Thẩm Ấu An đi theo Tề Cảnh Hoán vào Lâm Nguyệt Các, trên bàn đã bày sẵn rượu và thức ăn.
Nhóm cung nhân thấy Tề Cảnh Hoán đi vào đều quỳ xuống hành lễ, hắn dắt tay Thẩm Ấu An ngồi vào bàn trước mặt, vừa ngồi xuống thì có cung nhân tiến tới đem nắp đậy đồ ăn mở ra, rồi rót đầy ly rượu cho hai người, làm xong liền lui qua một bên.
Tề Cảnh Hoán cầm ly rượu, nhìn Thẩm Ấu An nói, “Nào, trước hết chúng ta uống một ly.”
Hai tay Thẩm Ấu An mân mê ly rượu, gật đầu với Tề Cảnh Hoán một cái, sau đó cầm ly lên uống một hơi cạn sạch.
“Không nên uống nhiều như thế, say rồi sẽ không tốt đâu.”
Thẩm Ấu An đáp, “Rượu này ngọt quá.”
Tề Cảnh Hoán cười cười, “Ngọt cũng không thể uống nhiều, say sẽ đau đầu lắm.”
Thẩm Ấu An lắc lắc đầu, “Bệ hạ, hôm nay là sinh nhật của nô tỳ, nô tỳ muốn cầu xin bệ hạ một việc.”
“Việc gì?”
Thẩm Ấu An lấy bình rót đầy ly, xong giơ lên nói, “Nếu hôm nay nô tỳ uống say, bệ hạ cho nô tỳ nghỉ một ngày được không?”
Tề Cảnh Hoán cười một tiếng nói, “Thế hôm nay trẫm bồi nàng uống rượu.”
“Nếu bệ hạ đã đồng ý, thì nô tỳ đây xin đa tạ bệ hạ.”
Tề Cảnh Hoán phất phất tay với nhóm cung nhân đang đứng bên cạnh, bọn họ đồng loạt hành lễ rồi lui xuống.
Thẩm Ấu An kế bên đã uống hết hai ly, rượu này ngọt, nàng uống không cảm thấy cay, nên cứ thế mà một ly lại một ly, rất là phóng khoáng, quay đầu lại thấy Tề Cảnh Hoán đang ra lệnh cho nhóm cung nhân lui xuống, vì đang uống rượu nên gan cũng lớn hơn, mạnh dạn nói, “Bệ hạ kêu người đi xuống hết, nếu chút nữa nô tỳ say, sẽ không có ai rót rượu cho bệ hạ đâu.”
Tề Cảnh Hoán thấy hai gò má của nàng đã ửng hồng, cười nói, “Còn chưa say mà đã bắt đầu nói đến chuyện say rượu.
Yên tâm đi, trẫm không cần nàng rót rượu cho trẫm, để trẫm rót rượu cho nàng.”
Thẩm Ấu An cầm ly rượu, nhìn Tề Cảnh Hoán nói, “Bệ hạ.”
“Sao thế?” Tề Cảnh Hoán hỏi.
“Đa tạ bệ hạ hôm nay cho nô tỳ xuất cung, để nô tỳ có thể gặp được A Hi, nhũ mẫu và Mạn Xuân.”
“Ừm.”
“Đa tạ bệ hạ đã chỉ nô tỳ nặn tượng đất, nô tỳ rất thích.”
“Ừm.”
“Đa tạ bệ hạ…” Nàng ngừng một chút lại nói, “Đa tạ bệ hạ uống rượu cùng nô tỳ.”
Nàng nói một câu, lại uống một ly, Tề Cảnh Hoán nhíu mày nói, “Đừng uống nữa, nàng say rồi.”
“Không có, nhưng uống thêm ba ly nữa thì sẽ say thôi.” Thẩm Ấu An giơ giơ ba ngón tay.
Tề Cảnh Hoán không kiềm được vui vẻ nói, “Trẫm thấy hiện tại nàng cũng say rồi.
Không được phép uống nữa.”
“Bệ hạ, người uống đi, người uống thêm hai ly nào.”
“Sao nào, nàng còn muốn chuốc rượu trẫm.”
Thẩm Ấu An không để ý hắn, lại rót đầy ly khác mà uống.
Tề Cảnh Hoán bất đắc dĩ lắc đầu, cũng rót đầy ly mình hỏi, “Sao hôm nay nàng đột nhiên muốn uống nhiều thế này?”
“Bởi vì nô tỳ vui vẻ.”
Tề Cảnh Hoán bật cười, “Thế nàng nói trẫm nghe thử, bây giờ nàng tỉnh hay say?”
Thẩm Ấu An lắc đầu, rầu rĩ nói, “ Hình như say rồi, đầu cảm thấy nặng quá.”
Câu này làm Tề Cảnh Hoán không biết phải nói gì thêm, cho tới bây giờ hắn còn chưa thấy người nào uống rượu say mà có thể bình tĩnh thừa nhận chính mình đã say, lúc uống rượu mà còn có thể cảm giác mình uống thêm vài chén nữa sẽ say.
Vốn nghĩ mang nàng đến đây để nói chuyện rõ ràng, ai ngờ nàng chỉ lo uống rượu, cả bàn thức ăn còn chưa động đũa lần nào, nếu biết thế thì ở ngoài cung nên cho nàng ăn chút gì đó.
Hắn bưng cái chén trước mặt, múc một muỗng canh, rồi dùng thìa nhỏ múc một muỗng đưa lên miệng thổi cho nguội bớt, xong đưa cho Thẩm Ấu An, “Ấu An, uống một chút canh đi.”
Thẩm Ấu An ngồi bên kia, trừ hai má hồng hơn so với bình thường, thì một chút cũng không nhìn ra hình dáng của người say rượu, chỉ là Tề Cánh Hoán biết rõ, nàng đã say lắm rồi.
Thẩm Ấu An há miệng uống một muỗng canh, Tề Cảnh Hoán lại múc một muỗng khác đưa tới bên môi nàng.
Lần này nàng lại không uống, nhíu mày nói, “Sao cái này lại không ngọt, ta muốn uống cái gì ngọt cơ.
Tề Cảnh Hoán nhẹ giọng dụ dỗ, “Ngoan nào, đây là canh giải rượu, nàng say rồi.”
“Ừ nhỉ, ta đã say.”
Nói xong, nàng vuốt vuốt tóc, lại há miệng uống một muỗng canh, chắc bởi vì biết rõ chính mình say rượu, nên Tề Cảnh Hoán đưa đến muỗng nào, nàng lại uống hết muỗng đó, chẳng mấy chốc đã uống hết một chén canh.
Quan sát Thẩm Ấu An đang chống cằm ngồi đối diện, Tề Cảnh Hoán cảm thấy có chút tự hào, nhìn xem, nương tử của ta ngoan ngoãn biết chừng nào, uống rượu say rồi cũng không làm loạn.
Tề Cảnh Hoán đang suy nghĩ, đột nhiên Thẩm Ấu An đưa mặt qua, ngẩng đầu lên nhìn hắn một hồi rồi nói, “Ngươi là bệ hạ.”
Tề Cảnh Hoán nghĩ thầm, đúng là say không nhẹ, ngày thường nàng sao có thể làm vậy? Không tránh hắn đã là may phước lắm rồi, hắn thật là không có nghĩ tới sẽ bị nàng nhìn chằm chằm như thế này.
Bỗng nhiên Thẩm Ấu An lắc lắc đầu nói, “Vì sao ta lại thấy ngươi quen mắt như thế kia chứ?”
Tề Cảnh Hoán hít sâu một hơi, nghĩ đi qua ôm nàng vào lòng, ai ngờ lại nghe nàng lẩm bẩm, “Ngươi là Lý Hữu.”
Tề Cảnh Hoán ngẩn người, trong lòng cảm thấy chua xót.
Lý Hữu, nàng gọi ta là Lý Hữu.
Đã rất nhiều năm rồi chưa nghe nàng gọi ta như thế.
Tính luôn cả kiếp trước, hắn cũng không biết rõ là bao nhiêu năm đã trôi qua, hắn làm vua được mười lăm năm thì băng hà, kiếp trước cộng thêm kiếp này, khoảng chừng đã mười chín năm rồi.
“Lý Hữu.”
“Ơi, ta ở đây.”
Bỗng nhiên nàng không nói gì nữa, mắt nhắm lại giống như ngủ thiếp đi.
Tề Cảnh Hoán cũng không biết nàng đã ngủ hay chưa, nhỏ giọng hỏi, “Ấu An, Lý Hữu là ai thế?”
Một hồi lâu cũng không nghe thấy nàng trả lời, nghĩ rằng nàng đã ngủ rồi, hắn đi tới ôm nàng lên, chuẩn bị trở về, thế nhưng nàng lại đột nhiên mở mắt, lầm bầm nói, “Khốn kiếp.”
Tề Cảnh Hoán nghĩ mình đã nghe nhầm, vì thế hỏi lại, “Cái gì?”
“Khốp kiếp, Lý Hữu là một tên trứng thối.”
Lý Hữu là cái tên trứng thối, lời này trước kia Dư nhũ mẫu thường hay nói.
Hồi đó lúc nào hắn cũng thích xum xoe trước mặt Thẩm Ấu An, nhưng cái gì cũng làm không được, còn đem tất cả mọi chuyện làm cho loạn lên, thường làm nhũ mẫu tức giận đến mức giậm chân, chỉ hắn mắng hắn là tên trứng thối.
Lúc trước nàng chỉ im lặng ngồi một bên nhìn, khi đó hắn một bên cố gắng trốn tránh chổi lông gà của Dư nhũ mẫu, một bên nghiêng đầu nhìn trộm nàng, xem nàng có cười hay không.
Hình như nàng không thích cười, ngẫu nhiên cười thì cũng chỉ mím môi, có nhiều lúc hắn lấy tất cả vốn liếng ra để có thể nghe thấy tiếng cười vui vẻ của mỹ nhân một lần, mỗi lần như thế hắn đều cảm thấy tự hào, hiện tại hắn cũng rất tự hào.
“Ừm, Lý Hữu là một tên khốn kiếp.
Khó chịu sao? Ta ôm nàng về.”
Nàng gật gật đầu, lúc sau lại lắc đầu nói, “Ta không muốn người ôm, như vậy dạ dày ta không được thoải mái, sẽ ói, ói lên hết người ngươi đó.”
“Không sao, ta không chê nàng.”
Thẩm Ấu An vẫn lắc đầu, chỉ lưng hắn nói, “Ta muốn nằm sấp trên này, như vậy ta có ói cũng không ói lên người ngươi.”
Tề Cảnh Hoán suy nghĩ một chút, nếu mà ói thật, hắn ôm nàng trong lòng, ói thì cũng ói lên người hắn thôi, còn nếu cõng nàng sau lưng, nàng ói thì chẳng phải sẽ ói lên đầu hắn sao?
Nghĩ thế thôi nhưng hắn cũng đặt nàng xuống, xoay người lại ngồi xổm trên đất nói, “Lên đi.”
Thẩm Ấu An hài lòng, đi tới dựa vào lưng hắn, hai tay vòng qua ôm cổ hắn, mặt dán sát vào lưng hắn nói, “Như vậy tốt hơn nhiều, đi nào.”
Tề Cảnh Hoán cõng Thẩm Ấu An trên lưng, một đường từ Lâm Nguyệt Các về thẳng Thánh Ninh Cung.
Hai tiểu thái giám cầm đèn đi phía trước, Cao Hòa đi sau cùng, cung nhân dọc hai bên đường thấy hắn đều quỳ xuống không lên tiếng, trong lòng rất kinh ngạc, bệ hạ đang cõng một nữ nhân trên lưng, không biết đó là nương nương nào mà có phúc như thế.
Bọn họ cũng không dám nhìn kỹ hình dáng của Thẩm Ấu An, chỉ cố gắng nhớ để ngày mai đi hỏi thăm, coi đây là nương nương ở cung nào.
Từ xa Thái Huyên đã thấy Tề Cảnh Hoán đang cõng Thẩm Âu An đi về Thánh Ninh Cung, vội vàng dẫn theo một đám cung nhân đi đến hành lễ.
Thoáng nhìn qua lưng của Tề Cảnh Hoán, thấy gò má Thẩm Ấu An phiếm hồng, vội hỏi, “Bệ hạ, Ấu An bị bệnh sao? Có cần mời ngự y không ạ?”
Tề Cảnh Hoán lắc đầu, “Không sao, nàng say rượu thôi, đi chuẩn bị nước đi.”
Tề Cảnh Hoán cõng Thẩm Ấu An vào phòng có lò sưởi, đặt nàng lên giường, nàng vẫn đang nắm chặt vạt áo của mình kêu nóng.
Bích Đồng cầm khăn ướt đứng một bên, nhất thời không biết phải làm sao, bộ dáng Thẩm Ấu An nắm y phục than nóng, làm ngay cả một cô nương như nàng cũng cảm thấy có chút thẹn thùng.
Nàng liếc mắt nhìn bệ hạ, thấy bệ hạ vẫn cố bắt lấy tay Ấu An, không cho nàng lộn xộn, còn nói không nên để nhiễm lạnh, nên Bích Đồng cũng không biết mình có nên đi lên lau mặt cho Ấu An không nữa, mà hình như bệ hạ cũng không có ý định kêu nàng ra ngoài.
Nàng suy nghĩ một hồi, mới dè dặt nói, “Bệ hạ, khăn đây ạ.”
Tề Cảnh Hoán nhìn nàng một cái, cầm lấy khăn lau mặt cho Thẩm Ấu An.
Khăn được nhúng qua nước ấm, vốn Thẩm Ấu An đang cảm thấy nóng, nên không muốn cái này, lắc đầu né tránh không cho hắn lau, Tề Cảnh Hoán nhẹ nhàng nói một câu, “Đừng động, lau xong thì không nóng nữa.”
Thẩm Ấu An nghe thế, quả nhiên không động đậy, chỉ là vừa lau hai cái nàng liền không muốn, nắm chặt tay của Tề Cảnh Hoán, bất mãn lầm bầm, “Còn rất nóng.”
Nói xong liền cầm lấy cổ áo mình muốn cởi ra.
Nếu lúc bình thường nàng tỉnh táo mà có thể làm như thế với mình, sợ rằng ngay cả trong lúc ngủ Tề Cảnh Hoán cũng có thể mỉm cười mà bật dậy.
Nhưng hiện giờ nàng đang say, nếu hắn thừa cơ hội lúc này mà chiếm lấy thân thể nàng, sợ rằng ngày mai thức dậy, nàng sẽ oán giận hắn.
Tề Cảnh Hoán kêu người đem một cây quạt nhỏ lại đây, ngồi bên cạnh nàng quạt quạt.
Cao Hòa thấy bệ hạ không có ý định để người khác làm thay mình, nên liền khoát tay với mấy người cung nhân trong phòng, ý bảo các nàng đều lui ra đi, chính hắn cũng lui ra theo.
Mới vừa đi đến cửa, liền nghe Thẩm Ấu An kêu phụ vương, hắn dừng một chút, lại nghe Thẩm Ấu An nói, người đã đến rồi, mặt hắn lập tức tối sầm, không phải An Bình Vương đã chết rồi sao? Thế nào mà Thẩm Ấu An còn nhìn thấy ông.
Hắn lập tức quay đầu lại, gặp cảnh Thẩm Ấu An đang nắm chật tay bệ hạ không chịu buông, thầm nghĩ, bé ngoan của ta, chỉ là nhận nhầm bệ hạ thành An Bình Vương mà thôi.
Tề Cảnh Hoán đột nhiên bị nàng nắm tay, cũng bất ngờ một chút, tay nàng mềm mại như không có xương, cũng không giống mặt nàng nóng như thế, ngược lại rất lạnh.
Hắn cầm tay nàng, cúi đầu hôn môi nàng một cái, ngẩng lên thì thấy nàng đang mở mắt nhìn mình, hắn tưởng nàng đã tỉnh, cảm thấy có chút chột dạ nói, “Còn khó chịu sao?”
Nàng không lên tiếng, cứ như thế mà nhìn Tề Cảnh Hoán chằm chằm.
Lúc nàng tỉnh táo, việc này hắn cũng không cảm thấy có điều gì sai.
Có thể hôn nàng lúc nàng đang say, làm hắn cảm thấy như đang làm việc trái với lương tâm.
Còn không nói đến lúc này nàng mê mang nhìn mình, làm cho hắn có cảm giác như đang dụ dỗ một thiếu nữ ngu ngốc, hắn mím môi, rút tay mình ra khỏi tay nàng.
Thẩm Ấu An cho rằng hắn phải đi, sợ quá nên vội vàng kéo cánh tay hắn nói, “Phụ vương, con là Cửu Bảo đây mà.”
Tề Cảnh Hoán vui vẻ, tình cảnh này nói rằng nàng chưa tỉnh, còn đang say, lại đem mình nhìn nhầm thành phụ vương của nàng.
Lúc này hắn mới chú ý đến ánh mắt nàng không giống như ngày thường, không còn minh mẩn trong sạch, mà mang theo một chút do dự, giống như hài tử không tìm được đường về nhà, vội vàng giữ chặt tay hắn.
Hắn cảm thấy có chút đau lòng, lại nghe nàng lẩm bẩm, “Phụ vương, người đừng đi, con là Cửu Bảo, con là Cửu Bảo mà.”
Cửu bảo, đây là cách gọi thân mật của An Bình Vương đối với nàng.
Nàng sinh ra thứ chín, bọn người hầu gọi nàng là Quận chúa, dân chúng gọi nàng là Ấu An quận chúa, huynh trưởng tỷ muội gọi nàng là Ấu An, chỉ có An Bình Vương gọi nàng là Cửu Bảo.
An Bình Vương thương nàng, coi nàng như châu như bảo, đó là thể cách hiện tình yêu thương lớn nhất của phụ thân đối với nữ nhi của mình.
Hắn còn nhớ nàng đã từng nói, bất kỳ lúc nào, nàng đang vui vẻ hay buồn chán, nghe thấy một câu Cửu Bảo kia, đều sẽ cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Ấu An ơi Ấu An, nàng muốn ta nói với nàng như thế nào đây, phụ vương của nàng, thật ra ông không tốt như nàng vẫn nghĩ.
Ông cũng không phải là người không màng danh lợi, nàng có biết không, phụ vương của nàng, ông cấu kết với Lâm gia, tham dự mưu phản.
Nàng có biết không, hoàng huynh của ta, là do phụ vương của nàng hại chết, mà người truy sát ta, cũng là người của phụ vương nàng.
Nhất định nàng sẽ cảm thấy buồn cười, ông muốn giết ta, mà ta lại núp trong nhà ông.
Ấu An ơi, phụ vương nàng, ông không cam lòng làm người thấp hơn, ông cũng muốn nhân dịp đất nước đang loạn mà muốn đoạt đi giang sơn Đại Dục của ta.
Ấu An ơi, ông chính là không tốt như thế, nhưng có thể tấm lòng yêu thương của ông đối với nàng lại rất chân thật.
Ấu An à, nếu ông không phải phụ vương của nàng, chỉ bằng việc ông giết hoàng huynh của ta, ta nhất định phải nghiền xương ông thành tro bụi.
Nhưng ông lại là phụ vương của nàng, nàng tôn kính ông, yêu mến ông, nàng có biết hay không, mỗi lần nghe nàng nhắn đến ông ta, ta lại cảm thấy như bị dày vò.
Nếu như nàng không phải là con gái của ông ta thì tốt biết bao nhiêu, ta có thể bày rõ tội ác của ông cho mọi người trong thiên hạ thấy, có thể báo thù thay cho hoàng huynh.
Đằng này ông lại là phụ vương của nàng, ta không chỉ không thể nói rõ tội ác của ông, mà còn để ông ta tiếp tục hưởng thụ tôn vinh của An Bình Vương.
Mỗi lần nghe triều thần nhắc lại chiến công khi còn sống của An Bình Vương, ta hận đến nổi không muốn ngó ngàng đến chuyện gì khác mà vạch trần tội ác của ông.
Ông ta lừa gạt tất cả mọi người, thế gian bị gương mặt giả nhân giả nghĩ của ông lừa gạt cả rồi, phụ hoàng ta cũng bị ông lừa dối như thế.
Thế nhưng lúc chết ông ta lại lấy được sự thương tiếc của tất cả triều thần.
Khi đó, ta thật muốn nói ra tất cả, nhưng sao ta có thể làm như thế, ông phạm vào tội tru di cửu tộc, nàng là con gái của ông, tội ác ông ta phạm phải đều sẽ tính hết lên người nàng, nàng sao có thể sống được đây.
Hắn đi đến ôm nàng, nắm lấy tay nàng, khẽ thở dài, Ấu An, bỗng nhiên hắn cảm thấy ông trời như thế này là còn thương tiếc hắn, Dư nhũ mẫu nói đúng, hắn chính là tên khốn kiếp, đúng là một tên khốn kiếp mà.
“Lý Hữu, ta không có coi thường ngươi, không có đâu.
Ta rất thích ngươi, rất thích…”
Hắn ngẩn ra, nàng vừa mới nói cái gì, nàng nói nàng thích hắn, hắn nghe được, hắn kích động hỏi lại, “Ấu An, nàng nói cái gì? Nàng lập lại lần nữa đi, lập lại lần nữa được không?”
Hắn giống như cầu khẩn nói ra, lại nghe tiếng nàng, “Phụ vương, con là Cửu Bảo, hắn chính là người hộ vệ mà con thừa nhận.”
Lời này vừa nói ra, Tề Cảnh Hoán cảm thấy tim mình như ngừng đập một chút, hắn chính là hộ vệ mà ta cũng thừa nhận, lời này có nghĩa, nàng cũng chưa bao giờ ghét bỏ hắn, thế vì sao năm đó, nàng phải đối xử với mình như thế, đến cùng là vì cái gì.
.