Thịnh Thế Kiều Y

Hoa Dương biết ý đồ của Cố Nhị gia, nhưng vẫn quyết định mặc kệ, phải lạnh nhạt ông ta thêm mấy ngày nữa để cho ông ta biết sự lợi hại của phủ lão Tề vương.

Hoa Dương lẩm bẩm: "Hôn sự của Nhị nha đầu chàng xem thế nào?"

Cố Nhị gia tức giận nói: "Nhị nha đầu không thuộc nhị phòng chúng ta, bao đồng làm gì. Để lão Đại tự định đoạt đi."

"Một đứa con gái của di nương có thể gả vào phủ Thượng thư thì còn có gì mà định đoạt chứ, nhanh chóng nhận lời mới là quan trọng nhất."

Cố Nhị gia rề rà ngồi dậy: "Gã đàn ông kia đã có ba bà vợ chết liên tục rồi, tuổi tác cũng tương tự ta, con trai con gái đều có thể thành thân cả rồi. Nàng nói gả Nhị nha đầu sang là gả thế nào!"

"Cần gả thế nào thì cứ gả thế ấy thôi. Dòng dõi nhà người ta là thế nào, dòng dõi Cố gia các người ra sao. Nếu như gả được thì chính là tổ tông Cố gia các người hiển linh đấy."

"Nàng..." Cố Nhị gia chán nản.

Thì ra người mà bà mối đến hỏi thay Nhị tiểu thư là con trai trưởng của phu nhân Cao thượng thư Công bộ, Cao Tiểu Phong, năm nay ba mươi sáu tuổi.

Nói đến Cao Tiểu Phong, cũng thật là có hơi xui xẻo.

Vợ cả đầu tiên mắc phải bệnh lạ, không chữa được nên đã qua đời ngay lúc thanh xuân phơi phới, để lại một con trai và một con gái.

Người vợ thứ hai tái giá cũng vẫn mắc phải bệnh lạ, vào phủ được ba năm thì để lại một con trai rồi mất.

Người vợ thứ ba còn đoản mệnh hơn nữa, ngay cả một đứa con cũng chưa có thì đã đi tìm hai vị tỷ tỷ trước của mình rồi.

Trong Kinh đồn đại, người này có số khắc vợ, người phụ nữ nào đi theo ông ta đều không sống được bao lâu. Cũng có người nói Cao Tiểu Phong này có sở thích kì lạ, thích nuôi chó, còn thường ngủ chung với chó, cho nên mới khiến mấy bà vợ sợ đến mức chết tươi.

Lời đồn càng lúc càng lan rộng, danh môn vọng tộc ở Kinh thành nào còn dám gả con gái cưng qua để chịu chết nữa. Tuy họ cũng thèm muốn cái danh phủ Thượng thư, nhưng tính đi tính lại, giữa danh tiếng và tính mạng thì cái mạng vẫn quan trọng hơn.

Cố Nhị gia vỗ mép giường, giận dữ nói: "Nàng làm vậy chẳng phải là muốn nó đi chịu chết sao?"

"Chịu chết?"

Quận chúa liếc nhìn Cố Nhị gia, cười gằn: "Nhị gia của ta ơi, nghe nói Công bộ vẫn còn có một vị trí Lang trung đang để trống. Nếu Nhị gia không muốn thì thôi vậy, trả lời cho người ta sớm, cũng đỡ cho người ngoài lại đồn đại rằng, Cố phủ chúng ta lại bán con gái để cầu vinh."

"Lang trung Công bộ?"

Vẻ mặt Cố Nhị gia hơi dao động, ông ta do dự một hồi rồi hỏi nhỏ: "Thu nhập như thế nào?"

Hoa Dương cố ý trầm ngâm một hồi, cười nói: "Thu nhập thế nào thì ta chưa nghe đến, có điều vị trí này..."

"Thế nào?"

"Cũng khá nhàn nhã."

Hoa Dương đứng dậy, thổi tắt nến, lẳng lặng nằm vào trong.

Trong bóng tối, Cố Nhị gia mở to đôi mắt láo liên của mình, nhíu mày vắt óc suy nghĩ.

Ở Đông viện, phu thê Cố Thị lang cũng vì hôn sự của Cố Thanh Chỉ mà bàn bạc suốt cả nửa đêm.

Hai người đều cho rằng, Cao phủ này tuy danh giá, nhưng khi không lại đẩy con gái vào chỗ chết thì có phần, mất nhiều hơn được.

Lỡ như con bé cũng giống người vợ thứ ba của Cao Tiểu Phong, chẳng để lại đứa con nào thì khác gì công dã tràng đâu.

Mặc dù Nhị nha đầu là con gái di nương, nhưng từ nhỏ đã được phu nhân nuôi dưỡng, rất có quy củ. Tìm một nhà nào đó tử tế rồi gả qua, lỡ như tương lai nhà ấy thăng tiến thì sẽ thành một sự trợ giúp cho nhà bọn họ.

Thoạt nhìn Cao gia có rất nhiều chỗ tốt, thế nhưng Cao Tiểu Phong kia lại không ổn lắm. Nếu như việc này truyền ra ngoài, danh tiếng của Cố phủ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Hai người họ quyết định từ chối hôn sự này.

Trong Thọ An Đường, Ngụy thị tự nhốt mình ở Phật đường niệm kinh.

Đại nha hoàn Liên Bình thấy không còn sớm nữa, đánh bạo tới thúc giục lão thái thái vài lần.

Ngụy thị gảy phật châu, lẩm bẩm: "Ngày mai đã là mười hai. Nhị nha đầu đến phủ đó sắp được bảy ngày rồi."

"Ngày mai đúng là ngày thứ bảy, Nhị tiểu thư sắp trở về rồi."

Ngụy thị nói nhỏ: "Cũng không biết nó ở phủ kia sinh sống thế nào?"

Liên Bình theo phu nhân gần năm năm, là người hiểu suy nghĩ của phu nhân nhất, lập tức đi đến nói: "Phu nhân, ngày mai Quận chúa muốn dẫn Linh tiểu thư đi đón người về. Lúc gần tối, Quận chúa căn dặn Đại nãi nãi chuẩn bị ít lễ vật."

Ngụy thị đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra, chỉ là bà giấu trong lòng không để lộ ra. Vừa nhìn là hiểu cô vợ này của lão Nhị có ý đồ gì ngay, rõ ràng cũng muốn nhét con gái mình vào phủ kia.

Dù sao cũng không phải kẻ ngốc, biết phủ nọ thanh bạch cao quí, lại được Hoàng thượng coi trọng, đã vậy còn là gia tộc rất có quy củ. Nếu cô nương nhà ai có thể gả vào đó, xem như nửa đời sau sẽ hạnh phúc rồi.

Ngụy thị khẽ cắn môi, trầm giọng nói: "Chỉ đành xem số mệnh Nhị nha đầu thôi."



Đã đủ bảy ngày, hôm nay là ngày châm cứu cuối cùng.

Cố Thanh Hoàn dậy thật sớm, bảo Xuân Nê ở lại phòng thu dọn rương hòm, tự mình theo nha hoàn của Tưởng phủ đi châm cứu cho lão tổ tông.

Vì nay là lần hành châm cuối, thế nên ba đôi phu phụ trong phủ đều đứng chờ ngay đó.

Cố Thanh Hoàn ghim hết châm, sau khi cân nhắc một hồi thì viết phương thuốc ra rồi giao cho hạ nhân. Cô đi đến trước mặt lão tổ tông, nói: " Thanh Hoàn đã thêm vào vài vị thuốc, lão tổ tông uống thử trước xem sao, hẳn sẽ có hiệu quả tốt."

Lão tổ tông hiền hòa nói: "Ta cảm thấy thân thể ngày càng thoải mái hơn, giờ ta chỉ muốn đi dạo trong vườn một vòng thôi."

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Thêm bảy ngày nữa người mới có thể đi lại bình thường được. Phải chờ khi ánh mặt trời đã lên cao, khoảng sau giờ Ngọ thì mới được ra ngoài, tuyệt đối không được hứng gió lạnh. Những thứ khác thì Thanh Hoàn cũng không nhiều lời nữa. Lão tổ tông phải nghe lời, tuyệt đối không thể tùy ý làm bậy khiến các lão gia, phu nhân khó xử."

Lời này vừa nói ra, ba vị phu nhân đằng sau nâng khăn che miệng cười mãi. Lời này cũng chỉ có đứa bé này dám nói ra, nếu là người khác nói, chỉ sợ liền ăn gậy ngay.

Lão tổ tông cũng cười đến híp mắt, nói: "Mới có mấy ngày ngắn ngủi mà nha đầu con đã đi bênh vực người khác rồi, uổng công lão tổ tông thương yêu con quá."

Vừa dứt lời, Chu thị hấp tấp đi tới, cười nói: "Lão tổ tông, Cố phủ tới đón người, là Nhị nãi nãi tự mình tới đón."

Quận chúa Hoa Dương tới đón người? Cố Thanh Hoàn nhíu mày, lại xướng tuồng gì nữa đây.

Lão tổ tông nhìn người trước giường, nói với ba con dâu: "Các con thay ta đi nghênh đón, nói vài lời có ích cho đứa bé này."

Ba vị phu nhân hiểu rõ, vội vàng gật đầu đáp ứng.

Cố Thanh Hoàn hành lễ với lão tổ tông, lại hành lễ với ba vị lão gia rồi đứng thẳng lưng, lui ra ngoài.

Chu thị yên lặng đuổi theo, dùng khăn che miệng nói nhỏ: "Muội muội, tẩu tử có lời cần nói thẳng. Mấy thang thuốc đó rất có tác dụng, tẩu tử muốn xin thêm vài thang để uống.

Cố Thanh Hoàn dừng bước, cười nói: "Hồ đồ, thuốc há lại có thể tùy tiện uống?"

Chu thị mặt dày mày dạn đưa tay qua, cười nói: "Muội muội tốt, lại giúp ta chẩn mạch đi."

Cố Thanh Hoàn đẩy ta Chu thị ra, móc hai phương thuốc trong tay áo ra, cười nói: "Không cần chẩn, muội đã viết phương thuốc sẵn rồi, chỉ chờ tỉ đến đòi thôi. Uống thuốc và lau rửa ở bên ngoài, mười ngày là có thể trị tận gốc."

Chu thị vừa mừng vừa sợ, cười quở trách: "Vẫn là muội muội thương ta. Đi thôi, ta tiễn muội muội ra ngoài."

Chu thị dẫn hai tỷ muội Cố Thanh Hoàn tới phòng khách, hai mẹ con Hoa Dương đã uống được nửa chén trà.

Trương thị cười khanh khách ngồi ở vị trí chủ tọa, hai phu nhân khác ngồi bên dưới theo thứ tự.

Hai người vừa ngồi xuống, Hoa Dương đã cười nói: "Cũng không biết hai nha đầu này có gây thêm phiền phức cho quý phủ hay không."

Trương thị cười nói: "Khắp Kinh thành cũng không tìm ra hai vị tiểu thư tri thư đạt lễ được như thế, lão tổ tông ngày nào cũng luôn miệng khen đấy."

Hoa Dương khó chịu. Một tiểu thư mới vừa chữa khỏi bệnh điên, ngay cả một chữ còn không nhận ra lại được khen là tri thư đạt lễ, đúng là trợn mắt nói mò mà.

Hoa Dương nhanh trí hùa theo: "Đó là lão tổ tông hiền từ. Nhạn Linh, mau thỉnh an các phu nhân."

Hôm nay Ngô Nhạn Linh mặc áo gấm màu mật ong thêu từng đóa hoa thược dược lớn, đầu cài trâm khảm cẩm thạch. Cô ta yểu điệu bước lên hành lễ.

Cố Thanh Hoàn thấy thế, trao đổi một ánh mắt với Nhị tỷ, cuối cùng Quận chúa Hoa Dương cũng đã mang cô ta đến đây.

Trương thị bình tĩnh nhìn Ngô Nhạn Linh, trong lòng lại hơi kinh ngạc.

Mẫu thân của Trương thị thuộc gia đình Nho gia, quy củ trong phủ rất nghiêm khắc, trước giờ chú trọng quy củ ở nhà theo cha, lấy chồng theo chồng, chồng chết theo con.

Trượng phu của Quận chúa Hoa Dương này mới qua đời nửa năm mà Hoa Dương đã dẫn con gái tái giá, có thể thấy được gia pháp quy củ bình thường không nghiêm, không ngờ lại dạy ra một đứa con gái dịu dàng đoan trang như vậy.

Trương thị thật lòng tán dương: "Thật là một tiểu thư xinh đẹp, tựa như từ bức họa bước ra vậy."

Triệu thị cười nói: "Đại tẩu nói đúng, khiến phủ chúng ta thất sắc rồi."

Hàn thị cười tiếp lời: "Thật khiến người ta không dời mắt nổi."

Câu sau còn êm tai hơn câu trước, Ngô Nhạn Linh xấu hổ, cúi thấp đầu.

Ba vị phu nhân nhận lấy lễ vật từ các nha hoàn của mình rồi trao đến tay Ngô Nhạn Linh.

Hoa Dương nhìn cảnh này, trong lòng vui mừng khôn xiết, đang muốn thổi phồng con gái mình vài câu, không ngờ Trương thị đã mở miệng.

"Lão tổ tông nói, Lục tiểu thư rất hợp ý người, sau này muốn thường xuyên mời đến ở lại. Đến lúc đó Quận chúa đừng luyến tiếc quá đấy."

Quận chúa Hoa Dương nghẹn một cục trong lòng, lời này sao nghe có vẻ kì quặc, cái gì mà luyến tiếc. Bà ta còn ước gì lão tổ tông mỗi ngày đều gọi người đến, như vậy Linh Nhi cũng được hưởng ké chút lợi lộc.

Triệu thị vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn màng của Cố Thanh Hoàn, thở dài: "Đứa trẻ ngoan, về phủ có gì uất ức, muốn ăn gì muốn chơi gì cứ phái người sang đây nói một tiếng."

Cố Thanh Hoàn cười nói: "Đa tạ phu nhân đã thương yêu, về sau Thanh Hoàn sẽ không khách sáo đâu ạ."

Lời này càng kì quặc hơn, Hoa Dương lại càng thêm nghẹn.

Chu thị cười nói: "Muội muội ngốc, muội đừng khách khí với Nhị thẩm, Nhị thẩm có nhiều đồ chơi thú vị nhất, trước đây bọn ta cũng chỉ có thể trông thấy mà thèm thôi. Sau này muội muội xin, vừa hay để cho bọn ta cũng được mở rộng tầm mắt một chút."

Triệu thị giận dỗi mắng: "Đúng là mồm miệng lanh lợi mà, sao không thèm muốn đồ của Tam thẩm đi?"

"Phòng của muội cũng không biết là bị muội ấy càn quét qua mấy lần rồi này."

Hàn thị chuyện trò qua lại, cười nói với Cố Thanh Hoàn: "Đứa trẻ ngoan, lời của hai tỷ ấy cũng là lời ta muốn nói."

Lời này vừa nói ra, Cố Thanh Hoàn không dám tiếp tục ngồi nữa, đứng dậy đi đến trước mặt ba vị phu nhân rồi thi lễ một lượt, nói: "Thanh Hoàn đa tạ các vị phu nhân đã ưu ái."

Quận chúa Hoa Dương nghe mà thầm thở dài. Nghe giọng điệu, dường như bọn họ đã vô cùng thân thiết.

Kẻ điên này thật tốt số, thế mà lại hợp mắt ba vị phu nhân Tưởng phủ.

Hoa Dương dùng mắt ra hiệu cho con gái, muốn để Ngô Nhạn Linh mở miệng nói chuyện nhiều hơn, ai ngờ Ngô Nhạn Linh bị tư thế hành lễ của Cố Thanh Hoàn làm cho kinh sợ, hoàn toàn không tiếp nhận được ánh mắt của mẫu thân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui