Thịnh Thế Thanh Phong FULL


PHÁN ĐOÁN CỦA NGAO THỊNH HOÀN TOÀN KHÔNG SAI.

Thời gian chớp mắt ba ngày đã qua, vậy mà lão Cổ Vương tự xây kén nhốt mình kia vẫn không chút động tĩnh nào, xem chừng là muốn trốn trong kén thành dưỡng thọ.
Ngao Thịnh đứng ở xa phía ngoài nhìn vào, tò mò mà rằng, “Ta thắc mắc là Cổ vương không sợ sẽ phải đói chết trong đó hay sao?”
Tương Thanh ngăn hắn, “Ngươi đừng nóng vội.”
Ngao Thịnh thở dài, “Hây da, đã đánh được tới cửa rồi mà lão già đó cứ lì lợm chẳng chịu cho ta vào…Chả biết tới khi nào mới quay về Lạc Đô được nữa.”
Tương Thanh cười hỏi, “Sao rồi? Đã muốn quay về rồi sao?”
“Đương nhiên là muốn rồi.” Ngao Thịnh bĩu môi, “Ở trong này hoài ngươi có chịu cho ta làm trang tiếp theo đâu.”
Tương Thanh phì cười giật giật tóc Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cào cào lại tóc, “Ai, cứ như vậy hoài cũng không phải cách.

Mục đích của Viên Khả chính là kéo dài thời gian.

Nếu tình hình mà cứ như vậy thì khác nào chúng ta đã rơi vào trong bẫy của hắn ta đâu.”
“Hoàng Thượng.” Tiếng Văn Đạt vọng vào từ ngoài cửa, “Trâu Viễn đại nhân xin cầu kiến.”
“Cho y vào.” Ngao Thịnh ngồi vào soái án, hỏi người vừa mới tiến vào là Trâu Viễn, “Thế nào rồi?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, thần đã xem xét xung quanh, ngoại trừ bên trong kén thành thì tất cả nhân lực bên ngoài đều đã bị tiêu diệt…Song, quân chủ lực của Cổ Bộ vẫn tập trung ở bên trong thành.”
“Chặc.” Ngao Thịnh sốt ruột, “Lẽ nào không có biện pháp để phá vỡ cái kén ấy?”
“Hoàng Thượng.” Trâu Viễn cũng lo lắng chẳng kém, “Vừa nãy thần có hỏi chuyện một số nô lệ, họ nói rằng mùa mưa sắp đến rồi.”
“Mùa mưa?” Ngao Thịnh nhíu mày, “Quả thật trẫm cũng có nghe là Nam Man cũng có mùa mưa.”
“Hoàng Thượng, mùa mưa ở đây khác với mưa bụi Giang Nam.

Mưa ở vùng này sẽ kéo dài lê thê, lại kèm theo cả sấm chớp gió giật khiến nước đọng trong rừng gây ẩm thấp, sản sinh ra nhiều dịch bệnh.”
Ngao Thịnh nhíu mày, “Còn bao nhiêu ngày nữa thì đến mùa mưa?”
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, không quá năm ngày.” Trâu Viễn đáp.
Ngao Thịnh vỗ tay ghế vịn, “Hay là nói cách khác, trong vòng năm ngày, chúng ta phải hạ được Cổ thành và rời khỏi khu rừng già này?”
“Quả đúng là thế.” Trâu Viễn gật đầu, “Phải nhanh tấn công vào thành.”
Ngao Thịnh than nhẹ, “Trẫm cũng biết là việc này không nên chậm trễ, nhưng lại chẳng cách nào phá vỡ được kén thiên tằm.

Nói xem, chúng ta phải làm thế nào?”
Trâu Viễn liếc mắt nhìn Tương Thanh, y cũng chỉ nhún vai hết cách.
“Thăng trướng!” Ngao Thịnh nói, “Gọi mọi người đến.

Gọi luôn cả Tra Dạ nữa.

Chúng ta phải cùng nhau tìm ra biện pháp.”
“Dạ.” Trâu Viễn lĩnh mệnh lui xuống, ra ngoài gõ chuông để tập hợp chúng bá quan vào đại trướng thương nghị.
Bên trong đại trướng, Ngao Thịnh trần thuật việc sắp đến mùa mưa mà Trâu Viễn đã tâu, “Có ai có thượng sách nào không?”
Mọi người lắc đầu.

Tề Tán dợm hỏi, “Liệu có thể đào hầm đi vào bên trong không?”
“Chủ ý này cũng không tệ.” Ngao Thịnh gật gật đầu, lại bỗng nghe thấy Tra Dạ phản đối, “Không được đâu ạ.”
Mọi người đồng thanh hỏi, “Tại sao lại không được?”
“Cổ vương giỏi về dụng độc, lão ta đã xây thành bằng kén thiên tằm nghĩa là muốn tử thủ ở trong ấy, một khi đã như vậy thì thể nào lão cũng sẽ thiết lập sẵn cơ quan hoặc thả vào đất cổ trùng này nọ.

Nếu liều lĩnh xông vào khác nào tự đi tìm chết.” Tra Dạ cẩn thận phân tích.
Tất cả đưa mắt nhìn nhau, xem như cũng đã tán thành với ý kiến trên.
“Umm.” Ân Tịch Ly đắn đo một lúc lại hỏi, “Nói cách khác, biện pháp duy nhất để phá vỡ kén thành kia chính là dùng địa nhặng phải không?”
“Đúng vậy.” Mộc Lăng gật đầu, “Nhưng mà lúc này địa nhặng chỉ đang ở giai đoạn ấu trùng, chưa thể phá kén mà ra.”
“Có cách nào tìm được lũ ấu trùng đó không?” Tần Vọng Thiên đột ngột hỏi.
Mộc Lăng đáp, “Hẳn là được.

Chỉ cần tìm được cây sồi rồi bổ thân cây ra là sẽ thấy được từng đàn từng đàn ấu trùng.

Hai ngày trước ta có tìm được một ít.”
“Vậy nếu như chúng ta tìm cách nào đó khiến lũ ấu trùng có thể phá kén trái mùa thì thế nào?” Tương Thanh đề xuất.
Mộc Lăng giật mình suy nghĩ, “Phá kén trái mùa?”
“Đúng vậy.” Ngao Thịnh cũng đồng ý, “Đến mùa hè thì ấu trùng mới nở thành nhặng là vì thời tiết khi đó rất ấm áp trái ngược với không khí ẩm thấp lạnh lẽo bây giờ.”
“Phải ha.” Mộc Lăng vuốt cằm, “Hay là…chúng ta cứ thử xem?”
“Ta cũng đồng ý.” Ân Tịch Ly gật đầu, “Nếu trong vòng ba ngày mà vẫn chưa thể khiến ấu trùng phá kén thì đến ngày thứ tư ta nên lui binh.”
“Lui binh?” Mọi người xoay mặt lại nhìn Ân Tịch Ly.
“Đúng thế.

Chúng ta sẽ quay lại Thục Trung đợi mùa mưa qua rồi mới quay lại đánh tiếp, nếu không thì quân ta sẽ hao tốn rất nhiều thực lực.” Ân Tịch ly giải thích, “Như thế cũng đồng nghĩa với việc, Viên Khả đã đạt được mục đích là kéo dài thời gian giao chiến khiến trận này càng đánh càng lâu.”
Ngao Thịnh hoàn toàn không chút cam lòng nhưng hắn biết những gì Ân Tịch Ly nói không hề sai.

Nếu như không thể tốc chiến tốc thắng thì chỉ còn cách lui binh, hay nói cách khác, là không để mọi người phải hy sinh oan uổng.
“Được.” Ngao Thịnh gật đầu, “Trước tiên hãy cứ tìm cách khiến ấu trùng phá kén đi rồi sau đó tính tiếp.”
Ngao Thịnh vừa ban lệnh thì trên dưới toàn quân Thịnh Thanh đã nhất tề đi đốn sồi tìm ấu trùng địa nhặng.
Ba người, Mộc Lăng, Ân Tịch Ly và Tiểu Hoàng thì đau đầu thử để ấu trùng ở đủ mọi loại môi trường để xem có thể thúc đẩy nó phá kén hay không.
Ngao Thịnh thì lại lấy cả soái trướng ra làm lều nuôi nhặng, cho quân đóng thật nhiều kệ gỗ treo lên trên đó vô số hỏa lô nhằm tăng nhiệt độ lên để thúc đẩy cho quá trình phá kén.
Song, tất bật cả một ngày trời vẫn chưa thấy được chút biến hóa nào.
Bên trong soái trường, đặt hơn mười chiếc kệ, mỗi kệ lại phân ra thành ba đến bốn tầng.

Tùy theo độ cao thấp mà nhiệt độ mỗi tầng cũng là khác nhau.

Trên mỗi tầng là một dàn ấu trùng.

Nhìn chẳng khác gì nhà nông thả dâu nuôi tằm.
Sau khi bố trí phòng ấp kén đâu vào đấy, Tần Vọng Thiên liền dẫn Mộc Lăng đi dùng cơm, những người khác cũng từng toán rời đi, chỉ còn lại mỗi mình Ngao Thịnh là vẫn lo lắng đi lại quanh những hàng kệ và cầu mong là ấu trùng mau mau phá kén mà ra.
Tương Thanh đi vào để xem Ngao Thịnh thế nào, “Thịnh Nhi, đi ăn cơm thôi, có nôn nóng thì cũng không thay đổi được gì.”
Ngao Thịnh lắc đầu, cười khổ, “Ta nhìn đám ấu trùng này miết làm gì còn nuốt nổi cơm nữa.”
Ngao Thịnh lại đi đến ngồi xuống một cái ghế đặt gần đấy, “Trong đây nóng thật.”
Tương Thanh cúi đầu nhìn đám ấu trùng, “Chúng đã có chút biến hóa nào chưa? Có béo ra hay lớn thêm chút nào không?”
Ngao Thịnh lắc đầu, “Tầng dưới cùng là nóng nhất, chúng gần như đã bị cháy đen rồi này.”
“Đúng vậy.” Tương Thanh ngồi xổm xuống nhìn thử, “Có lẽ là vì gần hỏa lò quá.”
Ngao Thịnh ngồi ở trên ghế, dõi mắt nhìn tòa thành kín kẽ phía xa xa ngoài kia mà thở dài.

Tương Thanh lại hỏi, “Thịnh Nhi, lần trước ngươi có nói là có cách khiến Viên Khả lộ diện…đó là cách gì vậy?”
Ngao Thịnh ngẩn ra rồi bỗng cười dài, “Ngươi không nhắc ta cũng quên khuấy đi mất.

Có rất nhiều cách để buộc Viên Khả lộ diện nhưng hữu hiệu nhất chính là đem phụ thân hắn ra mà lăng mạ.”
“Mắng Thụy Vương?” Tương Thanh ngạc nhiên.
Ngao Thịnh bỗng im bặt đi, lấy tay chống cằm, mày thì nhíu lại như lại đang suy tính gì đó.

Tương Thanh đi đến bên cạnh xem chừng hắn.
“Thanh…có cách này hơi thất đức hạ lưu…nhưng mà lại rất hữu hiệu…” Ngao Thịnh thở dài, “Ừ thì…chúng ta có thể dùng cách khích tướng.

Viên Khả cố chấp như thế nói không chừng là sẽ mắc mưu.

Ngoài ra thì, làm thế cũng sẽ khiến ta thoải mái hơn được một chút.”
Tương Thanh sửng sốt, “Cách gì cơ?”
Ngao Thịnh mỉm cười, kề miệng sát vào tai Tương Thanh, thì thầm bày kế.
Tương Thanh ngẩn cả người ra rồi lại nhíu mày, thở dài nhìn Ngao Thịnh, “Thịnh Nhi à, cách này thất đức thật đấy.”
Ngao Thịnh cười mát, “Ngươi có thấy là cách này dùng được không?”
“Ừ.” Tương Thanh cân nhắc một chút mới nói, “Làm thử thì cũng không có tổn thất gì cả, hơn nữa cũng xả được cơn tức.”
Hai người nhìn nhau cười, vô cùng ăn ý mà gật đầu.

Ngao Thịnh cười nói, “Thế nhé, ta đi gọi người chuẩn bị đây.” Đoạn lại cho mời Tền Tán vào, nói với y đôi ba câu.

Tề Tán cười bảo, “Chủ ý này hạ lưu thật.”
“Một nửa thì khanh làm, nửa còn lại cứ giao cho Vương Trung Nghĩa đi.” Ngao Thịnh cười nói.
“Vâng.” Tề Tán khoái trá bỏ ra ngoài đi thực hiện.
Tương Thanh lại nhìn Ngao Thịnh, “Ta cứ nghĩ là do ngươi đích thân làm nữa chứ.

May mà ngươi cũng không tẻ nhạt đến nổi đó.”
Ngao Thịnh nhướng mi, “Ta còn chuyện quan trọng hơn để làm.”
“Chuyện gì?” Tương Thanh hỏi.
Ngao Thịnh đi đến bên cạnh những chiếc kệ, vươn tay ra choàng qua bả vai Tương Thanh, “Đó chính là đợi bọn ấu trùng này nở.”
Tương Thanh cười to, “Đúng rồi, ta nghe nói gà vịt vừa mới nở ra sẽ đi theo người mà chúng nhìn thấy đầu tiên đấy.”
“Thế thì phiền lắm.” Ngao Thịnh cười mát, “Vậy thì sau này không phải là sẽ có hằng hà sa số ruồi bọ bay theo sau lưng chúng ta sao?”
Tương Thanh bị Ngao Thịnh chọc cho phì cười.

Ngao Thịnh thấy Tương Thanh thoải mái cười như thế thì tâm tình cũng tốt hơn hẳn…Quả nhiên là chỉ cần có Tương Thanh bên cạnh thì hắn liền sẽ vui vẻ ngay.

Ngao Thịnh chợt nâng cằm Tương Thanh lên, hôn vào má y một cái, tha thiết nói, “Thanh, sau khi đánh trận này xong rồi quay về kinh thành…chúng ta thành thân, nhé!?”
Tương Thanh ngây người ra.
Ngao Thịnh lại nói tiếp, “Ta không nói đùa mà là đang rất nghiêm túc đó.”
Tương Thanh không đáp mà chỉ rũ mắt nhìn xuống, tựa hồ là đang tự hỏi lòng.

Ngao Thịnh thở dài, “Ta không vội đâu ngươi cứ từ từ suy nghĩ.

Sau khi quay về kinh thành trả lời ta cũng được.”
Tương Thanh ngẩng đầu lên thì lại thấy Ngao Thịnh trầm tư nhìn kệ ấu trùng, chợt nhỏ giọng ấp úng, “Ừ…được mà.”
“Hở?” Ngao Thịnh xoay đầu lại nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh cười nói, “Ừ, về rồi thành thân.”
“Thật không?” Ngao Thịnh kinh ngạc, nói gần như là thét lên, Tương Thanh gật gật đầu, “Thật.”
Ngao Thịnh vui đến hóa rồ rồi, kéo giật Tương Thanh vào trong lòng mình, nói liên thanh, “Thanh, ngươi đồng ý rồi đấy.

Phải lập chứng từ thôi, để sau này ngươi cũng không đổi ý được…Không đúng! Dù ngươi có đổi ý thì ta cũng sẽ cướp vợ về nhà cho bằng được.”
Tương Thanh lắc đầu cười dài, Ngao Thịnh vẫn còn chút tình nết hài tử.
Không lâu sau, Tề Tán quay lại bẩm báo là mọi thứ đều đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
Ngao Thịnh gật đầu, “Đêm nay sẽ bắt đầu.”
Sau khi dùng xong cơm chiều, Ngao Thịnh và Tương Thanh lại chờ đợi ở trong lều ấp trứng, nhưng mãi đến tận khuya mà vẫn không có chút tiến triển gì, khiến hai người không nhịn được lo lắng.
Lúc này, cả hai lại chợt nghe thấy âm thanh huyên náo bên ngoài, Vương Trung Nghĩa vội đi vào hỏi, “Hoàng Thượng, đều chuẩn bị xong hết rồi, khi nào thì bắt đầu được?”
“Bắt đầu bây giờ luôn đi!” Ngao Thịnh cười gật gật đầu.
Vương Trung Nghĩa dạ lớn một tiếng rồi hăng hái bước ra ngoài.

Tương Thanh nghiêng đầu ra nhìn ra phía ngoài, liền thấy Nghĩa ta kéo theo rất đông người, hơn nữa mỗi người tay trái xách theo thùng mực nước tay phải cặp kê một chậu chu sa đã mài mịn pha với nước, xộc xộc về phía kén thành.
(Chu sa là một loại kháng thạch có màu đỏ, có rất nhiều tác dụng như chống phân hủy, sát trùng vi khuẩn…)
Ngao Thịnh khó hiểu đi ra ngoài hỏi Tề Tán, “Không phải đã nói là không được dùng mực nước sao? Lại còn có cả chu sa là thế nào?”
Tề Tán cười đáp, “Hoàng Thượng, đây là cách Vương Trung nghĩa nghĩ ra.

Hắn nói, đã chơi thì phải chơi cho trót luôn.

Không phải là bọn chúng muốn trốn trong kén thiên tằm sao? Vậy thì phải sơn đen cả thành, để cho ánh sáng không len vào được.

Như thế thì xem chúng có thể sống trong bóng tối được bao lâu.”
Ngao Thịnh bật cười, “Biện pháp này không tồi, nhưng mà hai ba ngày nữa mưa xuống không phải sẽ rửa trôi hết sao?”
Tề Tán lắc đầu, “Không sao cả đâu.

Lúc nãy, thần có nhờ Mộc thần y trợ giúp, huynh ấy có bỏ thêm trong mực thêm chút chất phụ gia nữa nên sẽ không bị nước rửa trôi đâu.”
Xa xa, liền nhìn thấy cảnh Vương Trung Nghĩa cùng một toán người đứng tập trung quanh kén thành, mạnh tay hất cả những mười mấy thùng mực lên trên bề mặt tơ thành màu trắng kia.

Chẳng mấy chốc, bạch thành đã thành hắc thành.

Hơn nữa, tối nay gió lớn, chớp mắt một cái, mực đã khô ngay.

Tề Tán cho những người có khinh công cao, phi thân bay lên trên đỉnh, lấy bút lông nhúng vào chu sa mà tiêu sái đề mấy chữ to tướng.

Trời thì tối nhưng lại nổi bật nền chữ màu đỏ rực.

Dù là có ở phía xa xa cũng thấy rõ mồn một.

Bên trên thành kén là hàng chữ to tổ chảng: Thụy Vương không con nối dòng, Viên Khả chỉ là đồ tạp chủng.

Một câu dài chữ đỏ này trông còn hoành tráng hơn cả thành thiên tằm.
“Ha ha ha!” Mộc Lăng đã nhìn thấy được từ phía xa tít, ôm bụng mà cười, “Cái cách thất đức này là do ai nghĩ ra vậy?!”
Tần Vọng Thiên cũng cười hỏi, “Phép khích tướng rõ rành rành như thế, Viên Khả có thật sẽ mắc mưu không?”
“Người bình thường có lẽ sẽ không mắc mưu.” Ân Tịch Ly cũng đã đi ra ngoài nhìn xem thử, “Nhưng, kẻ đã cố tình đào lấy thi thể của Thụy Vương lên như Viên Khả hẳn phải là người rất cố chấp.

Với người khác thì phép khích tướng này chỉ là vô dụng nhưng với Viên Khả thì chắc là hữu hiệu.

Ít nhất thì hắn cũng sẽ lưu tâm tới.”
Ngao Thịnh cũng cho là vậy, nên nhanh chóng gọi mọi người về lều nghỉ ngơi rồi sớm mai cứ theo kế hoạch mà làm.
Sau khi trở lại doanh trướng, Tương Thanh và Ngao Thịnh lại tiếp túc chong đèn ngồi canh chừng đám ấu trùng, nhưng chúng lại chẳng mảy may động đậy, xem chừng là rất ngoan ngoãn.
Ngao Thịnh thở dài, chống cằm chuyển mục tiêu sang Tương Thanh.
Tương Thanh ngồi ở bên cạnh hắn, cúi đầu chuyên chú nhìn bọn ấu trùng.

Dáng vẻ ngây ngốc chuyên tâm đến đáng yêu…Ngao Thịnh thực là hận bọn sâu này, nếu mà chúng chịu rục rịch một cái thôi thì biết đâu Thanh của hắn sẽ bất ngờ làm ra phản ứng dễ thương gì đó thì sao.
Tương Thanh vừa lúc xoay người lại thì thấy Ngao Thịnh cứ chăm chăm nhìn mình, liền hỏi, “Nhìn gì đó?”
“Nhìn sâu.” Ngao Thịnh vừa cà rỡn đáp vừa véo cằm Tương Thanh một cái, “Ngươi nói coi, đám trùng này có gì đẹp để mà xem nào?”
Tương Thanh nhấc chân đạp hắn, Ngao Thịnh vội tránh đi rồi tiếp tục véo cằm y cái nữa.

Tương Thanh không phục nên lại tung cước ra.

Hai người chờ sâu nở mãi cũng chán nên quay ra chòng ghẹo nhau.

Lúc sau, Ngao Thịnh hết đường tránh…lủi tới lủi lui lại lủi trúng chậu than đặt kế bên.
Chậu than bị đụng trúng, đổ lật ra đất, cháy lan vào trong hỏa lò đặt dưới kệ gỗ.
“Có bị phỏng không?” Tương Thanh lo lắng bước đến xem Ngao Thịnh thế nào, Thịnh ta chưa kịp xua tay tỏ vẻ không xao thì bỗng “đùng” một cái, những kệ gỗ không biết là có tẩm dầu hay sao đó mà cứ nối nhau bén lửa.
“Chết rồi.” Tương Thanh vội định dập lửa nhưng Ngao Thịnh đã nhanh nắm tay y lại, “Đừng.

Để ta gọi người tới.”
“Cháy lan ra rồi kìa!” Tương Thanh cả kinh, “Sao lại nhanh vậy chứ…”
Lúc này, lửa cơ hồ đã đốt cháy gần như hết số kệ đựng ấu trùng, khiến khói đen bốc lên ngùn ngụt.

Một nhóm binh sĩ vội vã xộc vào.
“Hoàng Thượng.” Văn Đạt dẫn theo thị vệ chạy vào cứu lửa rồi nhanh chóng kéo hai vị chủ tử ra ngoài trước.

Nhưng điều kì lạ chính là đám ấu trùng đang bị đốt cháy ấy có dập lửa thế nào cũng không chịu tắt.
Mọi người thấy vậy cũng ngạc nhiên hết sức.

Mộc Lăng xông vào hỏi, “Sao lại cháy thành thế này?”
Chẳng để Tương Thanh mở lời thì Ngao Thịnh đã giành tội về mình, “Lúc nãy ta sơ ý đá trúng chậu than.”
Tất cả mọi người gật đầu cho qua.

Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, “Tại sao vẫn chưa dập được lửa?”
Lúc này tất cả ấu trùng đều đã bị nướng cháy khét.
“Xem ra không thể dùng lại đám ấu trùng này rồi.” Mộc Lăng đi lại xem thử tình hình, “Phải dựng lều ấp kén khác thôi.”
Tương Thanh áy náy cúi đầu, hối hận vì vừa nãy đã cùng Ngao Thịnh gây rối ở trong lều nên mới gây ra họa như thế.
“Ừ, dựng lều ấp khác đi.” Ngao Thịnh gật đầu.

Lần này, Ân Tịch Ly lại là người đứng ra thu thập và chỉ huy binh lính dựng lều ấp kén.
Mà ngay lúc này, trời cũng đã tờ mờ sáng, Vương Trung Nghĩa đi đến hỏi Ngao Thịnh, “Hoàng Thượng, bắt đầu được chưa?”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Bắt đầu đi!”
Mọi người cũng đang rất là tò mò, không biết Ngao Thịnh lại bày trò gì ra nữa.

Vương Trung Nghĩa dẫn theo toán binh sĩ ngày hôm qua đã đi cùng mình, chạy ra ngoài doanh trướng, đứng dàn thành thàng ngang trước kén thành, không ngừng gào rú lên, “Thụy Vương không con nối dòng, Viên Khả chỉ là tạp chủng.”
Mọi người nghe xong thì bật ngửa ra mà cười.

Ngao Thịnh là muốn chọc tức Viên Khả để buộc hắn phải tức giận đến không chịu được mà ló mặt ra.
Và quả nhiên, trời vừa sáng thì đã có người chạy đến một chỗ ẩn nấp bí mật nằm sâu trong rừng, báo cho Viên Khả hay tin kén thiên tằm đã hóa đen.
Viên Khả cảm thấy kỳ quái, bước ra ngoài xem thử, vừa hay lại trông thấy hàng chữ đỏ nổi bật giữa nền đen.

Hắn tức giận đến nghiến răng nghiế lợi.

Thêm đó, lại còn nghe thấy từng đợt từng đợt tiếng gào của binh sĩ Thịnh Thanh, khiến hắn điên tiết lên mà đẩy ngã lão thái giám vừa tiến lên ngăn hắn lại.

Viên Khả cắn răng nói, “Ngao Thịnh, ngươi đừng đắc ý, sớm hay muộn có một ngày, ta sẽ khiến ngươi chết không chỗ chôn thây!”
“Lại đây!” Viên Khả túm cổ tên tùy tùng vừa đến thông báo, “Lão Cổ vương vô dụng kia còn trốn trong đó làm gì nữa hả? Mau bảo lão dỡ hàng chữ đó xuống rồi đi mà liều mạng với Ngao Thịnh cho ta.”
Tên tùy tùng kia đứng ngây ra.

Viên Khả này tính tình rất ư là cổ quái.

Một khi đã ra lệnh thì hoặc là la hét hoặc là làm ầm ĩ lên, lại còn cứ hay cằn nhằn, khiến mọi người xung quanh nghi ngờ liệu hắn có mắc phải chứng bệnh lạ gì không.
“Ta là hậu nhân của Viên thị! Ta là hậu nhân của Viên thị!” Viên Khả ngửa mặt lên trời mà gầm to, “Ta mới là chân mệnh thiên tử chân chính!”
......
Ngao Thịnh cùng mọi người dựng lều, lại một lần nữa bày đồ bày đạc ra mà ấp kén.

Hắn quay đầu tìm mãi mà lại chẳng thấy bóng Tương Thanh đâu.
Ngao Thịnh thở dài, đi đến đại trướng vừa bị đốt trụi kia thì thấy ngay cảnh Tương Thanh đang lui cui cúi đầu tìm kiếm gì đó.
“Thanh.” Ngao Thịnh bước nhanh đến, “Ngươi đang làm gì vậy?”
Tương Thanh buồn bã đáp, “Ta tìm thử xem còn ấu trùng nào sống không.”
Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Là ta làm đổ chậu than.

Ta đã không buồn thì thôi chứ sao ngươi lại lo nè?”
“Thật ra đâu phải lỗi ở ngươi.” Tương Thanh cúi người lấy nhánh cây bới bãi hỗn độn cháy khét kia lên, nhưng chỉ tìm thấy những ấu trùng bị cháy khét.
“Bỏ đi.

Làm lại cái khác là được.” Ngao Thịnh vội kéo Tương Thanh ra ngoài.
Tương Thanh cúi đầu theo hắn ra ngoài nhưng lại chợt nghe thấy có tiếng vo ve.

Một con bọ đập cánh bay qua mặt y.

Y nheo mắt lại nhìn thì thấy con sâu nọ trông rất giống nhặng nhưng toàn thân lại vàng rực lên.
“Con bọ này chui đâu ra vậy.” Ngao Thịnh quay sang hỏi Tương Thanh nói, “Đây là loại bọ gì vậy?”
Tương Thanh lắc đầu, lúc này, lại có con thứ hai…thứ ba bay qua.
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh liếc nhìn đối phương rồi lại cúi đầu nhìn bãi cháy hoang tàn nọ, chỉ thấy một đàn bọ thân vàng thi nhau bay ra từ trong đấy.
“A!” Tương Thanh cùng Ngao Thịnh vui sướng hét lên.

Văn Đạt đứng ở cửa cũng đã trông thấy toàn bộ tình huống, bèn lớn tiếng thông báo, “Nở rồi.

Ấu trùng nở rồi! Ấu trùng nở rồi!”
“Thanh!” Ngao Thịnh hoan hỉ kéo Tương Thanh lại hôn lên má y một cái, “Ngươi đúng là vợ tốt mà!”
Tương Thanh vốn đang vô cùng vui sướng nhưng lại bị tiếng “vợ tốt” của Ngao Thịnh chọc cho tức giận mà ra tay tẩn Thịnh ta một trận.
Đúng lúc này, nhóm người Mộc Lăng cũng chạy xộc vào.

Mộc Lăng bắt lấy một con đang đảo cảnh quanh quẩn đó mà nói, “Đúng rồi đúng rồi! Chính là nó! Hóa ra phải bị nướng khét thì chúng mới phá kén mà ra! Cái thứ sâu đần này thiệt nhức đầu quá nha! Thiệt là chó ngáp phải ruồi mà!”
Ngao Thịnh ngay lập tức cho người đi hỏa thiêu dàn ấu trùng vừa tìm được.

Mặc khác, Tống Hiểu cũng đã nhanh chóng điểm binh, chuẩn bị đề đao tác chiến..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui