Lông mày Triệu Cảnh Diễm hơi giãn ra, hai tay từ từ dịch khỏi đầu gối, buông thõng. Hắn tỏ ra rất cảm động, nói: "Nhi thần thà rằng đời này chỉ làm trữ quân, chỉ xin ông trời cho phụ hoàng sống lâu trăm tuổi."
Bảo Khánh đế nhìn hắn chằm chằm, trong lòng đau nhói. Thân là đế vương, ai mà chẳng muốn sống lâu trăm tuổi, thiên thu vạn tuế. Chỉ có điều, sống chết không phải thứ ngài có thể quyết định!
Ngài đổi giọng bảo: "Thật khó cho con có tấm lòng hiếu thảo này. Nhưng chuyện hôm nay nếu không xử lý thỏa đáng, e là sẽ khiến lòng người không phục."
Triệu Cảnh Diễm ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng ngời nhìn về vị Hoàng đế trước mặt, trong mắt ẩn chứa sự hoài nghi.
Hai cha con nhìn nhau một lúc lâu, Bảo Khánh đế đột nhiên cao giọng kêu: "Người đâu!"
Lý công công cúi đầu thưa: "Có nô tài."
"Lấy đình trượng* ra đây!"
(*) Tức gậy tre hoặc gậy gỗ, dùng để trừng phạt quan viên trong triều khi mắc lỗi, phạm tội, đã xuất hiện trong triều Đông Hán, Tùy,…
Lý công công hoảng sợ, vội vàng cầu xin: "Hoàng thượng?"
Bảo Khánh đế hít một hơi thật sâu, thờ ơ đáp: "Thái tử có nết xấu, trẫm là cha của nó, chuyện cha dạy con ngươi cũng muốn ngăn cản?"
"Việc này…" Lý công công cứng họng.
Triệu Cảnh Diễm vừa nhìn chằm chằm vào Hoàng đế vừa suy nghĩ về hành động này của ngài, chỉ một lúc đã hiểu ra vấn đề.
Chuyện hắn thích Thanh Hoàn có thể nói là lớn nhưng cũng có thể nói là nhỏ.
Nói lớn là Thái tử có nết xấu, say mê nữ sắc, không xứng làm vua, đây là chuyện lớn của triều đình, liên quan đến danh dự quốc gia.
Lúc này, phụ hoàng lấy danh nghĩa người cha, thực hiện gia pháp là có ý muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ xem như không có gì.
Nói trắng ra thì đây là con trai phạm lỗi, cha dạy dỗ nên văn võ bách quan, hậu cung phi tần các người đừng có nhiều lời.
Trận đòn này là để ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ.
Hiểu được điều này, Triệu Cảnh Diễm lớn tiếng thưa: "Nhi thần biết tội, xin phụ hoàng trách phạt."
Thấy hắn đã hiểu ra, Bảo Khánh đế bèn cười lạnh nói: "Năm mươi trượng, không được thiếu trượng nào."
"Vâng!"
Lý công công rùng mình, vội vàng lui xuống sắp xếp.
Ân Quý phi nghe thấy tiếng trượng đánh phát ra từ trong điện, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Đều nói là thương cho roi cho vọt, không đánh không mắng không thành tài. Hoàng đế tại vị bao nhiêu năm nay, chưa từng dùng gia pháp dạy dỗ hoàng tử, đây còn không phải là đang bảo vệ Thái tử hay sao?
"Hừ! Bản cung sẽ chống mắt lên xem Hoàng thượng có thể bảo vệ hắn đến lúc nào!" Ân Quý phi lẩm bẩm một câu rất khẽ, sau đó phẩy tay áo bỏ đi.
Năm mươi trượng đã đánh xong, gương mặt tuấn tú của Triệu Cảnh Diễm đã trắng bệch, nhăn nhó, trên cái áo gấm cũng dính đầy máu.
Thế nhưng hắn vẫn cắn chặt răng, không rên một tiếng.
Bảo Khánh đế có vẻ không đành lòng: "Người đâu, mau đưa Thái tử về phủ dưỡng thương."
Mấy tên nô tài nhanh chóng đỡ Thái tử dậy, không ngờ lại bị hắn đẩy ra. Triệu Cảnh Diễm run rẩy quỳ xuống, trên khóe miệng là một vệt máu. Hắn yếu ớt nói: "Đa tạ phụ thân dạy dỗ, sau này con trai nhất định sẽ tu thân dưỡng tính. Chỉ xin phụ hoàng hãy điều tra xem Quận chúa Hoa Dương đã lấy bức tranh đó từ đâu."
Bị đánh nát mông nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo lắm.
Trong mắt Bảo Khánh có sự khen ngợi, ông ta đáp: "Con yên tâm, trẫm nhất định sẽ cho người điều tra kỹ."
"Đa tạ phụ hoàng."
Nói xong, Triệu Cảnh Diễm ngã nhào xuống đất, bất tỉnh.
Lý công công đích thân đưa Thái tử về phủ, sắp xếp cho hắn nghỉ ngơi ở phòng ấm của Tây uyển. Thấy Thái tử bị khiêng vào phủ, mười tám vị trắc phi kêu khóc ầm ĩ.
Lý công công thấy phủ Thái tử hỗn loạn thì lắc đầu, về cung phục lệnh.
Sau khi tiễn người, quản gia vội vàng phái người đi mời thái y. Vừa mới dặn dò xong, ông ta liền thấy Tưởng Thất gia nôn nóng chạy đến.
"Đệ ấy sao rồi?"
Quản gia vội đáp: "Bẩm Thất gia, Thái tử vừa được đưa vào trong, vẫn chưa tỉnh. Ngài đi xem thế nào."
Tưởng Hoằng Văn vào phủ, thấy một đám phụ nữ vây quanh đầu giường. Hắn ta trầm mặt, quát lớn: "Mau ra ngoài hết cho ta."
Nhìn thấy là hắn ta, đám trắc phi không dám cãi lại. Bọn họ cúi đầu, tay lau nước mắt rồi lui ra ngoài, chỉ có Yên Vu vẫn đứng ở trước giường, nước mắt đầy mặt.
Tưởng Hoằng Văn chau mày. Nhìn người đang nằm trên giường, hắn ta quả quyết nói: "Đi mời Cố nữ y."
Quản gia sững người, vội đáp: "Bẩm Thất gia, Cố nữ y đã đến rồi."
"Vậy người đâu?"
Quản gia thoáng chần chừ, đưa mắt nhìn sang phía Yên Trắc phi, sau đó mới đáp: "Người đi rồi ạ."
Tưởng Hoằng Văn không nghĩ gì nhiều, vội vàng bảo: "Vậy đi mời lần nữa."
Yên Vu vội vàng lên tiếng: "Thất gia, trong Thái y viện cũng có đại phu giỏi, chỗ Thái tử bị thương, e là Cố nữ y cũng không tiện khám. Hơn nữa…"
"Hơn nữa cái gì?"
"Hơn nữa vì chuyện bức tranh mà Thái tử đã bị Hoàng thượng trách phạt, lúc này nên tránh đi thì hơn, cũng tránh bị thiên hạ đàm tiếu."
"Yên Trắc phi!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Yên Vu vui mừng trong lòng, nhào tới: "Gia, ngài tỉnh rồi!"
Triệu Cảnh Diễm liếc cô ta, ánh mắt lạnh nhạt: "Lui xuống!"
Sự vui mừng trên khuôn mặt Yên Vu còn chưa kịp biến mất, nghe vậy, cô ta sững sờ một hồi lâu rồi mới cố gắng kìm nén nước mắt, lưu luyến bảo: "Gia bảo trọng, thiếp xin cáo lui."
Nhìn bóng lưng của cô ta, Tưởng Hoằng Văn nghĩ ngợi rồi nói: "Cô ta nói cũng không sai, lúc này nên tránh đi thì hơn, cũng khỏi phải…"
"Đợi trời tối thì đi mời người đến, tránh để người khác nhìn thấy."
Tưởng Hoằng Văn ho khan một tiếng, nói ẩn ý: "Vết thương của đệ ở ngay mông."
Triệu Cảnh Diễm nhếch mép đáp: "Thế nên mới phải mời cô ấy đến. Cơ thể của bản Thái tử có thể tùy tiện để cho người khác nhìn thấy sao? Ngoại trừ cô ấy, ta chẳng cần thái y nào khác."
"Đệ!"
Tưởng Hoằng Văn tức đến đau cả răng, đã là lúc nào rồi mà cái tên này vẫn còn tâm trạng để đùa: "Cô ấy đã đến đây rồi."
"Lúc nào?" Trên mặt Triệu Cảnh Diễm tràn ngập vẻ vui mừng: "Tại sao lại đi rồi, sao không chờ ta?"
"Hỏi quản gia nhà đệ đấy."
Quản gia nhắm mắt bước lên, kể rõ đầu đuôi mọi chuyện. Triệu Cảnh Diễm nghe xong, vẻ mặt lạnh lùng. Một lúc sau, hắn mới yếu ớt bảo: "Xem ra đã đến lúc phải ‘dọn dẹp’ phủ rồi."
Vừa nghe thấy câu này, quản gia liền hiểu ngay.
Tưởng Hoằng Văn cũng không tiện nhiều lời, hỏi sang chuyện khác: "A Ly đâu?"
"Ta phái hắn đi điều tra Triệu Hoa Dương rồi."
"Quả thật là phải điều tra."
Tưởng Hoằng Văn lại đổi đề tài: "Sao không dùng nội lực để bảo vệ bản thân. Cần gì phải gồng mình chịu cả năm mươi trượng."
Triệu Cảnh Diễm cười yếu ớt: "Ta không muốn phụ tấm lòng của phụ hoàng dành cho ta."
…
Đêm lạnh lẽo.
Chờ lâu rồi mà Thanh Hoàn vẫn chưa đến, Triệu Cảnh Diễm mệt đến không còn sức, cộng thêm vết thương trên mông đau như cắt da cắt thịt, cuối cùng cũng không chịu được nên dần ngủ thiếp đi.
Tưởng Hoằng Văn nghĩ đến cảnh hỗn loạn trong phủ của mình, trong lòng cũng mong Thanh Hoàn mau đến.
"Thất gia, Cố nữ y đã đến cổng trong rồi ạ."
Tưởng Hoằng Văn thở phào một cái, vội ra ngoài đón.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thanh Hoàn cười khổ: "Trong phủ thế nào rồi?"
Đại thọ bảy mươi của lão tổ tông lại để xảy ra chuyện như thế này, không nói đến chuyện Tưởng gia và phủ Thái tử bị mất mặt, e rằng bên phía Trương thị cũng…
Tưởng Hoằng Văn gãi đầu, vẻ mặt điếc không sợ súng: "Cô đừng quản, bên đó đã có ta lo, cô chỉ cần lo chữa trị vết thương cho Đình Lâm là được."
"Được!"
Lúc bước vào, Cố Thanh Hoàn vừa hay nghe thấy tiếng thì thào của hắn trong mơ: "Hoàn Hoàn!"
Trong lòng xúc động, cô giơ đèn ra để kiểm tra, bàn tay đột nhiên vén chăn lên. Máu thấm vào vạt áo đã biến thành màu đỏ sẫm, đông cứng lại ngay phía trên miệng vết thương, khiến người ta nhìn thấy cũng phải giật mình.
Cố Thanh Hoàn hít vào một hơi, kinh ngạc hỏi: "Sao không xử lý vết thương ngay từ đầu?"
Khuôn mặt Tưởng Hoằng Văn tràn ngập vẻ bất lực: "Đệ ấy quyết phải chờ cô bằng được, ta cũng không làm gì được đệ ấy."
Cố Thanh Hoàn hơi ngạc nhiên, sau đó trầm mặt xuống, cầm lấy chiếc kéo mà Tiền Phúc đưa cho, cắt áo ngoài ra, máu thịt lẫn lộn.
Nhìn vào vết thương, Cố Thanh Hoàn nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Trước đây vết thương như thế này chẳng là gì với cô, chỉ cần một lúc là đã xử lý xong. Nhưng bây giờ… cô không nỡ ra tay.
"Hoàn Hoàn đừng sợ, ta không cảm thấy đau, nàng chỉ cần chữa cho ta là được." Không biết Triệu Cảnh Diễm đã tỉnh từ lúc nào, hắn đang an ủi cô.
Cố Thanh Hoàn cắn răng, vẫn không động đậy.
"Hay là nàng thấy ngượng rồi?" Triệu Cảnh Diễm gắng cười.
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn mà giận dữ. Cô than nhẹ một tiếng, cầm lấy miếng vải đã thấm sẵn cồn, cuối cùng cũng chạm tay vào mông hắn.
Cô xử lý rất chậm, rất nhẹ nhàng, cực kỳ nhẫn nại lau rửa từng vết máu bám trên người hắn. Có lẽ do tiếp xúc da thịt, Cố Thanh Hoàn luôn cảm thấy tay mình cứng ngắc, không theo sự điểu khiển của mình.
Đại phu trước hết cũng là người.
Mà người thì có thất tình lục dục, có hỉ nộ ái ố. Người đàn ông nằm trên giường là người cô yêu, nỗi đau của hắn cũng là nỗi đau của cô, vết thương của hắn cũng là vết thương của cô.
Cô không nỡ.
Xử lý vết thương xong, Cố Thanh Hoàn thầm thở phào nhẹ nhõm. Cô bôi thuốc lên vết thương, lại đắp tấm chăn mỏng lên cho hắn, sau đó rút chiếc khăn tay ra, lau mồ hôi lạnh trên trán hắn.
Triệu Cảnh Diễm ngước mắt lên, nhìn vào đôi mắt đong đầy sự quan tâm trước mặt, cười bảo: "Nàng phải cực khổ rồi."
Cố Thanh Hoàn yên lặng nhìn hắn một hồi mới đáp: "Vì ta mà huynh phải chịu đòn, cũng khổ cho huynh rồi."
Triệu Cảnh Diễm cười khẽ, đụng vào miệng vết thương, đau đến nhếch mép mà nói: "Người con gái của ta vừa tốt lại vừa giỏi y thuật, không uổng công ta bị đánh lần này."
Cố Thanh Hoàn cúi xuống, nhìn hắn mỉm cười, đôi khuyên đá ngọc bích khẽ đung đưa, khiến ánh sáng màu xanh của ngọc chiếu lên chiếc cổ trắng ngần.
"Đã là lúc nào rồi mà huynh vẫn còn tâm trạng nói đùa."
Triệu Cảnh Diễm nghiêng đầu, gối lên tay, trông rất bình yên, thấp giọng bảo: "Ta đã cho A Ly đi điều tra Triệu Hoa Dương."
"Phủ ta cũng cho Trần Bình đi điều tra rồi. Đình Lâm, bức tranh đó…"
"Ta biết." Triệu Cảnh Diễm ngắt lời cô: "Trước giờ ta chưa từng nghĩ theo hướng đó, nàng cũng không cần phải tự trách mình, ta tin nàng."
Cố Thanh Hoàn cười nhưng không nói gì, trong lòng cảm thấy mãn nguyện.
Loại tình cảm viên mãn đẹp đẽ nhất thế gian đó chính là khi người mình yêu tin tưởng mình vô điều kiện, không hỏi bất cứ nguyên do, sẵn sàng ở bên cạnh bảo vệ mình như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Đình Lâm."
Cô cúi đầu, chạm trán mình vào trán hắn. Trong sự thân mật không khoảng cách này, cô nhẹ nhàng nói thầm bên tai hắn: "Vậy thì ta tha thứ chuyện huynh có mười tám vị trắc phi."
Hơi thở nhẹ nhàng như hoa lan cùng với lời thì thầm của cô lướt qua chóp mũi Triệu Cảnh Diễm, khiến hắn không kìm được mà cười yếu ớt: "Không cần tha thứ, ta sẽ giải tán hết đám người đó. Lúc này cái mông ta đang đau quá, ta không chịu được nữa, để ta ngủ thêm một chút. Đợi ta tỉnh rồi, chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện."