Thịnh Thế Tiểu Thư

“Cô bé đó? Không biết.” Nam sinh vừa rồi còn rất hào hứng khi nói về Kiều Ly vậy mà khi có người hỏi sang Thịnh Hàm cậu lại chỉ đáp lại người nọ là “Không biết”, rõ ràng cậu nam sinh cũng là một học sinh giỏi, chỉ chú ý đến người có thành tích tốt mà thôi, còn những người khác thì ngoại phạm vi tìm hiểu của cậu.

“Không biết? Sao lại không biết?” Một nữ sinh khác bất mãn lên tiếng, vừa nói khi nói đến học bá thì cậu rất hăng hái, hiện tại hỏi đến người bên cạnh học bá lại trả lời không biết, đối với đáp án không rõ ràng như vậy, cô tất nhiên là không hài lòng.

“Cậu cũng thông cảm cho cậu ấy đi, trong đầu cậu ấy chỉ toàn biết học sinh giỏi mà thôi.” Một nam sinh xoa đầu cậu nam sinh nọ, cười nói: “Có lẽ em gái xinh đẹp đó là học tra cho nên cậu ấy mới không biết đó.”

“Người bên cạnh học bá làm sao có thể là học tra được?” Một nữ sinh váy hồng lên tiếng, ánh mắt nhìn Thịnh Hàm mang theo vẻ nghiền ngẫm: “Tớ thấy cô bé đó hình như hơi quen quen.”

“Cái gì? Cậu biết cô bé đó sao?” Lập tức có người đến hóng hớt.

“Chỉ là thấy hơi quen thôi, cũng đâu nói là biết được.” Nữ sinh đó hơi bĩu môi, cầm lấy quyển sách đánh vào tay vào tay nam sinh tỏ vẻ hóng hớt đang choàng tay qua vai cô.

“Hả? Vậy chắc là cậu gặp cô bé đó trong mơ rồi.” Nam sinh bị đánh không có tức giận, ngược lại còn mở miệng trêu chọc nữ sinh.

“Hừ.” Nữ sinh váy hồng chỉ hừ lạnh, không hề có ý định truy cứu việc nam sinh đang trêu chọc cô, ánh mắt nhìn Thịnh Hàm như đang trầm tư suy nghĩ, cô rõ ràng là gặp cô bé đó ở đâu rồi, hình như là trong một bữa tiệc gì đó... chỉ là nhất thời không thể nhớ ra.

Một góc của lớp học có một một nữ sinh đang ngồi đó, cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng kết hợp với chiếc váy xếp li màu đen, để lộ đôi chân trắng noãn, mái tóc nâu xoăn dài che đi một nửa gương mặt khiến người khác không thể thấy cô đang nghĩ gì, nghe thanh âm mọi người thảo luận, cô cũng hơi tò mò nhìn sang bên đó, vừa hay nhìn thấy thân ảnh của Thịnh Hàm.

Ở trường học có thể tất cả mọi người đều xem trọng thành tích nhưng ở trong giới thượng lưu thì mọi người chỉ để ý đến thân phận địa vị của đối phương.

S thị là một thành phố trực thuộc của Thủ đô xa hoa lộng lẫy, nơi này có không ít thế lực làm chủ, đó là những gia tộc đã tồn tại lâu đời từ hồi đất nước còn chưa được giải phóng đến nay, tuy nói là những gia tộc của thế hệ cũ nhưng ở trong thời đại công nghệ thế này, các đại gia tộc đó vẫn không ngừng phát triển và làm chủ một phương.

Đầu tiên phải nhắc đến Ám Dạ gia, cũng giống như Diệp gia, Ám Dạ gia cũng gia tộc quân nhân thế gia, nhưng so với Diệp gia thì lại có thân thế hiển hách hơn do xuất thân từ Thủ đô, nếu nói theo thời cổ đại thì hai gia tộc này nắm binh quyền trong tay, tất cả lực lượng quân đội của S thị đều do hai gia tộc này quản lí, trên chiến trường không thể bỏ qua bọn họ.

Mà tương lai Ám Dạ thị sẽ nắm quyền đất đai, được mệnh danh là “Ông trùm bất động sản”, hầu hết đất của S thị đều thuộc sở hữu của Ám Dạ gia, bất quá đó là chuyện của tương lai, hiện tại chưa phải lúc nhắc đến.

Tiếp theo là cuộc thương trường đầy khốc liệt phải kể đến ba gia tộc lớn vẫn không ngừng lăn lộn tại S thị, chính là Mạc gia, Tôn gia và Thịnh gia, Mạc gia do một tay Mạc Vũ Hiên gầy dựng lên, các lĩnh vực kinh tế thương mại hầu hết đều có một chân của Mạc gia tham dự, mặc dù tung hoành trên bạch đạo nhưng tất cả mọi người đều biết Mạc Vũ Hiên đã từng xuất thân từ hắc đạo, tuy nói là đã rửa tay gác kiếm nhưng thế lực hắc đạo của Mạc Vũ Hiên vẫn từng là một thời oanh động, điều này khiến rất ít người dám đắc tội Mạc gia. Tính ra thì Mạc gia cũng chưa hẳn là gia tộc lánh đời gì nổi tiếng lắm, tuy có lịch sử lâu đời nhưng mấy trăm năm trước Mạc gia vẫn là một gia tộc trung lưu, đến mấy chục năm gần đây mới bước chân lên đỉnh của giới thượng, phần công lao này phải kể đến gia chủ đời này của Mạc gia Mạc Vũ Hiên, tuy là gia tộc mới đứng trên đỉnh cao nhưng không ai dám xem thường Mạc gia, bởi vì Mạc Vũ Hiên thật sự có thực sự, đồng thời thủ đoạn của hắn cũng khiến nhiều người e ngại.

So với gia tộc từ hạng trung bước lên đỉnh cao như Mạc gia thì Tôn gia và Thịnh gia mới là những gia tộc vốn trời sinh vương giả, hô mưa gọi gió ở S thị mấy trăm năm, đồng thời cũng là một trong những thế lực mà các gia tộc khác không dám động vào. Tôn gia xuất thân từ thương nhân thế gia, từ khi xuất hiện ở S thị đến nay, Tôn gia chỉ chuyên tâm kinh doanh với một mặt hàng duy nhất chính là làm đẹp, Tôn thị đầu nhập vào giới làm đẹp của thế giới, thành công lấy đi danh hiệu “Đệ nhất mỹ phẩm” của giới làm đẹp, bất kể là mỹ phẩm làm đẹp hay nước hoa thì sản phẩm Tôn thị đều là lựa chọn đầu tiên cho phụ nữ, mà Tôn thị cùng với Tô gia - hương liệu thế gia có quan hệ hợp tác lâu đời.

Còn một gia tộc có thể so sánh cùng với Tôn gia đó chính là Thịnh gia, Thịnh gia cũng là một gia tộc lâu đời ở S thị, có thể nói hầu hết có công ty giải trí ở S thị đều là phân bộ của Thịnh Thế - tập đoàn giải trí thuộc sở hữu Thịnh gia, gia nhập vào giới giải trí, Thịnh Thế đào tạo không ít thiên tài về lĩnh vực nghệ thuật nào, cho nên hầu hết ca sĩ diễn viên trong nước đều đầu quân vào Thịnh Thế, ngoại trừ lĩnh vực thương mjai giải trí này, Thịnh Thế còn tấn công vào lĩnh vực thiết kế, hơn nữa còn đạt được thành tựu không nhỏ, có thể nói Thịnh Thế là ông vua không ngai trong lĩnh vực này.

Mà cô gái đang được mọi người trong lớp bàn tán đó chính là tiểu công chúa của Thịnh gia, Thịnh Hàm.

Người của Thịnh gia rất ít khi xuất đầu lộ diện, từ nhỏ đến lớn Thịnh Hàm đều được bảo bọc mà lớn lên, trên mạng cũng hiếm khi có hình của cô bé, cho nên trừ những người thân thuộc ra thì không ai không biết mặt tiểu công chúa của Thịnh gia, việc Thịnh Hàm học trong ngôi trường được coi là tốt nhất S thị này cũng rất ít người biết đến, bất quá chỉ cần là người trong giới, nghe đến họ Thịnh này thì ai cũng đoán được thân phận của Thịnh Hàm.

Lạc Hi Vận là tiểu thư của Phẩm La thế gia, thuộc thế lực phe hắc đạo ở Thượng Hải, một trong số những thế lực dưới trướng Lôi gia, từ nhỏ đã được dạy rất nhiều thứ, mặc dù vừa mới chuyển trường đến đây không được bao lâu nhưng đối với các thế lực của S thị cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

Thành phố S không phải là nơi các thế lực hắc đạo của Lôi gia có thể phát triển, địa bàn thật sự của Lôi gia chính vùng đất Thượng Hải, thế nên Phẩm La thế gia ở nơi này không được nổi bật lắm, huống hồ lần này Lạc Hi Vận đi theo cha mẹ cô đến nơi này không phải để chơi mà là để thực hiện một nhiệm vụ do Lôi chủ Lôi gia giao cho, cụ thể là chuyện gì cha Lạc vẫn chưa nói cho cô biết, thứ ông muốn là cô phải hòa nhập vào nơi này trước đã.

“Ai tìm tôi?” Cậu bé bỏ hai tay vào trong túi quần, bộ dạng có chút soái khí, cậu nâng mắt lên nhìn hai người trước mặt, để lộ gương mặt non nớt nhưng thập phần tuấn tú, bất quá thái độ lại có chút ngạo mạn, nói chuyện với người khác mà lại chỉ nhìn người ta có nửa con mắt, quả thật là đủ kiêu ngạo!

“Anh... anh là Hứa Diệc?” Thịnh Hàm thấp giọng mở miệng, đáy lòng có chút không thể tin được, cô nhìn cậu bé trước mắt và anh trai ngày hôm qua cô gặp hoàn toàn không có điểm gì tương đồng nhưng trên thực tế hai người bọn họ lại là anh em với nhau!

Rõ ràng không có bộ phận nào tương đồng với nhau cả, ngay cả họ cũng khác biệt, làm sao có thể là anh em?

Mặc dù Lôi Hành Liệt có vẻ gầy gò ốm yếu, gương mặt hốc hác, làn da ngăm đen, từ xa nhìn cậu chẳng có vẻ gì là dễ nhìn, nhưng khi đến gần, nhìn kĩ thì mới thấy được trên gương mặt nhỏ nhắn non nớt đó lại có đường nét tuấn mỹ, mũi cậu rất cao, đường nét gương mặt lại như điêu khắc nhưng tại vì ốm mà lộ xương hàm gầy gò, hơn nữa đôi mắt cậu lại sâu như vực thẳm, sáng như ngôi sao trên bầu trời, đen láy tuyệt đẹp. Thân hình của cậu tuy thấp bé, không có được chiều cao lí tưởng như những người cùng tuổi khác nhưng đó cũng là do cơ thể cậu thiếu nhiều chất dinh dưỡng, nếu cậu được chăm sóc tốt, ăn uống đầy đủ thì trong vòng một năm cậu nhất định sẽ cao lớn hơn người trước mặt, làn da cũng sẽ trắng sáng ra, trở thành một vị hoàng tử đích thật chứ không phải đồ dỏm như người trước mắt này.

Anh trai Lôi Hành Liệt là một người tốt, anh ấy còn đội mưa đưa cô về nhà, làm so có thể có một người em trai kiêu ngạo như khổng tước là Hứa Diệc được chứ?

Nhất định là vị đàn anh lúc nãy nhớ nhầm rồi!

Lôi • người • Hành • tốt • Liệt: “...” Sao cậu lại được phát thẻ người tốt rồi?

Hứa • khổng tước • Diệc: “Tìm tôi mà không biết tôi là ai?” Cậu liếc mắt nhìn Thịnh Hàm, rồi lại nhìn Kiều Ly, thấy bộ dạng của hai cô nàng không tệ, lại nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh, nhất thời có chút đắc ý, bộ dạng giống như một con khổng tước đang xòe đuôi.

Thịnh Hàm thấy bộ dạng này của đối phương, có chút khó chịu kéo tay bạn thân là học bá bên cạnh, thấp giọng muốn học hỏi tri thức: “A Ly, thường thì khổng tước được hay khổng tước cái mới xòe đuôi?”

Kiều • học bá • Ly cũng nghiêm túc trả lời: “Khổng tước đực.”

Thịnh Hàm: “Vì sao khổng tước đực lại xòe đuôi?”

Kiều Ly: “Trong sách nói là vì muốn tán tỉnh con mái.”

“A...” Ánh mắt liếc qua Hứa Diệc vẫn đang làm bộ dạng cao ngạo, bĩu môi: “Hóa ra là vậy.” Tán tỉnh gì đó mà Kiều Ly nói, cô không hiểu lắm nhưng cô nghĩ có lẽ anh trai này muốn thu hút sự chú ý của bản thân?

“Này!” Nhìn hai cái đầu nhỏ thì thầm to nhỏ với nhau, bỏ mặc một tiểu soái ca là hắn bên cạnh, Hứa Diệc có chút buồn bực, từ nhỏ đến lớn mặc kệ là ở nhà hay ra đường, hắn vĩnh viễn luôn là trung tâm của mọi sự chú ý, đây là lần đầu tiên có người dám ngó lơ hắn, quả thật là đáng ghét mà!

“Tôi rất bận, có gì nói mau đi.” Muốn tỏ tình thì cũng nói mau đi, nếu không tôi từ chối thì đừng có khóc.

Nếu Thịnh Hàm và Kiều Ly biết suy nghĩ này của Hứa Diệc nhất định sẽ liếc mắt khinh bỉ nhìn đối phương, Thịnh Hàm vẫn còn là một bé chưa hiểu sự đời, ngày thường xem phim kinh dị còn nhiều hơn phim thần tượng, tất nhiên là không giống như các thiếu nữ đang lớn ôm mơ mộng đối với hoàng tử học đường, mà Kiều Ly, thân là học bá, suy nghĩ đi trước tuổi tác, cho nên đối với tình cảm gì đó, cô có thể dùng sách để lí giải, bất quá có hiểu hay không thì bản thân cô cũng không rõ, cho nên suy nghĩ này của Hứa Diệc quả thật là quá ngây thơ rồi!

“Anh biết người tên Lôi Hành Liệt không?” Dù sao người cũng đã gọi ra rồi, vẫn nên hỏi thăm tin tức của anh trai kia thôi.

Nghe đến cái tên này Hứa Diệc lập tức thay đổi sắc mặt, sắc mặt cậu nhăn thành một đường, có chút khó chịu mở miệng: “Cô đến tìm thằng con hoang đó?” Con bé này không phải đến tìm câu mà là đến tìm thần con hoang quá đó?

Trời ơi, tin được không? Con bé này cứ nhiên đến chỗ cậu tìm thằng con hoang đó!

A a a, từ khi nào địa vị của cậu lại thấp hơn thằng con hoang đó rồi?!

Thịnh Hàm trừng mắt, có chút không thể tin tưởng vào tai của mình.

Con hoang?

“Cái gì mà con hoang? Anh ăn nói đàng hoàng một chút đi.” Nếu nói như vậy thì chẳng phải thừa nhận hai người họ là anh em sao?

So với cậu bé tràn ngập sức sống trước mặt thì người ngày hôm qua như sống trong bóng tối, cả người tái nhợt, gầy gò ốm yếu, quần áo tàn tạ, hoàn toàn khác hẳn với người trước mắt.

Trong lòng Thịnh Hàm đột nhiên dâng lên một tia lửa giận, không phải bởi vì thái độ của người trước mặt mà là bởi vì đãi ngộ khác biệt giữa hai anh em, một người tựa như hoàng tử, sáng chói như mặt người, người kia lại giống như...

Thịnh Hàm cắn môi, cố nén lửa giận trong lòng để không đi lên đánh cho người trước mặt một trận, cô không rõ vì sao chỉ vì một người mới nhận thức như Lôi Hành Liệt lại có thể gây ảnh hưởng lớn như vậy đối với cô, bất quá nghĩ lại cô và cậu đã kết bạn với nhau thì hẳn cô nên quan tâm cậu nhiều hơn một chút.

Đã là bạn bè thì nên giúp đỡ lẫn nhau, rõ ràng là anh em một nhà nhưng lại có đãi ngộ khác biệt, cô vì cậu bất bình cũng là điều hiển nhiên.

Nhất định là như vậy!

Kiều Ly thân là bạn thân của Thịnh Hàm, đối với sự thay đổi về cảm xúc của Thịnh Hàm cô cũng nhận thấy, đáy lòng hơi khó hiểu nhưng vẫn nắm lấy tay Thịnh Hàm kéo kéo, ý bảo cô đừng làm bậy.

Nơi này không phải trong lớp bọn họ, mà là dãy phòng học dành cho học sinh năm lớp 4, những người ở nơi này đều lớn hơn bọn họ, cho dù bọn họ làm gì cũng không thể đấu lại đám người này.

Đừng nhìn Thịnh Hàm bề ngoài đáng yêu thì tính tình sẽ mềm mại, không có đâu, cô nàng ngày thường đúng là dễ nói chuyện, thậm chí đôi lúc còn biết bán manh làm nũng nhưng một khi đã tức giận lên rồi thì nhất định sẽ ra tay đánh người, ai cũng không sợ, cũng giống như vừa nãy ở trong lớp, cho dù trong lớp có một trăm cái miệng cãi lại với cô thì cô cũng không sợ mà cùng bọn họ tranh cãi.

Cho nên nói Thịnh Hàm thật sự dám xông lên cùng người trước mặt lí sự, người khác không tin nhưng Kiều Ly cô thì tin đó.

“Ăn nói đàng hoàng? Hạng người như nó mà cũng xứng để tôi nói chuyện đàng hoàng sao?” Hứa Diệc cười lạnh, gương mặt viết đầy hai chữ “ngạo mạn” khiến người khác không có chút thiện cảm.

Cho dù có chút tuấn tú thì thế nào? Ăn nói không lễ phép như vậy, chẳng biết tên nào mắt mù mà đi công nhận cậu ta là “hoàng tử”!

Hiển nhiên lời bàn tán lúc nãy của những người xung quanh, Thịnh Hàm đều nghe thấy rõ ràng, đối với tên khổng tước đực được gọi là hoàng tử này, cô chỉ cảm thấy thế giới quan của đám người này có vấn đề rồi.

“Anh cũng không xem lại bản thân mình, dựa vào đây mà nói người khác như thế chứ?”

“Cô là bạn của thằng con hoang đó?” Lần đầu tiên có người vì thằng con hoang đó mà đến tìm cậu, đúng là có chút mới lạ, ngày thường chỉ có người vì cậu mà đến tìm thằng con hoang đó thôi.

“Anh ấy có tên có họ, không phải là con hoang.” Thịnh Hàm nhíu mày, vô cùng không vui.

“Bênh vực vậy chắc là bạn thiệt rồi.” Đáy lòng Hứa Diệc cảm thấy buồn cười, thằng con hoàng đó ngày thường bị bắt nạt vậy mà cũng có đứa chịu làm bạn với nó sao? Cậu liếc mắt nhìn Thịnh Hàm, nhìn cách ăn mặc của con bé này cũng không giống con nhà nghèo, có lẽ gia cảnh cũng tàm tạm, đáng tiếc vậy mà lại đi làm bạn vớ loại rác rưởi đó, đúng là mất phẩm giá.

“Phải thì sao? Liên quan gì đến anh.” Mở miệng một câu thằng con hoang, khép miệng một câu thằng con hoang, con người này đúng là không có lễ phép.

“Vậy hóa ra cô là người cho thằng đó cây dù à?” Ngày hôm qua Lôi Hành Liệt về trễ nên bị mẹ Hứa mắng, Hứa Diệc ở trong phòng nghe thấy nên đi ra, nhìn thấy Lôi Hành Liệt một thân ướt đẫm, trên tay còn cầm một cây dù, nhìn qua cũng biết không phải là của hắn, nhất định là chôm ở đâu rồi, sau đó cùng vì vậy mà bị mẹ Hứa đánh vài cây, sau đó kết thúc bằng việc mẹ Hứa lấy cây dù đó cho hắn dùng nhưng Hứa Diệc thấy cây dù này giống thứ đồ chơi của con gái nên cậu mới vứt bỏ vào sọt rác, mẹ Hứa thấy thế cũng không nói gì, bở vì đó là loại dù loại nhỏ cho trẻ con nên bà không dùng được, nếu không thì bà cũng sẽ không để Hứa Diệc vứt đi, so với việc cho thằng nhóc Lôi Hành Liệt đó dùng thì không bằng vứt đi, mà Lôi Hành Liệt từ đầu chí cuối cũng chỉ im lặng đứng nhìn.

Thịnh Hàm: “...” Không phải, đó là của A Ly.

Kiều Ly: “...” Của ta!

Thấy Thịnh Hàm im lặng không nói trong lòng Hứa Diệc càng thêm khẳng định.

“Tôi nói đúng rồi chứ gì? Đáng tiếc lại bị tôi vứt vào sọt rác rồi.”

“Sao anh dám!” Thịnh Hàm tức giận: “Đó cũng không phải đồ của anh!” Con người này... quả nhiên là khiến người khác không có chút thiện cảm nào mà!

Kiều Ly: “...” Đó là của mẹ ta cho ta!

Kiều Ly lặng lẽ buông tay Thịnh Hàm ra, cô không biết biểu đạt cảm xúc của mình lắm, gặp trường hợp này... vẫn nên giao cho Tiểu Hàm xử lí đi.

“Tôi đến tìm anh ấy, anh có biết anh ấy học lớp nào không?” Thịnh Hàm cũng không muốn cùng người này cãi nhau, cô vốn dĩ nghĩ rằng hỏi cậu sẽ nhanh hơn nhưng không ngờ lại càng thêm tốn thời gian.

“Tôi không biết, tại sao tôi phải biết thằng đó học lớp nào?” Hứa Diệc cười lạnh, sau đó cậu nhếch môi, ánh mắt nhìn Thịnh Hàm mang theo vài phần khiêu khích: “Mà tôi biết thì đã sao? Đừng hòng tôi chỉ cho các người.”

“Anh...” Thịnh Hàm giận quá hóa cười: “Anh không nói thì thôi, tự tôi có thể tìm được.”

“Hừ, cứ tìm đi.”

Thịnh Hàm không nói một lời liền kéo Kiều Ly quay người bỏ đi, mà Hứa Diệc cũng bĩu môi quay người vào lớp, để lại một đám người hóng chuyện không rõ là có chuyện gì xảy ra.

“A, vậy ra không phải tỏ tình?” Không biết là người nào mở đầu nói, theo sau đó là một loạt âm thanh xôn xao bàn tán.

“Chuyện này là sao?”

“Hình như không phải đến tìm Hứa hoàng tử đâu.”

“Ai da, lần này Hứa hoàng tử của các cậu đúng là mất mặt rồi.”

“...”

Lạc Hi Vận thu hồi tầm mắt, tiếp tục làm bài tập của mình, tựa hồ như những chuyện vừa rồi không hề ảnh hưởng gì đến cô.

“Được rồi, đừng tức giận.” Lúc này ở chỗ Thịnh Hàm, Kiều Ly đang giúp cô hạ hỏa.

“Hừ, tớ mới không cùng loại khổng tước đực đó tức giận.” Tuy là nói vậy nhưng trong lòng Thịnh Hàm quả thật vẫn còn tức giận, không phải là bởi vì thái độ Hứa Diệc đối với cô, mà là bởi vì thái độ coi thường của cậu đối với Lôi Hành Liệt.

Tại sao trên đời lại có loại người như cậu ta chứ?

Quá đáng ghét rồi!

“Tớ biết có một chuyện có thể khiến cậu vui lên này.” Kiều Ly nhếch môi, ánh mắt hơi chứa ý cười nhìn người bên cạnh.

“Nói nghe thử xem? Nếu trẫm thấy được thì sẽ ban thưởng cho ái phi.”

Kiều Ly bị bộ dạng này của Thịnh Hàm chọc cười, không khỏi hùa theo: “Hoàng thượng sẽ khen thưởng cho thần thiếp cái gì đây?”

“Tối nay trẫm sẽ gọi ái phi đến thị tẩm, ái phi thấy thế nào?”

“Như vậy thì đa tạ Hoàng đế bệ hạ.”

“Ha ha, A Ly, cậu diễn sâu quá đi.”

“Ai là người khởi xướng hả?”

“Đúng rồi, cậu muốn nói gì với tớ?”

“Tớ nhớ ra người tên Lôi Hành Liệt là ai rồi.”

“A?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui