NGAO THỊNH XỬ LÝ XONG VIỆC TRIỀU CHÍNH thì liền chạy ngay về tẩm cung…Trời chiều cũng đã buông, hắn đã sớm thầm mắng tất cả những đại thần cứ giữ chân chẳng cho hắn về là bọn mặt người máu lạnh.
Không những thế, Thịnh ta còn hối hận kinh khủng, nếu sớm biết thế thì đã mang Tương Thanh đi theo chung luôn rồi.
Chỉ cần thấy y ở bên cạnh thì ít ra hắn sẽ không thấy hoang mang lo sợ đến vậy.
Ngao Thịnh chạy đến cửa, nhìn vào trong viện thì thấy Tương Thanh vẫn như cũ, ngồi ở bên bàn, bên trên đặt một khay trà bánh.
Tương Thanh ôm Miêu Ô, cẩn thận đút cho mèo ăn từng vụn bánh nhỏ, còn bên chân thì lại là Ngao Ô đang nằm lười ra.
“Thanh!” Ngao Thịnh gọi lớn một tiếng khiến Tương Thanh giật mình run lên, ngẩng đầu nhìn hắn, đoạn lại còn nhoẻn miệng tươi cười với hắn nữa.
Lúc này, tâm tình hoảng loạn của Ngao Thịnh mới dịu xuống, tươi cười chạy đến ngồi xuống bên cạnh Tương Thanh, “Đã ăn cơm chưa?”
Tương Thanh lắc đầu, “Muốn chờ ngươi về rồi cùng ăn.”
Ngao Thịnh vừa hạnh phúc, lại vừa thấy đau lòng…vội vàng cho Văn Đạt dọn thức ăn lên.
Hai người ngồi ở trong sân, vừa dùng bữa, chốc chốc vừa tán gẫu đôi câu.
Lúc này, trăng cũng đã lên, sáng rọi khung cảnh ấm áp êm đềm cũng như làm dậy lên mùi hương thanh nhã trong viện.
Nơi góc tường, một bụi cây nhỏ điểm lấm tấm hoa trắng, chẳng biết tên gọi là gì…lại thoang thoảng tỏa ra hương thơm thanh thuần đến lạ.
Sau khi cả hai đã dùng xong bữa, Văn Đạt cho người dọn dẹp rồi dâng trà lên, cuối cùng, chúng hạ nhân đều lui ra khỏi sân đình.
Ngao Thịnh bưng tách trà lên nhâm nhi, đón nhận làn gió mát thoảng qua mặt, rồi nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tâm tình thư sướng hẳn lên.
Tương Thanh thấp giọng hỏi, “Đã xử lý xong hết chính sự rồi à?”
“Ừ.” Ngao Thịnh gật gật đầu, lại uống một ngụm trà, sau một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Tương Thanh, “Thanh, có chuyện gì muốn nói với ta không?”
Tương Thanh bất ngờ, ngây ra nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh lại thở dài, “Ngươi nghĩ rằng có thể giấu được ta sao? Ta hiểu ngươi hơn chính ngươi mà.”
Tương Thanh cười khổ một tiếng, “Đắc ý cái gì hả tiểu quỷ.”
Ngao Thịnh nhướng mày, phật ý nói, “Ngươi gọi ta là tiểu quỷ? Hơn ai hết ngươi biết ta là lớn đến chừng nào mà!”
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh lại ăn nói ẩn ý, nhịn không được mà xấu hổ đỏ mặt, “Không đùa với ngươi nữa.
Ngươi nghiêm chỉnh chút coi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Rồi, nói đi.” Ngao Thịnh nghiêm túc nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh đắn đo một lúc mới nói, “Lúc nãy, Hạ Lỗ Minh đã tới đây.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, “Hắn đã nói gì với ngươi?”
Tương Thanh yếu ớt cười, “Bí mật xuất thân của ta.”
Ngao Thịnh sắc mặt chợt trầm xuống, “Những gì hắn nói chưa chắc đã là thật.”
Tương Thanh lắc đầu, “Ngươi khẩn trương cái gì, chuyện đó chưa hẳn là xấu mà.”
“Nếu vậy thì tại sao Ân Tịch Ly lại cật lực giấu diếm?” Ngao Thịnh kích động nói, “Ngươi đừng tin! Cư coi như là chưa từng nghe thấy! Có ta ở đây rồi chuyện gì cũng sẽ êm đẹp.”
Tương Thanh vội nắm chặt lấy tay Ngao Thịnh, “Ngươi bình tĩnh, im lặng nghe ta nói.”
Nếu như nói, mệnh lệnh của Ngao Thịnh đối với người khác là thánh chỉ, vậy thì lời nói của Tương Thanh lại chính là mệnh trời đối với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cố gắng kiềm chế bản thân, chậm rãi ngồi xuống, nâng mắt lên nhìn Tương Thanh, chờ y nói tiếp.
Tương Thanh chậm rãi lên tiếng, “Nghe nói, lúc đầu, tứ đại bộ tộc không phải là phiên quốc độc lập.”
Ngao Thịnh ngẫm nghĩ, “Ta cũng từng nghe nói qua, khi đó có một Man Vương hay là tên khỉ nào đó…vô cùng hung tàn.
Hắn ta thống trị cả một vùng Tây Nam rộng lớn, bao gồm Nam Man, Mạc Bắc, tùng lâm, đại mạc.
Tất cả đều là địa bàn của hắn.”
Tương Thanh gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Nghe đâu gã Man Vương ấy bị quân phản loạn ám sát, chết không thấy xác.”
Tương Thanh cười đáp, “Chuyện đó xảy ra sau một chiến dịch rất nổi tiếng, ngươi có từng nghe qua?”
“A, biết chứ, đó là chiến dịch thần kì năm xưa của Viên Liệt.” Ngao Thịnh nhanh đáp, “Sau khi mặt trời lặn, đã gặp được Man vương…Hai bên giao chiến hồi lâu, Viên Liệt đã giết chết một đại tướng dưới trướng Man vương, thu phục hơn hai mươi vạn người.
Cuối cùng đã khiến Man Vương đại thương nguyên khí, bỏ trốn về tổng bộ.
Rồi không lâu sau đó, nổi lên tin tức lão ta bị ám sát.
Tiếp nữa, Nam Quốc của Tô Mẫn bị Ân Tịch Ly thu phục.
Tứ Đại bộ tộc lui sâu về rừng già, ở phía tây cũng có một số phiên quốc nhỏ nhưng sau đó thì lại biến mất.
Hổ tộc cùng Dã Lũng tộc cũng chỉ mới thành lập sau này.”
Tương Thanh gật gật đầu, “Ngươi biết cũng nhiều quá nhỉ.”
Ngao Thịnh nhíu mày, “Đương nhiên…nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến xuất thân của ngươi?”
“Đại khái thì là, bốn mươi năm trước, ở các tộc phía Tây Nam, có một nô lệ được sinh ra.
Tuy nô lệ sinh ra vốn chẳng có tên, nhưng tổ tông của người đó họ Tương, và cha mẹ của y cũng đã làm trái chỉ ý, đặt y tên là Tương Vân.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, trừng mắt lên nhìn Tương Thanh, “Người đó là…”
Tương Thanh cười đáp, “Cha chồng ngươi!”
Ngao Thịnh bật cười, lắc đầu, nói, “Tên của cha vợ vĩ đại nghe thật kêu nha.”
Tương Thanh thở dài, “Nghe nói bộ dạng của ta nhìn rất giống Tương Vân.”
Ngao Thịnh mập mờ gật đầu, “Ờ?”
Tương Thanh đạp hắn một cước, “Đừng có không đứng đắn như thế!”
Ngao Thịnh cười gượng, “Sau đó thế nào?”
“Nô lệ thì rất cam chịu…Nhưng Tương Vân lại khác”
“Đương nhiên.” Ngao Thịnh vội khẳng định, “Chắc chắn ông ấy rất đặc biệt!”
Tương Thanh trừng mắt lườm hắn, “Đừng có chen vào!”
Ngao Thịnh ngoan ngoãn im miệng, đợi Tương Thanh nói tiếp.
“Trong một lần săn bắn, Tương Vân đã cứu mẫu thân Man Vương.
Vì trả công, Man Vương đã giải thoát ông ấy khỏi thân phận nô lệ, trở thành một thị vệ bên cạnh mình, và khôi phục cái tên Tương Vân.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, cảm thấy có chút không thoải mái, Tương Thanh mỉm cười trấn an, “Đó là Tương Vân chứ không phải Tương Thanh.”
Ngao Thịnh sờ sờ đầu, “Đừng nói là Man Vương đó động tâm với ông ấy nha?”
Tương Thanh nhún vai, “Lúc ấy, Tương Vân cũng chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, Man vương cũng còn rất nhỏ, lại đang trong vòng tranh đoạt vương vị.”
Ngao Thịnh dở khóc dở cười, “Giống nhỉ?”
Tương Thanh vô lực gật đầu, “Song, tình cảnh của Man Vương thê thảm hơn ngươi nhiều, quý tộc Tây nam có rất nhiều con cháu, đến những mấy mươi người.”
“A.” Ngao Thịnh chặc lưỡi, “Là người hay ngựa vậy trời…sinh nhiều vậy chắc là dễ chết yểu lắm!?”
Tương Thanh lại đá ai kia một cước, “Đã bảo đừng ngắt lời mà!”
Ngao Thịnh lấy tay bịt miệng lại, tỏ vẻ sẽ không phát ngôn linh tinh nữa.
Tương Thanh bật cười, “Tương Vân và Man Vương đã cùng nhau lớn lên, còn giúp hắn đoạt được đế vị, hơn nữa còn cứu hắn rất nhiều lần.”
Ngao Thịnh hí hửng cười, hất hàm về phía Tương Thanh, ý muốn nói – Giống tụi mình quá ha!
Tương Thanh khe khẽ thở dài, “Sau đó, Man Vương đã đem lòng yêu Tương Vân.”
Ngao Thịnh khẽ nhíu mày, xót xa hiểu ra – Dù có bào chữa thế nào thì Viên Liệt đã chính tay giết chết Tương Vân.
Cũng khó trách là tại sao ông lại cư xử khác thường như thế.
Đoạn lại khe khẽ thở dài.
Tương Thanh lại nói tiếp, “Mẫu thân của ta, cũng không phải là một nô lệ, mà là muội muội của Man Vương.”
“Không phải chứ?” Ngao Thịnh vừa định nói hai người kia vụng thầm yêu nhau, nhưng Tương Thanh lại nhanh lắc đầu phủ định, “Là Man Vương muốn Tương Thanh kết hợp với muội muội của mình.
Làm như vậy thì đứa trẻ sinh ra sẽ mang huyết thống của Tương Vân và hắn ta…cũng đồng nghĩa với việc, đứa trẻ đó là con của Tương Vân và Man Vương.”
“Sau đó thì thế nào? Sao ngươi lại lưu lạc tới Hắc Vân Bảo?” Ngao Thịnh khó hiểu.
“Sau khi ta chào đời, Man Vương vì đố kị mà đã giết chết muội muội của mình, cũng chính là mẫu thân của ta.” Tương Thanh thở dài.
Ngao Thịnh không khỏi nhíu mày, “Sân si và cố chấp giống hệt tên rùa rụt cổ Viên Lạc!”
Tương Thanh bật cười, “Sao lại nói cha mình như thế hở?”
Ngao Thịnh lại chau mày, “Nói tiếp đi, sau đó nữa?”
“Sau đó, Tương Vân lại âm thầm cứu mẫu thân, thả bà đi, nhưng đồng thờ bà cũng đã mang ta đi cùng.” Tương Thanh nói, “Bà lưu lạc tới các bộ tộc khác, trở thành nô lệ, cuối cùng, dưới sự trợ giúp của một người tùy tùng trước đây của bà, đã giải cứu cho ta…Ta được bang chủ thu nhận, ở lại Hắc Vân Bảo, còn mẫu thân…bà đã chết khi ta được người kia cứu.”
“Umm.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Mẫu thân ngươi rất mạnh mẽ, tiếc là bà ấy bạc mệnh và có một đại ca điên cuồng.”
“Nghe nói…Man Vương yêu Tương Vân thành cuồng.” Tương Thanh lắc lắc đầu, “Tương Vân rất có năng lực, trở thành đại tướng của Man Vương, cùng hắn đánh đông dẹp bắc, chưa trận nào thất bại.
Hai người vốn định sẽ thống nhất cả Trung Nguyên.”
“Nhưng không ngờ tới lại thất bại?” Ngao Thịnh nhíu mày.
“Phải.” Tương Thanh gật gù.
“Ngày đó…khi Viên Liệt giết chết Tương Vân, Man Vương đã hóa điên…nên toàn quân đã loạn theo, rồi bị tiêu diệt.
Cuối cùng, Man Vương ôm thi thể của Tương Vân đi, còn nguyền rủa tất cả người của Viên thị đều sống không an ổn, chết chẳng chốn chôn thân.”
Ngao Thịnh xoắn chặt hai hàng lông mày lại với nhau, sau một lúc lâu mới nói, “Ta có thể hiểu được nỗi lòng của Man Vương…Mất mát đó đau đến tận tim gan.”
“Ừ.” Tương Thanh buồn bã gật đầu, “Ta cũng hiểu là tại sao Ân tướng và Viên tiền bối lại lo lắng đến vậy.”
“Vậy còn ngươi?” Ngao Thịnh hỏi, “Ta chính hậu nhân của Viên gia…là kẻ thù không đội trời chung với ngươi.”
Tương Thanh bật cười, “Không phải Man Vương cũng đã hại chết mẹ ta sao?”
Ngao Thịnh thở dài, “Ngươi không bị chuyện này ảnh hưởng?”
Tương Thanh lắc lắc đầu, “Tuy rằng Tương Vân là phụ thân của ta nhưng ta lại không thể vì một người cha chưa từng thấy mặt đi hận bằng hữu có ân với ta, cùng người quan trọng nhất của ta.”
Ngao Thịnh nghe xong thì lại ngây ra, vội bắt lấy tay Tương Thanh mà siết chặt…Có bức tường nào đó trong tim đã vỡ.
Mất nhiều thời gian như thế, trải qua biết bao sóng gió, cuối cùng Thanh của hắn cũng đã thừa nhận, hắn là người quan trọng nhất với y.
“Nói vậy, kẻ đứng sau tất cả mọi chuyện là Man Vương?” Ngao Thịnh hỏi.
Tương Thanh mệt mỏi gật đầu, “Man vương bởi vì tưởng niệm Tương Vân thành cuồng nên trở thành nửa điên nửa tỉnh, sau đó thì bị người ám sát, rơi xuống vực sâu…Mọi người đều cho là hắn đã chết, nhưng hắn lại được vu sư của Xa Quỷ tộc cứu.
Sau đó, hắn đến tây bắc, tự mình gầy dựng lên một vương triều bí mật ẩn sâu trong đại mạc, một lòng muốn tiêu diệt tất cả hậu nhân Viên thị.
Thế lực của hắn bành trướng đến không tin nổi.”
“Hắn không biết ngươi vẫn còn sống?” Ngao Thịnh nhướng mi.
Tương Thanh lắc lắc đầu, “Có nhớ Hạ Lỗ Minh từng nói rằng người hắn hận nhất không phải là chúng ta không?”
Ngao Thịnh gật đầu, “Vậy kẻ mà hắn hận nhất là ai?”
Tương Thanh đáp, “Năm đó, người đứng sau lưng xúi giục và giúp đỡ Hạ thái sư làm phản…chính là Man Vương.”
“Khó trách.” Ngao Thịnh thở dài.
“Sau đó, Man Vương đã biết đến sự tồn tại của ta.
Hắn muốn đưa ta về vương quốc của mình.
Ta là con của hắn và Tương Vân, nên hắn muốn thống nhất Trung Nguyên, để ta kế thừa.”
“Thế cũng vừa hay.” Ngao Thịnh vờ bông đùa nói, “Làm thế chi cho mất công nhỉ? Giang sơn của ta không phải cũng là của ngươi sao? Bằng không thì ngươi làm hoàng đế còn ta làm hoàng hậu?”
Tương Thanh bực mình lườm hắn một cái, Ngao Thịnh cũng xìu xuống, không đùa nữa, “Thanh, ngươi nói đi…thật ra ngươi định làm thế nào?”
Tương Thanh nâng mắt lên nhìn Ngao Thịnh, “Lúc nãy, Ân tướng đã quay về, ta có hỏi họ một số chuyện…Họ đều đã nói hết với ta rồi.
Mọi chuyện quả thật là như thế.”
Ngao Thịnh âm trầm nhíu mày, “Sau đó?”
Tương Thanh đột nhiên im lặng, chỉ đăm chiêu nhìn Ngao Thịnh vươn tay sang nắm lấy tay mình, lúc lâu sau y mới khó nhọc thốt nên lời, “Ta không muốn phải chiến tranh, cũng không muốn vĩnh viễn chia lìa ngươi.”
“Không bao giờ.” Ngao Thịnh đau đáu xiết chặt tay y.
Tương Thanh đau xót cười, “Thịnh Nhi, ta phải rời khỏi đây một thời gian.”
Ngao Thịnh lắc đầu, “Không được.
Ta không đồng ý.
Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Trong khoảng thời gian này, ngươi hãy chuẩn bị chuyện chinh tây.” Tương Thanh coi như không nghe thấy lời ngăn cản kia.
“Không được.” Ngao Thịnh lắc đầu.
Tương Thanh đăm đăm nhìn hắn.
Y có thể thấu triệt được kiên trì của Ngao Thịnh, nhưng…Tương Thanh buồn bã cười, vươn tay vuốt ve mặt Ngao Thịnh, yếu ớt nói, “Thịnh Nhi, có một chuyện ta chưa bao giờ nói ra, nhưng ta vẫn luôn nghĩ thế.”
“Chuyện gì?” Ngao Thịnh xót xa nhìn y.
Tương Thanh tha thiết nhìn vào mắt hắn, “Ta cũng thích ngươi, hy vọng muốn được ở bên ngươi đến già, mãi chẳng phân ly.”
Ngao Thịnh yêu thương ôm chặt lấy tay Tương Thanh.
Vốn cứ ngỡ rằng, khi nghe thấy hứa hẹn này, hắn sẽ vui mừng đến phát điên, nhưng giờ đây, lại đau thương đến không dám bật ra lời.
“Ta nhất định sẽ trở về.” Tương Thanh trấn an, “Ta sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi một mình.”
Tương Thanh vừa dứt lời đã bị Ngao Thịnh ôm rịt vào người.
Tương Thanh mơ hồ cảm thấy ở hõm vai mình, có giọt nước nào đấy nhỏ xuống, nhưng vì Ngao Thịnh cứ siết chặt vòng tay ôm nên y không cách nào nhìn thấy được gương mặt hắn lúc này, chỉ đành vỗ về lưng hắn, yếu ớt trấn an.
Đêm hôm ấy, Ngao Thịnh vẫn ôm rịt lấy y không chịu rời tay.
Tựa như đêm rồi rất nhanh sẽ trôi đi không tung tích, sớm mai sẽ tràn về chóng vánh.
Thậm chí, Ngao Thịnh đã ôm ấp một thứ hão vọng rằng mặt trời ngày mới không bao giờ đến, để hắn có thể lưu giữ lại sự ấm áp này của Tương Thanh.
Hai người họ đều biết, rồi ngày sau ly biệt, một mình gặm nhấm tâm tư hoài niệm, trải qua đêm thâu hoang hoải, sẽ nhớ nhung nhau đến nát tan cõi lòng..