Thịnh Thế Tiểu Thư

10 giờ không phải là giờ cao điểm, bởi vì theo giờ làm việc của công nhân viên chức thì đây chưa phải là giờ tan làm, nếu là giờ tan học thì có chút sớm, cho nên trong siêu thị tiện lợi lúc này khá vắng người, Lôi Hành Liệt đứng một ở chỗ gian hàng trái cây quen thuộc, một tay cầm giỏ xách, một tay cầm quả đào, lựa đào một cách thành thục.

Sau khi lựa đào xong, cậu cũng không có đi lượn qua lượn lại ở các gian hàng khác mà trực tiếp đi đến quầy thu ngân tính tiền, nhân viên bán hàng sớm đã quen thuộc gương mặt này của Lôi Hành Liệt, kể từ khi cô đến đây làm việc thì tuần nào cũng thấy cậu đến đây mua đào, tính đi tính lại cũng đã được hai tháng, cho nên nhân viên vừa tính tiền vừa cùng cậu trò chuyện.

“Hôm nay em không có đi học à?” Thường thì mỗi tuần cậu đến đều là qua giờ nghỉ trưa, hôm nay lại đến mua sớm như vậy, hẳn là không có đi học đi.

Lôi Hành Liệt liếc mắt nhìn nhân viên thu ngân, cậu có ấn tượng với người này, cô vừa mới đến đây làm việc chưa bao lâu nhưng tuần nào cậu cũng đến đây mua đào nên cũng xem như là nhận thức, bất quá điều cô khiến cậu ấn tượng hơn cả chính là tài thao thao bất tuyệt của cô, có lần cậu xếp ở phía sau một vị khách đợi tính tiền, cô vừa tính tiền vừa cùng đối phương trò chuyện, nói chuyện đến quên trời quên đất, nếu không phải cậu lên tiếng nhắc nhở thì có lẽ nửa tiếng sau cuộc trò chuyện đó cũng chưa kết thúc, từ đó về sau cậu liền có ấn tượng với cô gái này. Mặc dù cô nói chuyện rất nhiều nhưng phục vụ rất tốt, mỗi vị khách hàng đến đây cô đều phục vụ rất nhiệt tình, có lẽ bởi vì cô vẫn còn trẻ tuổi, đối với công việc vẫn có niềm đam mê yêu thích cho nên ngày ngày đều ra sức làm việc, tính tình hòa đồng này của cô khiến nhiều người ưa thích, chỉ là đối với Lôi Hành Liệt, những người nói nhiều đều không nằm trong danh sách hảo cảm của cậu, ngoại trừ Thịnh Hàm.

Không nhận được câu trả lời, nhân viên thu ngân không khỏi cúi đầu nhìn cậu, Lôi Hành Liệt phát triển không tốt, con trai bằng tuổi cậu ít nhiều vẫn cao hơn một mét sáu, vậy mà cậu còn chưa đến một mét năm, làn da lại ngâm đen, thân hình gầy gò trơ xương, cậu mặc áo thun cùng quần đùi, để lộ da thịt ra bên ngoài, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy bên dưới làn da ngâm đen đó là không ít vết bầm tím. Nhân viên thu ngân cũng đã có không ít lần nhìn thấy những vết thương này trên người cậu, lần đầu nhìn thấy cô không khỏi kinh ngạc, nghĩ rằng cậu là nạn nhân của bạo lực nên cũng có quan tâm hỏi han nhưng cậu lại không trả lời, cô cũng biết cậu hẳn có vấn đề gì đó khó nói, sau nhiều lần truy cứu không có được kết quả thì cô cũng bỏ cuộc, dù sao đây cũng là chuyện nhà người ta, cho dù cô muốn quan tâm cũng phải được người khác chấp nhận, nếu không đó không phải quan tâm mà là làm phiền.

Làm việc ở đây hơn hai tháng, cậu là khách hàng kỳ lạ nhất cô từng gặp, tuần nào cậu cũng đến mua một thứ, chính là đào, có vẻ như cậu bé này rất thích ăn đào, mà đó không phải vấn đề lớn để quan tâm, có lần siêu thị khuyến mãi khi mua hàng trên 100 tệ thì sẽ được tặng một món đồ chơi trẻ em, ngày đó cậu mua hàng trên 100 tệ, cô đã hiểu lầm cậu chỉ mới sáu bảy tuổi nên đã lấy cho cậu món đồ chơi trẻ em, không ngờ cậu lại không nhận, còn nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng rồi nói: “Tôi mười hai tuổi rồi!”, đó cũng là lần đầu tiên cậu chủ động cùng cô nói chuyện. Cô cũng không ngờ nhìn cậu nhỏ nhắn ốm yếu như vậy mà đã mười hai tuổi, em trai cô ở nhà nhỏ tuổi hơn cậu mà còn cao hơn cậu, hơn nữa thân hình cũng không có gầy gò như thế kia, có lẽ mỗi nhà mỗi cảnh, gia cảnh cậu không được tốt nên ăn uống không đầy đủ dưỡng chất cho nên thân hình mới gầy như thế, ngay cả gương mặt cũng hóc hác đi nhiều, chỉ là hôm nay nhìn cậu cô nhận thấy sắc mặt cậu đã tổ hơn nhiều so với ngày thường, gương mặt cũng không còn hóc hác như trước nữa mà đã bắt đầu có thịt, nhân viên thu ngân không biết là một tuần này mỗi buổi sáng Lôi Hành Liệt đều được Thịnh Hàm chuẩn bị bữa sáng với dưỡng chất đầy đủ cùng với một nửa hộp sữa đã khiến cho cơ thể cậu tốt hơn nhiều.

“Của em tổng cộng là 53 tệ.” Cô sớm đã quen với bộ dạng lạnh lùng này của cậu, cho nên nhanh chóng

Lôi Hành Liệt trả tiền rồi đi ra ngoài, để lại nhân viên thu ngân lẩm bẩm: “Thật không đáng yêu chút nào!”

Nơi này gần với với khu chung cư nhà Hứa gia, khu chung cư nhà Hứa gia có thể xem là xóm nghèo, ban ngày mọi người đều đi làm việc, cũng không có ai ở nhà cho nên khu vực này có rất ít người qua lại, vì vậy mà con đường đặc biệt yên tĩnh, Lôi Hành Liệt rất thích cảm giác yên tĩnh này, cho đến khi bị một giọng nói phá vỡ.

“Anh Lôi Hành Liệt!”

Giọng nói quen thuộc đến mức Lôi Hành Liệt không cần quay đầu cũng biết được đó là ai, cho nên cậu không có ngay lập tức đáp lại, mà chờ đợi khoảng chừng ba giây, vẫn chưa thấy có người xuất hiện bên cạnh mình thì lúc này mới quay đầu lại nhìn. Cách cậu một khoảng cách không xa chính bóng dáng nhỏ nhắn khắc sâu vào tâm trí khiến cậu không thể lầm cô với người khác được, lẽ ra giờ này cô phải đang ở trường mới đúng, Lôi Hành Liệt thầm nghĩ, nhưng rất nhanh cậu đã nhận thấy cô có điều không ổn, sắc mặt cô tái nhợt, đôi mắt lộ ra sự sợ hãi, hô hấp phập phồng, điều kỳ lạ nhất chính là bên cạnh cô có sự xuất hiện của một người đàn ông, còn chưa đợi cậu phục hồi tinh thần thì người đàn ông kia đã bắt lấy Thịnh Hàm bịt miệng cô lại, Thịnh Hàm giãy giụa nhưng không có kết quả, có lẽ vì người đàn ông cảm thấy phiền phức cho nên đã đánh vào gáy của cô khiến cô hôn mê bất tỉnh.

Người trên ít nhưng không có nghĩa là không có người, hành động của người đàn ông dẫn đến sự chú ý của mọi người, hơn nữa cách ăn mặc của hắn rất đáng khi mọi người đồng loạt dừng lại mà tập trung nhìn người đàn ông, tựa hồ như nếu như hắn nói gì không phải thì bọn họ sẽ nhào lên giải cứu cô bé.

Dưới ánh mắt nghi hoặc của người qua đường, người đàn ông thản nhiên giải thích: “Con bé này thật là tệ, giờ này đang học mà lại trốn học đi chơi khiến giáo viên gọi về nhà mắng, về nhà phải giáo huấn cho nó một trận mới được!” Người qua đường nghe vậy cũng không tiếp tục để ý nữa mà thi nhau giải tán, dù sao cũng là chuyện nhà người ta không liên quan đến mình, nếu là trẻ con hư thì phải dạy dỗ, dạy dỗ có nhiều cách, đối với những đứa trẻ hư dám trốn học thì phải đánh cho chừa, cho nên hành động đánh vào gáy Thịnh Hàm của người đàn ông mặc dù có chút quá đáng nhưng nếu không làm vậy cô bé kia sẽ tiếp tục giãy giụa, thậm chí còn tìm cách bỏ trốn, như vậy còn phiền phức hơn.

Giọng nói người đàn ông không nhỏ, Lôi Hành Liệt đứng bên này vẫn có thể nghe được, người đàn ông này cố ý nói to để cho mọi người biết hắn là người nhà của Thịnh Hàm, lợi dụng cơ hội này để đưa cô rời đi mà không hề bị người khác nghi ngờ.

Lôi Hành Liệt tuy chưa chính thức gặp mặt tài xế của Thịnh Hàm nhưng mỗi lần tan học cậu đều nhìn thấy hắn đến đón Thịnh Hàm, người đó ăn mặc lịch sự, một bộ tây trang đen, giày da, cùng với kính đen, nhìn qua có vẻ giống xã hội đen nhưng lại rất sang trọng, chỉ có những người đứng ở trên tầng lớp cao mới cho phong thái bậc này. Với lại chiếc xe mà hắn lái giá trị cũng không nhỏ, nào giống như người trước mặt, một cái áo thun đen cùng với quần jean rẻ tiền, hơn nữa trên mặt còn đeo khẩu trang màu đen che đi nửa gương mặt, chỉ để lộ một đôi mắt nhưng lại tràn ngập tia gian xảo, vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, chưa kể chiếc xe chở hàng bên cạnh hắn càng tầm thường rẻ tiền hơn hẳn.

Nếu hắn thật sự là người nhà của Thịnh Hàm thì Thịnh Hàm cũng không giãy giụa kịch liệt khi người đàn ông đến bắt cô, nếu hắn là người nhà của Thịnh Hàm, có rất nhiều cách để đưa cô trở về chứ không cần phải động tay động chân như vậy, trong này rõ ràng là có gì đó không bình thường.

Nếu lúc này Lôi Hành Liệt không nhận ra người đàn ông này là có ý đồ xấu với Thịnh Hàm thì quả thật là lãng phí trí thông minh trời cho của cậu, cậu dùng một giây thời gian phản ứng lại rồi lập tức chạy về phía trước, khoảng cách giữa cậu và Thịnh Hàm không xa, cho nên cậu nhanh chóng chạy đến trước mặt người đàn ông, chặn đường hắn lại.

“Ông muốn đưa cô ấy đi đâu?!” Lôi Hành Liệt biết cách này không phải là thông minh, bởi vì với sức của một đứa trẻ như cậu hoàn toàn không thể chống lại người đàn ông cao lớn này nhưng cậu có thể lợi dụng dư luận của mọi người để khiến người đàn ông thả Thịnh Hàm.

“Ông không phải là người nhà của cô ấy, bỏ cô ấy ra!” Cậu cố gắng phóng đại âm thanh, nhưng bởi vì cậu không có thói quen hét lớn giữa chốn công cộng thế này cho nên giọng nói có chút khàn khàn khó nghe.

Người đàn ông sửng sốt, không ngờ giữa đường ở xuất hiện thêm một thằng nhóc dám cản đường hắn, bất quá hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, hùng hổ mở miệng: “Liên quan gì tới mày? Tránh ra!” Người đàn ông vẫn đang buồn bực vì lúc đầu bị Thịnh Hàm cắn một cái, sau đó lại phải đuổi theo Thịnh Hàm qua mấy con đường khiến hắn mệt lã người, hiện tại con mồi tới tay lại bị một tên nhóc không rõ lai lịch xuất hiện, định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?!

“Tôi sẽ không để ông đưa cô ấy đi!” Lôi Hành Liệt trầm giọng, ánh mắt rơi vào người Thịnh Hàm, xác định cô chỉ bị đánh ngất xỉu chứ không hề có vấn đề mới yên tâm thở ra, lúc này cậu mới chuyển mắt sang người đàn ông, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm nhìn đàn ông, âm trầm như vực sâu tăm tối, mang theo vài phần lạnh lẽo không rõ, rõ ràng chỉ là một thằng nhóc nhưng người đàn ông lại cảm thấy một sự sợ hãi thoáng qua, giống như người đang đứng trước mặt hắn không phải là một cậu bé mà là một con sói con, bộ dạng hung ác tựa hồ như có thể nhào vào cắn hắn bất cứ lúc nào.

“Mày định gây sự à?!” Thấy người xung quanh vốn dĩ đã tản ra lúc này đã tập trung lại một lần nữa thì người đàn ông tránh không khỏi buồn bực, để một đôi mắt hung ác nhìn cậu nhưng cậu lại không chút sợ hãi. Hắn vốn dĩ không muốn gây quá nhiều sự chú ý cho nên không nói hai lời liền đánh ngất Thịnh Hàm, sau đó đưa cô bé rời khỏi nơi này, để lại lời giải thích rằng cô là một đứa trẻ hư thì người khác cũng không bận tâm quá nhiều, dù sao người qua đường chỉ là ôm tâm lí tò mò chứ không hề có ý định giải cứu cô bé, ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên trình giảo kim phá hoại kế hoạch của hắn, hiện tại không những bị mọi người chú ý còn bị mọi người vây lấy, khiến hắn muốn hành động của không rõ.

“Ông ta là kẻ bắt cóc!!!” Lôi Hành Liệt chỉ tay về phía người đàn ông, sau đó hô lớn với mọi người xung quanh, mọi người hơi ngẩn ra, không nghĩ đến người đàn ông trước mắt này lại là kẻ bắt cóc, bất quá nhìn kỹ cách ăn mặc của hắn thì đúng là đáng nghi, có người tinh tế nhận thấy quần áo trên người Thịnh Hàm và người đàn ông không giống nhau, chất liệu quần áo mà cô bé mặc rõ ràng là cao cấp hơn nhiều, hơn nữa nhìn diện mạo đáng yêu kia của cô bé, trông cô giống như là một cô tiểu thư nhà giàu hơn là đứa trẻ hư trốn học, hiện tại nghe thấy cậu bé nói vậy mọi người bắt đầu vây lấy người đàn ông.

Thật ra bọn họ cũng không muốn xen vào chuyện người khác nhưng ở đây cũng có người là bậc làm cha làm mẹ, nhìn thấy cô bé nhỏ bị bắt cóc bọn họ liền nghĩ đến con trai con gái của mình, nếu người đàn ông này thật sự là bắt cóc bọn họ để hắn đi chẳng khác nào thả hổ về rừng, hắn đã bắt cóc một đứa trẻ, bắt thêm một đứa thì cũng đã sao, hôm nay là con của người khác, như vậy ngày mai ngày kia đâu... liệu có phải đến lượt con của họ? Bộ phận còn lại đều là người trẻ tuổi, tự nhiên sẽ không phải vì tình thương của cha mẹ đối với con, bọn họ là bởi vì diện mạo của cô bé, Thịnh Hàm lớn lên xinh đẹp đáng yêu, cho dù nhắm mắt lại vẫn là một bộ dạng chọc người yêu thích, da cô bé trắng noãn mịn màng, lông mi lại dài như cánh bướm, đôi môi chúm chím như quả đào, cô như công chúa ngủ trong rừng, xinh đẹp đến mức khiến người khác dời mắt được.

“Thằng nhóc đó nói láo! Nó... á...” Con đường có không đến mười người, bởi vì bị lời nói của Lôi Hành Liệt thu hút mà mọi người đều chạy đến, người đàn ông vây xung quanh, trên tay lại ôm Thịnh Hàm đang hôn mê bất tỉnh nên không thể đột phá vòng vây.

Lôi Hành Liệt thừa lúc này cầm lấy túi đựng trái cây ném về phía người đàn, túi đựng trái cây không nặng nhưng mỗi quả đào bên trong đều có một cân nặng nhất định, Lôi Hành Liệt chuẩn xác ném về phía đầu của người đàn ông, khiến hắn ăn đau không thể không buông Thịnh Hàm ra, Lôi Hành Liệt nhanh chóng đỡ lấy cô rồi quay người chạy đi.

Thân hình của Thịnh Hàm nhỏ nhắn nhưng cô lại cao hơn cậu nửa cái đầu, với thân hình ốm yếu kia của mình Lôi Hành Liệt khó mà có thể cỏng cô chạy trốn, cậu lại không có đủ sức lực để bế cô, nếu không muốn cả hai đều về với đất mẹ thân thương thì cậu chỉ còn cách đỡ lấy cô mà đi, bọn họ là trẻ con, hành động chậm chạp, may mắn là người đàn ông đã bị mọi người vây lấy nếu không đã đuổi kịp bọn họ rồi. Bất quá cậu còn chưa đi được bao xa thì bên cạnh đã xuất hiện bóng dáng cao lớn của người đàn ông, cậu đã tính sai sót một điều là không ngờ người đàn ông lại có đồng bọn, mà điều khiến cậu càng bất ngờ hơn chính là dưới bao nhiêu con mắt nhìn chăm chú, người đàn ông kia vậy mà lại dám đến đánh ngất cậu, sau đó xách cậu cùng Thịnh Hàm lên xe, giống như không hề sợ hãi khi bị người khác phát hiện ra mục đích của mình, cho dù hắn không sợ mọi người thì cũng nên sợ camera an ninh đi? Cho dù khu vực này có gần xóm nghèo đi chăng nữa thì trong thành phố mỗi nơi đều có gắn camera an ninh để quan sát xung quanh, hắn làm nghề bắt cóc tự nhiên là không thể không quan sát mọi thứ xung quanh trước khi bắt cóc được, hành động của người đàn ông này sợ là sớm đã bị thu vào camera rồi, thế nhưng hắn vẫn dám làm như vậy, là bởi vì sao?!

Vì muốn bắt được hai đứa trẻ con mà hắn ngang nhiên đánh ngất người, sau đó còn đưa hai đứa trẻ rời đi, hắn là thật không sợ hay chưa từng nghĩ đến hậu quả bị camera an ninh quay lại rồi từ đó tìm ra nơi hắn ở rồi bắt giữ hắn hay sao?!

Tại sao?!

Nếu là đơn thuần chỉ muốn bắt cóc thì đã không cần liều mạng như vậy, hắn... cho đến khi hai mắt nhắm lại Lôi Hành Liệt vẫn không thể nào hiểu được vì sao người đàn ông kia lại có hành động như vậy.

Sau khi đánh ngất Lôi Hành Liệt, người đàn ông đội nón kết đen xách áo Lôi Hành Liệt cùng Thịnh Hàm quay trở lại chiếc xe hàng cũ nát, cậu và cô ở trước mặt người đàn ông này hoàn toàn không có sức chống cự, hắn dùng một tay cũng có thể nhẹ nhàng xách cả hai người lên.

Hành động của người đàn ông đội nón kết đen nhanh chóng diễn ra trong vòng vài giây, trong khi mọi người vẫn còn vây lấy người đàn ông kia thì hắn đã làm xong mọi chuyện và lên xe, nhân cơ hội này người đàn ông bị mọi người vây quanh cũng nhanh chóng đột phá vòng vây, chạy lên xe đóng cửa lại rồi khỏi động máy chạy đi.

“Mày đúng là vô dụng! Chủ có đứa con nít mà cũng làm không xong, bây giờ thì hay rồi, ai chẳng biết mình bắt cóc nó?!”

“Đại ca, em xin lỗi...”

“Mày đi mà xin lỗi Cừu gia, ở đó xin lỗi tao thì được gì?!”

“Vậy... vậy lỡ như Cừu gia không tha cho em phải làm sao?”

“Vậy thì mày chuẩn bị tinh thần nộp mạng đi!” Người đàn ông kia buồn bực mở miệng: “Vốn dĩ chỉ cần bắt một đứa, hiện tại lại lồi ra thêm một đứa, thật phiền phức mà!”

~~~

Kiều gia.

Kiều Ly về đến nhà, sau khi tắm rửa thì cùng Liễu Tư dùng cơm trưa, đồng hồ trên tường điểm 10 giờ 10 phút, nhìn mẹ trong bếp đang bận rộn cô đi đến bên bàn cầm lấy điện thoại bàn bấm một dãy số rồi gọi. Kể từ lúc cô về nhà cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ, cô vẫn chưa biết Thịnh Hàm đã về hay chưa cho nên quyết định gọi đến Thịnh gia xem thử, nếu Thịnh Hàm về rồi thì tốt, như vậy cô có thể yên tâm cùng mẹ ra ngoài, nhưng nếu Thịnh Hàm chưa về thì cô có thể nhờ anh Hàn Thư đi đón Thịnh Hàm về.

Điện thoại trong phòng khách của Thịnh gia vang lên nhưng không có ai nghe máy, Thịnh Mộ Triều lúc này từ trên cầu thang đi xuống, nghe thấy tiếng điện thoại thì nhìn xung quanh một lượt, xác định trong phòng khách không có ai mới đi đến bên cạnh ghế sô pha ngồi xuống, đưa tay nhấc máy: “A lô?”

Chuông vang lên ba hồi mà vẫn chưa có ai nghe, Kiều Ly định cúp máy để gọi vào số di động của Hà mẫu, Thịnh Hàm cho cô hai số điện thoại, một số là số điện thoại bàn của Thịnh gia, số còn lại là của Hà mẫu, Hà mẫu là bảo mẫu của Thịnh Hàm, ngày thường đều là do một tay bà chăm sóc Thịnh Hàm, bởi vì Thịnh Hàm không có điện thoại riêng cho nên nếu cô cần gọi cho ai đó thì có thể lấy điện thoại của Hà mẫu gọi, lần trước cô cũng là gọi vào số của Hà mẫu, chưa đến ba hồi chuông đã có người nghe máy, hiện tại đã hơn ba hồi chuông, lúc Kiều Ly định cúp máy thì bên kia rốt cuộc cũng chuyện đến thanh âm.

“Hà mẫu ạ? Cháu là Kiều Ly.”

Thịnh Một Triều tay nhấc máy điện thoại bàn, đôi mắt chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, đầu gối bắt chéo lại với nhau, lưng tựa vào sô pha, bộ dạng cao quý như một ông vua.

“Tôi là Thịnh Mộ Triều!” Nghe đối phương xưng tên, ánh mắt hắn rốt cuộc cũng rời khỏi quyển sách.

Kiều Ly không ngờ người nghe điện thoại lại là Thịnh Mộ Triều, bàn tay cầm điện thoại thoáng run rẩy, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống ghế, trái tim trong lồng ngực cứ đập thình thịch thình thịch, biên độ tim có chút nhanh hơn so với bình thường, Kiều Ly biết sở dĩ tim cô đập nhanh như vậy không phải là bởi vì cô phấn kích khi được nghe giọng nói của thiếu niên tuấn mỹ kia lần nữa mà là cô đang sợ hãi, đôi môi nhỏ nhắn mím lại, cố gắng trấn an bản thân là không có việc gì.

Đồng hồ trên tương kêu tích tắc, từng giây từng phút cứ im lặng mà trôi qua, cũng không biết bao lâu đầu dây bên kia lại truyền đến thanh âm: “Có chuyện gì sao?”

“Ơ... ừm... cái đó... Tiểu Hàm đã về nhà chưa?” Kiều Ly ngập ngừng, không biết phải mở lời thế nào, lúc này có chút hối hận vì đã gọi cú điện thoại này, hiện tại lại không thể cúp máy được.

“Thịnh Hàm? Không phải vẫn còn chưa đến giờ tan học sao?” Thịnh Mộ Triều nhướng mày, đôi mắt nhìn đồng hồ trên bàn, nếu hắn nhớ không lầm thì giờ này vẫn chưa phải giờ Thịnh Hàm tan học, nhưng việc Kiều Ly gọi đến vào giờ này thì đúng là kỳ lạ.

“Hôm nay giáo viên phải đi họp nên cho về sớm, có lẽ Tiểu Hàm đang ở trường... anh... nếu không phiền có thể nhờ anh cho người đi đón cậu ấy được không?!”

“Là có cuộc họp đột xuất sao?”

“Không phải... trước đó giáo viên cũng có thông báo, chỉ là Tiểu Hàm quên mất...”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ cho Hàn Thư đi đón con bé.”

“A, làm phiền anh rồi...” Vừa dứt lời Kiều Ly mới cảm thấy câu nói này của bản thân có bao nhiêu ngu ngốc, Thịnh Mộ Triều là anh trai của Thịnh Hàm, quan tâm chăm sóc Thịnh Hàm là điều nên làm, có gì phiền với không phiền cơ chứ?!

“Không phiền.” Đây vốn là việc hắn phải làm.

“Không... không còn chuyện gì nữa, em cúp máy đây...” Nếu mục đích đã hoàn thành Kiều Ly cũng không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, có trời mới biết cô sợ thiếu niên này thế nào, hắn so với Lôi Hành Liệt còn đáng sợ hơn, ngay cả nói chuyện với hắn cô cũng không thể dùng giọng điệu bình thường mà nói được, nếu cứ tiếp tục như vậy trái tim trong lồng ngực của cô sẽ nhảy ra vào mất.

Kiều Ly không muốn sau này trong hồ sơ lí lịch của bản thân, cột sức khỏe lại ghi là: có tiền sử bệnh tim!

“Khoan.”

Kiều Ly vốn định cúp mắt, nghe hắn nói vậy thì bàn tay giơ ra ngừng lại giữa không trung, một giây sau đó cô lại đưa đến bên tai.

“Còn... có chuyện gì sao?” Kiều Ly thấp thỏm không thôi.

“Quyển sách lần trước em mượn, khi nào mới trả tôi?”

Quyển sách?

Quyển sách nào?

Kiều Ly sửng sốt, lúc này mới nhớ đến ngày đó khi cô đến nhà Thịnh Hàm làm bài tập, sau đó bị giữ lại đến khi ăn tối mới được thả về, buổi chiều Thịnh Mộ Triều gọi cô bào thư phòng của hắn, Thịnh Hàm tò mò hỏi cô vào đó làm gì, Kiều Ly lấy lý do là mượn sách, bất quá đó chỉ là lý do cô mượn để qua mặt Thịnh Hàm mà thôi, mọi chuyện hoàn toàn không phải như vậy.

“Anh...”

“Tôi đùa thôi.”

“...” Kiều Ly trầm mặc, cô không thể hình dung được bộ dạng nói đùa của Thịnh Mộ Triều sẽ như thế nào.

Sau khi cúp điện thoại Thịnh Mộ Triều cho quản gia đi gọi Hàn Thư đến trường đón Thịnh Hàm trở về, Kiều Ly cũng đã về nhà, hắn tự nhiên không muốn để em gái ở trường đợi một mình, chính là khi Hàn Thư đến nơi thì chỉ thấy cổng trường mở tan quát, bên trong vắng lặng không bóng người, khi hắn bước vào trong thì thấy có một người nằm ngất ở giữa sân trường, hắn nhận ra đó là bác bảo vệ, hắn đến đón Thịnh Hàm nhiều lần tự nhiên là nhận ra người trong trường của cô, trong trường không bóng người, bảo vệ ngất xỉu, Thịnh Hàm lại không thấy đâu, xâu chuỗi mọi chuyện vào nhau thì có thể thấy được Thịnh Hàm nhất định đã xảy ra chuyện!

Hàn Thư nhanh chóng gọi xe cứu thương đưa bác bảo vệ vào bệnh viện, bởi vì người đã ngất xỉu cho nên không thể moi được thông tin hữu ích gì liên quan đến Thịnh Hàm, Hàn Thư đã liên hệ cho người của nhà trường, kiểm tra camera an ninh trong trường và ở trước cổng trường, làm xong một lúc mới sực nhớ là phải gọi cho Thịnh Mộ Triều, vừa mới móc điện thoại ra còn chưa kịp bấm số thì Thịnh Mộ Triều đã gọi lại.

“Hàn Thư, đã xảy ra chuyện gì?!” Nửa tiếng trước Hàn Thư đi đón Thịnh Hàm đến giờ vẫn chưa quay lại, Thịnh Mộ Triều biết nhất định là đã có chuyện, nếu không dựa vào tính tình cẩn thận kia của Hàn Thư làm sao có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được chứ.

“Tình hình chính là như vậy...” Hàn Thư tóm gọn mọi chuyện xảy ra cho Thịnh Mộ Triều hiểu, hắn đã liên hệ với người của nhà trường và đang tập trung xem camera an ninh nên quên mất phải gọi cho Thịnh Mộ Triều thông báo về chuyện đã xảy ra.

“Hiện tại tôi đang xem camera để biết chuyện gì đã xảy ra với tiểu thư.” Từ lúc ở trong phòng học đến khi đến văn phòng bảo vệ Thịnh Hàm hoàn toàn bình thường, sân trường khi đó cũng còn đông người cho nên không có chuyện gì xảy ra cả.

“Phiền anh tua nhanh đoạn này.” Hàn Thư nói với nhân viên điều khiển camera.

“Được.”

“Dừng lại!” Lúc này trong màn hình hiện lên hình ảnh của một chiếc xe chở hàng, chiếc xe chở hàng này nhìn qua rất bình thường, điều bất thường duy nhất chính là đã chạy đến đậu trước cổng trường tiểu học, sau đó có hai người đàn ông bước xuống xe, cả hai người đều đeo khẩu trang che khuất gương mặt, một tên trong số đó còn đội nón kết, bác bảo vệ từ trong văn phòng đi ra cùng hai người nói gì đó, sau đó bác bảo vệ lại gọi Thịnh Hàm ra, Hàn Thư đoán hai người này giả dạng làm người nhà của Thịnh Hàm để qua mặt bác bảo vệ. Thịnh Hàm bước ra với ánh mắt đầy e ngại, thậm chí còn có chút phòng bị rồi chạy đến sau lưng bác bảo vệ, lời nói dối bị vạch trần, hai người đàn ông cũng không đôi co với bác bảo vệ mà nhào đến bắt Thịnh Hàm, bác bảo vệ bị đánh ngất, Thịnh Hàm thì bị bắt đi, đến gần cổng trường Thịnh Hàm đột nhiên phản kháng cắn vào tay người đàn ông, người đàn ông ăn đau buông Thịnh Hàm ra, cô nhân cơ hội này bỏ chạy, người đàn ông cũng chạy theo sát phía sau, lúc này đồng hồ trên màn hinh hiểm lên con số 10 giờ 7 phút.

“Thiếu gia, có hai người đàn ông lạ mặt xuất hiện đánh ngất bảo vệ và bắt tiểu thư nhưng tiểu thư đã phản kháng và cắn vào tay người đó cho nên đã chạy thoát.”

“Chuyện xảy ra khi nào?!”

“Hơn mười phút trước.” Khi Thịnh Hàm bỏ chạy thành công là 10 giờ 7 phút, hiện tại là 10 giờ 21 phút, đã hơn mười phút kể từ khi xảy ra mọi chuyện.

“Có nhìn thấy mặt của đám người đó không?” Giọng nói của Thịnh Mộ Triều ở đầu dây bên kia trầm đi rất nhiều, Hàn Thư biết đây chính là dấu hiệu trước khi cơn bão đến, những kẻ to gan dám động đến tiểu công chúa của Thịnh gia thì phải có bản lĩnh thừa nhận cơn giận dữ từ người thừa kế của Thịnh gia!

“Không có, bất quá biển số xe thì quay được, chúng ta có thể tìm kiếm manh mối từ đây.”

“Mặc kệ anh làm cách gì, tôi muốn anh hãy tìm con bé về đây một cách nhanh nhất có thể.”

“Tôi... biết rồi.” Thần sắc trên gương mặt Hàn Thư nghiêm túc hẳn lên, ánh mắt nhìn chằm chằm màn hình theo dõi mang theo hàn ý không dễ phát hiện.

“Chúng ta có nên báo cảnh sát không?” Dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, nếu có cơ quan cảnh sát giúp sức sẽ nhanh chóng có manh mối, chỉ là vẫn chưa thể xác định được lai lịch của kẻ bắt cóc là nhắm vào tài sản của Thịnh gia vẫn là nhắm vào thứ gì khác.

“Cảnh sát thì phải báo rồi, bất quá...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui