Sao bệ hạ có thể như vậy? Thẩm Ấu An ngu ngơ một lát kịp thời phản ứng, hai gò má phiếm hồng, trời ạ Tề Cảnh Hoán còn vươn đầu lưỡi liếm khóe môi, con mắt lộ vẻ đắc ý, càng làm nàng xấu hổ, dứt khoát nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Đối với Tề Cảnh Hoán mà nói, Thẩm Ấu An chính là ánh mặt trời ấm áp, hắn ở trong bóng đêm lâu ngày, khát vọng nhất chính là ánh mặt trời, hiện tại cuối cùng cũng chạm vào đôi môi hắn khát vọng đã lâu, mặc dù trong lòng khát vọng nhiều hơn, nhưng vẫn phải nhịn, khác với kiếp trước hư vô mờ mịt, trước đây nhìn được, sờ được, cho dù bây giờ cái gì cũng không làm, trong lòng hắn cũng thỏa mãn, huống chi, ngẫu nhiên vẫn có thể làm gì đó.
Hắn tiến đến gần tai Thẩm Ấu An, thổi một hơi nói: “Khanh đang xấu hổ sao?”
Thẩm Ấu An đáng thương đi theo bệ hạ cả ngày đối với mình như hổ rình mồi, bây giờ bị hôn, không thể đánh bàn tay hắn thì thôi đi, còn bị hắn tiếp tục quấy rầy, dù tính tình Thẩm Ấu An tốt, giờ phút này cũng bị hắn làm cho tức giận, chỉ mở mắt nhìn thoáng qua bệ hạ bên cạnh, nàng chính là tức giận, cho nên không muốn tranh luận với bệ hạ.
Thấy nàng không nói lời nào, Tề Cảnh Hoán tiếp tục hỏi: “Trẫm hỏi nàng, vì sao nàng không trả lời?”
Thẩm Ấu An thoáng nghiêng đầu qua, đứng dậy, lui về sau hai bước, làm mình cố gắng cách xa bệ hạ một chút, sau đó hành lễ: “Bệ hạ lo lắng quá nhiều rồi.
”
Nàng lùi về sau, bệ hạ liền không vui vẻ, được, cách xa như vậy làm gì, hắn không thích nàng có bộ dạng đề phòng hắn, với tính tình của nàng, chỉ sợ trong lòng nàng đang tức giận, không có biểu hiện ra ngoài mà thôi, Tề Cảnh Hoán muốn tiến đến gần nàng, nhưng lại bỏ qua việc này, trước mắt nên nghĩ ra cách gì đó làm nàng vui vẻ, hắn không cần vội, quan trọng hơn là nàng dâu thích là được.
Thẩm Ấu An tưởng rằng bệ hạ sẽ nói cái gì đó, nhưng mà lúc này bệ hạ chỉ chắp tay đứng ở nơi đó, cái gì cũng không làm.
“Khanh muốn cái gì?”
Một lúc lâu sau, Tề Cảnh Hoán mở miệng nói.
Ánh mắt Thẩm Ấu An sáng lên, cho rằng bệ hạ khai ân, vừa định mở miệng, Tề Cảnh Hoán liền bổ sung thêm: “Ngoại trừ xuất cung.
”
Thẩm Ấu An tức giận nói: “Nô tỳ không muốn cái gì cả.
”
Tề Cảnh Hoán nhíu mày, bộ dáng vừa rồi còn hào hứng, vừa nói ngoại trừ xuất cung nàng liền nói không muốn cái gì, việc này không được, trái tim nàng dâu không thể ở nhà mẹ đẻ, phải nghĩ cách để trái tim nàng ở lại đây.
Nhìn Thẩm Ấu An cúi đầu, bộ dáng ỉu xìu, trái tim Tề Cảnh Hoán đau, nếu nàng muốn về nhà như vậy, thì cho nàng hồi An Bình công phủ một chuyến.
Quyết định như vậy, nhìn Thẩm Ấu An cáu kỉnh như hài tử, cố ý hỏi: “Thế trẫm cho nàng hồi An Bình công phủ một chuyến nàng muốn về không?”
Thẩm Ấu An sững sờ, ngẩng đầu lên, không dám tin hỏi: “Bệ hạ đồng ý cho nô tỳ xuất cung sao?”
Tề Cảnh Hoán ho nhẹ một tiếng nói: “Chỉ đồng ý cho nàng ra ngoài cung, trẫm biết nàng hiếu thuận, sắp đến ngày giỗ của An Bình Vương, nàng xuất cung đúng lúc tế bái An Bình Vương và An Bình Vương phi, nhưng phải đi nhanh về nhanh, không thể quá một ngày.
”
Nhận được câu trả lời của Tề Cảnh Hoán, Thẩm Ấu An cười, trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền, làm trong lòng Tề Cảnh Hoán ngứa ngáy, muốn tiến lên hôn một cái, nhưng kìm nén ham muốn của mình lại, Tề Cảnh Hoán vui vẻ nói: “Vui vẻ như vậy sao?”
Thẩm Ấu An gật đầu, “Từ khi nô tỳ vào cung không nghĩ tới sẽ có một ngày xuất cung, đại ân của bệ hạ, nô tỳ trọn đời khó quên.
”
Không ngờ chỉ cho nàng xuất cung một ngày nàng vui vẻ như thế, khi nhìn thấy nàng tươi cười, cuộc đời này, giành được nụ cười của nàng, trêu chọc nàng vui mừng, là nguyện vọng duy nhất của hắn, chỉ cần nàng vui vẻ, ngoại trừ rời đi hắn, cái gì hắn cũng nguyện ý làm.
Không phải người ta thường nói có câu gọi là đắc ý vênh váo sao? Bệ hạ đắc ý vênh váo thuận miệng nói: “Không phải nàng vừa mới nói là muốn xuất cung sao? Hiện giờ trẫm đồng ý cho nàng xuất cung một ngày mà nàng cũng vui vẻ sao?”
Nói xong câu này Tề Cảnh Hoán muốn tát mình một cái, nói lung tung, Ấu An đã quên chuyện lúc nãy, kết quả là chính mình lại nhắc đến.
Thẩm Ấu An không để ý, cười nói: “Nô tỳ biết rõ xuất cung là yêu cầu xa vời, có thể trở về cúng tế phụ vương mẫu phi, như vậy là đủ rồi.
”
Nàng tuy cười nói, nhưng mà Tề Cảnh Hoán biết trong lòng nàng không dễ chịu gì, nàng rất nhớ An Bình Vương, hắn đều biết rõ, khi nàng còn nhỏ An Bình Vương phi đã qua đời, nàng được An Bình Vương dạy bảo từ thuở nhỏ, tình cảm sâu nặng, An Bình Vương mới qua đời một năm, nàng bị bức ép vào cung tuyển phi, hiện tại là người trong thâm cung, thân bất do kỷ, trở về cúng bái An Bình Vương đều là yêu cầu xa vời, rõ ràng là cười nói, nhưng hắn nghe lại cảm thấy đau lòng, kiếp này hắn chiều nàng như vậy, kiếp trước thì sao? Kiếp trước nàng bị khí dễ, ngày đêm nhớ nhà, lúc không tìm được người dựa vào, nàng hẳn là rất tuyệt vọng.
“Nàng phải biết một nữ quan xuất cung là quy củ không tốt.
”
Thẩm Ấu An tươi cười nói, “Nô tỳ hiểu.
” Sau đó lại rầu rĩ nói: “Không phải là bệ hạ đổi ý đấy chứ.
”
“Quân vô hí ngôn.
” Tề Cảnh Hoán cười, nói ra: “Mình nàng xuất cung chỉ sợ không hợp quy củ, ngày mai trẫm và nàng cùng nhau xuất cung.
”
Từ trước đến nay hoàng đế nói trái quy củ thì rất nghiêm túc, lý do còn rất đường hoàng.
Thẩm Ấu An thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cho nàng hồi An Bình công phủ là được rồi.
Từ Lãm Nguyệt Các hồi Thánh Ninh Cung, Thẩm Ấu An liên tục ở trong trạng thái hưng phấn, đối với Tề Cảnh Hoán ân cần hơn rất nhiều, Tề Cảnh Hoán thì vui mừng, cung nhân hầu hạ bên trong Thánh Ninh Cung cũng vui mừng, tâm tình bệ hạ tốt, các nàng không thoải mái sao?
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa từ cửa nhận ân đi ra ngoài, bánh xe ngựa lộc cộc trên đường, Thẩm Ấu An vén rèm nhìn thoáng qua cảnh tượng quen thuộc bên ngoài, hít sâu một hơi, cuối cùng lại vén lên.
Xe ngựa đi qua chủ yếu là phố lớn ở Dục Đô, đi về phía tây một hồi là đến An Bình công phủ, trước cửa An Bình công phủ là hai con sư tử bằng đá, cửa ở hai bên, bên cạnh là binh lính và gã sai vặt phòng thủ, tất cả đều giống như lúc trước, chỉ khác trên tấm biển từ An Bình Vương phủ đổi thành An Bình công phủ.
Xe ngựa dừng hẳn lại, Thẩm Ấu An theo bản năng nhìn Tề Cảnh Hoán, Tề Cảnh Hoán nghiêng đầu, nói: “Đi đi, Thái Huyên đi theo nàng, trẫm chờ nàng ở đây.
”
Thẩm Ấu An nhẹ cười một tiếng, Tề Cảnh Hoán thất thần, khi hắn hồi phục lại tinh thần, Thẩm Ấu An đã mang theo Thái Huyên xuống xe ngựa, lắc đầu cười.
Thẩm Ấu An xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn An Bình công phủ, người giữ cửa vừa nhìn thấy người đến, vội vàng chạy xuống, vừa thấy là nàng, không dám tin nói ra, “Quận chúa.
”
Thẩm Ấu An cười nói: “Là ta, hiện tại vương phủ không còn, không thể gọi là quận chúa, nên gọi là Cửu tiểu thư.
”
Gã sai vặt vừa nghe vội vàng hành lễ với Thẩm Ấu An: “Nô tài thỉnh an Cửu tiểu thư.
”
Thẩm Ấu An xua tay nói: “Đứng lên đi.
”
Gã sai vặt đứng lên, cúi người nói: “Mời Cửu tiểu thư vào trong, nô tài cho người đi thông báo cho Đại quản gia và Công gia.
”
Gã sai vặt này rất thông minh, biết rõ Thẩm Ấu An hiện tại là nữ quan trong cung, nhưng không hỏi nàng vì sao lại trở về lúc này, cũng không hỏi Thái Huyên sau lưng nàng là ai.
Thẩm Ấu An được dẫn đến tiền sảnh đợi, tiểu nha đầu dâng trà lên, nàng bưng lên nhấp một miếng, một lát sau, An Bình công dẫn người tới tiền sảnh.
An Bình Công là trưởng tử của An Bình Vương, năm nay tròn ba mươi, Thẩm Ấu An nhớ đại ca đã lấy vợ, hiện tại trưởng tử An Bình công chỉ kém Thẩm Ấu An hai tuổi.
An Bình công nghe quản gia nói Thẩm Ấu An trở lại còn tưởng rằng quản gia nói sai rồi, Thẩm Ấu An làm nữ quan trong cung, làm sao có thể trở về bây giờ, hiện tại vừa nhìn, quả nhiên là Thẩm Ấu An trở về, hắn không khỏi nhíu mày.
“Ấu An trở về rồi à.
”
An Bình công coi như không biết nàng là nữ quan bình thường trong cung, giống như là bình thường ra cửa quay về chào hỏi.
Thẩm Ấu An đứng lên, gật đầu nói, “Đại ca.
”
An Bình công muốn nói chuyện, đột nhiên bị Thái Huyên đứng sau lưng Thẩm Ấu An hấp dẫn, nghi ngờ hỏi Thẩm Ấu An: “Vị này là…”
Không đợi Thẩm Ấu An giới thiệu, Thái Huyên liền nhún người hành lễ nói: “Ta là Tư Thiết lục phẩm bên cạnh bệ hạ, An Bình công hữu lễ.
”
An Bình công sững sờ, “A, hóa ra là nữ quan trong cung, thất kính thất kính.
”
“Ta phụng ý chỉ của bệ hạ bồi Ấu An cô nương hồi An Bình công phủ.
”
Một câu nói đã giải thích rõ sao mình lại ở chỗ này, còn nói ra Thẩm Ấu An xuất cung là ý chỉ của bệ hạ.
An Bình công ngượng ngùng cười, vài ngày trước nữ quan trong cung gặp mặt người nhà, hắn nghĩ tới phái người đi qua nhìn một chút, mẫu thân không cho, mẫu thân hắn cả đời bị An Bình Vương phi đè nặng, thậm chí An Bình Vương phi chết cũng không thể đứng thẳng, An Bình Vương nhớ An Bình Vương phi, ngay cả vị trí trắc phi cũng không cho bà, có thể không làm bà phiền muộn sao? Đừng nhìn trước kia An Bình Vương phủ không ít nữ, nhưng chân chính nữ chủ tử chỉ có An Bình Vương phi, những người khác đều là thiếp thất.
Mẫu thân nhận định An Bình Vương phi sai, những năm nay rất hận An Bình Vương phi, tất nhiên cũng không thích Thẩm Ấu An, hơn nữa bà còn là thiếp, cho dù con sinh ra là trưởng tử vương phủ, nhưng vẫn là con của thiếp, thân thế không thể tôn quý bằng Thẩm Ấu An, hiện tại không dễ dàng gì An Bình Vương chết, nhi tử bà làm An Bình công, bà tất nhiên không cần nhịn, nếu lúc trước Thẩm Ấu An làm phi tử của bệ hạ bà còn cố kỵ, nhưng hôm nay Thẩm Ấu An chỉ làm nữ quan bên cạnh bệ hạ, bệ hạ rõ ràng không thích Thẩm Ấu An, nếu thích, đã cho nàng thân phận, sao có thể làm một nữ quan.
Trong phủ ngoại trừ Thẩm Ấu An là dòng chính, những người khác thân phận đều giống nhau, Thẩm Ấu An ở đây, cũng nhắc An Bình công nhớ mình là thân phận thứ xuất, dựa vào lời mẫu thân, làm như trong phủ chưa từng có người này, Thẩm Ấu An làm nữ quan trong cung có thể xuất cung hay không còn đợi lệnh, cho dù hai mươi lăm tuổi ra khỏi cung, khi đó tuổi đã khá lớn, có thể khá hơn một chút có người thú nàng về làm chủ mẫu, nhưng mà cũng có thể gả cho người ta làm lẽ, hiện giờ Thẩm Ấu An phụng chỉ bệ hạ trở về, khiến hắn nhất thời không biết nên làm gì cho phải.
.