Thịnh Thế Kiều Y

"Lão đại, huynh rút lui trước, ta bảo vệ huynh." Tiểu Khang vội nói.

Thịnh Phương nấp sau một cây đại thụ, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: "Đừng nói như vậy, chuyện vẫn chưa tới mức ấy. Trong quân ắt sẽ có người tới cứu chúng ta."

Tiểu Khang đang định nói thêm, bỗng đồng tử co lại, trong rừng có bóng người, những cái bóng đó đang dần vây họ lại, gã giật thót.

"Lão đại, có người bao vây chúng ta. Huynh mau rút đi, không còn thời gian nữa rồi."

Vừa dứt lời, Tiểu Khang thay đổi sắc mặt, đưa mắt ra hiệu với vài huynh đệ đằng sau, định dẫn dụ địch đi.

Thịnh Phương kéo gã lại, quát khẽ: "Không được làm càn, sao ta có thể bỏ lại các huynh đệ mà đi. Kế sách hiện giờ chỉ có quyết chiến đến cùng, ai cũng không trốn được."

"Lão đại... đại ca!" Tiểu Khang sốt ruột muốn chết, trên khuôn mặt ngăm đen là sự cương quyết.

Gã chính là người bị Giang Nam Hội giam lại. Vì gã, lão đại suýt chút nữa đã mất mạng. Bây giờ, gã thà đập nồi dìm thuyền cũng quyết không thể để lão đại gặp nguy hiểm.

Ánh mắt Thịnh Phương nghiêm nghị, hắn ta im lặng chốc lát rồi bảo: "Các huynh đệ, không cầu được cùng sống, chỉ mong được cùng chết với nhau. Cầm kiếm, chuẩn bị liều một phen!"

Các binh sĩ nghe được từ "liều" này thì hiểu ngay là tình thế đã rất nguy cấp. Bọn họ lập tức nắm chặt kiếm, chờ đợi hiệu lệnh.

Thịnh Phương vừa phất tay, ánh chớp lóe lên, bóng người của hắn ta đã phóng ra đầu tiên như một cơn gió.

Tiểu Khang phi thân theo, nghênh đón một kẻ địch, tay nâng lên, kiếm hạ xuống. Người ngựa hai bên cùng giao chiến, chỉ chốc lát sau, xác đã phơi khắp mặt đất.

Bên cạnh có cơn gió mạnh thổi qua, Thịnh Phương vội vã quay đầu, lại có một đám quân địch xông tới. Ánh mắt hắn ta sa sầm, mũi kiếm nhẹ nhàng xoẹt qua cổ đối thủ, lưỡi kiếm sắc bén cắt vào mạch máu, nhanh như tia chớp.

Đám người tấn công đợt đầu đã ngã xuống, phía Thịnh Phương có cơ hội tạm nghỉ một lát.

Thịnh Phương khẽ ra hiệu, lệnh cho tất cả binh sĩ ẩn nấp dưới tàng cây, đợi đợt tấn công thứ hai.

Nhưng chỉ trong thời gian mấy hơi thở, tiếng đao kiếm lại vang lên. Thịnh Phương và Tiểu Khang đưa mắt liếc nhau, ra tay nhanh nhẹn nghênh đòn.

Cũng không biết qua bao lâu, đám người vây đánh đã giảm hơn phân nửa, mà bên phía Thịnh Phương cũng chỉ còn lác đác mười mấy người.

Đôi mắt Thịnh Phương đỏ ngầu, hắn ta thở hổn hển, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, cố hết sức sống sót.

Trên cánh tay lại thêm một vết thương, đau đớn kịch liệt khiến thần kinh hắn ta càng căng thẳng hơn nữa. Dù võ công mười mấy người còn lại tốt hơn nữa cũng không chịu nổi quân địch luân phiên tấn công. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ cần thêm ba lượt tấn công nữa, bọn hắn nhất định sẽ chiến bại.

Trong lòng hắn ta có vô số sự nghi hoặc, vì sao Đột Quyết phải giăng một cái bẫy như vậy?

Phải chăng Đột Quyết và phe địch đã liên thủ với nhau?

Liệu trong quân có nhận được tin tức không, liệu có người đến chi viện không?

Đúng lúc này, Tiểu Khang lảo đảo lén sang đây, khẽ ho mấy tiếng: "Lão đại?"

Vừa nghe tiếng, Thịnh Phương biết ngay là Tiểu Khang đã bị thương không nhẹ. Hắn ta vẫn nhìn thẳng phía trước, miệng bảo: "Không được nói chuyện, để dành sức lực." Tiểu Khang nhìn sang, trong đôi mắt trẻ trung mà sắc bén dần dâng lên sát khí.

Trong nháy mắt,  ánh kiếm rạch đôi bóng đêm, lại một đợt tấn công bắt đầu.

Cũng không biết đã qua bao lâu, Thịnh Phương cảm nhận rõ tâm trí mình có phần trì trệ, đôi tay rút kiếm càng lúc càng chậm.

Nếu cảm nhận hiện giờ của hắn ta là đúng, vậy trên người hắn ta ít nhất đã trúng ba nhát kiếm, tất cả đều đang nhỏ máu tí tách. Lẽ nào trời muốn diệt hắn ta?

Thịnh Phương hét lớn một tiếng, cao giọng quát: "Tiểu Khang, đánh giặc chưa thành người đã mất. Mười tám năm sau, gia lại là một hảo hán!"

"Lão đại, liều mạng!" Lúc này Tiểu Khang đã chém giết đỏ cả mắt. Chết thì chết, có thể chết cùng lão đại, thế thì trên đường hoàng tuyền cũng có người bầu bạn.

"Liều mạng!"

Vừa dứt lời, bên cạnh có luồng gió mạnh thổi qua, Thịnh Phương quay phắt lại, chợt thấy bên cạnh rừng cây có một người đàn ông tay cầm trường kiếm, đạp trăng mà đến, hệt như chiến thần từ trên trời giáng xuống.

Người nọ nâng tay, kiếm hạ xuống, đi đến đâu, càn khôn bị phá, máu chảy thành sông.

Thịnh Phương sững sờ, sao hắn lại đích thân đến đây!

Người đến chính là vị vương gia quần là áo lượt nổi tiếng trong Kinh thành, cũng là Trấn Tây Đại tướng quân hiện giờ!

Triệu Cảnh Diễm!

Chân trời dần bừng sáng, Thịnh Phương đỡ Triệu Cảnh Diễm đi ra từ giữa rừng thi thể.

Hai người đi đến một bãi cỏ rộng rãi, đôi chân lảo đảo rồi cùng ngã nhào xuống đất.

Triệu Cảnh Diễm thở phào một hơi, dứt khoát duỗi người nằm xuống, ngửa mặt lên trời.

"Vương gia?" Giọng điệu của A Ly để lộ vẻ nôn nóng.

Triệu Cảnh Diễm khoát tay: "Dọn dẹp chiến trường, nhất định phải tìm ra một tên địch còn sống cho ta."

Đám người Đột Quyết này dám động thủ trên đầu thái tuế, lại còn bày ra một cái bẫy lớn như vậy, xem ra hắn phải tìm cơ hội tâm sự chuyện trò với Trấn Bắc Đại tướng quân Vu Quy thôi.

"Vâng!" A Ly lo lắng, liếc nhìn Thịnh Phương cũng đang nằm ngửa ra rồi quay người rời đi.

Triệu Cảnh Diễm quay đầu sang nhìn gã đàn ông máu me đầy người bên cạnh mình rồi nhe răng cười.

Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa là... Nếu kẻ này xảy ra chuyện gì, chỉ e Cố Lục sẽ hận hắn cả đời mất.

Thịnh Phương nở nụ cười hiếm thấy, lại vì đụng trúng vết thương mà đau đến nhe răng.

Rốt cuộc hắn ta cũng nhặt lại cái mạng này rồi, thế nhưng đường đường là vương gia lại đích thân dẫn binh cứu viện hắn ta, thậm chí lúc nguy cấp ban nãy còn giúp hắn ta cản một kiếm.

Tâm tình Thịnh Phương vô cùng xao động, hắn ta mở miệng nói: "Đa tạ!"

"Không cần khách sáo!"

"Hóa ra vương gia biết võ công?" Thịnh Phương chùi vệt máu trên mặt, hơi nheo mắt lại.

Lần đầu gặp gỡ trên núi Vương Ngạn, người này được thị vệ cõng trên lưng, ánh mắt lười nhác, giọng điệu cũng đầy cao quý. Vẻ mặt đó, ngay cả cơn gió trên núi cũng trở nên lưu luyến như đang làm nền cho hắn.

Lúc gặp lại ở Thanh phủ, hắn phe phẩy quạt giấy, đạp trăng bước đến, trong đôi mắt đẹp là sự lạnh lẽo, ánh mắt nhìn hắn ta mang theo vẻ sắc bén, tựa như muốn nhìn xuyên thủng người hắn ta vậy.

Lúc gặp lại trong quân, hắn tà mị mà ngang ngạnh, thế nhưng trong mắt lại ẩn chứa một sự phức tạp khôn kể, khí thế của kẻ bề trên khiến người khác không rét mà run.

Ở trong quân nửa năm, hắn ta lặng lẽ quan sát, không ngờ lại phát hiện ra, người này không phải kẻ thiện lương gì, mà chính là một con sói đội lốt cừu. Hắn có dã tâm, cũng không hề thiếu bản lĩnh, lại thêm sự tàn nhẫn và sự thông tuệ của một kẻ bề trên, khó trách Cố Thanh Hoàn xem trọng hắn.

Nhưng điều khiến Thịnh Phương hoàn toàn không ngờ đến là người này còn có võ công tuyệt đỉnh, không thua kém gì hắn ta.

Triệu Cảnh Diễm cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Thịnh Phương, bèn mỉm cười, đầy thâm ý hỏi: "Chỉ cho ngươi giấu giếm, chẳng lẽ không cho ta giấu giếm?"

Thịnh Phương rùng mình, ho khan mấy tiếng, máu tanh trào lên cuống họng: "Vương gia nói đùa."

Triệu Cảnh Diễm thấy hơi thở của Thịnh Phương yếu ớt, bỗng sinh ra cảm giác anh hùng thương tiếc anh hùng: "Ngươi sao rồi?"

"Vẫn còn một cái mạng!"

Triệu Cảnh Diễm cười sang sảng: "Đã vậy ta cũng có thể ăn nói lại được với cô ấy rồi!"

Thịnh Phương hiểu rõ cô ấy là ai. Nói vậy, vương gia đích thân đến cứu hắn ta, e là cũng bởi vì cô.

Trước mắt như thấp thoáng bóng dáng của cô, mưa bụi phủ xuống, một thân áo trắng, dáng người mảnh mai, mắt phượng khẽ rủ, vẻ mặt lạnh nhạt như nước mùa Thu, mùi thuốc trên người thoảng trong làn gió mát.

Trong mắt Thịnh Phương cuộn trào cảm xúc, hắn ta nói: "Vương gia không nên mạo hiểm vì ta. Lỡ như, hậu quả khó mà lường được!"

Triệu Cảnh Diễm cười nói: "Bản vương che giấu quá lâu rồi, cũng đến lúc để lợi kiếm rời vỏ. Lại nói, ngươi là người của ta, sao ta để ngươi chết được!"

Hắn vào quân hơn nửa năm, mặc dù đã khiến chư tướng thần phục, nhưng đó chỉ là vì bản thân hắn có địa vị cao, chức trọng, trong tay có quyền lực. Hơn phân nửa người trong quân trong lòng vẫn không phục.

Muốn khiến những người này chân chính phục tùng hắn, để hắn sử dụng, trừ chuyện lôi kéo như trước đây ra, còn có một chuyện cực kì quan trọng, đó chính là lập uy.

Không lập được uy, vậy nói gì cũng vô dụng.

Thịnh Phương nhìn hắn, bỗng cảm thấy những vết thương này, đáng giá!

Cố Thanh Hoàn đoán không sai, sẽ có một ngày hắn có thể thanh trừ cái ác, cái biến dị và ích kỷ, khiến thiên hạ thái bình, quốc gia phồn vinh.

"Cát vàng chôn xương, Hồ Dũng không dám oán trách, chỉ là chuyện hôm nay quá kì lạ, xin vương gia điều tra kĩ lưỡng."

Triệu Cảnh Diễm cũng đang muốn nghe Thịnh Phương nói chuyện này, thế là tiếp lời: "Kỳ quặc ở điểm nào?"

Thịnh Phương suy nghĩ rồi đáp: "Có ba điểm kỳ quặc." 

"Nói từng cái xem!"

"Điểm thứ nhất, vì sao đám người Đột Quyết này đóng giả thành quân địch, mục đích của bọn họ là gì?"

Triệu Cảnh Diễm trầm tư, hồi lâu sau hắn mới hỏi tiếp: "Điểm thứ hai thì sao?"

"Điểm thứ hai là, những kẻ tấn công này đều võ công bất phàm, tài bắn cung rất tốt, hẳn là tinh binh của Đột Quyết. Dùng tinh binh như vậy để dụ giết một đội ngũ nhỏ của Trấn Tây quân, chẳng lẽ không đáng tiếc sao."

"Điểm thứ ba?"

"Thứ ba là ý nghĩa của việc dẫn dụ rồi giết nằm ở chỗ nào? Người Đột Quyết không sợ chúng ta trả thù sao?"

"Ý nghĩa ở chỗ nào?" Triệu Cảnh Diễm lẩm bẩm, mày nhíu chặt.

Đúng lúc này, A Ly đi tới, nói nhỏ: "Vương gia, hai nghìn một trăm sáu mươi hai người, không một người sống sót."

Triệu Cảnh Diễm kinh ngạc ngồi bật dậy, nhưng lại cảm thấy lồng ngực đau nhức. Hắn vội ôm ngực hỏi: "Không phải bắt sống được mấy kẻ sao?"

"Dùng thuốc độc tự sát!"

Lần này, ngay cả Thịnh Phương vẫn luôn bình tĩnh cũng phải thay đổi sắc mặt.

Triệu Cảnh Diễm tung người đứng dậy, sắc mặt thay đổi liên tục rồi bảo: "Nơi này không thể ở lâu, về quân doanh rồi bàn tiếp!"

"Vâng, vương gia!"

"A Ly, ngươi cõng Hồ Dũng!"

"Không cần!" Thịnh Phương dùng dằng đứng lên, khó nhọc bước hai bước: "Ta tự đi được!"

Về tới doanh trại, tất cả tướng lĩnh trong quân doanh đều đứng chờ, tả hữu tướng quân, tả hữu phó tướng, tả hữu đô thống... đều đứng sẵn.

Thấy Thọ vương trở về, vẻ mặt bọn họ trở nên vui mừng. Nhìn gã đàn ông tựa như chiến thần kia, bọn họ đồng thanh hô: "Đại tướng quân!"

Những người này đều từng bò qua hàng đống xác chết, trúng mai phục, đổ máu phòng thủ, chờ đợi viện quân.

Viện quân đến hay không, tới sớm hay muộn đều phụ thuộc vào Đại tướng quân bày binh bố trận.

Vì vậy, sống chết có số!

Mà lần này, đích thân Đại tướng quân dẫn binh đi cứu viện, tự mình xông pha nguy hiểm, chỉ riêng phần nghĩa khí này cũng đã khiến lòng người ấm nồng.

Triệu Cảnh Diễm không còn dáng vẻ cười cợt ngày xưa, lạnh lùng nói: "Lương thảo vừa đến, bản vương chia thành từng nhóm để giấu, quân địch lại nghe được tin tức mà hành động, chư vị ái tướng có cao kiến gì về chuyện này?"

Mọi người đều nghẹn họng, đưa mặt nhìn nhau, xem ra trong Trấn Tây quân này đã có kẻ phản bội.

Ánh mắt Triệu Cảnh Diễm đảo qua một vòng, hắn hỏi: "Hôm nay chỉ là lương thảo, sau này hai quân đối chọi nhau, hậu quả sẽ như thế nào?"

Mọi người rùng mình, Tả tướng quân Trần Bân bước lên thưa: "Đại tướng quân, xem ra trong quân cần phải chỉnh đốn lại."

"Hừ!"

Triệu Cảnh Diễm cười gằn: "Bản vương thấy kẻ cần chỉnh đốn lại nhất là đám cầm quân các ngươi!"

Mọi người nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc.

Triệu Cảnh Diễm cười khẩy, từ tốn đứng dậy, bước từng bước đến trước mặt chư tướng: "Trong Trấn Tây quân này, ai không cha mẹ, vợ con? Ai không bỏ lại nhà cửa, sự nghiệp, ai không đứt tay, gãy chân, đầu rơi chảy máu? Tất cả đều là vì cái gì?"

Hữu tướng quân Hứa Cương ngẩng đầu, ưỡn ngực đáp: "Vì bảo vệ quốc gia! Vì bách tính Đại Chu!"

Thịnh Phương đang ngồi một bên cho quân y trị thương bỗng lên tiếng: "Vì kiến công lập nghiệp, để vợ con được hưởng đặc quyền, để hậu thế được hưởng ân huệ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui