Thịnh Thế Sủng Hậu


Tề Cảnh Hoán cho người đem cất cái rương, vài người vâng lệnh đến thu dọn, Thẩm Ấu An hỏi, “Hiện tại chúng ta về cung sao?”
“Đương nhiên là không, buổi tối chính là thời gian náo nhiệt nhất của Dục Đô.”
Lý Mộ An vừa nghe thấy Thẩm Ấu An hỏi đã đến lúc về phải không, liền cảm thấy không vui.

Cả buổi chiều nàng đã nhường bệ hạ rồi, nàng cùng Thẩm Ấu An tỷ tỷ đều không có cơ hội thân cận gì hết.
Lý Hồng Mậu ở một bên lôi kéo ống tay nàng, thuận thế bấm eo nàng một cái.

Nha đầu kia lá gan cũng quá lớn trời, mặc dù bản thân mình cũng không có quy củ, có thể bệ hạ nhân nhượng mình vì mình là biểu đệ của hắn, lại cùng nhau lớn lên từ nhỏ, nhưng nha đầu kia chỉ mới nhìn thấy bệ hạ hôm nay, liền dám cùng bệ hạ tranh giành nữ nhân, tư thế kia giống như nếu bệ hạ không đồng ý, liền sẽ xông lên đánh một trận.

Nha đầu đó trong xương đều nhiễm bạo lực, ngày thường thấy ai không vừa mắt liền đánh người đó, nếu mà bây giờ kích động, đi đánh bệ hạ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
“Ngươi nhéo ta làm gì, ta nói thật a, Dục Đô buổi tối chính là thời gian đi chơi tốt nhất.

Nếu trở về lúc này thì rất đáng tiếc.”
Nói xong vẫn cảm thấy mình vẫn bị thua thiệt, bất mãn khi bị hắn nhéo một cái, liền nhấc chân hung hăng đạp một cước, lúc này mới có cảm giác chiếm được ưu thế, trong lòng liền thống khoái.
Thẩm Ấu An thấy Lý Mộ An giẫm Lý Hồng Mậu một cước, có chút ít kinh ngạc, thành thật mà nói, hành vi của Lý Mộ An làm nàng ngạc nhiên, nói như thế nào đây? Nàng chưa bao giờ thấy qua nữ tử nào tiêu sái như thế, trong nội tâm đúng là có chút ít hâm mộ.

Cho dù là lúc trước kia khi phụ vương còn sống, nàng cũng không có giống nàng ta tùy ý làm bậy như thế, huống chi Lý Hồng Mậu là thế tử của Định Quốc Công phủ, mà Lý Mộ An chỉ là nha hoàn của Lý Hồng Mậu, nàng làm sao dám, nàng làm sao có thể làm càn với chủ tử của chính mình thế kia chứ?
Tề Cảnh Hoán thấy vẻ mặt nàng mê man nhìn Lý Mộ An, đoán nàng có thể cho rằng Lý Mộ An thật dũng cảm, xác thực rất lớn mật, vô luận trước khi trùng sinh hay là đã trùng sinh rồi, Lý Mộ An mà hắn gặp đều là nữ tử thích làm càn.

Kỳ thật hắn nhìn Lý Hồng Mậu, trong lòng cũng có chút hâm mộ, đánh chửi nhau vẫn tốt hơn tương kính như tân.
Thẩm Ấu An nghe Lý Mộ An bên đó thảo luận buổi tối náo nhiệt như thế nào, có chút tò mò, xoay người lại cầm lấy ống tay áo của Tề Cảnh Hoán, “Công tử, chúng ta ở ngoài cung thêm một hồi nữa.” Nàng dừng lại một chút, lại cẩn thận mở miệng, “Có được không?”
Nàng thật muốn đi xem, Lý Mộ An đã khơi gợi lòng hiếu kỳ của mình rồi.
Tề Cảnh Hoán giương mắt, có chút ngạc nhiên nhìn nàng.

Không nghĩ tới, nàng cũng sẽ hướng mình yêu cầu, đúng là dấu hiệu tốt.

Hắn gật gật đầu, vừa cười vừa nói, “Vốn là cũng không định về sớm như thế, muốn dẫn nàng đi mua đồ.”
Mặt Thẩm Ấu An hơi nóng, hiện thời bệ hạ nói chuyện càng ngày càng không cố kỵ.
Lý Mộ An vừa nghe Tề Cảnh Hoán nói hiện tại không đem Thẩm Ấu An hồi cung, liền kích động, kéo tay Thẩm Ấu An nói với nàng ban đêm có chỗ nào chơi vui.
Tề Cảnh Hoán thấy nhưng cũng không ngăn lại, nếu có thể để Lý Mộ An lôi kéo Thẩm Ấu An, để Ấu An lớn gan thêm chút ít, ngược lại cũng là chuyện tốt.

Người khác đều sợ tức phụ của chính mình không có quy củ, nhưng hắn lại hy vọng tức phụ của mình có thể bỏ qua quy củ, càng không quy củ càng tốt.
Bởi vì buổi sáng đã đi coi hội chợ ở phía Đông, mặc dù không có đi hết, nhưng cũng coi như là đã đi dạo qua, nên buổi tối liền đi thành Tây.
Vừa đến đường lớn, Lý Mộ An như ngựa hoang thoát cương, giữ thế nào cũng không được.

Nàng kéo Thẩm Ấu An vọt lên phía trước, Lý Hồng Mậu phía sau có chút thẹn thùng nói với Tề Cảnh Hoán, “Biểu ca, thường ngày nha đầu kia không có quy củ, huynh chớ để ý.”
Tề Cảnh Hoán nhàn nhạt liếc hắn một cái, nói, “Hằng ngày không phải đệ cũng không có quy củ sao? Hôm nay như thế nào lại câu nệ như thế, sợ ta với nha đầu của đệ tranh giành tình nhân sao? Ta giống loại người như thế à?”
Kỳ thật Lý Hồng Mậu rất muốn gật đầu, nhưng cảm giác được nếu gật đầu thì có chút không phúc hậu, dù sao mấy ngày trước cũng do mình nói với bệ hạ, kêu hắn đem Thẩm Ấu An ra ngoài chơi.

Sau đó hai người hảo hảo đi khắp nơi, đó là cách tốt nhất để dụ dỗ mấy tiểu cô nương.

Hơn nữa khi đi ra ngoài, cũng không có nhiều quy củ như trong cung, nói không chừng tình cảm của hai người có thể nhanh chóng tiến triển hơn.
Nhưng hắn lại mang nha đầu đó đến, mà nàng lại cứ dính lấy Thẩm Ấu An, không để cho bệ hạ có cơ hội tốt để thể hiện mình.
Tề Cảnh Hoán cũng có chút buồn bực, Ấu An như thế nào mà có thể buông lỏng trước mặt của Lý Mộ An, nhưng khi đối mặt với mình thì lại căng thẳng? chẳng lẽ phương pháp của mình không tốt?
Vì vậy hắn bắt đầu hỏi Lý Hồng Mậu bên cạnh, “Đệ nói xem, sao Ấu An lại sợ ta như thế?”
Lý Hồng Mậu giống như gặp quỷ, nhìn hắn nói, “Huynh hỏi đệ, nhưng đệ cũng rất buồn bực a.

Dù gì đệ cũng là tướng quân, như thế nào mà nử thổ phỉ kia một chút cũng không sợ đệ?”
“Đệ biết nàng là thổ phỉ?”
Tề Cảnh Hoán khẽ kinh ngạc, theo lý thuyết thì lúc này Lý Hồng Mậu vẫn không biết thân phận của Lý Mộ An.

Kiếp trước, hẳn là ba năm sau kể từ lúc này, thổ phỉ của Thanh Phong Trại như hổ lớn trên núi, bắt đầu không kiêng nể quan lính mà cướp bóc quan ngân, Lý Hồng Mậu liền tự động xin đi giết giặc, dẫn binh đánh bại Thanh Phong Trại.
Mà Lý Mộ An vốn tên không phải là Lý Mộ An, tên này chắc hẳn do nàng dựa vào tên của Thẩm Ấu AN mà đặt, tên nàng vốn là Hồng Mộ Lan, là nữ nhi của Thanh Phong Trại.

Lý Hồng Mậu không biết nàng là đại tiểu thư của Thanh Phong Trại, mang binh tấn công lên đó, còn chưa chiếm đóng được trại, liền bị Lý Mộ An đâm một đao.
Bản tính Lý Mộ An là thổ phỉ trời sinh, sinh ra là thổ phỉ, mà lại lớn lên trong trại thổ phỉ, nàng coi trọng nhất chính là nghĩa khí.

Lúc Lý Hồng Mậu mang binh tấn công Thanh Phong Trại, nàng cũng không biết.

Mặc dù khi phát hiện thì trại cũng chưa bị hạ hoàn toàn, nhưng đã bị đánh đến thảm bại, thương vong trầm trọng, dựa vào tính tình của Lý Mộ An thì làm sao buông tha Lý Hồng Mậu dễ dàng như thế, đâm hắn một đao còn chưa tính, nghe nói là gặp một lần liền đánh một lần, thế nhưng biểu đệ hắn lại là một kẻ si tình, bị đánh một lần lại một lần, còn liều mạng tìm đến để người ta đánh.
Nháo đến cuối cùng, đường đường là thế tử của Quốc Công phủ, lại muốn đến thổ phỉ trại ở rể, tình hình không đúng, xác thực là không đúng, làm mợ khóc lóc, thỉnh cầu mình đi khuyên nhủ, bảo hắn trở về, nhưng Tề Cảnh Hoán một chút cũng không muốn khuyên Lý Hồng Mậu trở về, hắn chính là không bằng biểu đệ của mình, Lý Mộ An chọc cho hắn một đao, mà hắn còn dâng mình cho nàng đâm thêm vô số đao, nhưng chính mình thì sao?
Nói gì đi nữa, thì lúc này Lý Hồng Mậu vẫn chưa biết Lý Mộ An là đại tiểu thư của Thanh Phong Trại.

Nếu biết rồi, thì ba năm sau, hắn tuyệt đối sẽ không mang binh đi tấn công Thanh Phong Trại.
Xác thực Lý Hồng Mậu không biết, sở dĩ hắn gọi nàng là thổ phỉ vì nàng không cho hắn gọi là nữ tặc, hắn liền hằng ngày trêu chọc gọi nàng là nữ thổ phỉ, càng gọi càng thuận miệng, nhưng hắn ngày ngày đều kêu như thế, cũng chưa từng nghĩ nàng thật sự là một thổ phỉ, hơn nữa còn lớn lên thành nữ thổ phỉ ở địa phương này.
“không phải, do nha đầu kia hằng ngày làm việc hấp ta hấp tấp, hùng hùng hổ hổ, giống như nữ thổ phỉ ấy, nên đệ mới trêu chọc gọi nàng như thế.”
Quả nhiên, lúc này Lý Hồng Mậu vẫn chưa biết rõ thân phận thật sự của Lý Mộ An.
Lý Mộ An kéo Thẩm Ấu An đi mua đồ, Hách Ngũ đi phía sau tự động giao bạc ra, Lý Mộ An cầm lấy một cái mặt nạ quỷ che mặt rồi quay qua nhìn Thẩm Ấu An, giơ năm ngón tay lên nói, “Ấu An tỷ tỷ, tỷ có sợ không?”
Thẩm Ấu An cười cười, cầm lấy cái mặt nạ khác trong tay nàng.

Lý Mô An giật dây, kêu nàng đeo mặt nạ lên rồi đi hù Tề Cảnh Hoán, tất nhiên Thẩm Ấu An không dám, nên vội vàng lắc đầu, Lý Mộ An không hiểu hỏi, “Sao tỷ sợ hắn như thế a?”
“Ai?”
“Còn ai nữa, chính là công tử nhà tỷ đó.”
Thẩm Ấu An chỉ cảm thấy Lý Mộ An hỏi câu này thật là không có đạo lý.

Nàng sợ bệ hạ là chuyện thiên kinh địa nghĩa không phải sao? Bệ hạ là chủ tử, nàng sao có thể cùng hắn làm càn.
Lý Mộ An thấy nàng không nói lời nào, liền cúi người đeo mặt nạ, hướng nàng khoát khoát tay, nói, “Nhìn muội nè.”
Nói xong liền ngồi xổm chút, mới một chút thì biến mất trong biển người, Thẩm Ấu An nhận ra không thấy nàng nữa, có chút nóng nảy hỏi Hách Ngũ, “Huynh có thấy Mộ An đi đâu không?”
“Mộ An cô nương đi đến chỗ của công tử.”
Lý Hồng Mậu vốn đang nói chuyện với Tề Cảnh Hoán, cứ như thế nhoáng một cái, không thấy Lý Mộ An đâu nữa, hắn có chút bối rối nói, “Mộ An đâu?”
Tề Cảnh Hoán khinh bỉ nhìn hắn, “Gấp cái gì, thật không có tiền đồ.”
Lý Hồng Mậu thầm oán, huynh có tiền đồ, nếu không thấy Thẩm Ấu An, xem huynh có thể nào không vội không.
Lý Mộ An thân là thổ phỉ, đương nhiên hết sức am hiểu kỹ thuật tránh né ánh mắt người khác, lại thêm hôm nay đường phố đông người, nàng ngồi xổm phía dưới, làm Lý Hồng Mậu nhất thời không nhìn thấy nàng,
Tề Cảnh Hoán nhìn Thẩm Ấu An cách đó không xa, thấy nàng nhìn về bên này, biết rõ nàng đang tìm Lý Mộ An, quá nhiều người, nàng một mình đứng nơi đó không dễ chịu chút nào, cứ đáng thương như thế nhìn hắn, hắn thấy Lý Mộ An đang núp dưới đám người cách đó không xa, lại thấy ánh mắt nhìn ngó điên loạn, khắp nơi tìm kiếm của Lý Hồng Mậu, ánh mắt chợt lóe, đây là thời điểm tốt để đem hai cái người cản trở này bỏ lại.
Chờ Lý Mộ An thuận lợi trêu chọc Lý Hồng Mậu xong, quay đầu lại phát hiện ân nhân tỷ tỷ của nàng cùng với người khác toàn bộ không thấy đâu, chỉ còn lại mình nàng và Lý Hồng Mậu.

Tức khí, nàng vứt luôn cái mặt nạ đang cầm trên tay xuống đất, rồi nhéo cánh tay của Lý Hồng Mậu đến đau.
Bên này bởi vì thuận lợi đem Thẩm Ấu An đi, bỏ rơi hai kỳ đà kia ở lại, nên tâm tình của hoàng đế bệ hạ rất tốt.

Cao Hòa tất nhiên đi theo bọn họ, nhưng là mọi người đều tận lực đứng xa họ một chút, hơn nữa mấy người này đều tự động ẩn thần, đâu giống như Lý Mộ An, hận không thể cứ áp sát vào người của Thẩm Ấu An kia chứ.
Có một câu Lý Hồng Mậu đã nói dối.

Ấu An sợ hắn bất qua do thân phận khác biệt.

Có thân phận như thế này, nàng như thế nào cũng không dám nhích lại gần mình.

Nếu mình có biện pháp làm nàng quên đi thân phận hiện tại, tự nhiên nàng sẽ càng thêm thân cận với hắn hơn.
“Ta dẫn nàng đi chỗ này.”
“Đi đâu thế?”
“Đến thì nàng sẽ biết.”
Tề Cảnh Hoán ra lệnh cho Hách Tam lấy xe ngựa đến, mang theo Thẩm Ấu An lên xe.

Khi đến nơi, Tề Cảnh Hoán bảo nàng vén rèm che lên, nàng nghi hoặc làm theo, liền phát hiện nơi này, ấy nhưng là sân nhỏ mà nàng mua cho bà vú cùng Mạn Xuân.
Thẩm Ấu An vui mừng quá đổi, quay đầu lại muốn cảm tạ Tề Cảnh Hoán, lại không biết nói gì cho phải, Tề Cảnh Hoán cười gật gật đầu, nói với nàng, “Đi đi, thế tử của An Bình Công cũng ở trong đó.”
“A Hi cũng tới!”
“Ừm, sáng sớm ta liền cho người thông báo với hắn, nói tối hôm nay sẽ dẫn nàng đến đây.

Người nàng thân cận nhất trong An Bình Công phủ chính là Thẩm Hi.

Mau đi đi, trẫm ở chỗ này chờ nàng ra.”
Vô luận là mang nàng đi dạo phố cũng tốt, chỉ nàng làm tượng đất, nhưng hắn biết rõ, không có gì có thể làm cho nàng vui vẻ hơn việc để cho nàng gặp những người mà nàng thương nhớ này.

Chỉ tiếc là, hiện tại hắn không thể bồi nàng đi vào, bà vú Dư cùng Mạn Xuân đều biết mặt mình, bây giờ mình vẫn chưa thể để các nàng nhận ra.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui