Edit: Usagi
Tề Cảnh Hoán ở bên ngoài chờ, Thẩm Ấu An không muốn để hắn chờ lâu, nên chỉ dặn dò Thẩm Hi vài lời, xong quay người ra khỏi cửa.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mang đến cảm giác vương vấn, Dư nương cùng Mạn Xuân vừa vặn mang thức ăn và rượu đã chuẩn bị sẵn qua đây, thấy Thẩm Ấu An đi ra, tưởng nàng có chuyện cần phân phó, vội hỏi, “Sao quận chúa đi ra thế này, mau vào đi, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Thẩm Ấu An cầm lấy tay của Dư nương nói, “Nhũ mẫu không cần như thế, hôm nay ta có thể xuất cung là do hoàng thượng khai ân, phải đi về sớm.”
Nụ cười trên mặt Dư nương cứng đờ, cúi đầu thở dài, ngẩng đầu nhìn mặt nàng thương tiếc nói, “Không thể ở lại thêm một chút sao? Hôm nay là sinh nhật của ngài mà, thế tử cũng ở đây, ngài khó khăn lắm mới có thể trở về ăn mừng một lần.
Thời gian này năm ngoái ngài ở trong cung, không thể về đây, ngay cả lễ cập kê cũng không được tổ chức một cách đàng hoàng, năm nay liền ở đây đi, chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho ngài.”
Trong lòng của Thấm Ấu An cảm thấy râm ran, trong mắt nhịn không được mà ướt át một mảng, nếu có thể, nàng cũng muốn ở lại cùng Thẩm Hi và bọn họ, nhưng bệ hạ còn đang chờ ở ngoài, mà nàng cũng không đành lòng cự tuyệt lời thỉnh cầu của nhũ mẫu.
Thẩm Hi thấy nàng muốn nói lại thôi, nhân tiện nói, “Dư nương, hôm nay cô cô là nữ quan trong cung, xuất cung cũng là phải ghi vào sổ để lưu lại, nếu mà về trễ, chỉ sợ không phải là chuyện tốt.”
Thẩm Ấu An gật gật đầu, Dư nương cũng biết đạo lý này, mặc dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối vì không thể mừng sinh nhật cho Thẩm Ấu An, nhưng có thể thấy mặt nàng, hỏi han dặn dò vài câu, cũng coi như là bệ hạ khai ân rồi.
Thẩm Hi thay Thẩm Ấu An cầm lấy quà mừng của mình cùng Dư nương và Mạn Xuân chuẩn bị trước, theo nàng ra đến cửa viện, Hách Tam đi qua, cầm lấy quà trong tay hắn, cất vào bên trong xe ngựa.
Sắc trời đã tối, bốn phía im ắng, Thẩm Ấu An đứng nơi đó, dặn dò Thẩm Hi phải nhớ kỹ lời nàng nói hôm nay, Thẩm Hi gật đầu xác nhận, đảm bảo mình sẽ không tùy ý làm loạn, Thẩm Ấu An yên tâm, xoay người đi đến bên xe ngựa.
Hách Ngũ thay Thẩm Ấu An vén rèm, nàng xoay lại nhìn mọi người lần cuối, rồi quay người lên xe.
Rèm vừa mới buông xuống, Tề Cảnh Hoán liền từ trong chui ra, hắn cúi người, sắc mặt có ít vội vàng, cẩn thận đánh giá nàng một phen, nhìn một hồi mới thở phào nhẹ nhõm, “Không khóc nhè là tốt rồi.”
Bị hắn nhìn như thế, nàng cũng không khỏi cúi thấp người xuống, rồi ngước đầu nhìn lên hắn, máu không thể nào lưu thông, mặt cũng đỏ lên, có chút quẫn bách nói, “Bệ hạ, vào bên trong thôi.”
“Được.” Tề Cảnh Hoán gật đầu, duỗi tay cầm lấy tay nàng, giữ chặt kéo nàng vào trong.
Thẩm Ấu An muốn rút tay ra, nhưng rút mãi không được, dừng một chút, Tề Cảnh Hoán vẫn giữ chặt tay nàng kéo vào.
Theo tiếng quát nhẹ của Hách Ngũ, xe ngựa liền đổi phương hướng, tiếp tục chạy đi.
Thẩm Ấu An vén rèm xe, đem cửa sổ đẩy ra, tựa cánh tay lên cửa.
Bên ngoài toàn một màu đen, trừ tiếng đạp đạp vang lên từ phía xe ngựa đang chạy, thì cũng chỉ có thể nghe thấy tiếng nhánh cây lay động.
Một cơn gió nhẹ nhàng xuyên qua cửa sổ, thổi ngang qua mặt của Thẩm Ấu An, nàng híp hai mắt lại, cảm thụ cảm giác mát lạnh mà cơn gió mang tới.
Tề Cảnh Hoán duỗi tay hạ màn xuống.
Thẩm Ấu An cảm nhận được gió đột nhiên nhỏ đi, mở mắt ra, không hiểu nhìn Tề Cảnh Hoán chằm chằm.
Tề Cảnh Hoán vỗ nhẹ vai nàng bảo, “Gió lớn qua, đừng để biễm lạnh, lại đây ngồi.”
“Vâng.”
Thẩm Ấu An ngoan ngoãn dịch qua, bên tai liền truyền tới tiếng nói trầm thấp của Tề Cảnh Hoán, “Dạo này Dư nương khỏe không?”
Thẩm Ấu An cứng đờ, nghiêng đầu thì thấy hắn đang nhìn mình.
Nhắc đến Dư nương, từ nhỏ nàng là do nhũ mẫu nuôi lớn, mẫu phi nàng mất sớm, nên trong lòng nàng, Dư nương tựa như mẫu thân, chiếu cố nàng từ nhỏ.
Những năm nay ở trong cung, người nàng lo lắng nhất là Dư nương, mặc dù hiện tại nàng để lại cho nhũ mẫu một sân viện nhỏ, khế thân cũng đã trả cho bà rồi, có thể do từ trước nhũ mẫu có chút ít mâu thuẫn với Lý di nương trong An Bình công phủ, mà những mâu thuẫn này là do vì nàng mà có, nên Lý di nương cũng không thích nhũ mẫu.
Hiên thời An Bình công phủ là do đại ca làm chủ, Lý di nương lại là mẫu thân ruột của hắn, nếu họ phái người đến tìm gây phiền toái, chỉ sợ nhũ mẫu bị thiệt thòi, xem tình hình hôm nay, ngược lại do nàng buồn rầu vô cớ.
Cho dù Lý di nương không thích nhũ mẫu, nhưng nhũ mẫu bây giờ cũng không thuộc về An Bình công phủ, Lý di nương muốn đến gây phiền toái cũng không dễ dàng như vậy.
Thẩm Ấu An mỉm cười, “Nhũ mẫu hết thảy đều tốt.”
Tề Cảnh Hoán gật đầu, “Vốn là trẫm cũng nên đi thăm bà một chút, nhưng sợ bà nhìn thấy trẫm, liền chỉ muốn chỉ thẳng mặt trẫm mà mắng thôi.
Trẫm sợ mất mặt nên không dám đi.”
Lời nói của hắn còn mang theo một chút khẩu âm của nhũ mẫu.
Nhũ mẫu thật ra không phải là người Dục Đô chính gốc, thuở nhỏ trong nhà gặp phải biến cố, nên đi theo cha mẹ một đường thẳng tới Dục Dô.
Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, khi bà nói chuyện vẫn còn mang theo một chút khẩu âm của quê cũ.
Ban đầu khi Tề Cảnh Hoán còn ở trong An Bình công phủ, hắn thích nhất là theo học cách nói chuyện của bà để chọc cười Thẩm Ấu An.
Nhưng khi hắn học cách nói chuyện của bà, Dư nương liền cười chỉ hắn mắng, dù gì hắn cũng là Lục hoàng tử, thuở nhỏ hay trước mặt phụ hoàng và mẫu hậu làm nũng để được nuông chiều, cũng thấy mất mặt lắm, mà Dư nương cũng như trưởng bối của hắn.
Năm đó hắn bị Lâm gia truy sát, trong lúc trốn trong bụi cỏ thì bị Dư nương phát hiện.
Nhìn trên người mặc toàn đồ phú quý, nhưng lại rách nát trầm trọng, hắn cũng không thể nói cho Dư nương thân phận chân thật của mình, nên liền bịa là nhà mình bị cướp, chỉ có mình hắn trốn khỏi.
Nhũ mẫu thấy hắn nói năng chân thật, toàn thân lại bị thương, mà bà cũng nhớ được quá khứ của bản thân, nên thương hại hắn, cứu hắn trở về.
Bởi vậy bà đã chân chính cứu hắn một mạng.
Hắn núp trong hậu viện của An Bình Vương phủ, nhóm người kia bên ngoài lật trời lật biển cũng không tìm thấy hắn.
Về sau ám vệ của hắn lại tìm thấy, báo cho hắn biết phụ hoàng đang bệnh nặng, triều chính bị Lâm gia thâu tóm, Đông cung của hoàng huynh cũng bị Lâm gia coi chừng chặt chẽ, hắn không cần nghĩ cũng biết, đi ra ngoài hắn nhất định sẽ chết.
Ai cũng không nghĩ ra, đường đường là Lục Hoàng tử, lại đến An Bình Vương phủ làm một tiểu hộ vệ.
Hắn ở trong đó hết sức an toàn, Dư nương lại có ân cứu mạng của hắn, hắn tự nhiên phải đi thăm bà.
Thẩm Ấu An phù một tiếng bật cười, chỉ cần hắn lấy khẩu âm của nhũ mẫu nói chuyện, nàng liền không nhịn được mà muốn cười, bật thốt hỏi hắn, “Bà mắng ngài làm chi?”
Tề Cảnh Hoán âm trầm mở miệng, “Bởi vì trẫm đã phụ lòng tiểu quận chúa mà bà đau lòng nhất, để cho nàng vào cung làm nữ quan hầu hạ trẫm, nếu bà biết sự thật, chỉ sợ không chỉ muốn mắng trẫm, mà còn muốn lấy gậy lớn đánh trẫm nữa cơ.”
Thẩm Ấu An nói, “Sẽ không đâu.”
Tề Cảnh Hoán hỏi, “Sao lại không? Bà thương nàng nhất mà.”
Thẩm Ấu An không nói nữa, một lúc sau mới lầm bầm lên tiếng, “Chính là sẽ không, ngài là bệ hạ, bà làm sao dám đánh ngài, đó chính là đại nghịch bất đạo.”
Tề Cảnh Hoán đột nhiên nở nụ cười, cười đến Thẩm Ấu An có chút không hiểu, bệ hạ làm sao thế nhỉ?
Tề Cảnh Hoán bưng chén trà lên, uống một ngụm, động động khéo miệng nói, “Trà này không tồi, nàng nếm thử xem.”
Thẩm Ấu An nghi hoặc, cầm lấy chén trà trong tay hắn, đưa đến bên miêng, lập tức ngửi thấy hương trà, khẽ kinh ngạc hỏi, “Trà này sao giống trà của nhũ mẫu ngâm thế?”
Tề Cảnh Hoán nhướn mày, trà này là vừa khi nãy nhũ mẫu tự tay đưa đến, bà còn đưa rất nhiều đồ, hắn cũng bảo Cao Hòa cất hết ở phía sau, nói là đưa những thứ này cho mấy người bên cạnh bệ hạ, để cho bọn họ về sau trong cung chiếu cố nàng nhiều thêm một chút.
“Bà nhìn thấy ngài?”
“Làm sao được chứ, trẫm luôn ở bên trong không đi ra ngoài, là Cao Hòa nói chuyện với bà, trẫm ở bên trong nghe thấy.”
Thẩm Ấu An hít sâu một hơi, đây là hối lộ sao? Nàng đúng là không ngờ được, ngay cả người bên cạnh bệ hạ mà nhũ mẫu cũng dám mua chuộc.
Giống như hiểu được ý nghĩ trong lòng nàng, Tề Cảnh Hoán vỗ nhẹ vai nàng nói, “Nàng xem, những người ở đây là ai bà cũng không biết, thế mà lại tốn hết sức để nịnh nọt, nàng còn không hiểu sao, phía sau xe ngựa đều muốn chất đầy đồ rồi, tất cả những thứ đó đều là nhũ mẫu đưa cho, vừa rồi Cao Hòa có báo lại ta, có một hộp, bên trong đều là đồ trang sức.
Có thể thấy được, bà rất đau lòng cho nàng.”
Thẩm Ấu An che mặt, nhũ mẫu thương nàng, tất nhiên nàng biết rõ, nhưng cũng không đến nổi đưa mấy món lễ vật quý trọng như thế này cho mấy phu xe và thái giám cùng đi với nàng hôm nay.
Nhũ mẫu nhất định đã nhìn thấy được mấy tiểu thái giám hôm nay đều không phải người bình thường, chỉ sợ nhũ mẫu đã hiểu lầm gì rồi, lễ vật quý giá như thế, rõ ràng là thu mua tâm phúc, nàng chỉ là một nữ quan, thu mua tâm phúc như vậy để làm gì?
Tề Cảnh Hoán đột nhiên dựa sát người nàng nói, “Nhũ mẫu đây là vì nàng mà lót đường, bà nhìn ra được trẫm có tâm tư với nàng.”
Thẩm Ấu An ngẩn ra, lại cảm thấy cánh tay hắn đang vòng qua ôm chật eo nàng, nghe hắn thì thầm bên tai, “Về sau nàng đừng sợ trẫm như thế nữa.
Bộ dạng này của nàng mà bị nhũ mẫu thấy được, nhất định bà sẽ muốn mắng trẫm.
Hiện tại trẫm dù gì cũng là hoàng đế, nếu mà bị bà mắng, dù sao nhũ mẫu cũng là trưởng bối, trẫm cũng không thể cãi lại, nếu đến lúc đó để bọn Cao Hòa nhìn thấy, nhất định sẽ bị bọn hắn đem trẫm ra làm trò cười.
Ấu An a, nàng thương trẫm một chút đi, về sau trước mặt trẫm đừng căng thẳng nữa.”
“Nhưng mà, nhưng mà nô tỳ sợ.”
Tề Cảnh Hoán ôm lấy nàng nói, “Không sợ, đừng coi trẫm như hoàng đế là được rồi.
Ta là Lý Hữu, là Lý Hữu mà ba năm trước được nhũ mẫu cứu về An Bình Vương phủ, nàng và nhũ mẫu đều là ân nhân cứu mạng của ta, bây giờ là ta báo ân, nàng sợ cái gì?”
“Báo ân?”
Lông mày của Thẩm Ấu An cũng giản ra, quả thật buông lỏng rất nhiều.
“Đúng, là báo ân, lấy thân báo đáp.”
Hắn dùng tay nhẹ nhàng xoa xoa huyệt thái dương của nàng, sau lại kề tai nàng cười khẽ, hắn là tới báo ân, báo ân kiếp trước, cùng trả nợ của kiếp trước.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Tề Cảnh Hoán xuống xe, rồi Thẩm Ấu An cũng vén rèm, liền nhìn thấy Tề Cảnh Hoán duỗi tay về hướng nàng.
Thẩm Ấu An cầm tay hắn, được hắn đỡ xuống xe ngựa.
Nàng chẫm rãi quan sát bốn phía, có chút nghi hoặc nhìn về phía Tề Cảnh Hoán.
Nơi này không phải Thánh Ninh Cung, là Lâm Nguyệt Các, đã trễ thế này, bệ hạ còn mang nàng đến đây làm gì?
Tề Cảnh Hoán thấy vẻ nghi hoặc trên mặt nàng, hướng sau lưng vẫy vẫy tay, Cao Hòa lập tức tiến lên đưa cho hắn một cái áo choàng, hắn đem áo đó khoác lên người Thẩm Ấu An rồi nói, “Trẫm cho người chuẩn bị một bàn tiệc rượu cùng thức ăn ở Lâm Nguyệt Các, trẫm muốn tự mình một người ăn mừng sinh nhật với nàng.”
Hắn cường điệu một người, không kể đến ban ngày cùng đi dạo phố, nặn tượng đất với Lý Hồng Mậu và Lý Mộ An, hay là buổi tối để cho nàng gặp mặt Thẩm Hi và Du nương, tất cả chỉ muốn làm cho nàng vui vẻ, hắn muốn đích thân vì nàng mà ăn mừng, từ nay về sau, hắn sẽ cùng nàng trải qua từng ngày sinh nhật, chứng kiến nàng từng ngày trưởng thành.
Lần này, hắn nhất định sẽ không để lạc mất nàng lần nữa.
.