Sau khi rời khỏi, Thẩm Ấu An tìm Cao Hòa hỏi hắn có thể đổi công việc cho nàng được không, nàng thà rằng gác đêm cho bệ hạ như trước, cũng không muốn giống như hiện tại, gác đêm mặc dù vất vả, nhưng không cần chịu hành hạ tinh thần như bây giờ.
Đối với thỉnh cầu của nàng Cao Hòa đương nhiên không đồng ý, nếu hắn dám đồng ý chức vị tổng quản này cũng mất, hiện tại toàn cung không ai nhìn ra bệ hạ có ý tứ với Thẩm Ấu An, nhưng bệ hạ nói với hắn vị này tương lai là Hoàng hậu nương nương, mặc dù không nên đắc tội với Hoàng hậu nương tương lai, nhưng mà tính tình vị Hoàng hậu nương nương tốt hơn so với bệ hạ nhiều.
Nguyện vọng của Thẩm Ấu An tan biến, trước mắt nàng không thể xuất hiện trước mặt bệ hạ, nàng bắt đầu tận lực trốn tránh Tề Cảnh Hoán, điều người khác, giả bộ bệnh không làm việc, mặc dù làm như vây có lỗi với Bích Đồng, nhưng nàng không dám tới gần bệ hạ.
Việc nàng làm sao Tề Cảnh Hoán không nhìn ra chứ, lúc nàng mới bắt đầu còn để kệ nàng, chỉ là mấy ngày nay hắn đứng ngồi không yên, hắn nghĩ hôm đó hắn hơi quá, Thẩm Ấu An tức giận trốn tránh hắn cũng phải, chỉ là lâu như vậy, tức giận cũng nên mất đi chứ, vì vậy liền gọi Cao Hòa vào.
Lúc Thẩm Ấu An đang ăn trưa nhận được thánh chỉ, Cao Hòa mang theo hai tiểu thái giám đi tới chỗ nàng ở, sau đó, lúc nàng đang cảm thấy khó hiểu, hắn đuổi hai tên tiểu thái giám và Bích Đồng ra ngoài.
Sau khi Cao Hòa đuổi người ra ngoài, còn thuận tiện bảo người đóng cửa lại, đối mặt với Thẩm Ấu An cười tủm tỉm nói: “Thẩm Tư Tẩm, nghe khẩu dụ của Hoàng thượng.
”
Thẩm Ấu An rùng mình một cái, muốn quỳ trên mặt đất, Cao Hòa kịp thời ngăn lại.
“Thẩm Tư Tẩm, khẩu dụ của Hoàng thượng không cần quỳ, đứng nghe là được rồi.
”
“Dạ.
”
“Khẩu dụ của Hoàng thượng, Thẩm Tư Tẩm lập tức đến Diễn Khánh Điện, không được sai sót.
”
Chuyện này là gì đây, Thẩm Ấu An dở khóc dở cười, triệu nàng qua chỉ cần truyền người đến nói nàng không dám không đi, truyền khẩu dụ như vậy làm gì? Dứt khoát làm thánh chỉ còn hơn.
“Thẩm Tư Tẩm, xin mời.
”
Được rồi, đừng nói là bệ hạ, thái độ của Cao tổng quản với nàng cũng làm nàng thụ sủng nhược kinh.
Thẩm Ấu An đến Diễn Khánh Điện lúc Tề Cảnh Hoán phát giận với một bàn lớn thức ăn, Thái Huyên và Y Xảo đang khuyên hắn dùng bữa, trong lúc nhất thời hơi đau đầu, khi nào thì bệ hạ dùng bữa giống hài tử thế, còn cần người dụ dỗ, Thái Huyên và Y Xảo tận tình khuyên hắn dùng bữa, hắn vừa tận tình khuyên Thái Huyên và Y Xảo không cần khuyên hắn dùng bữa, vừa gõ cái bàn, Thẩm Ấu An đột nhiên muốn cười, vì tức giận mà không muốn dùng thiện, còn ngồi trước bàn làm gì.
Y Xảo thấy nàng đến như tìm được cứu binh vội chạy tới kéo y phục nàng nói: “Ấu An tỷ tỷ đã tới, mau khuyên nhủ bệ hạ dùng bữa.
”
Nàng nâng mặt nhìn hắn, quả nhiên thấy hắn nhíu mày nhìn mình, bộ dáng âm mưu đã thực hiện được, nàng thở dài, đi đến trước hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an bệ hạ.
”
“Nàng còn biết đến đây sao?”
Tề Cảnh Hoán trợn mắt nói.
“Nhận được khẩu dụ của bệ hạ, nô tỳ không thể không nghe theo.
”
Tề Cảnh Hoán không đoán được nàng sẽ nói như vậy, cung nhân xung quanh đều nén cười, Tề Cảnh Hoán lạnh lùng nhìn một vòng, vài cung nhân thật sự không biết sợ, trong lòng Tề Cảnh Hoán kêu gào thất sách, thầm nghĩ nàng dâu à, phu quân đế vương uy nghiêm như ta bị nàng giày vò rồi.
Lúc này tổng quản đại thái giám đồng thời xuất hiện.
Cao tổng quan vung phất trần trong tay lên: “Trừ Thẩm Tư Tẩm, những người khác ra ngoài cùng ta.
”
Vì vậy nhóm cung nhân nén cười đều đi ra ngoài, trong lòng bệ hạ thoải mái, Thẩm Tư Tẩm áp lực như núi.
Thẩm Ấu An cảm thấy ánh mắt bệ hạ nhìn mình chằm chằm, cho dù không ngẩng đầu, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt kia rất nóng bỏng.
“Lại đây, hầu hạ trẫm dùng bữa.
”
Tề Cảnh Hoán thấy nàng không động, vội vàng thúc giục.
“Dạ.
”
Thẩm Ấu An đi đến bên cạnh Tề Cảnh Hoán, cầm lấy đũa trên bàn gắp thức ăn để trong bát Tề Cảnh Hoán, ý bảo Tề Cảnh Hoán có thể ăn, Tề Cảnh Hoán nhíu mày, như vậy là được sao?
“Nàng đút trẫm, giống như lần trước đút cháo đó.
”
“Bệ hạ, không nên hồ đồ như vậy.
”
“Nàng làm càn.
”
“Nô tỳ biết sai.
”
“Nàng…”
Nhất thời Tề Cảnh Hoán không biết nói gì cho tốt.
“Thẩm Ấu An.
”
“Có nô tỳ.
”
“Gắp thức ăn.
”
“Dạ.
”
Trận đấu này Thẩm Ấu An thắng, trong lòng nàng hơi vui vẻ, bệ hạ vẫn là chính nhân quân tử, không phải là người dã man không hiểu chuyện, lúc trước nàng còn lo lắng bệ hạ sẽ làm khó nàng, đã chuẩn bị sẵn tâm lý, bây giờ xem ra là mình suy nghĩ quá nhiều, bệ hạ là thiên tử đương triều, tất nhiên là người phân rõ phải trái.
Hầu hạ Tề Cảnh Hoán dùng bữa xong, có cung nhân tiến vào thu dọn bàn, Thẩm Ấu An đi theo Tề Cảnh Hoán tiến vào phòng sưởi phía đông hầu hạ hắn ngủ trưa, vốn thật tốt, Tề Cảnh Hoán duỗi thẳng cánh tay, Thẩm Ấu An đứng trước người hắn thay hắn cởi áo ra, nào ngờ Tề Cảnh Hoán đột nhiên duỗi tay ôm eo nàng ôm nàng vào trong ngực.
Thẩm Ấu An kinh hãi, cuống quít đẩy hắn ra, khí lực nàng làm sao có thể đẩy được, thấy nàng sắp khóc Tề Cảnh Hoán cũng không thả, chạm vào vai nàng, giọng nói khàn khàn hỏi: “Ghét trẫm động vào như vậy sao? Cho nên mới liên tục trốn tránh trẫm.
”
Giờ phút này Thẩm Ấu An cảm thấy rối loạn, cũng không để ý trong giọng nói của Tề Cảnh Hoán có bao nhiêu quyến luyến và ưu thương.
Vô ý thức lắc đầu.
“Lắc đầu là có ý gì, không ghét hay là không dám chán ghét.
”
Eo Thẩm Ấu An vẫn bị hắn giữ chặt, lại nghe hắn động vào nàng là đương nhiên, trong lòng ép buộc nén giận.
“Bệ hạ, như này không hợp lí lắm.
”
“Không hợp lí.
” Tề Cảnh Hoán hừ lạnh một tiếng, lập tức cười nói: “Đã như vậy, trẫm phong nàng làm phi thì sao?”
“Bệ hạ.
”
Thẩm Ấu An ngẩng đầu thấy ánh mắt Tề Cảnh Hoán thâm thúy nhìn mình, giống như là đợi đáp án của nàng.
Nàng từ từ buông lỏng nắm đấm, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ, nô tỳ không muốn.
”
Những lời này, hắn biết, đời trước hắn đã hỏi qua nàng như vậy, cho nên sau khi trọng sinh hắn mới không phong nàng làm phi, biết rõ nàng không muốn nhưng về phương diện khác hắn cũng không muốn ủy khuất nàng, cho dù đời trước hắn hận nàng tận xương, cũng chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm gì ủy khuất nàng, trong lòng hắn, nàng vĩnh viễn là thê tử của hắn, cũng chỉ có mỗi nàng mới có thể làm thê tử của hắn, là hoàng hậu của hắn.
“Trẫm biết.
”
Hắn từ từ buông nàng ra, Thẩm Ấu An sững sờ, lập tức phản ứng quỳ trên đất cảm ơn.
Tề Cảnh Hoán cười khổ một tiếng nói: “Thẩm Ấu An, trẫm không nghĩ muốn nhục nhã nàng.
”
“Hả.
” Vẻ mặt Thẩm Ấu An mờ mịt.
“Nàng trốn tránh trẫm không phải là vì cho rằng trẫm làm nhục nàng sao? Trẫm không có ý muốn nhục nhã nàng, hôm đó trẫm hỏi nàng đã khóc sao bởi vì nghe nói An Bình công phủ không phái người tới gặp nàng, trẫm biết trong lòng nàng khó chịu, muốn an ủi nàng, không có ý muốn làm nhục nàng.
”
Trong nháy mắt Thẩm Ấu An thay đổi sắc mặt, nàng không nghĩ tới bệ hạ sẽ nhìn thấu tâm tư nàng, cũng không nghĩ tới bệ hạ sẽ giải thích cho nàng, lúc trước nàng trăm phương ngàn kế muốn trốn tránh hắn, chẳng phải là… Nghĩ tới đây, nàng xấu hổ đứng lên, cúi đầu không nói lời nào.
Một lúc sau, nàng nghe được âm thanh thở dài của Tề Cảnh Hoán.
“Nàng là quận chúa An Bình Vương phủ, trẫm lại cho nàng làm nữ quan Tư Tẩm ở Thánh Ninh Cung, có phải ủy khuất nàng không?”
“Không có ạ.
”
“Trẫm muốn nghe lời nói thật lòng.
”
Thẩm Ấu An từ từ ngẩng đầu, thấy Tề Cảnh Hoán đang nhìn mình, hít sâu một hơi nói: “Bệ hạ, từ trước tới giờ nô tỳ không cảm thấy ủy khuất khi làm nữ quan Tư Tẩm ở Thánh Ninh Cung.
”
“Nàng nói dối, nàng xem thường nhất là hạ nhận, sao có thể cam tâm làm nữ quan Tư Tẩm.
”
Hắn nói xong nhìn sắc mặt Thẩm Ấu An tái nhợt, trái tim đột nhiên đau xót, muốn duỗi tay ôm nàng vào trong ngực, lại thấy nàng run rẩy môi không ngừng lui về phía sau, nắm quyền nện vào tường, Tề Cảnh Hoán, ngươi lại làm sai chuyện rồi.
Vẻ mặt đau khổ của Thẩm Ấu An không duy trì được lâu, thậm chí chớp mắt một cái, nàng đã khôi phục lại bộ dáng lạnh nhạt, nàng cúi đầu quỳ trên mặt đất, nói: “Thỉnh bệ hạ minh giám, nô tỳ không có tâm tư đó.
”
“Được rồi, nàng không có, là trẫm không tốt, mau đứng lên.
”
Tề Cảnh Hoán ngồi xổm xuống muốn đỡ nàng đứng dậy, lại bị nàng tránh đi.
Nàng đứng lên nói: “Bệ hạ, ngài nên nghỉ ngơi, nô tỳ hầu hạ ngài cởi áo.
”
Tề Cảnh Hoán cười khổ sở, đứng dậy cái gì cũng chưa nói, Thẩm Ấu An thay hắn cởi y phục ra.
Thẩm Ấu An cầm y phục của Tề Cảnh Hoán để trên kệ, sau đó đi ra ngoài.
Tề Cảnh Hoán nằm trên giường, khép hờ mắt, cảm giác được Thẩm Ấu An đi ra ngoài, mở mắt ra, quả nhiên nàng đã đi ra ngoài, tâm tình tức giận, trầm giọng quát lên: “Cao Hòa.
”
Cao Hòa đứng ở cửa giật mình, vội vàng chạy vào.
Tề Cảnh Hoán ngồi ở trên giường, Cao Hòa bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng chột dạ, cúi người nói, “Bệ hạ.
”
“Thay quần áo cho trẫm.
”
“Có muốn gọi Ấu An cô nương đến không ạ.
”
Tề Cảnh Hoán lườm hắn, Cao Hòa liền hiều, nhanh chóng lấy y phục thay cho hắn, nghĩ thầm bệ hạ và Ấu An cô nương sao vậy, cãi nhau à? Chắc là không phải, tính tình bệ hạ không tốt Ấu An cô nương làm sao có thể cãi nhau với bệ hạ chứ, hơn nữa, nàng cũng không dám.
Tề Cảnh Hoán mặc y phục tử tế liền đến ngự thư phòng, hắn nghĩ hắn cần yên tĩnh một lát, hắn muốn tốt cho Ấu An, nhưng lúc nào cũng không khống chế nổi cảm xúc của mình, hắn không biết ý nghĩ của Ấu An nhưng biết rõ làm như vậy là không đúng, kiếp trước chính vì như vậy, về sau, cho dù hắn đối tốt với nàng, cũng không cách nào khống chế nổi chính mình, thiếu niên luôn tuổi trẻ khí thịnh, không muốn mất mặt, cho nên cuối cùng âm dương xa cách mới biết được, không có gì quan trọng bằng nàng.
.