĩ lúc này đã từ xanh chuyển thành đen, nghiến răng ken két.

Khá lắm lão Nhị, ta còn đang thắc mắc, vì sao khi phụ hoàng phái ta tới Giang Nam, ngươi lại vui mừng đến vậy. Thì ra là ngươi đã giăng sẵn cái bẫy, chỉ đợi ta tự nhảy vào.

Nếu chuyện này thật sự bị truyền đến tai phụ hoàng, vậy có phải công lao của ta trong chuyến đi Giang Nam này sẽ hoàn toàn trở nên vô nghĩa. Khi ta trở về, chắc chắn còn bị đám Ngự sử buộc tội nữa.

Đúng là quá ác độc.

Triệu Cảnh Vĩ nghĩ thông suốt điều này, tươi cười: "Bát đệ, chuyện này…"

Triệu Cảnh Diễm cười ha ha, mày kiếm nhướng cao.

"Nhị ca, Cố phủ này lòng dạ hiểm ác. Theo đệ thấy, huynh nên trả người về rồi tính kế lâu dài, tránh cho người ta nắm đằng chuôi mình."

Triệu Cảnh Vĩ nghe những lời này cảm thấy rất có lý, vội ra lệnh: "Người đâu, đem người điên này trả lại Cố phủ cho ta."

Triệu Cảnh Diễm thấy Lục tiểu thư bị người ta khiêng đi, trong lòng thoáng có một cảm giác rất kỳ lạ. Ánh mắt hắn có hơi dao động, nhưng đã bị hắn che giấu rất nhanh.


"Bát đệ, việc này…"

Triệu Cảnh Diễm nhanh chóng hoàn hồn lại, tiến lên khoác lấy vai Hiền vương, ợ một hơi toàn mùi rượu, cười hì hì: "Huynh đệ chúng ta vừa uống vừa nói đi, huynh thấy thế nào?"

Triệu Cảnh Vĩ thấy vậy thì hàng lông mày từ từ dãn ra, trong lòng âm thầm nhớ kỹ mối hận này với Cố gia.

Cô gái đang nằm ngủ yên trên giường bỗng run run mí mắt.

"Tiểu thư, tiểu thư."

Thanh Hoàn nghe thấy có người gọi tên, cố gắng mở mắt ra. Nhìn thấy trên đỉnh đầu là màn trướng quen thuộc, cô mới thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng khẽ cong lên.

Xem ra tất cả đã diễn ra đúng như cô dự tính.

"Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tỉnh lại. Suýt chút nữa trái tim Nguyệt nương đã…" Nguyệt nương lau nước mắt, nói không nên lời.

"Tiểu thư, nếu như cô thật sự xảy ra chuyện gì, nô tỳ cũng không sống nổi nữa." Xuân Nê khóc như mưa.

Thanh Hoàn nhìn hai người một hồi, sau đó tự bắt mạch cho mình.

"Nguyệt nương đừng khóc, ta rất khỏe. Bây giờ là lúc nào rồi, tình hình trong phủ thế nào."

Nguyệt nương lau nước mắt, đánh mắt ra hiệu cho Xuân Nê.

Xuân Nê nhanh chóng chạy ra bên ngoài, quan sát kỹ bốn phía xung quanh, sau đó đóng kín cửa rồi mới đi vào.

"Một canh giờ trước, tiểu thư bị người ta đưa trở lại, lão gia sợ đến mức xỉu tại chỗ, Nhị gia và Quận chúa thì đã tới Hành cung, nghe nói là muốn tạ tội với Hiền vương."

Xuân Nê còn bồi thêm một câu: "Lúc lão gia tỉnh lại còn kêu gào muốn đuổi tiểu thư ra khỏi Cố phủ. Người nói tiểu thư là sao chổi, may mà có lão thái thái ở bên cạnh khuyên vài câu."

Thanh Hoàn nghe xong, ý cười càng rõ ràng hơn. Cô ra hiệu cho hai người đỡ mình dậy, sau đầu hơi đau, chắc là do lúc bị thị vệ đánh ngất.

"Trong phủ có người nào gửi thư đến Kinh thành cho Đại gia không?"

Xuân Nê trả lời ngay: "Là Nhị gia tự tay viết thư, vừa gửi đi một canh giờ trước."


Thanh Hoàn nghiêng đầu, nở nụ cười: "Trần Bình đã lan truyền tin tức ra ngoài chưa?"

"Tiểu thư yên tâm, chỉ cần ngày mai trời vừa sáng thì chắc chắn ngay cả một người khuân vác thuê cũng sẽ biết rõ chuyện Cố phủ bán con cầu vinh."

Thanh Hoàn vuốt gọn những sợi tóc rủ bên tai mình, cười nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi, mau rót cho ta chén trà, ta khát muốn chết rồi đây."

Xuân Nê nhanh tay bưng ấm trà, rót đầy một chén trà ấm, sau đó đưa đến bên miệng tiểu thư: "Tiểu thư tắm một cái đi, cô dầm mưa vậy, cẩn thận bị cảm lạnh."

Thanh Hoàn ngâm mình trong thùng tắm, xõa tóc, dựa đầu trên thành thùng.

Nguyệt nương đổ từng gáo nước gội đầu cho cô, khẽ nói: "Tiểu thư, nô tì không hiểu, chỉ dựa vào chuyện ngày hôm nay, thật sự sẽ làm cho Cố phủ sụp đổ được sao?"

Khuôn mặt tươi cười của Thanh Hoàn dần trở nên lạnh lẽo, trong đôi mắt lóe lên sự chế chạo.

"Nguyệt nương, kế hoạch ngày hôm nay cho dù không khiến Cố phủ sụp đổ thì ngày sau cũng sẽ phải rơi xuống vực sâu vạn trượng."

"Tiểu thư, là thật sao?" Nguyệt nương không tin hỏi lại.

Nét mặt Thanh Hoàn khẳng định: "Thật hơn cả vàng!"

Kể từ khi Hiền vương phụng chỉ đến Giang Nam, rồi Quận chúa muốn dùng cô như một con cờ để tặng cho người khác thì trong lòng cô đã bắt đầu tính toán rồi.

Nguyệt nương vẫn còn hoang mang: "Nô tì vẫn chưa hiểu?"

Thanh Hoàn hơi nhướng mày: "Năm năm trước, Cố phủ vốn là môn hạ của Thái tử. Nhưng rồi phe Thái tử vừa ngã, bọn họ đã bán rẻ ân sư, dồn ép di mẫu đến con đường chết, cưới Quận chúa vào phủ để đeo bám Thụy vương. Năm năm nay, Cố phủ là người của ai?"

"Đương nhiên là người của Thụy vương, kẻ ngốc cũng biết điều này."

"Người của Thụy vương, vậy mà lại len lút đem đích nữ của nhị phòng tặng cho Hiền vương. Nếu chuyện này bị phanh phui, người đời sẽ có cái nhìn như thế nào?"

Nguyệt nương ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: "Người đời chỉ nói một câu, người của Cố phủ gió chiều nào xuôi chiều nấy."

"Nói hay lắm. Gió thổi chiều nào thì Cố phủ sẽ nghiêng về chiều đó, vậy nếu như Thụy vương không đổ thì sao?"

"Thụy vương không đổ?"

Nguyệt nương vắt óc suy nghĩ, đột nhiên vỡ lẽ ra, lập tức đáp: "Tiểu thư, nô tì hiểu rồi, nếu như Thụy vương không đổ thì Cố phủ sẽ làm mếch lòng Thụy vương vì việc đã làm."

"Nguyệt nương thông minh. Cố phủ đã là con chó thích cắn người thì Thụy vương há có thể không phòng bị. Hoặc là một đao chém chết con chó đó, hoặc là vứt đi không dùng đến. Đây là điều thứ nhất."

"Lẽ nào còn có thứ hai sao." Nguyệt nương ngạc nhiên hỏi.

"Đương nhiên có thứ hai. Hiền vương đến Giang Nam để điều tra án, án còn chưa điều tra ra thì xém chút nữa đã bị kẻ điên của Cố phủ làm cho bị thương. Hắn sẽ tính món nợ này lên đầu ai đây?"


"Đương nhiên là Cố phủ!"

Nụ cười trên khuôn mặt Cố Thanh Hoàn càng rõ ràng hơn: "Cố phủ muốn một chân đạp hai thuyền, ai ngờ chân quá ngắn, không đứng vững được nên ngã nhào xuống sông. Vừa đắc tội chủ cũ lại vừa bị chủ mới ghi hận. Người nói những ngày tháng sau này, Cố phủ có thể yên ổn hay không?"

Nguyệt nương nói với vẻ căm phẫn: "Tốt nhất là khiến bọn chúng khó khăn mà chết luôn."

Thanh Hoàn lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói: "Nếu bây giờ ta cắt đứt đường tiền tài của Cố phủ thì sao?"

Nguyệt nương giật mình hoảng sợ: "Tiểu thư…"

Thanh Hoàn nghiêng mặt qua, nhìn Nguyệt nương trong chốc lát, khẽ gật đầu: "Nếu ta không tính lầm thì vết thương trên cổ của Hiền vương bây giờ đang vừa ngứa vừa đau. Có Triệu Cảnh Diễm ở bên cạnh thì cái tên Kim thần y sẽ được truyền đến tai Hiền vương nhanh thôi."

"Vậy tiểu thư định để Hiền vương làm gì?"

"Quan Giám sát ngành dệt Tô Hàng là chức quan béo bở nhất ở Giang Nam. Năm năm nay, Cố phủ đều sống dựa vào tiền tham ô hối lộ có được từ chức quan này của phụ thân."

"Tiểu thư muốn động vào chức quan của Nhị gia?"

Khóe miệng Thanh Hoàn khẽ nhếch lên, "Năm năm rồi, chức quan của phụ thân cũng đến lúc nên thay đổi. Chức quan béo bở bị người ta cướp đi, cùng lắm cũng chỉ lạnh nhạt với Trương di nương mấy tháng, trước hết phải dỗ dành được Quận chúa đã. Người Quận chúa có thể cầu cứu chỉ có Tề vương gia, mà bà ta một lòng muốn trở về Kinh thành, như vậy thì... ngày chúng ta trở lại Kinh thành không còn xa rồi."

Nguyệt nương ngồi bệt dưới đất, gương mặt bàng hoàng, ánh mắt nhìn thẳng vào tiểu thư.

Mẹ ơi, từng bước từng bước của kế hoạch này, tiểu thư người... người... tại sao lại trở nên thông minh như vậy.

Thanh Hoàn không nhìn bà bởi cô hiểu rõ điều mà Nguyệt nương đang nghĩ.

Cái gọi là thông minh chẳng qua là nghĩ nhiều hơn người khác mà thôi. Bên ngoài trông có vẻ nhẹ nhàng, dễ dàng, thật ra là giống như đang đi trên đầu dao mũi kiếm. Mỗi một bước đều phải suy đi ngẫm lại trăm nghìn lần, phải cẩn thận như đi trên tảng băng mỏng.



Mệt không?

Thật sự rất mệt mỏi, nhưng mà, thoải mái chỉ dành cho người chết mà thôi.

Chỉ có người từng chết một lần như cô mới hiểu được, thật ra được mệt lại là một điều hạnh phúc. Di mẫu, biểu muội, hai người sẽ không phải đợi lâu nữa đâu.



Cố Nghiễn Khải ngồi ngẩn người trên giường, khuôn mặt ông ta xám xịt.

Một giờ trước, đột nhiên Hiền vương phái người đưa Lục tiểu thư trở lại, sắc mặt tùy tùng của vương gia lạnh lẽo, hắn nói một câu làm cho ông ta hồn bay phách tán:

"Cố phủ dám tặng một kẻ điên cho vương gia, vương gia nói người sẽ nhớ suốt đời."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận