Thịnh Thế Kiều Y

"Chính là vào lúc này."

Cố Thanh Hoàn nhanh chóng quyết định, trong lời nói là sự chắc chắn không thể nghi ngờ. Cô đổi đề tài: "Trần Bình, thư phòng của ta bị trộm, ngươi biết phải làm sao rồi chứ?"

Sắc mặt của Trần Bình nặng nề: "Tiểu thư yên tâm, nếu có nội gián, Trần Bình nhất định sẽ lôi hắn ra, cho tiểu thư một câu trả lời thỏa đáng."

"Tốt lắm."

Cố Thanh Hoàn gật đầu bảo: "Phúc bá, ông đi với ta một chuyến."

"Vâng, tiểu thư!"

Thế nhưng Cố Thanh Hoàn vẫn đến chậm một bước.

Cô vừa bước vào phủ Thái tử, Triệu Cảnh Diễm đã bị gọi vào cung trước đó nửa chén trà nhỏ. Tin tức truyền đi nhanh như vậy, cô cảm thấy da đầu mình tê dại.

Một lúc sau, cô bình tĩnh lại: "Dẫn ta đến thư phòng của chủ tử nhà ngươi, ta đợi huynh ấy."

"Chuyện này…" Tổng quản phủ Thái tử nhìn người con gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt, cảm thấy rất khó xử.

Một nơi quan trọng như thư phòng, nếu không có sự cho phép của Thái tử, tuyệt đối không được cho người ngoài vào, dù sao trong đó cũng để rất nhiều thư từ quan trọng.

Chỉ là người con gái trước mặt này…

Trong giây lát, tổng quản nảy ra rất nhiều suy nghĩ. Trên mặt nở nụ cười, ông ta cung kính nói: "Nữ y, mời đi theo ta."

"Chờ đã." Một giọng nói dịu dàng từ xa vọng tới.

Yên Vu mặc bộ y phục màu đỏ, váy dài thướt tha, nhẹ nhàng bước đến.

Nghe nói Thái tử bị gọi vào cung một cách vội vàng, cô ta đã cảm thấy không yên tâm, muốn đến sân trước xem sao. Không ngờ từ xa đã trông thấy một cô gái xinh đẹp nói chuyện với tổng quản, cô ta cảm thấy hiếu kỳ liền đến xem thử.

Vừa trông thấy người đến, tổng quản vội vàng cười nói với Cố nữ y: "Nữ y, đây là Yên Trắc phi. Yên Trắc phi, đây là Cố nữ y."

Cố Thanh Hoàn ngẩng đầu lên, trong lòng chợt hẫng một nhịp, trong mắt là vẻ khó tin.

Không ngờ lại là cô ta – Thịnh Hoan!

Không phải cô ta đã chết rồi sao? Sao lại ở trong phủ Thái tử, lại còn làm Trắc phi của Thái tử nữa?

Cùng lúc đó, trong lòng Yên Vu cũng đập thình thịch.

Cô gái trước mặt da trắng như ngọc, đôi mày mỏng dài, khí chất cao nhã như bước ra từ trong tranh.

"Nữ y tìm Thái tử có chuyện gì?"

Cố Thanh Hoàn chần chừ một lát rồi đáp: "Có vài việc hệ trọng."

"Thật không đúng lúc, Thái tử không có trong phủ, mời nữ y về cho." Yên Vu híp mắt, kiêu ngạo nhìn người con gái trước mặt.

Nghe nói Cố nữ y này tính tình kiêu ngạo, lạnh lùng không ai bằng, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy, cũng vội vàng trèo lên Thái tử. Có thể thấy người con gái có kiêu ngạo lạnh lùng đến đâu cũng muốn có quyền lực và phú quý.

Cố Thanh Hoàn vẫn cư xử rất đúng mực, nói: "Ta có việc quan trọng, cần chờ Thái tử trở về để bàn bạc."

Yên Vu khẽ chau mày, giọng nói lạnh lùng: "Thái tử vào cung, không biết khi nào mới về phủ, nữ y nhất định phải chờ sao?"

"Phải chờ!"

Yên Vu cảm thấy không vui: "Tổng quản, dẫn người đến sảnh ngoài chờ." Tổng quản rất khó xử.

Sảnh ngoài là nơi khách khứa thông thường ngồi chờ, người khác có thể không biết thân phận của nữ y, nhưng ông ta cũng biết được ít nhiều. Nếu Thái tử trở về mà biết được chuyện này… e rằng sẽ cực kỳ tức giận.

"Yên Trắc phi, dù gì nữ y vẫn là con gái, sảnh ngoài đều là đàn ông, e là không tiện. Tiểu nhân dẫn cô ấy vào thư phòng của Thái tử ngồi chờ."

"Hỗn xược!"

Yên Vu đùng đùng nổi giận: "Nơi quan trọng như thư phòng, nếu đánh mất thứ gì quan trọng thì ngươi có gánh được tội không?"

"Việc này…"

Thanh Hoàn ngây người, khóe miệng khẽ nhếch lên cười: "Phúc bá, xem ra chúng ta đã lo chuyện bao đồng. Nếu đã như vậy, chúng ta về thôi."

"Tiểu thư?" Tiền Phúc không chắc chắn.

Cố Thanh Hoàn cười lạnh bảo: "Vốn dĩ việc này không cần chúng ta phải lo lắng, nếu bên cạnh Thái tử đã có nhiều người được việc như vậy, ắt sẽ có cách giải quyết. Chúng ta đi!"

Nói rồi, cô phẩy tay áo bỏ đi. Tiền Phúc liếc nhìn Yên Trắc phi, sau đó cũng rời đi.

Tổng quản thầm than không tốt, thế nhưng cũng không tiện giữ lại, chỉ có thể cun cút theo ra ngoài.

Yên Vu thấy dáng vẻ nhún nhường dễ bảo của tổng quản, ánh mắt lộ rõ sự nghi ngờ. Cô ta quay lại hỏi tỳ nữ phía sau: "Lời của Cố nữ y là có ý gì?"

"Nô tỳ không biết."

Trực giác mách bảo Yên Vu có gì đó không ổn. Nhìn theo bóng lưng của ba người đó, cô ta suy nghĩ một lát rồi bảo: "Đi, đi nghe ngóng xem vì sao Thái tử lại vào cung?"

"Vâng, thưa Yên Trắc phi."

Một lúc sau, tỳ nữ đi rồi quay lại: "Trắc phi, nô tỳ đã nghe ngóng được rồi."

"Nói mau!"

"Nguyên nhân là do trong buổi tiệc mừng thọ bảy mươi của lão tổ tông Tưởng phủ, Quận chúa Hoa Dương đem đến một bức tranh, là bức tranh của Thái tử vẽ cho Cố nữ y, trên đó còn đề một câu."

"Câu gì?"

"Trong biển người tìm nàng trăm ngàn lần không thấy, ngoảnh đầu vô thức, lại thấy nàng ở nơi hoa đăng lụi tàn."

Yên Vu giật mình, cắn môi.

Cố Thanh Hoàn lên xe, chỉ ngồi yên nhắm mắt lại, không thể nhìn ra được lúc này trong lòng cô đang vui hay buồn.

Trong đầu Tiền Phúc có vô số hoài nghi, thế nhưng ông không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể đưa mắt nhìn tiểu thư hết lần này đến lần khác.

"Phúc bá muốn hỏi gì?"

Thấy cô vẫn nhắm mắt, Tiền Phúc bèn cười gượng: "Tiểu thư quả là đi guốc trong bụng lão nô."

Cố Thanh Hoàn mở mắt, ánh mắt long lanh: "Ta còn đoán được Phúc bá muốn hỏi gì, chắc chắn là về Yên Trắc phi đó."

Tiền Phúc gật đầu thật mạnh: "Nếu lão nô không hoa mắt nhìn nhầm, thế thì Yên Trắc phi đó chính là con gái nuôi của Lục thị, Tam phu nhân Thịnh phủ, trước đây thường theo sau tiểu thư."

"Phúc bá quả là tinh mắt." Sắc mặt của Cố Thanh Hoàn có vẻ hờ hững: "Chỉ là vì sao cô ta vẫn còn sống, lại còn vào được phủ Thái tử thì ta cũng chẳng biết."

"Tiểu thư hỏi Thái tử là sẽ biết ngay thôi mà."

Cố Thanh Hoàn chỉ cười chứ không nói gì, sau đó lại nhắm mắt lại.

Xe ngựa đi đến đầu phố thì đã thấy Nguyệt nương đang đứng ngóng chờ, dừng xe hỏi ra mới biết là vợ chồng Cố Thanh Chỉ đang đợi trong phủ.

Cố Thanh Hoàn cười khổ. Nhị tỷ là con nuôi của Tam phu nhân, hôm nay là đại thọ của lão tổ tông, tỷ ấy nhất định sẽ đi, thế nên mới biết tin nhanh như vậy. Vừa vào đến sân, Cố Thanh Chỉ đã ra đón. Cô ấy nắm lấy tay Thanh Hoàn, vội vàng hỏi: "Lục muội, chuyện giữa muội và Thái tử có thật không?"

Xuyên qua cô ấy, Cố Thanh Hoàn nhìn về người đàn ông đứng phía sau, cười bảo: "Thật thì sao mà giả thì sao?"

"Cái này…"

Cố Thanh Chỉ cứng họng, lại thấy vẻ mặt Lục muội tràn đầy ý cười, nghi hoặc hỏi: "Lẽ nào bức tranh đó là giả? Ta biết ngay là Triệu Hoa Dương không có ý tốt mà."

"Bức tranh đó là thật."

"Cái gì?"

Cố Thanh Chỉ kinh hãi đến mức thay đổi sắc mặt. Nếu thế thì Lục muội và Thái tử…

Cố Thanh Hoàn gật đầu nói: "Muội và Thái tử cũng là thật."

Cố Thanh Chỉ choáng váng, loạng choạng muốn ngã.

Thanh Hoàn vẫn cười, chỉ là không biết nên an ủi thế nào.

Cố Thanh Chỉ đánh một cái lên người cô, tức giận nói: "Muội vẫn còn cười được sao."

"Chẳng lẽ lại khóc?" Thanh Hoàn bật lại một câu: "Nhị tỷ, muội không gây chuyện, nhưng chuyện vẫn tới, cũng không có gì phải sợ."

"Nhưng muội và Tưởng gia, Thất gia…"

Cố Thanh Hoàn nói nhỏ: "Lão tổ tông đã biết từ lâu."

"Cái gì?"

Lần này Cố Thanh Chỉ hoàn toàn choáng váng. Chuyện rốt cuộc là thế nào, sao cô ấy nghe mà chẳng hiểu gì cả.

Một cánh tay đặt lên vai Cố Thanh Chỉ. Lương Hi vỗ vai cô ấy, bảo: "Ta đã nói chuyện của Lục muội không cần nàng phải lo lắng đâu đâu."

Cố Thanh Chỉ sững sờ nhìn phu quân của mình, vẻ mặt vẫn đầy mờ mịt.

Lương Hi nhìn sang Thanh Hoàn, nghĩ ngợi rồi nói: "Có khó khăn gì cứ phái người đến nói một tiếng, mặc dù ta và Nhị tỷ của muội không giúp được gì nhiều, thế nhưng suy cho cùng vẫn là người một nhà."

Thanh Hoàn cười gượng, gật đầu nhưng cũng không nói thêm gì.

Thật ra cô cũng không biết phải nói thế nào, mọi chuyện đi đến bước này, giờ đi chất vấn căn nguyên cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Bây giờ điều mà cô lo lắng hơn cả là chuyến tiến cung lần này của Triệu Cảnh Diễm sẽ có kết cục như thế nào.

Lúc này, Triệu Cảnh Diễm đang quỳ trong điện, sắc mặt hơi bất an.

Vừa kết thúc buổi lâm triều, hắn còn chưa kịp thay triều phục thì đã bị gọi vào cung, vội vàng như vậy, không biết là vì chuyện gì.

Bảo Khánh đế liếc hắn một cái, sắc mặt càng nhìn càng khó coi: "Lý công công, kể cho nó nghe đầu đuôi câu chuyện."

Lý công công ho nhẹ một tiếng, sau đó kể ngọn ngành mọi chuyện về bức tranh.

Triệu Cảnh Diễm nghe xong, ánh mắt trở nên sắc lẹm. Thế nhưng hắn không giải thích gì cả, chỉ rũ mắt che giấu sự tức giận.

Trong lòng Lý công công thầm than một tiếng, nhưng ông ta cũng không dám nhiều lời. Trong chốc lát, đại điện im lặng không một tiếng động.

"Hoàng Thượng, Quý phi nương nương cầu kiến."

Triệu Cảnh Diễm cười lạnh trong lòng. Bên này hắn vừa xảy ra chuyện, bên Quý phi đã nắm được tin tức rồi, tai mắt nhanh thật.

Điều mà Triệu Cảnh Diễm có thể nghĩ đến, tất nhiên Bảo Khánh đế cũng biết rõ.

Ông ta khoát tay một cái, cười lạnh nói: "Bảo Quý phi hãy về trước, trẫm còn có việc ở đây."

Tiểu thái giám khó xử ngẩng đầu: "Quý phi nói, nếu Hoàng thượng không gặp, Quý phi sẽ quỳ ở đấy không về."

"Vậy cứ để nàng ta quỳ." Trông thấy Hoàng đế giận dữ, tiểu thái giám sợ đến nỗi chân tay mềm nhũn, co rúm người lại rồi lui ra ngoài.

Bảo Khánh đế nghiêm nghị hỏi: "Thái tử, con có lời gì để nói không?"

Triệu Cảnh Diễm cười lạnh đáp: "Bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ muốn nói một câu."

"Trẫm cho phép con nói."

"Bức tranh này là con vẽ cho cô ấy khi ở trên du thuyền vào Tết Nguyên tiêu, vốn là để làm kỷ niệm. Vì không thể để cho người khác biết nên cố ý cất trong thư phòng ở Thanh phủ. Tại sao lại rơi vào tay Triệu Hoa Dương được?" Triệu Cảnh Diễm nói trúng trọng điểm.

Hắn trả lời một cách thẳng thắn như vậy, trái lại khiến Bảo Khánh đế sững người một lúc mới căm tức bảo: "Trẫm đâu có hỏi con những điều này?"

Triệu Cảnh Diễm cười vô lại: "Phụ hoàng muốn hỏi về…"

"Khốn kiếp, hiểu mà còn giả vờ hồ đồ, con định giải quyết chuyện này thế nào?" Bảo Khánh đế đập bàn đứng lên.

Lời vừa nói ra, Triệu Cảnh Diễm thầm thở phào. Có thể chửi ầm lên thế này, chứng tỏ phụ hoàng vẫn đứng về phía hắn.

Vai Triệu Cảnh Diễm run lên, hắn giả vờ sợ hãi: "Phụ hoàng, nhi thần không biết nên giải quyết thế nào. Chẳng qua nhi thần cảm thấy trước ngày đại hôn nếu không thể để lại được thứ gì thì đời này sẽ có nuối tiếc, chứ chưa từng nghĩ đến… Xin phụ hoàng hãy cứu lấy nhi thần."

Ngu ngốc!

Bảo Khánh đế lạnh lùng bàng quan, trong lòng chửi thầm: "Con là trữ quân, nữ nhi tình trường với quốc gia xã tắc, cái nào quan trọng hơn?"

Triệu Cảnh Diễm nói ra một câu từ tận đáy lòng: "Tất nhiên là giang sơn xã tắc quan trọng. Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi. Chỉ là chữ ‘tình’ thật khó có thể khống chế được. Nhi thần trước hết là người, rồi mới đến trữ quân, làm người hai mươi mốt năm, làm trữ quân mới được mấy tháng. Xin phụ hoàng hãy khoan dung cho phép nhi thần từ từ học tập đạo làm vua."

Vừa nghe câu này, Bảo Khánh đế nghĩ đến cảm giác ở trên cao nhưng cô độc suốt mấy chục năm, cảm thấy thổn thức không thôi. Sao ông ta không hiểu việc khó lòng khống chế tình cảm, chẳng qua thân là Thái tử thì không thể làm theo ý mình.

"Nay con đã là Thái tử, mỗi tiếng nói cử động đều lọt vào tầm mắt của kẻ khác. Làm việc cần suy nghĩ trước sau. Trẫm già rồi, không che mưa che gió cho con được lâu nữa. Thời gian trời xanh cho để con từ người thường thành quân vương không còn nhiều nữa đâu."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui