Thịnh Thế Kiều Y

Nguyệt nương vội nói: "Bẩm Nhị tiểu thư, mấy hôm trước đổi mùa, tiểu thư bị nhiễm lạnh phải uống mấy chén thuốc mới khỏi."

Cố Thanh Chỉ nắm lấy tay Thanh Hoàn, sờ xem lạnh hay nóng, ánh mắt lại nhìn về phía Nguyệt nương: "Bây giờ có than rồi, ngươi cũng không cần tiết kiệm nữa. Lục muội vốn yếu ớt, các ngươi phải chú ý hơn chút."

Nguyệt nương gật đầu nói: "Cũng may có Nhị tiểu thư vẫn còn nhớ tới tiểu thư nhà tôi."

Khóe mắt Thanh Chỉ đỏ lên, nói: "Ta cũng chỉ có thể bảo vệ nó được nhất thời."

Thanh Hoàn nghe thấy vậy, âm thầm nháy mắt với Nguyệt nương.

Nguyệt nương thấp giọng, biết nhưng vẫn cố tình hỏi: "Nhị tiểu thư, trong phủ xảy ra chuyện gì sao?"

Cố Thanh Chỉ suy nghĩ một hồi, than thở: "Ta cũng không giấu gì ngươi, có thể trong mấy tháng tới, cả phủ sẽ chuyển vào Kinh thành."

"Vậy tiểu thư nhà nô tỳ phải làm sao đây?" Nguyệt nương lập tức nói.

Cố Thanh Chỉ lắc đầu: "Bây giờ trong phủ đều loạn hết cả, bởi vậy vẫn chưa thể lo đến Lục muội. Về nhà ta sẽ nhắc với lão thái thái. Thật ra trong Kinh thành có gì đáng để mong chờ đâu, nơi đó cũng chẳng được yên bình như trong điền trang này. Ta chỉ sợ những tên tiện nô ở đây thoát khỏi sự quản lý của chủ tử lại gây khó dễ cho Lục muội."

Nguyệt nương vội quỳ xuống dập đầu: "Đa tạ Nhị tiểu thư suy nghĩ cho tiểu thư nhà nô tỳ."

"Ta phải đi rồi, ra ngoài lâu chỉ sợ người kia lại có chuyện để nói."

Thanh Hoàn nghe hiểu ý tứ trong câu này, biết chắc lần này Quận chúa Hoa Dương nổi giận kinh thiên động địa lắm, nếu không Nhị tỷ sẽ không nói như vậy.

Cô không khỏi cảm động, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy eo của Thanh Chỉ, cố gắng rúc sâu vào vòng tay cô ấy.

"Nhớ… tỷ… tỷ… nhớ!"

"Nha đầu ngốc!"

Thanh Chỉ vỗ sau lưng cô, than thở với Nguyệt nương: "Bọn họ đều nói tiểu thư nhà ngươi là một kẻ ngốc, theo ta thấy trên đời này không ai tinh ý như tiểu thư nhà ngươi. Ngươi nhìn xem, ở trước mặt ta, muội ấy ngoan ngoãn chưa này."

"Tiểu thư nhà nô tỳ biết tốt biết xấu, ai tốt, ai không tốt với tiểu thư, tiểu thư đều nhớ kỹ."

Nguyệt nương vừa nói vừa tiễn Nhị tiểu thư ra ngoài.


"Tiểu thư, tiểu thư, bỏ ra hai lượng bạc vụn đã hỏi thăm được rõ rồi." Xuân Nê hớn hở bước vào.

Ánh mắt Thanh Hoàn sáng lên, nói: "Có phải giống như Trần Bình nói không?"

Xuân Nê gật đầu, cười nói: "Tiểu thư tính toán không sai, lần này Quận chúa đang đắc ý lắm, ngay cả lão gia, lão thái thái cũng phải nhường nhịn ba phần."

"Ba vị di nương của phụ thân thì sao?" Thanh Hoàn nâng chén trà lên.

Xuân Nê cầm rổ tre lên, ngồi vào chỗ nói: "Xui xẻo to rồi. Lúc Lưu di nương dâng trà đã làm bỏng tay của Quận chúa, cho nên bị cấm túc một tháng. Hứa di nương không biết dạy dỗ Tứ tiểu thư, cũng bị cấm túc một tháng. Trương di nương…"

Xuân Nê cười ngượng ngùng, có chút xấu hổ mà lí nhí.

Thanh Hoàn đang nghe chăm chú, vội hỏi: "Bà ta làm sao?"

Xuân Nê đỏ mặt nói: "Quận chúa nói, Trương di nương quyến rũ Nhị gia, khiến Nhị gia một đêm làm chuyện ấy ba lần, hút rỗng thân thể Nhị gia, bị cấm túc ba tháng."

Thanh Hoàn nghe vậy thì hoàn toàn cạn lời, ngay cả cái cớ vô lý như thế mà Quận chúa cũng có thể nói ra được, rốt cuộc bà ta hận Trương di nương này đến mức nào.

Một lúc sau, trên mặt cô hiện lên một nụ cười quỷ dị: "Chó cắn chó, miệng toàn lông, cứ để cho bọn họ đấu nhau đi."

Đêm rét tối mịt.

Một chiếc xe ngựa âm thầm xuất phát từ điền trang. Xe ngựa lên đường cái rồi lập tức đi nhanh, thẳng đến hẻm Miêu Nhi ở thành Tô Châu.

Thanh Hoàn được Nguyệt nương đỡ xuống xe, đi vào từ cổng chính. Đã ba tháng không tới đây, nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, cô không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Phúc bá nói, trên đời này không hề có thứ gọi là thần y. Nếu gặp bệnh nhiều, có đủ kinh nghiệm thì lang băm cũng có thể trở thành thần y.

Vì vậy, cô bé học y ba năm đã bắt đầu khám bệnh từ thiện vào ban đêm. Lúc đầu cô bé giúp người nghèo khám những bệnh nhẹ, dần dà có tiếng tăm, hấp dẫn được cả những người giàu có. Càng về sau, thậm chí ngay cả người ở Kinh thành cũng nghe tiếng mà đến.

Thanh Hoàn đảo mắt qua sân vườn, khẽ thở dài một hơi. Những ngày tháng phức tạp triền miên này sẽ kết thúc trong đêm nay.

Từ nay về sau, trên đời này không có Kim thần y nữa, chỉ có một Lục tiểu thư của Cố phủ đã thay xương đổi thịt.

Vị khách đầu tiên trong tối nay là một cô gái trẻ tuổi.


Cô gái này vừa đi vào, đôi mắt của Thanh Hoàn lập tức sáng lên.

Cô gái này thật sự xinh đẹp, điểm trừ là hơi gầy, béo thêm một chút nữa là đẹp. Gương mặt trắng nõn như bạch ngọc khiến người ta cảm thấy động lòng không thôi.

Cô gái ngồi xuống, cười khẽ với Thanh Hoàn.

Thanh Hoàn không nói gì, vươn tay ra bắt mạch cho cô gái, tinh thần rất tập trung. Chỉ chốc lát sau, chân mày cô khẽ nhíu lại.

Một lát sau, cô ngước mắt lên, cười nói: "Chúc mừng phu nhân, phu nhân đã có tin vui được nửa tháng rồi. Mạch tượng vô cùng tốt, mẹ con đều khỏe. Ngoài cái đó ra, phu nhân không có bệnh tật gì."

Ý cô là, phu nhân, cô bỏ một vạn lượng bạc để nhờ ta khám bệnh, thực tế là đang đùa ta sao?

Cô gái gật đầu cười nói: "Nhất định là trong lòng Kim đại phu đang trách ta."

Thanh Hoàn khẽ thở dài, ánh mắt lại sáng lên một cách lạ thường: "Hẳn là phu nhân có yêu cầu gì, xin cứ nói đừng ngại."

Cô gái xinh đẹp dịu dàng như vậy, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải mềm lòng.

Cô gái cong khóe miệng: "Kim đại phu không chỉ có y thuật tốt mà còn thông minh. Ta xin được nói thẳng vậy."

"Mời phu nhân nói."

"Ta không muốn để những đại phu khác chẩn đoán ra ta có thai, cho nên muốn nhờ Kim đại phu giúp đỡ."

Thanh Hoàn hoàn toàn không ngờ, cô gái này lại đưa ra yêu cầu kỳ lạ như vậy, trong lòng hơi dao động, nhưng cô không hỏi nhiều, chỉ vuốt cằm nói: "Được."

Ánh mắt cô gái lộ ra vẻ vui mừng, giống như không thể tin được rằng, chuyện lại thuận lợi như vậy, nét mặt cũng không còn căng thẳng nữa: "Đa tạ Kim đại phu."

"Không cần, phu nhân bỏ ra số tiền lớn như vậy, đây là việc ta nên làm."

Giọng điệu Thanh Hoàn bình tĩnh. Cô gái trước mắt này xinh đẹp như vậy, lại không muốn bị người khác phát hiện ra mình có thai, tám, chín phần mười là thiếp thất nhà quyền quý.

Xưa nay, thê thiếp tranh đấu đều là đẫm máu, tốt xấu gì trong bụng cô gái kia cũng là một mạng người, sao cô không làm chuyện tốt chứ.


Cô gái cầm phương thuốc, hài lòng rời đi.

Thanh Hoàn nhắm hai mắt, đón lấy trà sâm tỳ nữ đưa tới, uống hết nửa ly. Vị khách thứ hai tiến vào.

Điều khiến cô bé không ngờ là vị khách này lại là người cha trên danh nghĩa của cô, Cố Tùng Đào.

Dưới lớp mạng che mặt đen, Thanh Hoàn không nhịn được mà xụ mặt. Không ngờ Cố Nhị gia này lại có thể bỏ ra một vạn đồng tiền riêng để khám bệnh, đúng là cô đã coi thường ông ta.

Chỉ là cô bé thấy sắc mặt ông ta hồng hào, đâu giống người có bệnh? Rốt cuộc là chuyện gì?

Cố Tùng Đào vừa vào cửa đã quét mắt nhìn chằm chằm cô gái áo đen trước mắt. Có vẻ như ông ta đã gặp ánh mắt này ở đâu đó, có chút quen thuộc.

Thanh Hoàn sợ bị lộ, rũ tầm mắt xuống, làm tư thế mời.

Cố Tùng Đào nghi ngờ chau mày lại, hơi chần chừ mà vươn tay ra.

Thanh Hoàn chỉ cần thời gian một nhịp hô hấp ngắn ngủi đã biết bệnh của ông ta là gì. Ngoài bị thận hư ra, người đàn ông này không có bất kỳ vấn đề gì cả.

Cô đè thấp giọng, lạnh lùng nói: "Không bệnh gì, không cần chữa."

Cố Tùng Đào ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Kim đại phu, thật không dám giấu, hôm nay ta đến là muốn xin một vị thuốc."

Thanh Hoàn nhíu mày, ý bảo ông ta nói tiếp.

"Trên đời này, có loại thuốc nào mà… uống vào có thể khiến đàn ông... đàn ông... tăng số lần, lại không gây tổn hại đến sức khỏe không?"

Thanh Hoàn cười lạnh, nháy mắt đã hiểu ra.

Có câu ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, Quận chúa đang ở độ tuổi như sói như hổ, lại thêm thời gian trước đó, đêm nào Cố Nhị gia cũng làm tân lang, há có thể thỏa mãn yêu cầu của Quận chúa.

"Thuốc thì có, nhưng là thuốc thì đều có ba phần độc, ông chắc chắn muốn dùng sao?" Giọng Thanh Hoàn không có tí tình cảm nào.

"Muốn, muốn, muốn!" Cố Tùng Đào đáp lia lịa.

Ông ta đã bị Quận chúa dồn vào đường cùng, dốc cạn cả sức lực nhưng vẫn không thể thỏa mãn bà ta. Vì chức quan, ông ta không thể không dùng mọi cách.

Thanh Hoàn không muốn nói thêm câu nào nữa, viết qua loa phương thuốc xuống giấy, bưng trà tiễn khách.

Canh ba ba khắc, Thanh Hoàn kết thúc tất cả mọi chuyện ở bên này, ngồi trong nhà chính Kim phủ, bên trái là Tống Ngữ, bên phải là Trần Bình.




Mà đứng phía bên dưới là đầy tớ và tỳ nữ làm trong Kim phủ, không dưới mười lăm người, đều là con nhà nghèo khổ mà mấy năm nay Thanh Hoàn đã cứu về.

Thanh Hoàn đứng dậy, chậm rãi nói: "Từ ngày mai trở đi, phủ này sẽ không có người đến khám bệnh nữa. Các ngươi đã theo ta ba năm, ta nhất định sẽ suy nghĩ cho tương lai của các ngươi. Ai muốn ở lại phủ Tô Châu hãy đứng về bên của Tống chưởng quỹ. Ai muốn đi Kinh thành thì đứng về bên của Trần Bình. Các ngươi yên tâm, nếu các ngươi đã theo ta, ta tuyệt đối không để các ngươi không có chốn nương thân."

Dứt lời, Thanh Hoàn nhoẻn miệng cười, nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Nguyệt nương yên lặng đi theo phía sau.

"Đi dạo quanh phủ với ta một chút."

"Đèn tắt lửa tàn, có gì đáng nhìn chứ, chẳng lẽ mấy năm nay tiểu thư vẫn chưa nhìn đủ."

Thanh Hoàn quay đầu lại, nhìn gương mặt Nguyệt nương, nhẹ nhàng ngả đầu vào vai bà.

"Thật sự phải đi rồi, quả thật ta vẫn hơi luyến tiếc. Từng ngọn cây cọng cỏ nơi này đều là do mọi người bỏ công vun xới."

Nguyệt nương xoa đầu cô bé, nhất thời không biết nói gì cho phải.

"Phúc bá già rồi, ông ấy bôn ba cả ngày bên ngoài thay ta, không được nghỉ ngơi dù chỉ một khắc, còn Nguyệt nương, vì ta mà đến giờ vẫn chưa gả đi..." Mắt Thanh Hoàn long lanh, nghẹn ngào không nói tiếp được.

Nguyệt nương cố nén nước mắt tràn khóe mi, mạnh mẽ nói: "Tiểu thư việc gì phải nói những lời này chứ, trong lòng Nguyệt nương không hề thấy thiệt thòi. Nô tỳ mãi mãi theo tiểu thư, chết cũng không rời."

Thanh Hoàn cười nói: "Cái gì mà sống với chết chứ, ngày tháng tươi đẹp của chúng ta còn ở phía sau mà. Nguyệt nương, ta sẽ cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp..."

Chủ tớ hai người đi chầm chậm, ánh trăng mờ nhạt kéo dài cái bóng của hai người.

Canh tư hai khắc, mọi âm thanh chìm vào tĩnh lặng.

Cổng của Cố phủ bị gõ ầm ầm.

Tên đầy tớ giữ cửa xoa đôi mắt nhập nhèm, mở cửa thò đầu ra, tức giận nói: "Đêm hôm khuya khoắt, đập cái gì mà đập."

"Vị tiểu ca này, không xong rồi. Nửa đêm, bệnh điên của Lục tiểu thư lại phát tác, ngã từ trên đầu tường xuống, máu chảy đầy đất, phiền tiểu ca mau bẩm báo với Nhị gia và Quận chúa."

Nguyệt nương giàn giụa nước mắt, giọng điệu vô cùng gấp gáp.

Tên đầy tớ kia vừa nghe vậy, lập tức hoàn toàn tỉnh ngủ, vội nói: "Đợi đấy, ta đi bẩm báo."

Sau thời gian nửa chén trà, người nọ quay lại, vẻ mặt khó xử: "Chuyện này... Nhị gia và Quận chúa đã nghỉ ngơi, có việc gì ngày mai hãy nói."

Nguyệt nương sốt ruột đến mức ngồi phịch xuống đất: "Tiểu ca, ngươi tỉnh lại đi được không, đi thông báo giúp ta một tiếng nữa, Lục tiểu thư sắp không xong rồi, phải mau chóng mời đại phu giỏi đến, nếu không sẽ muộn mất."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận