TƯƠNG THANH thấy Ngao Thịnh mặt đầy hạ lưu bước tới gần liền vội vội vàng vàng tránh ra xa.
Ngao Thịnh bổ nhào đến nhưng chỉ chụp được khoảng không, bèn hậm hực quay đầu lại nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh đã nhanh nhẹn chạy đến bờ hồ, nhặt lấy một chiếc khăn quấn quanh thân dưới lại, có ý định muốn chạy thoát thân.
Y ở trong nước hoạt động chẳng thuận tiện tí nào, trong khi Ngao Thịnh lại vô cùng lợi hại.
Nhưng, Ngao Thịnh đã rất nỗ lực chuẩn bị thời cơ này nên hắn đâu dễ dàng mà để Tương Thanh có cơ hội tẩu thoát.
Thoắt một cái, hắn đã lao đến giật lấy chiếc khăn tắm trên người Tương Thanh, kéo y về phía mình.
Tương Thanh vội giữ chặt chiếc khăn, kiên quyết không buông tay, trừng mắt nhìn Ngao Thịnh, “Ngươi mau bỏ tay ra!”
Ngao Thịnh đương nhiên không nghe theo.
Tương Thanh sốt ruột hẳn lên, bởi vì quanh bờ hồ chỉ có mỗi một chiếc khăn này.
Nếu để Ngao Thịnh đoạt đi thì y chỉ có thể trần như nhộng mà bước ra ngoài.
Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh phải để mông trần trước mặt Ngao Thịnh thôi là cả người Tương Thanh đã run cầm cập.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh không buông tay, liền mượn đà ấy mà dựa vào càng gần.
Tương Thanh vừa định lui ra phía sau nhưng sau lưng y lại là vách tường, hơn nữa tay còn bận phải giành giật khăn tắm với Ngao Thịnh......!Không có cách nào để tách nhau ra.
Tương Thanh bị Ngao Thanh dồn sát tường.
Y liền hất mạnh cánh tay đang giơ ra trước mặt mình, hung tợn nói, “Dù sao ngươi cũng muốn để cho Viên gia tuyệt hậu, vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Nói xong, Tương Thanh liền nâng cao đầu gối hướng thẳng vào khố hạ Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh sợ hãi, nhanh nghiêng người né tránh, cuộn người lẩn ra bên bờ hồ mà mở to hai mắt nhìn Tương Thanh, “Thanh, ngươi ra tay thật à? Quá độc ác mà.”
Tương Thanh túm lấy cái khăn, nói, “Ai thèm khách khí với ngươi chứ.
Có giỏi thì cứ đến đây?”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Ngươi đang mời mọc ta đấy à?”
Tương Thanh nhướn cao mày, “Ta không rỗi hơi đâu mà khua môi múa mép với ngươi.
Nếu ngươi có gan thì cứ tới đây thử xem!”
Ngao Thịnh nghĩ nghĩ, buông tay bỏ góc khăn kia ra, cười đáp, “Không bằng như vậy đi, Thanh......!Chúng ta đánh cược thử xem.”
Tương Thanh chợt ngẩn ra, cảnh giác nhìn Ngao Thịnh, “Cược cái gì?”
“Nếu ngươi thắng, ta sẽ không làm khó dễ ngươi nữa, cho ngươi lên bờ.
Còn nếu ngươi thua thì phải để ta hôn một cái.” Ngao Thịnh đạm mạc cười.
Tai Tương Thanh bỗng ửng đỏ, “Như vậy thì quá thiệt thòi cho ta!”
Ngao Thịnh suy nghĩ một lát rồi nói, “Thế thì như vậy đi, nếu ta thua, ta sẽ làm theo yêu cầu của ngươi.
Còn nếu ngươi thua thì ngươi cho ta hôn một cái.
Sao nào, như thế thì đã công bằng chưa?”
Tương Thanh nghĩ nghĩ, tựa hồ có chút dao động.
Lúc này Ngao Thịnh lại gia tăng điều kiện, “Ngươi nghĩ kỹ lại đi.
Nếu ngươi thắng, nói cái gì ta cũng đều đáp ứng!”
Tương Thanh do dự một chút, lại hỏi, “Đánh cược thế nào?”
“Rất đơn giản.” Ngao Thịnh cười gian, “Lấy cái khăn kia ra mà cược.
Nếu ta giành được và làm ướt nó thì ta thắng.
Ngược lại thì ta thua.”
Tương Thanh nghe xong, cảm thấy vụ cá cược này không tệ.
Võ công của y cao hơn Ngao Thịnh, hơn nữa nếu muốn làm khăn ướt thì phải nhúng nó vào trong hồ… Phần thắng khá là lớn.
Y nghĩ nghĩ lại hỏi, “Vậy, phải cược bao nhiêu lần thì mới tính là thắng?”
Ngao Thịnh thoáng chau mày, đáp, “Ngươi cho ta ba lần cơ hội.
Nếu cả ba lần ta vẫn làm không được thì ta sẽ thua.”
Tương Thanh gật gật đầu, nói, “Một lời đã định!”
Ngao Thịnh cười, “Quân vô hí ngôn!”
Nói xong, hai người tách ra hai phía.
Tương Thanh gắt gao siết chặt góc khăn, cảnh giác nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh lại thong dong, chả nhanh cũng chả chậm, tiếp cận Tương Thanh,
Tương Thanh hơi lui về phía sau, nhưng phía sau lại là tường vách nên có chút bất lợi.
Khổ nỗi, y lại không thể hiên ngang mà bước ra giữa hồ.
Lúc này, Ngao Thịnh đột nhiên lặn xuống hồ rồi biến mất.
Tương Thanh biến sắc, thầm biết không xong.
Y đã quên mất Ngao Thịnh còn có chiêu thức này.
Cũng may kĩ năng bơi của y không tốt nên vừa rồi không tiến ra giữa ao.
Hiện tại, y lại đang vô cùng cẩn trọng, chuẩn bị sẵn tinh thần, một tay bám vào bức tường phía sau, cố định thân thể, tay còn lại thì giữ chặt chiếc khăn.
Như vậy Ngao Thịnh sẽ không có khả năng kéo y xuống nước cũng chẳng giành được khăn.
Quả nhiên, không lâu sau, Tương Thanh liền cảm giác thấy bên dưới mặt nước có người đang tới gần.
Ngao Thịnh nhẹ nhàng tóm được cẳng chân Tương Thanh, kéo y vào nước.
Tương Thanh giật mình, ra sức bám trụ vách tường, giữ cho thân cố định.
Một chân tuy bị Ngao Thịnh túm lấy nhưng chân còn lại đã nhanh chóng đá cho hắn một cước.
Ngao Thịnh thấy chân Tương Thanh đang hướng thẳng vào mặt mình, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vội nghiêng người tránh bàn chân đó ra.
Tay vẫn luôn nắm chặt bàn chân kia của hắn bỗng từ từ sờ dần lên phía trên.....
Tương Thanh cả kinh, cảm thấy có hơi nhột nhạt, liền động đậy giãy ra nhưng Ngao Thịnh nắm chặt không buông, lại còn ngoan cố sờ lên cao.
Hắn chưa kịp hả hê vì sắp chạm đến nơi nhạy cảm kia, thì Tương Thanh đã bất đắc dĩ mà buông tay bám vách tường ra, bơi tới bờ bên kia, thoát khỏi ma trảo của Ngao Thịnh......
Tương Thanh vừa mới rời đi, đột nhiên, liền nhìn thấy mặt nước trước mặt bỗng sùng sục cuộn lên.
Tương Thanh vội lui về phía sau nhưng lại rơi đúng ngay vào vòm ngực Ngao Thịnh, kẻ không biết đã im hơi lặng tiếng xuất hiện tự lúc nào…
Lưng bỗng cảm nhận được sự ấm áp từ ngực Ngao Thịnh.
Tương Thanh cũng không cam yếu thế, chẳng cần xoay người, liền lấy khuỷu tay huých vào hông hắn, nhưng không ngờ Ngao Thịnh lại không né tránh......!Tương Thanh sửng sốt, dừng tay, đồng thời liền cảm giác thấy hai tay Ngao Thịnh đang dọc theo thắt lưng y, giảo hoạt lần ra phía trước, nhẹ nhàng chạm đến nơi tối mẫn cảm kia mà sờ soạng một phen.....
“Ngươi!” Tương Thanh lúc này mới hiểu ra trò cá cược kia của Ngao Thịnh vốn chỉ muốn để lừa y.
Mục đích thật sự của hắn chính là như thế này đây.
“Buông tay ra!” Tương Thanh quay đầu lại trừng hắn, nhưng Ngao Thịnh lại xảo diệu cúi đầu hôn lên vành tai y, sau đó động tác trên tay cũng nhanh hơn.
Tương Thanh cắn răng, cùng lúc phải ở trong nước cố bảo trì cân bằng.
Một tay thì giữ thành hồ, một tay cầm chiếc khăn đay.
Y hoàn toàn không có cách nào chống trả.
Trong khi đó, Ngao Thịnh càng đê tiện hơn khi lợi dụng tình hình bất khả kháng đó của Tương Thanh mà dùng hai tay kích thích y…
Rất nhanh, khóe miệng Ngao Thịnh nhếch lên một nụ cười hạ lưu.
Tương Thanh có phản ứng… Cái người phía trước giờ đã mặt đỏ tai hồng hết cả lên, thậm chí mảng đỏ ấy còn lan dài xuống dưới cổ… Động tác ma mãnh kia ngày thêm loạn nháo.
Ngao Thịnh tay mắt lanh lẹ, chớp mắt đã đoạt chiếc khăn trong tay Tương Thanh rồi nhúng nó vào trong nước…
Tương Thanh nghe thấy tiếng nước bị khuấy động, người cũng thanh tỉnh hẳn lên.
Y vừa xoay mặt thì liền thấy Ngao Thịnh cười tủm tỉm đứng ở một bên, tay thì đang phe phẩy chiếc khăn, cười hỏi, “Thanh, ngươi còn không nhanh nhận thua sao?”
Hiện tại, toàn thân Tương Thanh đều khó chịu, phía dưới bụng vô cùng khô nóng.
Chắc chắn y đã bị Ngao Thịnh khiêu khích dẫn đến sinh ra phản ứng.
Lại nói về một phương diện khác —— y thua mà không phục!
Ngao Thịnh nhìn thấy vẻ bất cam trong mắt Tương Thanh, liền cười nói, “Thanh, binh bất yếm trá[1] a......!Nhưng nếu ngươi không muốn thừa nhận, ta cũng không miễn cưỡng ngươi.
Ai bảo ta yêu người quá làm gì!”
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh càng nói càng giả tạo, liền ném cho hắn một cái nhìn khinh khỉnh, nói, “Ngươi bớt làm bộ làm tịch đi.
Có chơi thì có chịu.
Ta sẽ không mặt dày thế đâu!”
Ngao Thịnh thầm vui vẻ trong lòng, sáp đến gần, vừa định sẽ cuồng nhiệt mà hôn Tương Thanh một trận thì không ngờ, Tương Thanh đột nhiên lui về phía sau, nhấc chân lên, cho Ngao Thịnh một đạp vào mặt.
Ngao Thịnh thầm sung sướng nghĩ sẽ được hôn lên đôi môi ngọt mềm của Tương Thanh nhưng chẳng ngờ miệng lại đón lấy bàn chân y, té ngửa ra sau, rơi tõm vào trong nước.
Tương Thanh nhanh chóng rẽ nước đi đến cạnh bờ, nhặt y phục rồi vội vội vàng vàng nhảy ra khỏi hồ, thoăn thoắt mặc quần áo vào.
Ngao Thịnh bị một cước ấy đạp đến thảm thương.
Lúc ngoi dậy thì hắn chỉ còn biết ủy khuất xoa xoa cái mũi, ai oán nói, “Thanh, sao ngươi nói mà không giữ lời!”
Tương Thanh đã mặc xong quần áo, nói, “Ai nói ta không giữ lời? Không phải ngươi đã hôn rồi sao, là chân đấy.” nói xong, y sửa sang lại y phục, thở ra một hơi rồi quay lưng bước ra khách phòng.
Ngao Thịnh thở dài, lớn giọng hỏi, “Thanh, nơi đó không khó chịu à?”
Tương Thanh mặt đỏ lên, quát trả “Không cần ngươi quản!”
......
Đến khi Ngao Thịnh bước ra khỏi ao thì trời cũng đã tối hẳn.
Văn Đạt đã sớm sai người ở thủy trại dâng cơm.
Tương Thanh và Ngao Thịnh cùng ngồi ở lầu cao dùng bữa.
Tương Thanh nhìn cái mũi hồng hồng của Ngao Thịnh mà nhẫn nhịn không cười, cúi đầu ăn cơm, chẳng hé môi nói một lời.
Ngao Thịnh than thở, “Xem này, kẻ làm Hoàng thượng như ta đúng là chẳng dễ chút nào.
Người ta làm Hoàng thượng thì có hằng hà sa số mỹ nhân vây quanh yêu chiều, trong khi ta làm Hoàng Thượng, vất vả cả nửa ngày cũng chỉ hôn được có mỗi bàn chân mà thôi.”
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh ta thán, lòng cũng hả hê được đôi chút.
Từ lúc quay về hoàng cung đến nay, y toàn bị hắn chọc cho tức giận nhưng lại chẳng thể phát tiết.
Lúc này, lại có một vùng sáng khác nhá lên, Tương Thanh hỏi, “Còn có chiến thuyền vẫn chưa trở về sao?”
Ngao Thịnh nhìn thoáng qua, nói, “A, hỏa lệnh này chỉ dùng để thắp sáng thôi.
Có lẽ họ đang kiểm kê số lượng thuyền ấy mà.”
Tương Thanh gật gật đầu rồi quay ra nhìn vùng trời đang nháy sáng từng đợt, đôi lúc lại có một tiếng nổ vang lên khiến muội lửa vung rơi.
Ngao Thịnh nhìn những muội lửa ánh lên trong đáy mắt Tương Thanh mà lòng ảo não thập phần… Vừa rồi là cơ hội ngàn năm có một, sao hắn lại có thể lãng phí như thế chứ!
......
Ngọn lửa càng lúc càng lớn, muội lửa bay đầy trời, khiến bọn người Vương Trung Nghĩa sợ đến ngây phỗng ra.
Cả bọn chẳng rõ tại sao lương thảo lại có thể cháy to đến thế.
Thậm chí ngay cả việc mấy trăm bánh pháo nổ cùng một chỗ cũng chẳng đáng sợ đến như vậy.
Vương Trung Nghĩa gãi gãi đầu khó hiểu hỏi, “Này, có thật đó chỉ là cây cỏ đậu giá không thế? Sao lại nổ to đến vậy hả?”
Một thủ hạ lanh lợi vội kéo gã đi, nói, “Tiên phong à, chạy mau đi! Nếu không sẽ bị vạ lây đấy.
Chúng ta đã lập được đại công.
Đó không phải là lương thảo mà là lôi hỏa đạn!”
“Hả?” Vương Trung Nghĩa càng nghe càng mờ mịt, “Lôi hỏa đạn là cái gì?” Còn chưa hỏi xong thì gã đã bị thủ hạ kéo vào trong nước.
Vụ nổ không chỉ kinh động đến quân mã bên trong của Vương Nhiếp.
Thậm chí còn khiến cho cả quân đội phía bên kia sông của Tống Hiểu phải bừng tỉnh giấc.
Tống Hiểu và Trâu Viễn đang vô cùng lo lắng thì chợt nghe thấy những tiếng nổ kéo đuôi nhau vang lên.
Hai người quay sang nhìn nhau rồi vội vã chạy tới bờ sông, thấy hơn một nửa quân doanh của Vương Nhiếp đang bị ngọn lửa nuốt chửng.
Những tiếng nổ vẫn không ngừng truyền đến.
Tống Hiểu mở to hai mắt nhìn, ngoảnh sang hỏi Trâu Viễn, “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Trâu Viễn cũng đang há mồm trợn mắt nhìn, nói như kẻ còn mộng du, “Tại hạ đưa cho Vương Trung Nghĩa một chút dầu hỏa, bảo bọn họ đốt kho lương thảo…Và không biết bằng cách nào đó họ lại diệt cả đại doanh của Vương Nhiếp?”
“Ha ha ha......” Tống Hiểu đột nhiên vỗ đùi, hét lớn một tiếng, “Vương Trung Nghĩa, mẹ bà nó, ngươi đúng là phật sống a!” Nói xong, ông liền quay lại phía sau, lớn tiếng nói với chúng tướng, “Tập hợp nhân mã! Chúng ta sẽ san bằng đội quân của Vương Nhiếp, dù chỉ là một cái tổ chim cũng chẳng chừa!”
Tạm thời không đề cập đến quá trình hợp binh của Tống Hiểu thế nào mà nói về Vương Nhiếp.
Lão bị tràng nổ kia chấn động, phải lao ra khỏi lều mà chứng kiến cảnh lửa bén cao tận trời.
Tất cả số lôi hỏa đạn ấy đều đang nổ ầm ầm không ngừng.
Điều càng khiến lão tức giận chính là số lôi hỏa đạn này quá nhiều, chất thành dãy vào tận bên trong doanh trại, lửa lan từ phía cổng doanh vào sâu trong quân trướng.
Có rất nhiều quân trướng bị đốt lửa thiêu đốt.
Chúng quân không ngừng than khóc kêu cha gọi mẹ.
Thậm chí có một vài người bị những muội lửa lớn rơi vào người làm phỏng nặng.
Vương Nhiếp trợn tròn mắt, gào thét hỏi lớn, “Tên khốn kiếp nào đã làm! Mau dập lửa cho ta! Mau dập tắt lửa a!”
Nhưng, đêm trên thảo nguyên, gió thổi mãi không ngừng, khiến đám lửa mỗi lúc một lan rộng......!Nháy mắt, cả đại doanh Vương Nhiếp bị nuốt chửng trong biển lửa.
Vương Nhiếp tận mắt nhìn đại bản doanh bị vùi trong ngọn lửa, từng người từng người cởi mũ tháo giáp trốn chạy tứ tán, mà ngầm biết đại thế đã mất, đau đớn gào thét, “Trời muốn diệt ta.
Trời muốn diệt ta! Ông trời già nhà ngươi đang hướng về Thịnh Thanh a!”
Vương Trung Nghĩa mơ hồ bơi ngược về bờ bên kia.
Khi đã lên bờ gã còn không hiểu tại sao mọi chuyện lại thế này.
Ngẩng đầu nhìn lên thì liền thấy Tống Hiểu đang đi đến mà chụp lấy bả vai gã.”Vương Trung Nghĩa! Mẹ nó, ngươi đúng là rất giỏi a! Lão tử sẽ dành công đầu cho ngươi a!”
Vương Trung Nghĩa chớp chớp mắt, quay đầu lại nhìn đám lửa dữ dội phía bờ bên kia, rồi lại ngoảnh nhìn chúng quân Thịnh Thanh đang hoan hô nhảy nhót, bỗng ưỡn ngực, nói, “Ha ha, đúng vậy, lão tử đúng là rất tài giỏi a!”
Tống Hiểu cười to, lên ngựa, nói, “Các huynh đệ, mau bắt cầu phao qua sông.
Chúng ta sẽ sang bên đấy bắt sống lão tặc Vương Nhiếp kia!”
Trong lúc nhất thời, các tướng sĩ anh dũng tranh nhau tràn lên, bắt cầu phao.
Không khí náo nức đến mức cứ như là đang chuẩn bị sang bên kia trẩy hội vậy.
Tống Hiểu dẫn hai cánh quân qua sông.
Binh mã Thịnh Thanh hùng hùng hổ hổ băng qua bờ thổ châu đối diện.
Vương Nhiếp đương lúc tức tối mà gọi người đến dập lửa thì đột nhiên có tướng sĩ chạy đến trình báo “Nguyên soái, ngài chạy mau đi.
Binh mã của Tống Hiểu đã tràn sang đây rồi!”
Vương Nhiếp sửng sốt, giương mắt nhìn lên, quả nhiên liền nhìn thấy đội quân đông nghìn nghịt đang tiến lại.
Lão lớn tiếng ra lệnh “Người đâu, mau chuẩn bị ngựa cho ta!”
Nhưng, đáp lại lão chỉ là một tràng im lặng.
Vương Nhiếp nhìn hai bên trái phải, một nửa quân lính đều đã bị thương, một số ít thì đang cứu hỏa, đám còn lại đã bỏ chạy mất dạng!
Vương Nhiếp giận dữ, rút kiếm chém thẳng tay những kẻ đang trốn chạy, hô to, “Kẻ nào dám bỏ chạy sẽ chết!” Nhưng hiện tại quân tâm đã rối, cả quân doanh hỗn loạn.
Các đại tướng tìm không thấy chiến mã.
Nhóm binh nhì thân không có quân phục thì chỉ có trên tay những vũ khí thô sơ lụi cùn.
Đến khi Vương Nhiếp đội xong khôi giáp, mang khiên cầm thương, ngựa chưa kịp sải bước thì quân của Tống Hiểu đã đến ngay trước mặt.
Tống Hiểu phân phó Vương Trung Nghĩa, “Vương tiên phong, ngươi hãy nói với bọn họ, đầu hàng thì không giết! Mọi người đều là con dân Thịnh Thanh, Ngô hoàng yêu dân như con.
Toàn quân, ngoại trừ Vương Nhiếp, nếu buông tay quy hàng thì đều được tha tội!”
“Được thôi!” Vương Trung Nghĩa hắng giọng, lớn tiếng truyền đạt lại lời của Tống Hiểu.
Tâm ý của đại quân Vương Nhiếp sớm đã tan.
Kỳ thật trong đấy có một số người vốn từng là binh mã triều đình bị Tề Diệc đánh bại.
Vì không có biện pháp nào khác mới đầu quân cho Vương Nhiếp.
Ngay từ đầu, Vương Nhiếp dẫn quân tạo phản, họ đã sớm không thuận tình.
Hơn nữa thái độ làm người của Vương Nhiếp tàn ác thô bạo, đối thủ hạ không đánh thì mắng.
Có rất nhiều người oán hận lão.
Bây giờ lại nghe thấy có thể quy hàng, phần đông đều nhất tề quăng gươm vứt giáo, quy thuận.
Vương Nhiếp sức người có hạn, vừa tức vừa vội, muốn xông lên liều mạng một phen cùng Tống Hiểu thì lại bị quân sư phía sau giữ lấy, “Nguyên soái, giữ được rừng xanh, lo gì không có củi đốt! Trước mắt, chúng ta hãy tạm lui đi đã!”
Vương Nhiếp cắn chặt răng, ngẫm lại thấy những lời này cũng đúng.
Hiện tại xông lên thì chỉ có chết.
Như thế thì quá có lợi Ngao Thịnh, lão bèn gật đầu nói, “Được! Lui quân!” Vương Nhiếp hô to một tiếng, quay đầu ngựa lại, mang theo thủ hạ cùng tàn binh bại tướng trốn chạy về phía bắc.
Nhưng lão còn không chạy được nửa dặm đường thì chợt nghe thấy phía sau có người hô to, “Vương Nhiếp, ngươi nạp mạng đi!”
Vương Nhiếp như nghe được thanh âm kia tựa hồ gần sát bên tai, kinh ngạc mà quay đầu nhìn lại rồi nhẹ nhàng thở ra.
Kẻ đuổi theo phía sau là Vương Trung Nghĩa.
Giọng của gã lớn nên lão mới cảm thấy gần, kỳ thật lại còn cách quá xa.
Vương Trung Nghĩa thúc ngựa, cúi đầu nói với ngựa ta, “Chạy nhanh lên! Bắt được Vương Nhiếp thì lão tử mời ngươi ăn thịt a!”
Các tướng sĩ bên cạnh vì cười mà suýt ngã khỏi cả ngựa, ngựa thì làm gì mà lại ăn thịt?
Vương Trung Nghĩa dũng mãnh đuổi theo bọn người đằng trước thì lại chợt nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.
Tống Hiểu cũng cưỡi khoái mã đuổi sát.
Ngựa của ông rất nhanh đã bắt kịp Vương Trung Nghĩa, sau đó còn vượt qua mặt gã.
Vương Trung Nghĩa nóng nảy, rống to, “Này! Tống Hiểu a! Ngươi đừng có giành với ta chứ! Đầu Vương Nhiếp là của ta!”
Tống Hiểu cười ha ha, thúc roi, ngựa lại càng phi nhanh hơn.
Vương Trung Nghĩa càng nóng nảy, cũng muốn vung roi quất ngựa nhưng thủ hạ phía sau bỗng hét lên, “Vương tiên phong, đừng quất, cẩn thận nó ngã quỵ!”
“Cái gì?” Vương Trung Nghĩa lời còn chưa dứt thì hảo mã dưới thân phỏng chừng vì quá mệt mỏi mà chân bỗng mềm nhũn đi, lập tức ngã rầm xuống đất......
Vương Trung Nghĩa không kịp chuẩn bị, ngã lăn một vòng, càu nhàu mắng vài câu rồi đứng dậy, giương mắt nhìn phía xa xa.
Đã chẳng còn đuổi kịp Tống Hiểu nữa rồi.
Gã giận dữ, hung hăng ném lưỡi búa trong tay bay đi rất xa.
Tống Hiểu lao thẳng về phía trước.
Khi ước chừng chẳng còn cách Vương Nhiếp là bao thì đột nhiên lại thấy một đạo sáng sắc lạnh lướt qua mặt.
Khi ông vừa xoay mặt nhìn thì thấy ngay một lưỡi búa sắc bén bay vụt qua.
Trong một thoáng, lưỡi búa đã liếm ngang cổ Vương Nhiếp......!Vương Nhiếp chẳng kịp hừ một tiếng thì đầu đã lăn lông lóc dưới đất.
......
Ba ngày sau, trong kim loan điện, trên long án của Ngao Thịnh đặt hai chiết tử.
Một, thủy quân của Tề Soán Thiên đã nhổ quân rời khỏi phương nam, đang tiến gần đến đông nam thành Thịnh Thanh mà hướng thẳng đến Lạc Đô.
Hai, đại quân Tống Hiểu, không tốn một binh một tốt, đã san bằng toàn quân Vương Nhiếp, hoàn toàn làm chủ đông bắc, trấn an dân chúng!
“Giỏi lắm!” Ngao Thịnh đại hỉ, nói, “Truyền chỉ dụ của trẫm, gọi Tống Hiểu trở về, cùng trẫm đánh Tề Soán Thiên!”.