Thịnh Thế Kiều Y

Trong thư phòng phủ Thái tử, Cao Minh Đào, Vương Nhiên, ba vị lão gia Tưởng phủ, Sử Lỗi, Thạch Dân Uy... ngồi theo thứ tự.

Không khí nặng nề khiến người ta hít thở không thông.

Bởi vì Hoàng đế băng hà vô cùng đột ngột, trên mặt mọi người đều vẻ đau thương, tựa như bị nhổ mất một chiếc xương sườn trên người vậy, đau đớn muốn chết.

Đã vậy còn không thể gào thét để giải tỏa sự đau đớn này ra, chỉ có thể ngậm nước mắt, nhẫn nhịn nỗi đau mà làm việc tiếp.

Nhưng Cao Thượng thư, Vương Các Lão nhận ân huệ của Bảo Khánh đế vẫn không thể nhẫn nhịn được, nước mắt chảy dài, ngay cả mắt ba vị lão gia của Tưởng gia cũng ướt nhòe.

Nhất thời, không ai mở miệng nói chuyện.

Trong mắt phượng của Tưởng Hoằng Văn có giọt nước mắt lạnh lẽo thoáng qua, bờ môi mỏng của hắn ta từ từ hé mở, "Việc đã đến nước này, hãy tạm kìm nén lại sự đau đớn trong lòng, trước tiên phân tích tình hình khó khăn trước mắt rồi tính."

Tuy Tưởng Hoằng Văn là tiểu bối, nhưng thời khắc này thân phận xem như ngang ngửa với Thái tử, hắn ta nói vậy, không ai dám không nghe theo, cho dù là Đại lão gia Tưởng phủ, tức cha ruột của Tưởng Hoằng Văn cũng vậy, trước tiên là quân thần, sau mới đến cha con.

Cao Minh Đào quay người lau nước mắt: "Bao giờ Thái tử về đến Kinh?"

"Đã đi đến nửa đường, nếu thuận lợi, sáng tinh mơ hai ngày sau có thể về đến Kinh thành, ta đã phái người nghênh đón giữa đường."

Hắn ta dứt lời, mọi người thầm thở phào.

Hoàng thượng băng hà, Thái tử không ở Kinh thành, ngai vị Hoàng đế treo lơ lửng, biến số vô cùng lớn. Nếu Thái tử có thể về Kinh sớm ngày nào thì việc đăng cơ có thể nắm chắc ngày đó.

Chỉ mong chuyến đi này không xảy ra bất trắc gì.

Vương Các Lão vân vê chòm râu, "Bây giờ Quý phi đã dùng biện pháp mạnh khống chế được hoàng cung, Cấm Vệ Quân lại đang ở trong tay Trương Vân Long, chuyện này không dễ xử lí lắm."

Đôi chân mày của Cao Minh Đào nhíu chặt, tiếp lời: "Hai đại doanh có động tĩnh khác thường, rõ ràng là muốn làm phản. Lão phu chỉ sợ ngày mai lúc lâm triều, Quý phi và lão Túc vương khống chế triều chính, tung tin đồn, đơm đặt Cố nữ y mưu hại Hoàng đế ngay buổi thượng triều, vậy thì Thái tử có trăm miệng cũng không biện giải được."

Trong lòng mọi người đều căng thẳng.

Mưu hại Hoàng đế là tội đại nghịch bất đạo, là tội lớn nhất trong mười tội ác không thể tha thứ, dù là Thái tử cũng không ngoại lệ. Dựa theo điều luật của triều đình Đại Chu, tru di cửu tộc cũng không quá.

Nếu không tìm ra chứng cứ có lợi, cho dù Thái tử trở về cũng rất khó chiếm được thế thượng phong. Dù sao thiên hạ có trăm ngàn cái miệng, không thể nào đều ngăn chặn được hết.


Thạch Dân Uy nghĩ đến Lục tiểu thư, trong lòng vô cùng đau đớn: "Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là rửa sạch tội danh cho tiểu thư."

"Tưởng dễ vậy sao?" Đại lão gia Tưởng phủ thở dài nặng nề, "Lưu thái y chết rồi, tất cả mọi chứng cứ đều nhằm về phía Cố nữ y, nếu như Quý phi cố tình động tay động chân, vậy chuyện này sẽ..."

Nhị lão gia Tưởng phủ lập tức tiếp lời: "Đáng sợ nhất còn chưa phải vậy, Lưu thái y vô duyên vô cớ chết, mọi người đều nói là sợ tội tự sát. Nếu lại dùng chiêu này với Cố nữ y, thật sự sẽ là người chết không còn ai đối chứng!"

Tưởng Hoằng Văn rùng mình, đôi mắt thoáng qua một tia sắc bén, trong lòng âm thầm hô chuyện lớn không hay.

Ở đây không ai hiểu rõ vị trí của Cố Thanh Hoàn trong lòng Đình Lâm bằng hắn ta, nếu Cố Thanh Hoàn thật sự xảy ra chuyện gì, vậy đối với Đình Lâm mà nói, chính là một đòn trí mạng.

Hắn ta vội đứng dậy: "Nhị thúc, vậy giờ phải làm sao?"

Không đợi Tưởng Nhị lão gia trả lời, một giọng nói trong vắt cắt ngang: "Mấu chốt chuyện này không ở chỗ kẻ khác, mà ở chỗ Trương Vân Long. Nếu hắn ta chịu tin tưởng tiểu thư là trong sạch, vậy tiểu thư sẽ an toàn."

Mọi người thấy dáng vẻ của Thạch Dân Uy, ánh mắt bỗng sáng ngời, cảm thấy còn vài phần hy vọng.

Thạch Dân Uy lại nói: "Trương Vân Long là người trung quân ái quốc nhất, Hoàng thượng vừa chết, hắn ta cực kì đau đớn, lại thêm Quý phi ở một bên đặt điều, vậy nên hắn ta mới hận tiểu thư thấu xương, cũng chủ động đứng về phía Quý phi. Người này không phải kẻ ngu, chỉ là bị đau thương che mờ mắt, thế nên trong chúng ta phải có người thuyết phục hắn ta."

Tưởng Hoằng Văn nhìn Thạch Dân Uy bằng ánh mắt tán thưởng: "Người này chịu tin tưởng, toàn cục sẽ thay đổi."

"Lời này của Thất gia là đúng, nhưng lại khó làm."

Cao Minh Đào hít một câu, "Sở dĩ hắn ta được Hoàng thượng tin dùng là bởi hắn ta chỉ giỏi về vũ lực. Trừ phi trong tay chúng ta có chứng cứ đầy đủ, chứng minh Hoàng đế không phải do Cố nữ y hạ sát, vậy mới có bảy phần thành công, bằng không, e là khó!"

Thạch Dân Uy vội đứng dậy: "Có lời của một người mà hắn ta chắc chắn sẽ nghe."

"Người nào?"

"Lý công công."

Ánh mắt của mọi người đều dán lên người Thạch Dân Uy.

Đúng vậy, Lý công công là người hầu được Hoàng đế tín nhiệm nhất, lại có giao tình với Trương Vân Long, nếu ông ta có thể chứng minh sự trong sạch của Cố nữ y, Trương Vân Long chắc chắn sẽ quy thuận Thái tử.


Đúng lúc này, cánh cửa được đẩy ra.

Một thị vệ áo đen trừng mắt, gằn từng chữ: "Thất gia, trong cung có tin truyền đến, Lý công công đập đầu vào quan tài chết rồi."

Mọi người không phân biệt được tâm trạng lúc này của mình là gì.

Khiếp sợ? Kinh hoảng? Hay là sợ hãi?

Tựa như có một bàn tay âm thầm quấy phá bàn cờ ngay trước mặt bọn họ, sau đó cười híp mắt nhìn bọn họ giãy giụa trước khi chết.

Mồ hôi lạnh túa ra.



Trong căn phòng sơ sài.

Triệu Cảnh Quỳnh cắm ba cây hương thơm ngát vào lư hương, làn khói lượn lờ trôi nổi, nhảy múa thành những hình dáng xinh đẹp, cả căn phòng tràn ngập mùi đàn hương.

"Đại ca, hiện giờ nên làm thế nào, huynh mau nghĩ cách đi." Tưởng Hoằng Văn sốt sắng gặng hỏi.

Triệu Cảnh Quỳnh khẽ dịch bước về trước, ánh mắt lạnh như tiền, không hề lên tiếng.

Ông ấy đã chết, chết bất đắc kỳ tử, ngay cả một người thân chăm sóc trước lúc chết cũng không có... Ha ha ha... có nhân mới có quả, lần này đã đến phiên ông ấy.

Một giọt nước mắt trong suốt rơi ra, hắn ta chầm chậm nhắm hai mắt lại.

Phụ hoàng, cuối cùng người cũng có ngày hôm nay rồi!

Từ lúc hắn ta bị giam lỏng ở đây đến giờ, trong lòng luôn chờ đợi cái ngày này, nhưng đến khi ngày này thật sự tới, hắn ta lại chẳng hề cảm thấy vui sướng.

Ngài đã từng cười tủm tỉm nhìn hắn ta, chân thành nói với hắn ta: "Con là Thái tử, sớm muộn cũng có một ngày trẫm giao giang sơn Đại Chu vào tay con."


Ngài đã từng hung hăng tát lên mặt hắn ta, phẫn nộ mắng: "Nghiệt súc, ngươi nôn nóng đến thế sao! Trẫm còn chưa chết, mà ngươi đã làm xong cả long bào rồi, ngươi muốn tạo phản sao?" Hơi thở Triệu Cảnh Quỳnh dần dần trở nên nặng nề, hắn ta hất vạt áo, xoay về hướng hoàng cung rồi quỳ xuống, nghiêm túc dập đầu ba cái.

Sau đó hắn ta đứng dậy, giấu đi toàn bộ cảm xúc: "Nếu trực giác của ta không sai, kẻ chủ mưu lần này hẳn là kẻ đã hãm hại ta vào tám năm trước."

"Làm sao Đại ca biết?"

"Bởi vì hắn ta giỏi bày mưu tính kế." Triệu Cảnh Quỳnh cười khẩy: "Từng bước một đều nằm trong sự khống chế của hắn ta. Từ bức họa bị mất đến chuyện quan hệ của hai người bọn họ vỡ lở, đến Đình Lâm rời Kinh, Hoàng đế băng hà, Lưu Triệu Ngọc chết, Lý công công chết... đều không sai sót bước nào."

Năm xưa hắn ta cũng như vậy, từng bước đi vào cái bẫy người khác đã sắp đặt sẵn, hoàn toàn không phát giác ra.

Tưởng Hoằng Văn toát mồ hôi lạnh, "Đại ca, giờ chúng ta nên làm gì đây?"

"Bây giờ mấu chốt là ở chỗ Cố Thanh Hoàn, chỉ cần cô ta bị khép vào tội danh hành thích vua, như vậy dù Đình Lâm có ba đầu sáu tay cũng không thể ngồi vững trên ngai vàng."

Ánh mắt Triệu Cảnh Quỳnh lạnh tanh: "Cũng may một nửa dòng máu chảy trên người cô ta là của họ Tiền, nếu thật sự đến tình trạng đó, vậy để một mình cô ta gánh chịu hết đi."

"Đại ca?" Tưởng Hoằng Văn không thể tin nổi.

"Hành thích vua là vì báo thù cho Tiền gia, Thịnh gia. Tuy khiên cưỡng nhưng vẫn có thể rũ sạch quan hệ với Đình Lâm."

Tưởng Hoằng Văn lập tức phản bác: "Đại ca, cho dù cô ấy có đồng ý, Quý phi và Hiền vương cũng sẽ không bỏ qua, Đình Lâm cũng sẽ không bằng lòng, kế sách này không thể được."

Triệu Cảnh Quỳnh trầm mặc một lúc, nhớ lại lúc trước dùng mỹ nhân kế, Đình Lâm đã vượt nghìn dặm cứu mỹ nhân, lòng hắn ta lạnh dần.

"Vậy chỉ có hai chuyện có thể làm, một là điều tra ra nguyên nhân thật sự cái chết của Hoàng đế, hai là cạy miệng Thiết Chiêm, thuyết phục Khang vương. Hai chuyện này thành công, tình thế sẽ xoay chuyển được một nửa."

Tưởng Hoằng Văn nhìn khuôn mặt người huynh trưởng này rất lâu, nghiền ngẫm thật kĩ lời của hắn ta.

Phải toát mồ hôi lạnh không chỉ là những người trong thư phòng phủ Thái tử mà còn có cả Triệu Cảnh Diễm đang đứng trên gò núi.

Những người đang cùng kẻ địch chém giết bên dưới là ám vệ đi theo hắn, bảo vệ hắn.

Khác với tướng sĩ Trấn Tây quân, những người này đi theo hắn rất nhiều năm, tuy hắn không gọi tên từng người ra được, nhưng hắn đều quen thuộc với từng khuôn mặt trẻ trung, ngăm đen kia.

Cảnh trong mơ là thật.

Hắn vừa đi được trăm dặm đã nhận được tin phụ hoàng chết bất đắc kỳ tử, Cố Thanh Hoàn bị vu hãm giam cầm. Hắn không hề do dự, giương roi ngựa trong tay lên thật cao. 

Cũng không phải hắn có ý chí sắt đá, mà hắn biết phụ hoàng đang chờ hắn, chờ hắn tự tay vuốt hai mắt cho người, chờ hắn khóc trước linh cữu của người.


Cố Thanh Hoàn đang chờ hắn, chờ hắn cứu cô ra khỏi lao ngục, trả lại sự trong sạch cho cô.

Hắn vừa cưỡi ngựa, trái tim vừa đau đớn, để mặc cho nước mắt rơi ào ạt. Đây là hai người thân yêu nhất của hắn!

Chưa từng có giây phút nào trái tim hắn lại đau đớn đến vậy, không khác gì bị vạn tiễn xuyên tim.

Hắn không nên rời Kinh, để phụ hoàng ở lại một mình trong thâm cung to lớn, đối mặt với sự hiu quạnh vô tận như vậy; để Cố Thanh Hoàn lại một mình thấp thỏm lo âu, đối mặt với đám lang sói chỉ chực vồ đến bất cứ lúc nào.

Hắn sai rồi, hắn hối hận rồi.

Triều đại thay đổi luôn mang đến cả mưa máu gió tanh, âm mưu không dứt, thậm chí máu chảy thành sông, hắn không thể dùng máu của hai người họ làm vật tế để mình bước lên ngôi cao.

Nỗi đau đớn này còn lớn hơn cả cắt thịt, uống máu của hắn.

Triệu Cảnh Diễm khóc không thành tiếng, điên cuồng quất roi ngựa trong tay, tựa như kẻ điên lướt qua đồng bằng, vượt qua khe núi, chỉ để gần bọn họ hơn một chút, gần hơn một chút nữa thôi.

Cưỡi hơn trăm dặm thì gặp sát thủ chờ sẵn giữa đường, từng nhóm từng nhóm một, vừa để ám sát, vừa để trì hoãn thời gian hồi Kinh của hắn.

Hắn nhấc cao thanh kiếm trong tay, đứt ruột đứt gan gào lên: Giết!

Tiếng gào này hắn chỉ gào cho bản thân mình.

Nếu Hoàn Hoàn của hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn không ngại dùng một chữ này hủy diệt trời đất.

Sau tiếng giết ấy, thị vệ của hắn cũng vung đao lên, tàn nhẫn chém về phía kẻ địch. Sử dụng cách giết người Thịnh Phương dạy bọn họ, một chiêu đoạt mạng.

Trong lúc hai bên đang chiến đấu kịch liệt, phía Đông Nam bỗng xuất hiện một biển vàng kim, Triệu Cảnh Diễm mỉm cười, Hoàng Kim Giáp của hắn tới rồi.

Đây là mũi tên nhọn hắn che giấu tám năm, là năm nghìn tinh binh mà hắn tốn vô số tiền của, tâm huyết để đúc luyện nên. Trước đây hắn bày kế để Cố Thanh Hoàn kiếm tiền cho hắn chính là vì nhưng tinh binh này.

Hiện tại Tưởng Hoằng Văn dùng Hoàng Kim Giáp tới đón hắn chính là đang nói cho hắn biết, tình hình trong Kinh đã đến mức ngàn cân treo sợi tóc rồi.

Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời, từ từ đưa tay ra.

Bầu trời bao la, mây trắng bình thản trôi.

Phụ hoàng nói, nơi ngài duỗi tay là có thể chạm đến bầu trời chính là chỗ cao nhất vạn lí Cửu Châu, đại biểu cho quyền lực, địa vị, tài phú, tất cả...

Hiện tại, hắn vô cùng muốn chạm đến, không vì gì cả, chỉ vì người hắn yêu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận