Hai người nhìn nhau rất lâu, Thịnh Phương giang rộng hai tay, ôm chặt cô gái vào lòng, trầm giọng gọi: "Muội muội!"
Âm thanh khàn khàn khiến Cố Thanh Hoàn cảm thấy ấm lòng, nước mắt kìm nén bấy lâu cũng rơi xuống, cô đưa hai tay ôm lấy ca ca của mình.
Trong chốc lát, căn phòng im lặng như tờ.
Rất lâu sau, Cố Thanh Hoàn ngồi dậy, giận dữ bảo: "Huynh muốn dọa chết ta sao?"
Trong mắt Thịnh Phương ánh lên nỗi đau xót, hắn ta gượng cười đáp: "Không dám".
Điệu cười đó nhìn rất chướng mắt, ánh mắt Cố Thanh Hoàn trùng xuống, sau đó đột nhiên lớn tiếng: "Cởi đồ!"
"Muội… Làm sao muội biết?" Thịnh Phương cười khổ.
"Ta là đại phu." Chỉ cần nhìn mặt thì ta biết ngay là trên người huynh có vết thương.
Vừa nói dứt câu, Cố Thanh Hoàn liền quay người rời đi. Một lúc sau, khi cô quay lại, Thịnh Phương đã cởi đồ nằm xuống.
Trên ngực trái, bụng phải, bắp chân toàn là vết chém sâu hoắm, dài chừng mười đến mười lăm phân, vì vết thương cũng lâu rồi nên máu đã đông lại. Ngoài ra còn có các vết thương nhỏ khác, nhiều không đếm xuể.
Cũng may là những vết thương này đều ở ngoài da, không nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Thanh Hoàn bắt mạch, cẩn thận xử lý tất cả những vết thương, dù là vết thương nhỏ nhất cũng không bỏ qua.
Thịnh Phương để yên cho cô làm, trong mắt tràn đầy ý cười.
Một năm không gặp, cô đã cao hơn rồi, nét quyến rũ nơi khóe mắt cũng càng rõ ràng hơn, từ lâu đã không còn sự lạnh lùng như lần đầu gặp mặt.
Trong một năm nay, cô vào cung làm nữ y, đánh sập Cố gia, báo thù cho Nhị nãi nãi. Ngoài ra, cô còn kéo cả phủ Tề vương, Thụy vương, Hoàng hậu xuống đài, giúp Tiền gia rửa sạch tội danh hành thích Hoàng thượng.
Mỗi một chuyện đều được truyền đến tai hắn ta, khiến hắn ta cảm thấy kinh sợ nhiều hơn là vui mừng.
Những việc mà đàn ông trên thế gian này không làm được, cô đều đã từ từ làm được, trong đó có bao nhiêu sự tính toán và kế hoạch, hắn ta thật sự không dám nghĩ đến.
Đời này có một người em gái như vậy, Thịnh Phương cảm thấy cực kỳ tự hào.
Chính trong lúc này, bụng hắn ta bỗng nhiên phát ra mấy tiếng "ọt ọt". Cố Thanh Hoàn cười hỏi: "Đói bụng rồi sao?"
"Đã bốn ngày chưa có gì vào bụng, ta chỉ ăn sống mấy con rắn."
Cố Thanh Hoàn nghiến chặt răng. Cô quay mặt đi, giấu nước mắt dưới đáy mắt, hỏi: "Mùi vị của rắn thế nào?"
Thịnh Phương nghiêm túc suy nghĩ một lát rồi đáp: "Có thể lấp đầy bụng."
Cố Thanh Hoàn cười trong nước mắt: "Ta gọi người mang thức ăn tới."
"Vương gia sao rồi?"
Tiếng nói từ phía sau vọng đến, Cố Thanh Hoàn dừng chân.
"Không chết được."
Một lúc sau, Trần Bình bưng một khay đồ ăn bước vào, trong đó có một bát cháo trắng và mấy cái bánh bao.
"Hồ gia, ăn đi cho nóng."
Thịnh Phương nhíu mày, không thèm đụng đến.
Cố Thanh Hoàn tức cười bảo: "Ca không biết rồi, người chưa ăn uống một thời gian thì không được ăn mặn. Bữa này huynh ăn thanh đạm trước, sau đó ta sẽ cho huynh ăn thịt."
Lúc này Thịnh Phương mới cầm bát lên, ậm ờ bảo: "Bữa sau nhất định phải ăn thịt."
Thấy hắn ta ăn ngấu nghiến như hổ đói, Cố Thanh Hoàn bước ra sau, cầm lược lên rồi chải tóc hắn ta lại cho thẳng, sau đó búi gọn lên đỉnh đầu.
Thế là chải xong.
Sau khi chén xong năm bát cháo, sáu cái bánh bao, Thịnh Phương vẫn cảm thấy bụng mình trống rỗng.
"Ca ca nên ăn ít uống nhiều, tránh làm tổn thương dạ dày."
Thịnh Phương lau miệng đáp: "Nghe muội hết."
Cố Thanh Hoàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào hắn ta rồi bảo: "Huynh hãy kể hết mọi chuyện cho ta nghe."
Thịnh Phương cụp mắt, một hình bóng hiện lên trong mắt hắn ta, giọng nói khàn khàn từ từ cất lên.
Cố Thanh Hoàn càng nghe càng cảm thấy kinh sợ, hai tay siết chặt, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, không hề cảm thấy đau đớn.
Đúng là thập tử nhất sinh.
Khi nghe đến đoạn các anh em đi theo không một ai sống sót trở về, Cố Thanh Hoàn đứng bật dậy, đi về phía cửa sổ, lặng lẽ rơi nước mắt.
Những người đó đi theo huynh ấy chạy ra khỏi Giang Nam, cùng làm đạo tặc ở núi Vương Ngạn rồi lại cùng nhau nhập ngũ, đủ thấy tình huynh đệ bền chặt đến nhường nào.
Bọn họ chết giống như chặt đứt một cánh tay của Thịnh Phương, đến cô cũng cảm thấy đau lòng thay cho hắn ta.
"Ca, nếu không phải ta khăng khăng bắt ca nhập ngũ…"
"Muội muội!"
Một bàn tay đặt lên vai cô, tiếng nói của Thịnh Phương như từ phương xa vọng đến: "Muội đừng tự trách mình, cũng không thể tự trách mình. Báo thù cho bọn họ, tìm ra kẻ đứng phía sau, đó chính là cách tốt nhất để an ủi vong linh bọn họ."
Cố Thanh Hoàn quay đầu lại, sau khi bị nước mắt rửa sạch thì đôi mắt lại càng đen hơn: "Là ta nợ bọn họ."
"Là chúng ta nợ bọn họ." Thịnh Phương lặp lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Thanh Hoàn lộ rõ sự kiên định: "Ca ca yên tâm, thù này sớm muộn gì chúng ta cũng đòi được!"
"Tiểu thư, cơ thể của vương gia nóng lắm, Thất gia hỏi phải làm thế nào?" Tiếng của Trần Bình từ bên ngoài vọng vào.
Ánh mắt Thanh Hoàn trầm xuống, sắc mặt bỗng chốc tối sầm lại.
Triệu Cảnh Diễm cảm thấy có một bàn tay lạnh lẽo đang lướt trên cơ thể của mình. Mỗi một chỗ nó chạm vào lại nhanh chóng bốc cháy, thiêu đốt cơ thể hắn.
Một bên nóng, một bên lạnh, nóng lạnh kết hợp khiến hắn cảm thấy khổ không thể tả.
Trong lúc mơ mơ màng màng, một giọng nói nhẹ nhàng êm dịu cất lên bên tai, giống như cỏ non gặp mưa xuân, có thể dễ dàng làm yên lòng người.
Giọng nói này êm tai quá, là cô phải không?
Ban đêm, tĩnh lặng như tờ.
Giờ Tuất ba khắc.
Lông mi của Triệu Cảnh Diễm rung rung, một lúc lâu sau, khó khăn lắm hắn mới mở được mắt ra.
Ánh đèn tù mù khiến hắn có cảm giác không biết mình đang ở đâu. Trên góc bàn bên cạnh, có một cô gái đang gục đầu ngồi, hình như là đã ngủ rồi.
"Cố…"
Hắn đang định mở miệng gọi tên, người đó đã mở bừng mắt ra. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một đôi bàn tay mềm mại đã nắm lấy cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn.
"Tỉnh rồi?"
Âm thanh quen thuộc giống hệt như trong giấc mộng, Triệu Cảnh Diễm thầm thở dài. Hắn ngẩng đầu lên, khuôn mặt lo lắng của cô gái dần hiện ra. Mắt đen, lông mày thanh tú, đôi môi anh đào.
Cuối cùng…
Cũng gặp được rồi!
Hắn nhếch khóe miệng, nhẹ nhàng trở tay nắm lấy tay cô, mạnh mẽ tách năm ngón tay ra, nắm chặt không buông.
Cố Thanh Hoàn không ngờ rằng sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên mà tên này làm lại là chuyện này. Cô giận đến nỗi muốn hất tay hắn ra, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại không làm thế, chỉ khẽ quát: "Buông ra."
Triệu Cảnh Diễm cười yếu ớt, điệu cười vẫn mang phong cách quần là áo lượt như thường thấy, thế nhưng tay hắn lại càng nắm chặt hơn.
"Không buông."
Mười ngón tay dài của hắn quấn chặt lấy tay cô, rất ấm, rất nóng, Cố Thanh Hoàn cảm thấy giống như bị bỏng: "Huynh… buông ra."
"Không buông!" Tuy giọng nói yếu ớt, thế nhưng Triệu Cảnh Diễm lại dùng hết sức lực giơ tay cô lên, áp vào má mình.
"Triệu Cảnh Diễm."
Giọng nói của Cố Thanh Hoàn như đang kìm nén sự tức giận.
Cái tên háo sắc này, vừa mới tỉnh dậy đã trêu cô rồi.
Triệu Cảnh Diễm vờ như không nghe thấy gì hết, chỉ giương mắt nhìn cô. Sự lúng túng, ngại ngùng trên mặt càng khiến cho cô trở nên mê hoặc lòng người.
"Hoàn Hoàn đừng nhúc nhích, để cho ta dựa vào một lúc."
Cho ta dựa vào một lúc. Cố Thanh Hoàn, trong hang động tối tăm không có ánh mặt trời, nàng có biết ta đã sợ hãi đến mức nào không. Ta không sợ chết, mà ta chỉ sợ từ nay ta và nàng sẽ vĩnh viễn xa nhau, không thể gặp lại.
Nỗi sợ này còn mãnh liệt hơn nỗi sợ hãi khi đối mặt với muôn nghìn binh mã, nó từ từ tràn vào khắp lục phủ ngũ tạng trong cơ thể ta.
Thậm chí ta còn cầu xin ông trời, ta không cần cái gì mà bá nghiệp thiên cổ, đế vương thống trị nữa.
Trước đây, ta chơi bời giữa thế gian, du ngoạn trốn phong trần, mưu tính trong dục vọng quyền lực, ngươi lừa ta gạt chốn cung đình, chưa từng nghĩ đến chuyện mình lại gần cái chết đến vậy.
Mà giờ đây, cuối cùng ta cũng hiểu ra rằng, sớm muộn gì ta cũng phải rời khỏi thế gian này. Mà khi rời đi, ta chỉ mong quãng đời còn lại không có gì phải hối tiếc.
Cố Thanh Hoàn, nếu như ta sống sót, kiếp này quyết sẽ nắm tay nàng đi hết cuộc đời.
Cố Thanh Hoàn cảm nhận được sự thống khổ của hắn, tim đập nhanh hơn. Cô lặng lẽ cúi đầu.
Đột nhiên, mu bàn tay nóng lên, Cố Thanh Hoàn vội ngẩng đầu, nhìn chàng thanh niên trên giường với vẻ không thể tin được.
Cũng đúng, đường đường là hoàng tử, dưới một người trên vạn người, lại bị người ta hạ độc, truy sát, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, sống còn không bằng một tên ăn mày, làm sao mà không đau lòng rơi nước mắt cho được.
Dần dần, cô đưa tay ra, khẽ cất tiếng an ủi: "Đình Lâm, đừng đau buồn quá, món nợ này, chúng ta…"
"Cố Thanh Hoàn."
Triệu Cảnh Diễm đột nhiên kêu lên, giọng nói kèm theo hơi thở bất ổn: "Ta như vậy không phải vì những điều đó."
"Thế là vì cái gì."
"Đừng hỏi." Triệu Cảnh Diễm không động đậy, cứ thế dán mặt vào bàn tay nhỏ bé của cô, mặc cho nước mắt chảy dài.
Cố Thanh Hoàn thật sự không nhúc nhích.
Hắn hốc hác, tiều tụy, giống như anh hùng thất thế, trở nên già yếu, dáng vẻ oai phong, đường hoàng năm xưa không còn nữa, phảng phất như đã trải qua trăm ngàn kiếp nạn.
Không biết đã bao lâu, hắn ngước mắt lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô, vô cùng sáng rõ.
"Từ nhỏ ta đã cùng Hoằng Văn thầm theo Tam gia của Thịnh gia học võ, những buổi huấn luyện tàn khốc đến mấy ta cũng trải qua cả rồi." Hắn nhắc đến chuyện này bằng giọng nói rất bâng quơ, bình tĩnh, nhưng đối với Cố Thanh Hoàn lại giống như sét đánh ngang tai.
Trong số những người con trai của Thịnh gia, người có giỏi võ công nhất không phải là Đại bá, cũng không phải là cha cô Thịnh Cửu, mà là Tam bá phụ. Hóa ra bọn họ là đệ tử bí mật của Tam bá phụ.
Trái tim Cố Thanh Hoàn đau đớn, suy nghĩ miên man. Cô không thể nhớ nổi dáng vẻ của Tam bá phụ, chỉ biết rằng ông ấy rất thích dùng bộ râu của mình cạ vào khuôn mặt của cô, vừa cạ vừa cười ha ha.
"Luyện tập mệt mỏi quá, ta bèn hỏi sư phụ, có chăng cũng chỉ là rèn luyện cơ thể, cần gì phải chăm chỉ như thế. Hơn nữa ta là một hoàng tử, ra ngoài đều có thị vệ đi cùng, có thể tự bảo vệ mình là được rồi."
Đôi mắt của Triệu Cảnh Diễm chợt sáng lên: "Nhưng sư phụ lại nói, đao kiếm không có mắt, trên chiến trường kẻ địch xông lên giết chóc, hôm nay luyện tập nhiều hơn một chút chính là thêm đường sống ngày sau. Khi đó, ta không tin, nhưng bây giờ thì ta tin rồi."
Trong lòng Cố Thanh Hoàn chua chát, cô không biết nên đáp lại như thế nào.
"Đỡ ta dậy!"
Cố Thanh Hoàn đưa tay ra, chạm vào phần cơ bắp cứng cỏi và mạnh mẽ trên da thịt hắn, lúc này mới phát hiện cả người hắn vẫn đang trần trụi.
Trái tim Cố Thanh Hoàn bất giác rung động, không còn sự bình tĩnh khi châm cứu nữa.
Triệu Cảnh Diễm đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, chưa từng nhận ra phần trên của cơ thể mình đang trần trụi. Hắn chăm chú nhìn cô, yếu ớt nói: "Cố Thanh Hoàn, nàng có biết vì sao ta lại tin rồi không?"
Sao có thể không biết cho được, thế nhưng cô lại không đáp.
Những ám vệ như Thanh Phong, Nhạn Lạc đã theo hắn nhiều năm, lần này đều bị giết sạch. Hắn tổn thất nặng nề như thế, sao có thể không tự trách mình cho được. Có những lời phải nói hết ra mới là giải thoát.
"Ta tự cho rằng mình có võ công cao cường, hiếm có đối thủ, nhưng nào ngờ… ở trước mặt kẻ địch, ta chỉ có thể giương mắt đứng nhìn tướng sĩ của mình lần lượt gục xuống. Lúc đó ta mới hiểu ra rằng, lời của sư phụ là thật."
Đương nhiên là thật.
Trước kia Tam bá phụ cũng từng tòng quân, biết rõ sự tàn khốc khi đối diện với kẻ địch. Cho nên người của Thịnh gia, dù là ngày lạnh nhất hay ngày nóng nhất đều chăm chỉ tập luyện, không nghỉ ngày nào.
Không thành tài, không tòng quân.
"Anh hùng thiên hạ, ai lại có thể địch lại ai. Bọn họ gia nhập ám vệ, hành quân đánh trận, sớm đã không đặt nặng việc sống chết. Việc này, huynh không cần tự trách mình, cũng không nên tự trách mình."
Nói xong những lời này, Cố Thanh Hoàn nở nụ cười tự giễu. Vốn dĩ câu nói này là ca ca dùng để khuyên cô, kết quả cô lại dùng nó để khuyên người khác.
Kẻ nào có thể xem nhẹ việc sống chết? Triệu Cảnh Diễm cười khổ: "Bọn họ cũng đều do cha mẹ sinh ra, cha mẹ nuôi dưỡng."
Lời này vừa nói ra, Cố Thanh Hoàn liền trầm mặc.