Thịnh Thế Thanh Phong FULL


NGAO THỊNH NHẶT QUẢ TÚ CẦU LÊN, hai hàng lông mày như xoắn chặt vào nhau, rồi lại lướt mắt nhìn hàng thi thể đầy máu tươi, những cô nương ấy tuổi đời chẳng quá hai mươi, mặc hỉ phục đẹp đẽ, hạnh phúc chuẩn bị xuất giá.
Văn Đạt tiến lên thông báo, “Hoàng Thượng, môn quan nói là có người dâng thư gửi cho người ạ.”
Tương Thanh vội nhận thư rồi đưa cho Ngao Thịnh nhưng hắn lại không đón lấy.

Tương Thanh đành mở ra, vừa đọc xong thì khẽ nhíu mày, trả bức thư lại cho Ngao Thịnh.

Trong thư, chỉ viết duy nhất một câu:
—— Ngao Thịnh, có thích lễ vật ta tặng không?
Viên Khả!
Ngao Thịnh giận dự giằng lấy lá thư, căm hận nhìn hàng chữ thẳng tắp kia mà nghiến răng nói, “Viên Khả!”
Kim Linh vội hỏi, “Ai đưa thư tới?”
Văn Đạt nói, “Là một đứa trẻ.

Nó nói do một nam tử mặc áo đen trả nó một lượng bạc để đưa thư tới đây.”
“Mục đích của Viên Khả là gì?” Mộc lăng nhíu mày, “Không phải là ai trong chúng ta mà là các cô gái tay không tấc sắt này.

Thực quá nhẫn tâm! Vậy mà cũng hạ thủ được với những cô nương yếu đuối xinh đẹp này.”
Mọi người đều im lặng chau mày, trong lòng lại căm hận Viên Khả đến cực điểm, kẻ như hắn, còn đáng chết hơn cả Thụy Vương gấp trăm lần!
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh cứ im lặng, sợ hắn hỏa khí công tâm, bèn khuyên giải, “Thịnh Nhi, đừng tức giận quá.”
Ngao Thịnh lại chỉ nói, “Viên Khả đang ở trong thành.”
Tương Thanh gật đầu, nhíu mày nhìn các cỗ thi thể một lúc rồi quay đầu nói với Ân Tịch Ly, “Đưa quân truy lùng tất cả các ngõ ngách trong thành…điều tra nhân số các hộ, chỉ cần thừa ra thêm một người thì liền đem về tra hỏi.”
Ân Tịch Ly nâng mắt lên nhìn Tương Thanh, lại thấy y đau lòng nhìn những thi hài dưới đất, liền gật đầu đáp, “Được”, rồi cùng Viên Liệt rời đi.
Ngao Thịnh hạ lệnh, “Tất cả quan binh phải quay về đại doanh, quan tướng kiểm kê nhân lực, không được để dư ra dù chỉ là một người, ai dám che giấu liền trảm không tha, đồng thời còn phải phái người tuần tra đường phố, tróc nã những nam tử độc thân lai lịch bất minh.”
“Dạ.” Tống Hiểu cùng Tề Tán lui xuống sắp xếp mọi chuyện.

Ngao Thịnh lại nói tiếp, “Trợ cấp cho gia đình của những cô nương này.

Ngày mai, đích thân trẫm sẽ chủ trì tang lễ cho họ.”
Mọi người liền lĩnh mệnh đi xuống thi hành.
Tần Vọng Thiên thở dài, “Đây cũng là một biện pháp khác nữa mà Viên Khả dùng để…giữ chân chúng ta.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Ta biết…Nhưng những cô nương này đều là con dân Thịnh Thanh…họ đã vì Ngao Thịnh ta mà chết.

Nếu ta không lấy được thủ cấp của Viên Khả đặt trước mộ phần của họ thì ta còn làm hoàng đế kiểu gì đây?”
Mọi người im lặng thở dài.

Tần Vọng Thiên nhác thấy Tương Thanh nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào những cỗ thi thể này.

Mộc Lăng lại giật giật tay áo y mà nói, “Vọng Vọng, chúng ta cũng đi tìm tên cặn bã Viên Khả đó đi.” Đoạn lại kéo tay Tần Vọng Thiên chạy ra ngoài.
Ngao Thịnh nói với Trâu Viễn, “Trẫm sẽ miêu tả lại đại khái diện mạo của Viên Khả, khanh họa tranh dán làm cáo thị truy nã hắn.”
“Vâng.” Trâu Viễn nhanh đi lấy giấy bút đến, dựa theo miêu tả của Ngao Thịnh mà hoạ tranh của Viên Khả.
Trâu Viễn rất giỏi về thi họa, nên chỉ trong thời gian ngắn, y đã họa xong tranh, đưa lên cho Ngao Thịnh xem thử.
Ngao Thịnh gật gật đầu, tranh vẽ rất giống với những gì đã miêu tả, “Sai người sao ra thành nhiều bản rồi mang dán khắp nơi.”
“Vâng.” Trâu Viện lập tức lui xuống đi làm.
Kim Linh dẫn theo Ngân Linh đi trấn an dân chúng.

Bỗng chốc, trong đại điện chỉ còn lại mỗi Tương Thanh và Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh đứng bên hàng thi thể, đăm chiêu nhìn quả tú cầu trong tay.
“Thịnh Nhi.” Tương Thanh đi đến bên cạnh Ngao Thịnh, “Ngươi…đã từng trông thấy Viên Khả?”
Ngao Thịnh xoay người lại nhìn Tương Thanh, “Ta không biết đó có phải là hắn không nữa…nhưng suy nghĩ kĩ lại thì chắc là hắn.”
“Ngươi gặp hắn lúc nào?” Tương Thanh nhíu mày hỏi.
“Ngay lúc nãy.” Ngao Thịnh nói, “Trước khi ta đuổi theo ngươi, ta đã tiện tay giao quả tú cầu này cho hắn…”
Tương Thanh cũng kinh ngạc mà ngẩn người ra.
Ngao Thịnh cười khan, “Nói không chừng cũng bắt đầu từ lúc ấy, hắn nảy ra chủ định giết chết những cô gái này.”
“Viên Khả trời sinh tính hung tàn.” Tương Thanh trấn an, “Nên chuyện xảy ra như thế không phải là lỗi tại ngươi.”
“Ta biết.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Lỗi không phải tại ta nhưng cũng không có nghĩa là ta không đau xót.”
Tương Thanh vỗ vỗ vai hắn, “Ta biết ngươi khổ sở.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là ta không thể an ủi ngươi.”
Ngao Thịnh lúc này mới có thể thở ra được.

Tương Thanh kéo hắn lại gần, cho hắn tựa vào vai mình rồi đưa tay vỗ về lưng hắn, “Có phải là ngươi đang tự trách vì đã chọc tức hắn?”
Sau một lúc lâu, Ngao Thịnh mới gật gật đầu, “Ta đã quá tự phụ.”
Tương Thanh vỗ về hắn, “Nhưng hắn lại còn tự phụ hơn cả ngươi.”
Ngao Thịnh nâng đầu lên nhìn Tương Thanh, “Ý ngươi là sao?”
Tương Thanh cau mày nói, “Bởi vì ngươi là con của Viên Lạc còn hắn lại là hậu nhân của Thụy Vương…Ai cũng đều nói, Thụy Vương cả đời cũng không bằng được với Viên Lạc.”
Tương Thanh vừa dứt lời thì lại bỗng tiến lên đá vào một cỗ thi thể nằm giữa hàng xác chết bất động.
Cỗ thi hài bị đá trúng bỗng giật nảy lên, phi thân bay về án thư.
Ngao Thịnh cũng giật mình ngoảnh người lại nhìn.
Tương Thanh đứng ở trước án thư, nhìn kẻ đang ngồi bên trên bàn, thân mặc hỉ phục đỏ thẫm, máu tươi dính trên người đã sớm khôn rang, mặt nạ nữ nhi cũng đã tróc ra.
Lúc này, Viên Liệt lại bất ngờ xuất hiện ở cửa sau, Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng thì đứng chặn ở cửa trước, Ân Tịch Ly lại bước ra từ sau đại điện, không ngừng tán dương, “Thanh phu tử quả nhiên quan sát rất tỉ mỉ.”
Mộc lăng cả giận quát, “Mau tháo mặt nạ da người xuống, nhìn gớm chết được.”
Bên ngoài cửa điện, Tống Hiểu đã nhanh chống dàn quân bao vây bốn phía.

Ngay cả Kim Linh và Ngân Linh cũng mang theo Nam vệ xông vào.
“Ác tặc!” Ngân Linh điểm mặt gã sát nhân, “Hôm nay ta phải giết ngươi, đòi lại công bằng cho những tỷ muội đã chết.”
Tên kia giương tay tháo bỏ mặt nạ da người xuống, để lộ ra gương mặt thực, đoạn lại cởi bỏ hỉ phục ra, rồi giật giật tứ chi.

Tiếng “răng rắc” không ngừng vang lên.

Quả nhiên, vì để cải trang thành cô nương thân người bé nhỏ mà hắn đã dùng tới Súc cốt công. (loại võ công giúp co rút xương cốt lại)
“Lợi hại.” Đối phương nhếch mép nói, “Ta thật không hiểu, dựa vào đâu mà các ngươi có thể phát hiện được ta? Ta đã dùng cả Quy tức công (ngưng thở), cơ thể cũng hóa lạnh, hoàn toàn không có chút sơ hở gì.”
Ngao Thịnh quả thật có chút kinh nhạc.

Tới tận lúc này, hắn mới hiểu ra mọi chuyện, và Tương Thanh là người đầu tiên phát hiện ra điều này…Khi nãy, lời mà Tương Thanh nói với Ân Tịch Ly đã giúp y hiểu được huyền cơ, lúc sau lại âm thầm thông tri cho Tống Hiểu điều động binh mã.

Mộc Lăng hẳn là cũng đã biết chuyện nên mới phối hợp với Viên Liệt vây ở cửa trước và cửa sau…Nhưng Tương Thanh đã phát hiện từ khi nào? Tại sao Ngao Thịnh hắn lại không nhìn ra? Lẽ nào là vì hắn giận quá mất khôn?
“Ngươi là Viên Khả?” Ngao Thịnh hỏi tên vừa xuất hiện.
Đối phương vận một thân hắc y, trên mặt vẫn còn dính máu.

Hắn lấy tay lau đi vệt máu, khiến gương mặt thật hiện ra.

Da dẻ hắn xanh xao, ngũ quan lại trông tương tự với Thụy Vương lúc trẻ.
Viên Khả nheo mắt nhìn Ngao Thịnh, cười hỏi, “Đứng gần quả nhiên nhìn rõ hơn nha…Ngươi là Ngao Thịnh.

Hahaha, hình như trước đây ta đã từng gặp ngươi.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, không nhớ được là mình đã từng gặp tên kia trước đây hay không.
“Ngao Thịnh.” Viên Khả lại lên tiếng hỏi, “Làm cách nào các ngươi phát hiện ra ta?”
Ngao Thịnh lại ngoảnh đầu qua nhìn Tương Thanh, Tương Thanh đáp lời, “Đơn giản thôi, vì khi nãy chỉ có mười ba cô nương thảy tú cầu, nhưng ở đây lại có tới mười bốn thi hài.”
Viên Khả sửng sốt, Ngao Thịnh cũng có chút giật mình.

Ngao Thịnh hắn nhớ, khi nãy Tương Thanh chỉ lướt mắt nhìn thoáng qua thôi vậy thật không tin được là y lại nhớ đến chi tiết và rõ ràng vậy.
“Chỉ với lý do đó?” Viên Khả cười khẩy.
Tương Thanh lại nói, “Ta chỉ cảm thấy nghi ngờ vậy thôi, nên đã cố tình nói như vậy, quả nhiêu sau khi nghe xong, ngươi liền động đậy.”
Viên Khả mặt mày tối sầm lại.

Tương Thanh lạnh lùng cười, “Cho nên ta nói…Thụy Vương cả đời không sánh bằng Viên Lạc, ngay cả con của họ cũng như thế.”
Tất cả mọi người đều líu lưỡi chẳng nói được gì.

Quả nhiên, trong mắt tình nhân, người mình yêu ai cũng hoàn hảo.

Tương Thanh bình thường hiền lành khiêm tốn, nhưng chỉ cần là chuyện dính dáng đến Ngao Thịnh thì liền trở nên lạnh lùng, đôi lúc tàn nhẫn như thế.

Song, cũng là tại Viên Khả quá mức hung ác, chạm đến điểm cố kỵ của Tương Thanh.
Viên Khả ngẩng đầu cười dài, “Quả nhiên lợi hại…Song, ngươi cũng chẳng hơn gì ta.”
Tương Thanh khẽ sững người ra, Ân Tịch Ly hấp tấp nói, “Viên Khả, hơn mười món nợ máu,  ngươi tính trả thế nào đây?!”
Viên Khả lạnh lùng cười, “Các ngươi có thể giết ta để báo thù cho họ…nhưng, phải bắt được ta đi rồi tính.”
Hắn lại khoái trá cười, huýt dài một tiếng.
Mọi người nhíu mày nhìn.

Bất chợt, từ bên ngoài lại truyền vào tiếng vỗ cánh.

Chốc sau, liền có một quái điểu bay xộc vào…Con vật kia hình thù vô cùng kì quái, có đến những hai cái đầu, lại có tiếng kêu quan quác không khác gì quạ.

Quái điểu ngoan ngoãn bay đáp lên trên đầu vai Viên Khả.
Mộc lăng cau có nhìn quái điểu nọ, “Đây không phải là thần thú hai đầu sao?”
Cả bọn cũng hiếu kì chẳng kém – Thần thú hai đầu?
Mộc lăng nhíu mày nói, “Cẩn thận đấy! Con quái điểu này độc vô cùng.

Ngay cả lông của chim Trấm ngâm rượu cũng chẳng độc mà bằng nó đâu.”
(Chim Trấm là giống chim trong truyền thuyết, dùng lông của nó ngâm rượu, uống vào liền chết ngay)
Mọi người cau mày nhìn nhau.
Viên Khả cười gằn, “Ngao Thịnh, ngươi cũng biết, có người từng nguyền rủa con cháu Viên thị khi sống thì không có gì trên đời, cả đời bất hạnh, đến lúc chết cũng chẳng chỗ chôn?”
Ngao Thịnh nhíu mày, bốn chữ “cả đời bất hạnh” quả nhiên chói tai vô cùng, theo quán tính mà nhích lại gần Tương Thanh hơn, đoạn lại ra hiệu cho Tống Hiểu.
Tống Hiểu vội phân phó cho hai trăm cung thủ, giương nỏ nhắm thẳng vào Viên Khả.
Ngao Thịnh cảnh cáo, “Viên Khả, hãy buông tay chịu trói đi.”
Viên Khả cười khẩy, “Ngao Thịnh, ngươi nghĩ rằng ta sợ đám cung nỏ của ngươi?” dứt lời thì phi người đạp lên thủ vệ mà bay ra ngoài…Mọi người đều kinh ngạc khi mà võ công Viên Khả lại cao đến thế.
Tương Thanh cùng Tần Vọng Thiên vội đuổi theo, Viên Liệt cũng tức tốc nối gót hai người.

Mộc Lăng chạy xộc ra ngoài mà hét, “Cẩn thận con quái điểu đó! Đừng để nó đụng trúng!”
Ngao Thịnh lòng như lửa đốt vừa định đuổi theo thì đã bị mọi người ngăn lại.

Ân Tịch Ly khuyên can, “Hoàng Thượng, người không thể đuổi theo!”
Ngao Thịnh bỏ mặc lời khuyên, vội truy đuổi theo.

Lúc chạy ra bên ngoài, Viên Khả đã đứng trên mái nhà, bị Tương Thanh và Tần Vọng Thiên vây ở hai phía trước sau, còn con quái điểu kia thì lại bay vòng vòng quanh người hắn khiến cho hai người họ chẳng cách nào đến gần được Viên Khả.
Mộc Lăng giằng lấy chiếc nỏ trong tay một binh sĩ đứng gần đấy rồi nhắm ngay về phía quái điểu, “Vọng Vọng, tránh ra!”
Tần Vọng Thiên vội tránh sang một bên.

Mộc Lăng bắn tiễn về phía quái điểu.

Quái điểu đảo người né đi nhưng không may lại bị bắn trúng đôi cánh.

Quái điểu đau đớn gào thét đập cánh.
Tần Vọng Thiên vội cởi ngoại bào ra, bao lấy quái điểu.

Tương Thanh nhân đó xông lên bắt lấy Viên Khả.
Viên Khả nhếch mép cười, cùng Tương Thanh so chiêu, Ngao Thịnh đứng bên dưới vô cùng lo lắng vì Viên Khả chẳng phải tay xoàng.
Mộc Lăng vội nhóm lửa, hét gọi Tần Vọng Thiên, “Đem nó lại đây!”
Tần Vọng Thiên dùng áo ngoài bọc lấy quái điểu, nhảy xuống đất, đưa cho Mộc Lăng.

Mộc Mộc ta vội vàng ném cả áo lẫn chim vào trong lửa.
“Cạc cạc cạc cạc…” Quái điểu không ngừng thảm thiết gào thét.

Lúc sau, khi mọi người đều có thể ngửi thấy mùi thịt nướng, Mộc Lăng liền gào lên, “Tránh ra sau hết!”
Mọi người nhanh lùi về phía sau.
Trong khí đó, phía trên đầu mọi người, Viên khả đang cùng Tương Thanh giao chiến.

Viên Liệt nhịn không được cũng đã nhập cuộc.

Tình hình như thế, Viên Khả không cách nào đối kháng được.
Viên Khả thối lui đến mái hiên, nhìn Viên Liệt mà cười khẩy, “A….Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Viên Liệt.”
Viên Liệt nhíu mày, vừa định tóm lấy Viên Khả thì hắn lại nói, “Viên Liệt, ngươi có biết kẻ đã nguyền rủa Viên thị là ai không?”
Viên Liệt sững người ra, Viên Khả nhân cơ hội mà phản đòn, Tương Thanh nhanh nhạy phá giải, đồng thời cũng không ngừng tự hỏi, thật ra Viên Khả đang nắm giữ bí mật gì của Viên Liệt, sao ông lại đột ngột trở nên thất thường như thế?
Viên Khả vội tránh sang một bên, vừa cùng Tương Thanh so chiêu vừa nói, “Tương Thanh….ngươi có biết là mình nhận giặc làm cha không?”
Tương Thanh giật mình, có chút ngây người ra, cùng lúc đó, Viên Liệt lại ra tay kéo giật y trở về….
Tương Thanh cả kinh khi mà Viên Liệt lại dụng sức nhiều đến vậy, hơn nữa công lực của ông cũng thâm hậu hơn y.

Trong một chốc, do không phòng bị mà Tương Thanh đã bị Viên Liệt hất xuống đất.

Ngao Thịnh vội vã chạy lên đỡ lấy y.
“Thanh.” Tương Thanh suýt chút nữa đã rơi thẳng xuống đất nếu Ngao Thịnh không nhanh chân chạy lên đỡ rồi.

Thịnh ta lo lắng nhíu chặt mày lại.

Mộc Lăng thì vừa nướng thịt chim vừa không ngừng giậm chân mắng, “Viên Liệt, rốt cuộc ông thuộc phe nào hả? Ông đang cứu người hay là giết người vậy!”
Tần Vọng Thiên vội bịt miệng hắn lại, lắc đầu đầu.
Mộc Lăng quay đầu lại nhìn Tần Vọng Thiên rồi lại ngẩng lên nhìn phía trên mái nhà.

Viên Liệt ra chiêu hết sức tàn nhẫn, mỗi một chiêu đều muốn dồn Viên Khả vào chỗ chết.
Tương Thanh khó hiểu, cảm thấy mọi chuyện hết sức quái lạ, Viên Khả có ý gì khi nói y nhận giặc làm cha?
Viên Khả nhác thấy bản thân không thể chống đỡ nỗi nữa, bèn nói khích, “Viên Liệt, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao?”
Viên Liệt nhíu mày, vừa vung tay áo ra thì làm rớt một thanh đoản đao bằng ngọc xuống đất.
Ân Tịch Ly khẽ nhíu mày.

Mộc Lăng lại nhanh miệng hỏi, “Ủa? Viên Liệt dùng binh khí ư? Ta cứ nghĩ là ông ấy cũng giống Vọng Vọng tay không đánh người mà.”
Tương Thanh liếc nhìn Ngao Thịnh, Ngao Thịnh liền thấy ánh mắt y mang theo vẻ khác thường, liền hỏi, “Thanh, có chuyện gì vậy?”
Tương Thanh cau mày vì y cảm nhận được là Viên Liệt muốn giết Viên Khả…nhằm ngăn hắn nói ra một bí mật gì đó.
Ngay lúc này, sau lưng mọi người lại chợt vang lên tiếng “cạc cạc cạc” với số lượng vô cùng đông đảo.
Mộc Lăng xoay đầu lại, chỉ thấy cả một rừng quái điểu hai đầu đang lao đến đen hết cả trời.
“Mau tản ra!” Mộc Lăng hét lên, “Trốn vào phòng, đóng cửa lại!”
“Ha ha…” Viên Khả cười dài, Viên Liệt quắc mắt nhìn hắn, “Ngươi đừng đắc ý, ta không dễ để ngươi trốn thoát đâu!” đoạn lại xoay cổ tay xuất chiêu.
Viên Khả lúc này dĩ nhiên là định quay lưng bỏ trốn, nhưng Viên Liệt đã nhanh nhạy vung đao.
Viên Khả tránh không kịp…và bị trúng một đao vào tay.
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng thét thống khổ vang lên rồi chớt mắt sau đã nhìn thấy một cánh tay rơi xuống đất.

Viên Khả chập choạng rớt từ mái hiên xuống.

Ngay khi hắn vừa sắp chạm đất thì một hắc y nhân bỗng xuất hiện, tóm lấy hắn, mang đi.
Viên Liệt định đuổi theo, Mộc Lăng đã cản lại, “Đừng đuổi theo, mau trốn vào phòng đi, đợi đám quái điểu kia đi rồi tính tiếp!”
Viên Liệt tựa hồ là không muốn, nhưng cuối cùng lại bị Ân Tịch Ly lôi vào trong phòng.
Tương Thanh cũng bị Ngao Thịnh kéo vào phòng.

Mộc Lăng vội vàng ném vào không trung mớ tro tàn vừa rồi của con quái điểu nọ, rồi cũng nhanh trốn tịt vào phòng.
Đám quái điểu đông nghìn nghịt kia hối hả bay đi, như thể là rất e ngại làn khói tro này.

Chúng kéo nhau biến mất ở phía chân trời.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh mặt đối mặt đứng ở một góc phòng, Ngao Thịnh lo lắng nhìn Tương Thanh —— có chuyện gì vậy?
Tương Thanh cau mày, liếc nhìn Ân Tịch Ly và Viên Liệt, cảm thấy hai người họ như đang có chuyện gì giấu diếm mọi người.
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng gật gật đầu, ý bảo Tương Thanh, hãy để mọi chuyện cho hắn xử lý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui