Thịnh Thế Kiều Y

"Gian thần, tiểu nhân… Lão phu thà chết… Lão phu thà chết… Hoàng thượng… Hoàng thượng ơi… người chết thảm quá…"

Cao Thượng thư bị người lôi xềnh xệch ra ngoài đại điện. Ngay sau đó, một tiếng kêu thảm thiết thấu trời xanh vang lên, khiến cho tất cả mọi người sợ đến mức hồn bay phách lạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tiếng kêu kinh hãi khiến Cố Thanh Hoàn giật mình, cô chầm chậm mở mắt. Cơn đau phát ra từ lồng ngực, mỗi khi cô hít thở, cơn đau đó lại ập tới.

Đây là nơi nào? Cô nhớ mình bị người đá một cú rồi hôn mê. Lúc ngẩng đầu lên, Cố Thanh Hoàn nhìn thấy gương mặt trước mắt, bên tai là những tiếng ầm vang.

Gương mặt đó là Tô Tử Ngữ.

Tô Tử Ngữ yên lặng đứng thẳng, nhìn cô bằng ánh mắt rực sáng.

Trong màn che có mùi long diên hương tỏa ra từ lư hương thoang thoảng, ánh nến bập bùng khiến cho không khí giữa một người nằm và một người đứng này hơi mập mờ và đen tối.

Cố Thanh Hoàn tỉnh táo lại, thử bắt mạch cho bản thân. Một lát sau, cô mới lên tiếng: "Sao ngươi lại ở đây?"

Cố Thanh Hoàn rụt người về phía sau theo phản xạ, ánh mắt hơi chán ghét.

Tô Tử Ngữ cười khổ, thật ra hắn chỉ muốn nói một câu: "Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ muội."

Tô Tử Ngữ đứng thẳng dậy. Giây lát, trong đầu hắn hiện lên vô số ý nghĩ, cuối cùng, hắn nhẹ giọng bảo: "Ngũ Quân Doanh và Thái tử đang chém giết bên ngoài cửa thành. Lão Túc vương đã giết Trương Vân Long, dẫn tư quân vào cung, khống chế hoàng thành. Cô… hãy thuận theo, đừng tự chuốc khổ vào người, bình tĩnh chờ đợi thời cơ."

Cố Thanh Hoàn nhìn hắn ta, hơi không hiểu cục diện trước mắt. Trong trận chiến hành thích vua và mưu phản này, rốt cuộc hắn ta đang diễn vai gì.

Cô không tin hắn ta, dù hắn ta đang làm mọi việc vì cô. Trái tim của Tô Tử Ngữ lại đau âm ỉ, hắn khẽ nói: "Cô có muốn nghe một câu chuyện không."

Vẻ mặt của Cố Thanh Hoàn vẫn rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc cũng chẳng sợ hãi, dù hắn đang diễn vai gì thì cũng không liên quan đến cô. Giữa hai người bọn họ chỉ còn mối thù của mũi tên đó mà thôi.

"Không muốn."

Trầm mặc một hồi, Tô Tử Ngữ đang định lên tiếng lại chợt thay đổi sắc mặt. Hắn lập tức cúi đầu, phủ lên đôi môi tái nhợt của cô.

Trong phút chốc, đầu óc Cố Thanh Hoàn trống rỗng, cô thoáng giật mình, sau đó vung tay.

"Bốp!"

Năm đầu ngón tay hiện rõ trên gương mặt của Tô Tử Ngữ.

Cố Thanh Hoàn xoa bàn tay đau rát của mình, hung dữ nói: "Tên ngụy quân tử nhà ngươi, cút."

Câu nói vừa dứt, một giọng nói lạnh lẽo đã vang lên từ phía sau: "Tử Ngữ, hai người đang làm gì vậy?"

Tô Tử Ngữ run rẩy, hắn che nửa mặt, trong đầu đã có cách thoát vây: "Vương gia, con mèo hoang này khó thuần phục quá, còn cho ta một cái bạt tai nữa."

Nhìn một bên má đã sưng lên của Tô Tử Ngữ, Triệu Cảnh Vĩ bật cười: "Kiểu phụ nữ thế này thì chỉ cần bỏ chút thuốc, sau đó đè dưới thân là thuần phục được thôi."

Tô Tử Ngữ vươn tay xốc Cố Thanh Hoàn lên, giận dữ ném cô xuống đất: "Vương gia nói chí phải, là ta đã quá thương hoa tiếc ngọc."

Triệu Cảnh Vĩ cười dâm tà: "Nhẹ thôi, ta còn chưa nếm thử mùi vị của ả đâu, trong lòng vẫn không nỡ. Đợi ta nếm thử rồi, ngươi muốn làm thế nào thì tùy!" "Vâng thưa vương gia."

"Lôi cô ta ra ngoài, Lão Túc vương muốn gặp cô ta. À, đúng rồi, trong tay cô ta có kim, ta phải kiểm tra trước, tránh trúng chiêu của cô ta."

Sắc mặt Tô Tử Ngữ hơi thay đổi, hắn ta vội đáp: "Vương ta cứ để ta, móng vuốt của con mèo hoang này rất lợi hại, sơ ý một chút là cào người ngay. Vương gia là người làm chuyện lớn, tuyệt đối không thể bị thương."

Dứt lời, không đợi Hiền vương lên tiếng, Tô Tử Ngữ đã thô lỗ lật ống tay áo của Thanh Hoàn ra. Cô không vùng vẫy, chỉ tức giận trừng mắt nhìn, cắn chặt môi.

"Tô Tử Ngữ, ngươi nối giáo cho giặc, sẽ không có kết cục tốt đâu."

Đôi mắt thâm thúy của Tô Tử Ngữ dần trở nên đỏ thẫm, giọng nói của hắn bỗng trầm thấp một cách quỷ dị: "Lục tiểu thư, hai ta cứ mở to mắt chờ xem!"

Ở gần quá, có hương thuốc thoang thoảng tỏa ra từ trên người cô, làn da cô trắng mịn như bạch ngọc, Tô Tử Ngữ thoáng thất thần trong chốc lát.

Nhưng chỉ trong phút chốc mà thôi.

Hai tay của hắn nhanh chóng giơ ra: "Vương gia, người xem!"

Triệu Cảnh Vĩ híp mắt lại, mấy cây kim nằm yên trong lòng bàn tay Tô Tử Ngữ.

Đột nhiên gã hạ thấp giọng nói: "Yên tâm, lát nữa bản vương sẽ đến nhổ móng vuốt của cô ta. Đưa đi."

Bàn tay của Tô Tử Ngữ dùng sức đẩy một cái, Cố Thanh Hoàn lảo đảo, tiếp tục ngã xuống đất, đầu gối đau như xát muối.

Cô cắn chặt răng, không để mình kêu lên một tiếng, sau đó vùng vẫy bò từ dưới đất dậy.

Trông thấy tình cảnh bi thảm của cô, Triệu Cảnh Vĩ mỉm cười thỏa mãn, quay người rời đi.

Giây phút gã quay người đi, một bàn tay to lớn đột ngột nắm lấy tay Cố Thanh Hoàn, lặng lẽ nhét ba cây kim châm vào lòng bàn tay cô.

Cố Thanh Hoàn ngây ra, nghiêng mặt, trong đôi mắt thâm sâu như biển cả của hắn như có thứ gì đó lướt qua, nhanh đến mức khiến cô không thể bắt lấy được.



Cao Thượng thư luôn sống trong vinh hoa phú quý chỉ bị chặt một ngón tay mà đã bất tỉnh, lão Túc vương tìm Cố Thanh Hoàn đến là để trị thương cho ông ấy.

Nhìn bàn tay máu thịt lẫn lộn, cô khẽ thở dài, sau đó chữa trị cho ông ấy ngay.

Đúng lúc này, một Cấm Vệ Quân chạy vào: "Báo, Vương gia!"

Vẻ mặt của lão Túc vương trở nên nghiêm túc: "Chuyện gì?"

Cấm Vệ Quân hoảng hốt đáp: "Bẩm vương gia, Ngũ Quân Doanh đã bại, Thái tử… Thái tử đang đánh vào rồi."

Xoảng, chung rượu rơi xuống đất.

Lão Túc vương đứng thẳng dậy, có vẻ không dám tin: "Không thể nào, Ngũ Quân Doanh có ba vạn binh lính, ba vạn! Trong Tam Thiên Doanh là sáu vạn người, cả sáu vạn người đấy, sao có thể không địch lại được một Cao Tiểu Phong."

"Bẩm vương gia, Thái tử gia thống lĩnh một đội năm ngàn người Hoàng Kim Giáp, lấy một địch một trăm, không ai có thể ngăn cản. Tam Thiên Doanh của Khang vương chưa từng khởi binh."

Lão Túc vương ngồi phịch xuống ghế, mặt mày tím tái.

Ân Quý phi kinh hãi kêu lên, bổ nhào qua, lắc tay ông ta hỏi: "Vương gia, làm sao đây, bây giờ phải làm sao đây?"

Lão Túc vương cười lạnh: "Sợ gì chứ, chờ mấy ngày nữa là Vu Quy đến. Ba mươi vạn đại quân đó có thể san bằng cả Kinh thành này."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong đại điện đều hít một hơi lạnh. Hóa ra lão Túc vương tạo phản không chút kiêng dè như vậy là vì nắm giữ Trấn Bắc quân.

Cố Thanh Hoàn chỉ cảm thấy cổ họng mình lúc nóng lúc lạnh.

Vu Quy quả nhiên là người của lão Túc vương. Ba mươi vạn đại quân áp sát, dù Đình Lâm đăng cơ, chỉ sợ cũng không giữ được giang sơn. Đúng lúc này, một tiếng còi bén nhọn vang lên trong không trung.

Pháo hoa chợt thắp sáng trong màn đêm. Khói hồng như máu, kinh động bốn phương, đó là tín hiệu gọi Vu Quy vào Kinh.

Ba mươi vạn!

Đây mới thực sự là binh vây kín thành.

Cao Minh Đào vừa được cứu tỉnh nghe vậy liền trợn trừng mắt, sau đó lại ngất đi.

Kinh thành, lâm nguy!

"Thái tử gia, là tín hiệu trong cung!" Cao Tiểu Phong ngẩng đầu lên, chỉ tay.

Lời nói của hắn ta vừa dứt, A Ly nhễ nhại mồ hôi chạy tới, vẻ mặt căng thẳng.

"Gia, Trấn Tây quân truyền tin đến, Vu Quy suất lĩnh ba mươi vạn đại quân chia thành hai đường, một đường đánh xuống phía Nam, áp sát Kinh thành, một đường thì bao vây Trấn Tây quân. Ngoài ra, Đột Quyết kéo tới mười vạn binh lính, nhân lúc sơ hở xâm nhập, tập kích Trấn Tây quân. Trấn Tây quân trước sau đều bị tấn công."

"Vu Quy" Triệu Cảnh Diễm nghiến răng, thốt hai chữ ra khỏi miệng.

Chân Cao Tiểu Phong mềm nhũn, như sắp ngã từ trên lưng ngựa xuống.

Ba mươi vạn Trấn Bắc quân không bảo vệ biên giới, trái lại còn đánh người nhà, cả mười vạn tinh binh của Đột Quyết … Này… Này… Sao lão Túc vương lại có được thế lực to lớn đến như vậy?

Triệu Cảnh Diễm đanh mặt, đôi mắt mấy ngày chưa ngủ chứa đầy tia máu, nhưng còn sắc bén hơn cả thanh kiếm.

Hắn không cử động, cũng không lên tiếng.

Mấy năm nay, hắn chưa từng coi thường bất kỳ ai, nhưng cuối cùng vẫn coi nhẹ lão Túc vương. Lão tặc này không chỉ khởi binh tạo phản, còn cấu kết với nước thù địch, giết hại đồng bào, tàn sát huynh đệ, dùng cụm từ loạn thần tặc tử cũng không đủ để miêu tả ông ta. Ông ta làm thế này là bán nước, tội đáng tru di cửu tộc.

Triệu Cảnh Diễm đau đớn.

Cửu tộc?

Hắn cũng có mặt trong số đó.

Triệu Cảnh Diễm hít sâu một hơi, sự lạnh lẽo trong mắt càng thêm nồng đậm.

Dường như hắn đã nhìn thấy cảnh tàn sát bừa bãi của chiến tranh, sinh linh lầm than, xương chất thành đống, tiếng kêu khóc của phụ nữ và trẻ em…

Đột nhiên hắn hét lên một tiếng tê tâm liệt phế: "Phụ… hoàng!"

Phụ hoàng, vạn dặm giang sơn người để lại, nhi thần tuyệt đối sẽ không để mất một tấc, muôn vàn con dân của người, lão Bát thề chết cũng phải bảo vệ.

Lúc A Ly và Cao Tiểu Phong còn đang vô cùng kinh ngạc, giọng nói lạnh băng không chút độ ấm của Triệu Cảnh Diễm thản nhiên vang lên.

"Người đâu, bảo Thịnh Phương bất kể có khó khăn, khổ cực thế nào cũng phải chặn Vu Quy lại, đồng thời đánh lui Đột Quyết. Trấn Tây quân là linh hồn của Thịnh gia, hắn là con cháu duy nhất còn lại của Thịnh gia, nói với hắn, hồn còn, người còn; hồn mất, người mất."

A Ly rơi lệ.

Hồn còn, người còn; hồn mất, người mất… Cũng có nghĩa là hai mươi vạn Trấn Tây quân cần phải chiến đấu đến lúc mọi kẻ địch đều bị diệt.

Đây đúng là một trận giết chóc dài như địa ngục. WebTru yenOn line. com

"Thông báo cho Sử Lỗi, đổi hết ngân lượng trong ngân trang thành lương thực, không được giữ lại một lượng nào. Bất kể hắn dùng cách gì, ta muốn hắn phải duy trì được lương thực một năm cho Trấn Tây quân."

"Vâng thưa gia!"

"Cao Tiểu Phong." "Có thần."

"Thống lĩnh người của Thần Cơ Doanh, Nam Bắc Trực Lệ đến Sơn Hải Quan, trước hết khuyên hàng, ai không đầu hàng thì giết!"

Cao Tiểu Phong ưỡn ngực thẳng lưng. Dù hoài nghi với câu nói về Thịnh gia của Triệu Cảnh Diễm, nhưng hắn ta biết rõ bây giờ không phải là lúc hỏi kỹ vấn đề này. Cao Tiểu Phong lập tức cất giọng đáp: "Vâng thưa Thái tử gia!"

Sự bình tĩnh, uy nghiêm, kiên định và cơ trí mà một vị quân vương nên có đều đã hiện ra trên người Triệu Cảnh Diễm. Trong phút chốc, trong lòng binh lính xung quanh, niềm hi vọng vô tận đã trỗi dậy.

Có vị quân chủ như vậy, bọn họ nguyện đi theo, thậm chí không màng đến sống chết!

"Đình Lâm, còn ta."

"Lão Bát, còn ta nữa!"

Tưởng Hoằng Văn và Khang vương Triệu Cảnh Đan một trước một sau đi đến.

Triệu Cảnh Diễm nhìn Tưởng Hoằng Văn rồi Triệu Cảnh Đan. Triệu Cảnh Đan có vẻ hơi hổ thẹn, cắn răng nói: "Vị trí đó quá cao, quá đẹp, ta cũng muốn thử xem sao. Nhưng bây giờ phụ hoàng chết thảm, nước địch xâm phạm, bách tính gặp nạn, ta có khốn kiếp đến mấy cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Thái tử, xin

cứ ra lệnh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui