BUỔI CHIỀU CÙNG NGÀY HÔM ĐÓ, chúng tướng trong quân doanh của Ngao Thịnh có thể nói là khua chiên gióng trống chuẩn bị cho trận chiến tối nay.
Đặc biệt là Mộc Lăng.
Bận phối dược đến tối tăm mặt mũi, thỉnh thoảng lại còn nổi sùng lên muốn mắng chửi những ai xấu số đi ngang qua.
Tần Vọng Thiên cũng chẳng nhàn hạ gì khi vừa phải giúp đại thần y nhà mình bưng bát bưng đĩa vừa bón cho ai kia ăn luôn miệng để cho ai kia có thể hạ hỏa.
Mãi cho đến khi mặt trời xuống núi mất dạng, Mộc Lăng mới có thể làm xong hết mọi chuyện rồi đặt mông ngồi lên ghế hết ngó trái rồi lại ngó phải, ngồi một lúc thì mới phát hiện ra là Tần Vọng Thiên đã bị ai đó gọi đi đâu mất rồi.
Mộc Lăng mặt mày mếu máo, vì vừa khát lại vừa đói mà chẳng thấy ai kia đâu nên liền không ngừng mắng, đồ công chết bầm!
Sau khi mắng mỏ người kia xong, Mộc Lăng còn chưa kịp ngã lưng thì đã ngửi thấy một mùi thơm ơi là thơm.
Rồi bỗng có một nồi thiên hạ đệ nhất oa từ đâu được đưa ra trước mặt.
Mộc Lăng chớp chớp mắt ngạc nhiên trố mắt ra nhìn.
Tần Vọng Thiên chợt xuất hiện, tay lại bưng nồi lẩu kia, hì hì cười bảo, “Đã đói bụng chưa? Cùng nhau ăn nhé?”
Mộc Lăng mở to hai mắt nhìn y, “Vọng Vọng à, ngươi dẫn ông ngự trù béo đó theo hả?”
Tần Vọng Thiên xua tay, “Sao mà được chớ…Lúc trước ta có theo ông học nấu nên mới biết đó.”
Mộc Lăng trợn tròn mắt, mặt mày đầy cảm động mà nhìn y.
Tần Vọng Thiên dí mặt sát lại gần, chu môi ra nói, “Hôn một cái đi?”
“Ừ.” Mộc Lăng ngoan ngoãn hôn một cái chốc lên môi y, Tần Vọng Thiên sảng khoái cười, đặt nồi lẩu lên trên bàn.
Cả hai người lại cùng nhau hi hi ha ha ngồi ăn.
Lại nói về cặp đôi khác, Tương Thanh cùng Ngao Thịnh vẫn tiếp tục nghiên cứu địa đồ.
Ân Tịch Ly và Tiểu Hoàng cũng đã phái người qua thông báo là đã chuẩn bị xong mọi thứ, các tướng sĩ đều sẽ y theo kế hoạch mà hành động.
Hôm nay, mọi người dùng bữa sớm hơn mọi khi.
Sau khi cơm nước xong xuôi, lại ngồi chờ đến khi đêm xuống.
Thời gian bỗng trôi qua chậm ơi là chậm.
Ngao Thịnh ngồi trong lều một lúc lại đứng dậy ngó nghiêng ra ngoài cửa, sau lại quay trở vào ngồi buồn tay buồn chân, chốc chốc lại đảo ra cửa.
Tương Thanh ngồi gần bên cạnh, lắc đầu nói, “Thịnh Nhi, đừng đi qua đi lại nữa, ta chóng mặt rồi nè.”
Ngao Thịnh đi đến trước mặt y, kéo ghế ngồi xuống, choàng tay qua ôm vai y, “Thanh, hay là bây giờ ngươi cứ ngất xỉu đi.
Ngươi mà hôn mê rồi thì ta muốn làm gì cũng được hết.
Như vậy thời gian sẽ trôi qua nhanh hơn đó.”
Tương Thanh véo mạnh một cái lên mu bàn tay Ngao Thịnh.
Thịnh ta vội giật tay lại nhưng vẫn ngoan cố dính chặt lấy y chẳng rời, “Sao còn chưa tới giờ nữa, chán chết được!”
Đúng lúc này, Văn Đạt đứng ngoài cửa bỗng lớn tiếng thông báo, “Hoàng Thượng, Tống Hiểu tướng quân cầu kiến.”
Ngao Thịnh giật mình ho khan vài tiếng, vội sửa sang lại quần áo, bày ra dáng vẻ uy nghiêm cần có, rồi lại đi đến ngồi xuống chiếc ghế đặt giữa chính đường, “Bảo Tống Hiểu vào đi.”
Chốc sau, Tống Hiểu liền bước vào tâu với Ngao Thịnh, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, lính gác ở sườn núi phía tây vừa báo tin, đã có người rục rịch trong rừng, xem chừng chúng sẽ cho quân mai phục ở nơi cách quân doanh của chúng ta khoảng một dặm.”
Ngao Thịnh nghe xong gật đầu, hỏi, “Chúng có hành động gì khác không?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, không ạ.” Tống Hiểu hiển nhiên cũng đã có chút sốt ruột, “Cũng đã sắp nửa đêm rồi.”
Ngao Thịnh phẩy tay nói mát, “Ai, đừng nóng vội, từ từ sẽ đến thôi mà.
Cứ để cho tham báo cùng lính gác tiếp tục quan sát đi!”
“Vâng.” Tống Hiểu cung kính cúi người hành lễ với Ngao Thịnh, đồng thời không quên tán thưởng —— Hoàng Thượng đúng là Hoàng Thượng, rất có phong độ của một đại tướng, hoàn toàn không hề nôn nóng sốt ruột.
Nào có như mình, ngồi cũng chẳng yên.
– Đoạn lại xoay người rời đi.
Đợi đến khi Tống Hiểu đi rồi, Ngao Thịnh lại mò đến bên cạnh Tương Thanh, giở tật xấu ra mà cọ cọ vai y, “Sao còn chưa tới nữa, mấy tên man rợ đó hại ta sốt ruột quá!”
Tương Thanh dở khóc dở cười, nắm lấy cái mũi của Sói Thịnh, “Quên là ngươi đã nói những gì với Tống Hiểu sao? Bộ dáng dù núi thái sơn có sập xuống chân cũng vững vàng như không của ngươi lúc nãy đâu rồi?”
“Ta chỉ làm bộ cho ra dáng thôi mà!” Ngao Thịnh bất mãn nói, “Nếu không nhanh lên thì trời sáng mất! Ta sốt ruột quá đi!”
Tương Thanh bị Sói Thịnh cọ tới cọ lui một hồi thì chợt nghe thấy tiếng Vương Trung Nghĩa la lói, “Bà nó, chờ buồn sắp chết người!”
Tương Thanh ngoảnh lại nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy Ngao Thịnh thở dài thườn thượt, đứng dậy đi ra bên ngoài, nhác thấy Vương Trung Nghĩa đang rướn cổ gào to như thế bèn nói, “Khanh gào cái gì mà gào?”
Bên cạnh Vương Trung Nghĩa là một hàng dài những tướng sĩ cũng đang nôn nóng chẳng kém gì gã, vừa thấy Ngao Thịnh xuất hiện liền im bặt đi.
Vương Trung Nghĩa nói, “Hoàng Thượng, còn phải đợi tới khi nào nữa? Sốt ruột gần chết luôn!”
Ngao Thịnh đảo mắt, “Sốt ruột cái gì mà sốt ruột? Nếu quá nôn nóng thì sẽ không chờ ăn được đậu phụ nóng có biết không hả?!”
Vương Trung Nghĩa cúi đầu không dám nói tiếp nữa.
Ngao Thịnh quét mắt nhìn mọi người, “Nhìn các ngươi đi, trông chẳng khác gì kiến bò trong chảo nóng hết.
Như thế thì còn ra thể thống gì nữa?”
Chúng tướng cúi đầu không nói, tâm lại vô cùng khâm phục —— Hoàng Thượng thật giỏi nha, vậy mà không nôn nóng chút nào hết nha.
“Ngồi xuống bình tĩnh mà chờ đi.” Ngao Thịnh nói, “Cho ta thấy chút phong độ của đại tướng đi!”
“Dạ!” Chúng tướng vội ưỡn ngực hóp bụng, quay về nhóm của mình.
Trong một chốc, bầu không khí bồn chồn nôn nóng vốn bao trùm lấy cả doanh trại cũng dịu đi phần nào.
Ngao Thịnh vén mành đi vào lều, tiếp tục ngồi xuống bên cạnh Tương Thanh.
Hai người nhìn nhau mà cười.
Ngao Thịnh lại cứ y như rằng ôm chầm lấy Tương Thanh mà mè nheo, “Chậm quá đi~~~Sao tên Mãng Bộ đó lại không chịu nhanh lên một chút chớ.
Chờ không nổi nữa rồi.”
Tương Thanh cố nhịn cười mà hỏi, “Ai, phong độ của một đại tướng đâu rồi hả? Ngươi là ai thế có phải Thịnh Nhi không?”
“Đó là làm cho người ta xem thôi.” Ngao Thịnh tiếp tục dụi đầu vào cổ Tương Thanh, “Vị trí đại tướng này vốn không dành cho người làm!”
Tương Thanh thở dài mặc Ngao Thịnh sờ soạng lung tung rồi hôn hít vài ba cái.
Y thật cũng đã hết cách rồi.
Áp lực mà Ngao Thịnh phải chịu, y hiểu hơn ai hết.
Trước mặt người khác thì phải bày ra dáng vẻ ung dung nhưng trong lòng lại lo lắng bồn chồn hơn bất cứ ai.
Ngao Thịnh ban đầu thì là sốt ruột thật nhưng sau lại mượn cớ mà rờ rẫm Tương Thanh.
Hết hôn cổ y lại sờ mông y.
Tương Thanh cái gì nhịn được thì nhịn, không thì lại đá cho hắn một cước hoặc trừng mắt lên lườm.
Thịnh ta thì lại coi đấy như là cách để gia tăng tình thú.
Thịnh ta vừa định sáp lại hôn tai Tương Thanh thì mành trướng chợt bị vén lên, Mộc Lăng hùng hùng hổ hổ xông vào, “Tới rồi!”
Phía sau hắn là Tần Vọng Thiên, cùng gia đình Ân Tịch Ly, bước theo vào, đúng lúc bắt gặp cảnh Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đang tay chân quấn quýt nhau.
Hai người vội bỏ nhau ra, xấu hổ hết chỗ nói.
Ân Tịch Ly cười mát, “Ai u, Hoàng Thượng thật giống với một câu ngạn ngữ nha.”
Mọi người nhìn y, Tiểu Hoàng hỏi, “Gặp nguy không loạn phải không cha?”
“Ha hả.” Ân Tịch Ly cười mỉa, “Nạn tai chưa qua sắc tâm đã tới.”
Cả bọn cố nhịn cười.
Ngao Thịnh lại mặt mày lúc trắng lúc đỏ, Tương Thanh thì còn chật vật hơn, cố nói lảng sang chuyện khác, “Chúng đã đến đây rồi sao?”
“Đến rồi!” Tần Vọng Thiên nói, “Tham báo vừa nhìn thấy có hơn mười cái bóng đen đang di chuyển đến đây, hơn nữa bên trong tùng lâm cũng đã bắt đầu có khói bốc lên rồi.”
Mộc Lăng lại bảo, “Không cần sốt ruột, ta đã chuẩn bị xong thứ làm tan khói độc rồi.
Mọi người cứ làm theo những gì ta nói là được!”
Ngao Thịnh gật đầu, cùng mọi người bước ra khỏi lều.
Ngao Thịnh giương mắt nhìn lên, quả nhiên đã thấy ở phía tùng lâm xa xa, có một luồn khói trắng lượn lờ bay về phía quân doanh.
Mộc Lăng cũng cùng lúc lấy những túi khí đã chuẩn bị từ trước…ngay khi vừa mở túi ra, một làn khói trắng mỏng cũng thoang thoảng bốc lên cao.
“Đây là gì?” Tương Thanh tò mò hỏi.
“Cái này vô hại với người!” vừa nói Mộc Lăng vừa hỏi Vương Trung Nghĩa cùng Tống Hiểu, “Các tướng sĩ đã chuẩn bị xong hết chưa?”
“Đã đâu vào đó cả rồi!” Vương Trung Nghĩa gật đầu, “Chỉ cần thần y ra lệnh một tiếng thì họ sẽ giả vờ như là mắt mình bị đau!”
“Được!” Mộc Lăng gật đầu, “Có thể bắt đầu rồi, mọi người mau nằm sấp xuống đi!”
“Được a!” Vương Trung Nghĩa cùng Tần Vọng Thiên vội ra hiệu cho mọi người.
Không lâu sau, tất cả tướng sĩ đều nằm đổ rạp ra đất, vừa điên đảo quay cuồng, vừa không ngừng gào thét thảm thiết.
Điều khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ chính là, làn khói độc kia chẳng biết bị gì mà cứ lơ lửng trên đầu họ.
Đến khi nhìn kỹ lại thì mới biết là bởi thứ thuốc do Mộc Lăng chế tạo đã cản khói độc kia, khiến nó chỉ có thể bay là là bên trên.
Rất nhanh sau đó hai làn khói trắng dần loãng đi, còn nhóm người nằm bên dưới thì hoàn toàn bình yên vô sự.
Tất cả đổ dồn ánh nhìn thán phục về phía Mộc Lăng, “Lợi hại quá!”
Mộc Lăng bĩu môi, “Đây có tính là gì! Chuyện ghê gớm hơn ta còn làm được nữa là!” vừa huênh hoang vừa mở một chiếc túi khí khác ra.
Từ bên trong túi khí bỗng tràn ra một làn sương dày màu đen.
Mộc Lăng vội vàng bảo mọi người lùi xa ra sau.
Tất cả đứng lùi ra xa, chốc lát sau, cả nhóm chỉ thấy làn khói trắng mỏng kia bỗng dồn lại vào nhau…lại còn bị lớp sương mù đen đặc kia nuốt gọn lấy rồi chui tọt vào lại trong túi khí.
Cứ như thể là sương đen đã tóm gọn lấy làn khói mỏng kia vậy.
“Đây là thứ tốt lắm nha!” Mộc Lăng cười nói, “Về sau chúng ta còn có thể xài tiếp.
Bữa nào tìm cơ hội gì đó, lấy độc trị độc cho chúng biết mùi!”
Sau khi khói độc bị hút đi, các tướng sĩ lại càng lăn lộn quay cuồng dữ dội hơn.
Chỉ trong một lúc mà tiếng kêu la thảm thiết đã vang vọng khắp núi đồi.
Chuyện này không cần nghĩ cũng biết, bốn mươi vạn người, tại cùng một chỗ, một thời điểm, khóc la không dậy cả trời thì đúng là chuyện lạ rồi.
Tiếng kêu khóc vươn xa cả vào trong tùng lâm.
Ngay cả nhóm du kích chờ đánh lén quân của Ngao Thịnh cũng bị tiếng khóc dọa cho giật mình.
Một vài quan binh đi đến hướng dẫn họ lối vào quân doanh.
Tra Dạ sau khi vào trong doanh trại, tận mắt thấy cảnh các tướng sĩ khóc xong thì thay nhau uống nước lấy hơi để gào khóc tiếp, thì chỉ còn biết che miệng lại cười.
Sau khi vào bên trong đại trướng, nhóm nô lệ vội hành lễ quỳ bái Ngao Thịnh.
Đoạn Thịnh ta lại để cho Mộc Lăng giúp mọi người giải cổ độc, nhân tiện giải thích thêm về kế hoạch tác chiến tối nay cho Tra Dạ biết.
Hắn hy vọng rằng mọi người có thể dẫn địch xâm nhập vào bẫy đặt sẵn rồi đi thông tri cho những bộ tộc khác để kéo chúng vào lưới luôn một thế.
Tra Dạ liền gật đầu đồng ý.
Những nô lệ khác sau khi được giải cổ độc xong cũng liền đáp ứng, và còn cảm thấy kế này rất hay nữa.
Cổ vương sau khi nuốt sống số cổ độc của một lớp người, đến phiên những người còn lại thì chợt đâm ra no quá không muốn ăn nữa.
Cổ Vương co cái bụng căng phồng của mình lại, xoay người nhìn Mộc Lăng.
Mộc Lăng lấy cây chọc chọc vào bụng nó, trừng mắt nói, “Mi có ăn hay không hả?”
Cổ vương ngọ nguậy người, buồn bã nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng nheo mắt lại, dùng que nhỏ chọc nó vài cái, cảnh cáo, “Ăn hay không hả? Không ăn thì ta không nuôi ngươi nữa!”
Cổ vương quay đầu lại, thành thành thật thật tiếp tục hút cổ độc ra.
Rốt cuộc thì kì kèo mãi, cổ vương cũng giải quyết xong cổ độc cho người cuối cùng.
Mộc Lăng lúc này mới bỏ cổ vương vào trong tráp, rồi giơ hai ngón tay lên mà rằng, “Đã giải quyết xong!”
Các nô lệ hai mặt nhìn nhau, thấy mình đã tự do rồi thì liền trở nên vô cùng vui sướng.
“Tôi đi phóng tín hiệu!” Tra Dạ nói, “Trước tiên thì sẽ dụ bọn người của Mãng Vương vào tròng!”
Ngao Thịnh gật đầu, Tần Vọng Thiên cũng cùng đi ra ngoài, theo sau còn có cả Vương Trung Nghĩa, Tống Hiểu dẫn theo theo binh mã mai phục tại bốn phía, ngoài ra thì là một số tướng sĩ nằm la liệt giả chết ngoài trời.
Tra Dạ đi ra tới cổng doanh trại, phóng một quả tên lệnh lên trời.
Ngao Thịnh đứng trong trước nhìn quả tên lệnh kia mà bĩu môi nghĩ —— Loại do Tề Tán chế tạo ra oách hơn thế nhiều.
Tương Thanh đứng ở bên cạnh, nhỏ tiếng nói, “Mới trước đây ngươi vẫn còn không vừa mắt với Tề Tán mà, sao bây giờ lại quay ra tán thưởng y thế này?”
Ngao Thịnh sờ sờ mũi, cười ngượng, “Tại vì trước đây hắn có ý đồ bất chính với ngươi nên ta ghen.”
Tương Thanh hết biết nói gì chỉ còn lắc đầu, Ngao Thịnh lại chợt nỉ non, “Cơ mà cho dù hiện tại hắn có ý với ngươi thì cũng chẳng thành vấn đề nữa rồi vì trong lòng ngươi chỉ có ta mà thôi.”
Đương lúc cả hai đang mắt đưa mày lại thì bỗng nghe thấy tiếng hắng giọng phía sau lưng.
Hai người quay đầu lại nhìn…lại thấy ngay đối tượng đang được nhắc đến trong câu chuyện đang mặt mày nhăn nhó đứng nhìn.
Tương Thanh và Ngao Thịnh chột dạ đá mắt với nhau rồi liền làm lơ như vừa nãy mình không nói gì.
Mộc Lăng đứng làm khán giả mà cũng chỉ biết lắc đầu, Tần Vọng Thiên bỗng khều khều vai hắn, Mộc Lăng quay đầu lại hỏi, “Gì vậy?”
Tần Vọng Thiên lo lắng nói, “Ta phát hiện gian tình của hai người họ đã đuổi kịp chúng ta và rất có thể là sẽ qua mặt!”
Mộc Lăng cau mũi bĩu môi lại —— Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết!
“Hoàng Thượng!” Lúc này Tra Dạ vừa hay tiến vào thông báo, “Người đã đến rồi!”
Ngao Thịnh gật gật đầu.
Tra Dạ đứng thủ ở cửa, những nô lệ khác cũng rút sẵn đao ra làm bộ như là đã khống chế được cục diện.
Ngao Thịnh và Tương Thanh thì lại đứng chờ ở trong đại trướng.
Không lâu sau, một lượng lớn binh mã đã tràn vào trong doanh trại.
Kẻ cầm đầu là một nam nhân tuổi chừng hơn ba mươi, dáng người cao lớn, trên người là hoa phục sang quý, tay thì cầm xà trạng.
Gã đi xộc xộc về phía trước, theo sau là một tốp đông các võ sĩ dị tộc.
Ngao Thịnh ló đầu ra ngoài cửa lều xem thử, chỉ thấy gã ta đắc ý cười nói với Tra Dạ, “Ngươi làm tốt lắm! Mau đi thông báo cho hai vị đại vương kia biết, nói là ta đã bắt sống được Thịnh Thanh đế rồi.”
Tra Dạ vừa nghe như thấy đã đánh đòn trúng trọng điểm, liền cầm lệnh bài của Mãng Vương, dẫn theo nhóm nô lệ kia chạy đi thông tri.
Mãng Vương hiên ngang đi vào trong đại trướng, lướt mắt đánh giá Ngao Thịnh, đắc chí cười lớn, “Thịnh Thanh đế tướng mạo thật đường hoàng, anh tuấn uy vũ.
Đúng là một đế vương tuấn mỹ khó gặp.
Ngươi như thế cũng khó trách là có thể gầy dựng nên một sự nghiệp to lớn như thế!”
Ngao Thịnh cũng liếc mắt quan sát gã Mãng Vương này.
Hắn vốn đã nghĩ là Manh Vương đã đủ đen rồi, ấy vậy mà Mãng Vương lại còn đen hơn nữa.
Nguyên khuôn mặt chỉ nhìn ra được hai con mắt cùng hàm răng mà thôi.
“Người đâu!” Mãng Vương phân phó tên thị vệ bên cạnh, “Đi tìm xem Manh Vương đang ở đâu.
Cứu ngài ấy ra để ngài ấy có thể cùng ta thưởng thức cảnh Thịnh Thanh đế bị bắt sống!”
“Vâng!” Tên thị vệ lĩnh mệnh lui xuống.
Mãng Vương lướt mắt đánh giá những người có mặt trong lều.
Ngoại trừ Ngao Thịnh ra thì trong này còn có rất nhiều người trẻ tuổi.
Sau khi nhìn một lượt, Mãng Vương âm thầm giật mình vì không tài nào tin nổi rằng những mưu thần cùng quan tướng bên cạnh Ngao Thịnh tuổi đời lại còn trẻ đến thế.
Trong lúc Mãng Vương đắc ý lướt nhìn con mồi trong trướng thì ở bên ngoài, những tướng sĩ vốn những tưởng là xác chết đã trở mình ngồi dậy, dùng đao giết từng tên lính dị tộc một.
Cả quá trình càn sát diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Bên ngoài cửa đại trướng là những nô lệ luôn bị ức hiếp.
Họ không những không báo tin mà còn thấy bản thân ra mà đứng dàn hết cả cửa lều, nhằm chắn đi tầm nhìn của Mãng Vương.
Các tướng sĩ chỉ trong thời gian ngắn đã giải quyết xong tất cả lính Mãng Bộ.
Sau đó thì cởi binh phục của chúng ra mà mặc vào.
Tất cả những tướng sĩ này đều là người có tay nghề, do chính Tần Vọng Thiên đào tạo.
Vì thế mà quá trình lật ngược thế cờ này diễn ra vô cùng nhanh chóng chuẩn xác, khiến ma không biết quỷ chẳng hay.
Lúc này, những tướng sĩ mặc y phục Mãng Bộ đã được thay thế hoàn toàn bằng người của Thịnh Thanh.
Trên tay họ còn buộc thêm một vòng lụa màu trắng, nhằm phân biệt địch ta lúc giao chiến.
Mãng Vương đứng đưa lưng với bên ngoài trong khi Ngao Thịnh lại hướng mặt ra phía chính diện nên hắn đều đã chứng kiến hết toàn bộ quá trình.
Đến khi thấy đại cục đã định, Ngao Thịnh liền cười gằn, nói với gã kia, “Mãng vương…Ngươi còn ngu ngốc hơn cả tưởng tượng của trẫm nữa.”
“Hứ?” Mãng Vương tức giận trừng mắt nhìn, miệng lại không ngừng mắng thầm Ngao Thịnh giờ đã là tù binh mà còn ngông cuồng ngạo mạn như thế?!
“A.” Mãng vương nhếch mép coi khinh, “Người đâu, đến vả vào miệng hắn cho ta!”
Song, lại chẳng có ai hưởng ứng câu lệnh của gã cả.
Mãng Vương cảm thấy lạ lùng, liền quay đầu lại, chỉ thấy tất cả nô lệ đều đứng bất động tại chỗ.
Mãng vương phát hỏa, bổ xà trượng về phía bọn họ, “Đám súc sinh các ngươi muốn chết hay sao mà không mau làm theo?!”
Một nô lệ trong số đó, khi thấy xà trượng gần như đã giáng xuống đầu thì liền xê người tránh đi, thậm chí còn mượn đà gạt ngã Mãng Vương.
Mãng Vương tuy cũng có chút bản lĩnh nhưng một thân một mình sao lại địch nổi số đông nô lệ như thế.
Người nô lệ kia vừa gạt ngã Mãng Vương xong liền định xông vào đánh gã thì Ngao Thịnh đã ngăn lại, “Đừng có đánh vào mặt, tìm chỗ nào kín kín mà đánh.
Nhớ là đừng mạnh tay đánh chết hắn.
Phải giữ hắn lại dùng cho việc khác.
Đợi khi nào xong việc rồi thả thù sau cũng không muộn.”
Đến khi Ngao Thịnh nói xong thì Mãng Vương mới vỡ lẽ ra, “Các ngươi…Các ngươi thông đồng với…”
Nhưng chẳng đợi gã nói hết câu thì nhóm nô lệ đã sừng sộ xông lên tay đấm chân đá vào lưng vào bụng gã.
Vì nghe theo lời Ngao Thịnh nói nên mọi người đều đồng lòng chừa bản mặt gã ra là không đánh.
Nhóm nô lệ đánh là nhằm để hả giận.
Còn Mãng Vương thì bị đánh đến sợ chết khiếp ra, kêu la không ngừng.
Ngao Thịnh đứng ở một bên nhìn mà lắc đầu không thôi.
Bỗng lúc này, Tư Đồ chợt đi tới, báo rằng đã giải quyết gọn cánh quân muốn đốt kho lương thảo.
Đồng thời, tham báo cũng tức tốc chạy vào thông cáo, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, bên trong tùng lâm đèn đuốc sáng trưng, tựa như là có rất nhiều người đang đi về phía chúng ta.”
“Tới đúng lúc lắm.” Ngao Thịnh ra tay điểm huyệt đạo của Mãng Vương xấu số, ra lệnh cho người đến nâng gã dậy để gã đứng cho thật vững, rồi nói, “Mãng vương, vở tuồng này phải diễn cho trọn cái đã.”.