Thịnh Thế Kiều Y

"Bẩm Quý phi, Hoàng thượng đã được tắm rửa xong."

Lý công công khom người, run rẩy đi tới, hàm răng cũng run lập cập.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ông ta đã như một lão già sắp lìa đời.

Ân Quý phi lau nước mắt nói: "Ngươi đi đi, bản cung muốn yên tĩnh bên Hoàng thượng một lúc."

"Vâng, nương nương!"

Mắt Lý công công đỏ hoe, gục mặt xuống, người uể oải chán chường, bước từng bước nhỏ rời khỏi nội điện.

"Lão Túc vương đến!"

Lý công công nghe vậy, người bỗng run lẩy bẩy.

Lão Túc vương xông vào điện, vẻ mặt đau đớn, lúc ngang qua Lý công công, vẻ sắc bén thoáng lướt qua đáy mắt ông ta, nhưng ngay sau đó ông ta đã bổ nhào đến gào khóc trước long sàng.

Lý công công nghe tiếng khóc mà giật mình sợ hãi, trong miệng bốc lên mùi máu tanh, bỗng ông ta không khỏi nghi hoặc, đã gần tháng Tư rồi, sao vẫn lạnh như ngày Đông vậy.

Lão Túc vương khóc lóc hồi lâu, ngước đôi mắt đẫm lệ lên, chầm chậm đứng thẳng dậy, bước từng bước lên long sàng, từ trên cao nhìn xuống.

Ân Quý phi kinh hãi bật dậy, hốt hoảng liếc nhìn cung nữ xung quanh, hai chân run rẩy nhưng vẫn cố trấn định nói: "Bản cung muốn thương nghị quốc gia đại sự với lão Túc vương, tất cả lui ra đi."

"Vâng, nương nương!"

Cảnh cửa sơn đỏ nặng nề đóng lại, phân cách bên trong và bên ngoài nội điện thành hai thế giới.

Ân Quý phi không nhịn được nữa, nhào vào lòng lão Túc vương, "Nghị Hổ, thiếp sợ!"

Lão Túc vương dường như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào thi thể Bảo Khánh đế đang nằm trên long sàng, vẻ lạnh lẽo trong mắt thật kinh người.

Ha ha ha ha... Rốt cục ngươi cũng chết rồi!

Ba mươi năm, ông ta đã tốn trọn ba mươi năm để giết chết được kẻ bạo ngược nhất trên đời này.

Triệu Ung, ngươi cũng có ngày hôm nay.

Lão Túc vương vươn tay siết lấy vạt áo trước của thi thể, khuôn mặt mỉm cười đầy dữ tợn.

Ân Quý phi bị dọa sợ, vội vàng khuyên nhủ: "Nghị Hổ, chàng đừng kích động, chúng ta có việc quan trọng hơn phải làm."

Đúng vậy!

Không sai!

Là có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Lão Túc vương buông tay, xoay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ trước mặt, khóe miệng nhếch lên: "Đào Hồng, nàng lại đây."

Vành mắt Ân Quý phi cay xè, bà ta sinh ra đúng lúc hoa đào nở rộ vào tháng Ba, vì vậy lấy tên là Đào Hồng, không biết đã bao nhiêu năm rồi không có người gọi bà ta bằng cái tên này.

"Nghị Hổ!"

Không đợi bà ta kêu ra tiếng, một tay của lão Túc vương đã duỗi đến, kéo bà ta vào lòng, một tay nhấc váy bà ta lên.

"Chàng... Chàng..." Ân Đào Hồng sợ hãi run rẩy.

Lão Túc vương cười khẩy, chặn đôi môi bà ta lại, bàn tay cũng không hề nhàn rỗi. Một lát sau, ông ta nhấc một chân của người phụ nữ lên, vật cực lớn bên dưới đâm thẳng vào nhụy hoa.

Ân Đào Hồng không nhịn được mà rên lên, cơ thể lạnh lẽo. Nghị Hổ bị điên rồi sao, bên cạnh chính là Hoàng đế, thậm chí thi thể kia còn đang trợn trừng mắt.

"Đào Hồng, ta muốn cho hắn thấy, người đàn bà của hắn đã sung sướng đến chết đi sống lại dưới thân ta như thế nào; giang sơn hắn trăm cay nghìn đắng giành được đã từ từ rơi vào tay chúng ta thế nào. Tất cả những gì hắn đã cướp đi, ta đều phải cướp lại toàn bộ."

Câu nói này như sét giữa trời quang, khiến Ân Đào Hồng không biết làm sao.

Mùa hè năm Huyền Đế (Tiên đế) thứ ba mươi lăm, trời nóng như đổ lửa, Huyền Đế tới sơn trang Long Võ ở ngoại ô Kinh thành nghỉ mát, trọng thần trong triều có thể đưa gia quyến đi theo xa giá.

Năm ấy bà ta mới mười hai tuổi, cũng đi theo cha mẹ.

Bỗng nhiên có con ngựa nghe tiếng tảng đá rơi xuống khe núi, hoảng sợ bỏ chạy. Con ngựa hoảng hốt phóng như bay về phía chân núi, mà trước mặt lại chính là xe ngựa của Ân phủ. Mọi người hoảng hốt, tất cả đều vội vàng tránh ra, phần ai nấy chạy.

Ân Đào Hồng còn nhỏ, lại vẫn luôn được nuôi nấng trong chốn khuê phòng, chưa từng gặp tình huống nguy hiểm bất ngờ như vậy, bởi thế chết sững, không còn tâm trí đâu để tránh né.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một thanh niên mặc áo xanh tung người qua, cứu Ân Đào Hồng trong xe ngựa ra, hai người cùng lăn xuống khe núi.

Người thanh niên ôm chặt Ân Đào Hồng vào lòng, cố gắng che chở cẩn thận. Cuối cùng, trừ mấy chỗ trầy trụa trên người ra, Ân Đào Hồng hoàn toàn bình yên vô sự, mà người thanh niên thì bị trọng thương, hôn mê đến mấy ngày, cực kì nguy hiểm.

Người thanh niên này chính là Triệu Nghị Hổ, một trong những người con không được sủng ái của Huyền Đế.

Ân Đào Hồng cực kì cảm kích Triệu Nghị Hổ, nhiều lần cầu xin mẫu thân vào cung thăm dò, cứ vậy một hai lần, trong mắt cả hai chỉ còn toàn là tình yêu.

Về sau, Bảo Khánh đế đăng cơ, hậu cung tuyển tú, phụ thân vì muốn xu nịnh Tân đế, định đưa Ân Đào Hồng vào cung.

Ân Đào Hồng thà chết không nghe, đổi lại chính là phụ thân tuyệt thực, mẫu thân hết lời khuyên răn.

Một bên là song thân, gia tộc; một bên là người đàn ông mà bản thân yêu sâu đậm nhiều năm, thế gian nào có biện pháp song toàn, Ân Đào Hồng chỉ có thể ngậm nước mắt vào cung.

Từ đấy, Nghị Hổ liền cực kì căm hận Bảo Khánh đế...

Ân Đào Hồng nghĩ đến đây, hai tay ôm cổ người đàn ông thật chặt. Cục tức này chàng đã giấu trong lòng gần ba mươi năm, vậy nên mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đến cỡ này.

Mà thôi, bản thân đã thiếu nợ chàng suốt bao năm nay, cứ tùy theo chàng đi vậy.

Triệu Ung, ngươi mở to mắt mà nhìn, ngươi vất vả mấy chục năm, cuối cùng lại là ta ngư ông đắc lợi. Thế gian này, còn chuyện gì có thể khiến người ta sung sướng hơn chuyện này, lão Túc vương đau đớn cười ra tiếng.

Mưa càng lúc càng lớn, vội vàng giã xuống mặt đất, như muốn gột rửa tất cả những thứ bẩn thỉu đi.

Hồi lâu, trong điện yên lặng trở lại.

Lão Túc vương xả hết cơn giận, ôm lấy người đàn bà đã xụi lơ, nói từng chữ một: "Đào Hồng, ta cần xuất cung ngay lập tức, nàng ở lại trấn giữ trong cung; chuyện bên ngoài cứ giao cả cho ta."

"Nghị Hổ..." Ân Đào Hồng ôm chặt lấy ông ta.

"Đợi ta sắp xếp mọi chuyện trong Kinh thành và vùng ngoại ô xong xuôi, giờ Dần hôm sau nàng hãy chiêu cáo chuyện Hoàng đế chết bất đắc kỳ tử cho toàn thiên hạ. Lúc lâm triều, bách quan ắt sẽ dâng tấu mời Thái tử lên ngôi, lúc đó nàng tung chuyện Thái tử và Cố nữ y mưu hại Hoàng đế ra, ta sẽ ở bên cạnh giúp đỡ."

Ân Đào Hồng vội tiếp lời: "Chàng nhân đó mời lập Hiền vương đăng cơ, cứ như vậy, thiên hạ Đại Chu này chính là của chúng ta."

Ánh mắt lão Túc vương sâu thẳm, bàn tay của lão vuốt ve mái tóc bà ta: "Yên tâm, nếu trong triều có người phản đối, nàng cứ nhớ kĩ một chữ ‘giết’ cho ta."

Ân Đào Hồng nghĩ đến đại nghiệp thiên thu của con trai, gật đầu thật mạnh. "Hiền vương phải đăng cơ trước khi Thái tử về tới Kinh thành, như vậy sẽ chiếm được tiên cơ. Để tránh đêm dài lắm mộng, sau khi bãi triều, nàng hãy lập tức hạ độc Cố Thanh Hoàn, ngụy tạo hiện trường sợ tội tự sát."

Lồng ngực Ân Đào Hồng phập phồng, bà ta nghiến răng ken két, "Đâu thể dễ dàng để nó chết như vậy được, trước khi nó chết, phải để con trai thỏa mãn tâm nguyện."

Lão Túc vương cười ha hả, trong mắt lóe lên sự thâm độc.

Mưa luôn là thứ tốt nhất để che giấu cho đám yêu ma quỷ quái.

Lão Túc vương rời khỏi hoàng cung, lập tức chui vào xe ngựa.

Trong xe ngựa đã có một gã áo đen ngồi sẵn, thấy ông ta đến thì hô một tiếng, "Vương gia?"

Lão Túc vương liếc nhìn gã, thản nhiên nói: "Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Thông báo người ở hai quân doanh, vở kịch đã mở màn."

"Vâng, vương gia."

"Còn nữa, cho bồ câu đưa tin đến Trấn Bắc quân, để Vu Quy hành động theo kế hoạch."

"Vâng!"

Gã áo đen ôm quyền, thoắt cái đã biến mất trong màn mưa.

Lão Túc vương vén màn xe, ngẩng đầu nhìn hoàng cung nguy nga tráng lệ, khóe môi nhếch lên, vừa như trào phúng, lại như đắc ý.

Sắp đặt nhiều năm như vậy, giờ thì hoàng cung này sẽ không thoát khỏi tay ông ta được nữa. Triệu Nghị Hổ này đã ẩn mình nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc lên sân khấu.

Mà thời khắc này, ở trên đường, có một người đàn ông đi dọc theo chân tường. Lúc đi đến ngoài cổng lớn một trạch viện, người đấy ngước mắt nhìn lên phía trên cánh cổng, tấm bảng "Cao phủ" sừng sững treo trên đó.

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, giơ tay gõ cửa.

Ba tiếng gõ nhẹ, hai tiếng gõ mạnh.

Một lát sau, cánh cửa cọt kẹt mở ra một cái khe, người đàn ông kia lách mình đi vào.

Chỉ chốc lát sau, đèn trong một căn phòng bỗng sáng lên, Công bộ Thượng thư Cao Minh Đào áo quần xộc xệch chạy vào thư phòng.

Hồi lâu, có tiếng nói chuyện thật nhỏ truyền ra.

"Cấp tốc phái người thông báo cho lão đại, Thần Cơ Doanh âm thầm phòng bị, tất cả nghe lệnh của ta mà hành động."

"Vâng, lão gia. Vậy chuyện trong cung..."

"Nếu có thể mượn tay Ân Quý phi loại trừ Cố Thanh Hoàn thì không còn gì hay hơn. Chỉ sợ là Quý phi muốn giá họa, ngoài sáng là nhằm vào Cố Thanh Hoàn, trong tối lại là hướng về phía Thái tử."

"Lão gia, phe cánh bên kia của Quý phi cũng không hề đơn giản. Bây giờ bà ta đã nắm hoàng cung trong tay, giữ bí mật không báo tang, lại còn lôi kéo lão Túc vương, mưu đồ không nhỏ, nhất định là nhắm vào Thái tử. Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, chúng ta không thể bàng quan chuyện này."

"Cũng là ngươi nhìn nhận thông thấu. Mau phái người đi báo cho Thái tử, còn nữa, truyền tin đến phủ Vương Nhiên."

"Vâng, lão gia."

"Đúng rồi, nói cho lão Đại, bảo nó giám sát những quân doanh khác trong Kinh kỳ, nếu có hành động bất thường, lập tức báo lại."

Vừa dứt lời, một tên người hầu chạy vào viện báo, "Lão gia, Đại gia Tưởng phủ cầu kiến."

Tiếng nói chuyện trong thư phòng im bặt, một lát sau, cửa phòng mở ra, Cao Minh Đào căng thẳng nói: "Mau, mau mời ông ấy vào."



Phủ Tứ Xuyên cách đấy ngàn dặm.

Vầng trăng treo cao.

Triệu Cảnh Diễm bỗng thấy tim đau nhói, ngồi bật dậy, đưa tay lau mặt, hóa ra cả mặt đã toàn là nước mắt. A Ly nghe được tiếng động, cầm đèn đi vào phòng, đến khi thấy trên mặt gia nhà mình đã đẫm lệ, cậu ta giật mình hoảng hốt: "Gia, đã xảy ra chuyện gì?"

Vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm thảng thốt, dường như không nghe thấy lời của cậu, hai giọt nước mắt to như hạt đậu đồng thời trào ra khỏi vành mắt, yên lặng rơi xuống.

A Ly chưa từng thấy gia như vậy bao giờ, trong phút chốc cũng không biết nói gì cho phải. Đang lúc tay chân luống cuống, không biết làm gì thì Triệu Cảnh Diễm lau nước mắt.

"A Ly, ta mơ thấy phụ hoàng... về trời rồi."

Cạch một tiếng.

Ngọn đèn rơi xuống đất, trong phòng lập tức chìm vào bóng đêm, trái tim A Ly đập như sấm, "Gia, mộng đều là ngược lại."

Triệu Cảnh Diễm lắc đầu, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh.

Sao giả cho được, cảnh tượng kia thật đến không gì bằng. Khóe miệng phụ hoàng chảy máu, nằm thẳng tắp, chết không nhắm mắt.

"A Ly, mau đi chuẩn bị ngựa, ta phải về Kinh."

Chỉ vì một giấc mộng không rõ thực hư ư? A Ly thất kinh hỏi: "Gia, chuyện bên này vẫn chưa kết thúc, cứ lỗ mãng trở về như vậy..."

Triệu Cảnh Diễm yên lặng lau nước mắt, "A Ly, ta mơ thấy nàng ấy đang khóc."

"Ai cơ?"

A Ly vừa hỏi xong, trong lòng liền hối hận. Nàng ấy, trừ Lục tiểu thư thì còn ai vào đây.

"Nàng ấy vẫn luôn kiên cường, sao giờ lại khóc thảm thiết đến vậy, là ai khiến nàng ấy phải đau lòng?" Triệu Cảnh Diễm lẩm bẩm hỏi.

Làm sao A Ly trả lời được, cậu muốn nói đó chỉ là một giấc mộng mà thôi, gia không cần cho là thật. Nhưng người kia là Lục tiểu thư, là người gia để ý nhất, cậu không có lá gan kia.

"Đi đi, đi chuẩn bị ngựa, nhất định trong Kinh đã xảy ra chuyện." Triệu Cảnh Diễm kiên định.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui