Đêm đó, Tần Thiên cùng ngũ đại Trà Hành thương nghị thảo luận đến khi trăng lên giữa trời mới kết thúc.
Trên đường trở về, Lâm Vĩnh nói với Tạ Đình Quân: “Không nghĩ tới công tử tỉ mỉ thiết kế bố cục lại bị tiểu nha đầu kia dễ dàng phá giải. Không biết điều này đối với kế hoạch của công tử có ảnh hưởng gì không?”
Dưới ánh trăng, Tạ Đình Quân trên đường dài giục ngựa chạy chầm chậm, bên đường trên lầu của Yên Hoa Xuân, một dãy đèn lồng treo trên cao lộ ra hồng quang ái muội. Có nữ tử ở trên lầu hướng về phía hắn trêu đùa, tiếng cười như chuông bạc, từng đợt hương thơm son phấn đánh úp lại.
Tạ Đình Quân ngẩng đầu hướng về mấy nữ tử nùng trang diễm mạt mỉm cười, chờ đến khi càng nhiều ánh mắt lời lẽ nóng bỏng đáp lại, hắn lập tức lại cảm thấy đần độn vô vị, quay đầu đi, không thèm liếc mắt nhìn một cái nữa.
“Tuy rằng Trang Tín Xuyên mất địa vị đương gia của Thịnh Thế, nhưng Lâm Tổng đốc và Hồ Tri phủ lại không muốn buông tha cho khối thịt béo này, ý muốn ở Dương Thành nuôi dưỡng một thế lực có thể so sánh với Thịnh Thế. Nếu thực sự bị bọn họ thực hiện được, bọn họ có thể có lợi ích lớn từ sinh ý lá trà, đối với Ngũ hoàng tử mà nói lại như hổ thêm cánh. Tam gia nếu đem chuyện này giao cho ta làm, chính là tín nhiệm ta, ta tất nhiên nên vì hắn mà làm thỏa đáng!”
“Cho nên công tử cố ý gọi người nói với chưởng quẩy của Âu Dương lão bản kế sách nhìn có vẻ như cao minh kỳ thật lại phiêu lưu này. Bọn họ liên minh, lại đem việc này tiết lộ cho Tri phủ đại nhân biết, đem cơ hội này đưa cho nhóm của hắn. Tiếp theo công tử truyền ra phong thanh muốn tiến vào sinh ý lá trà, có thể mượn sức của ngũ đại Trà Hành, nhân cơ hội tạo thành áp lực cho Thịnh Thế. Như vậy có thể làm cho Thịnh Thế thỏa hiệp, đồng ý để công tử nhập bọn. Đến lúc đó công tử có thể liên hợp với Thịnh Thế nhằm vào sơ hở của liên minh mà đả kích mạnh mẽ, nếu kế hoạch chu đáo với tài cán của mình, công tử mang về tài phú cực lớn, càng thêm được Tam gia coi trọng, còn có thể khiến Hồ Lâm hai người chịu không nổi, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện! Nhưng không nghĩ tới nha đầu kia lại lợi hại như thế, liếc mắt một cái đã phát hiện ra sơ hở của liên minh này. Nay, còn dụ dỗ ngũ đại Trà Hành đối với nàng vui lòng phục tùng, áp lực nếu không còn tồn tại, bọn họ sao còn đồng ý để công tử nhập bọn?” Lâm Vĩnh nhìn Tạ Đình Quân thần sắc thoải mái ở bên cạnh, cảm thấy khó hiểu: “Vì sao công tử không hề lo lắng?”
Tạ Đình Quân nhìn bóng đêm nặng nề ở phía trước, trong đầu hiện ra đôi mắt thông minh của Tần Thiên, đáp phi sở vấn cảm thán một câu: “Tổ tiên của Trang phủ thật sự có linh thiêng, không biết từ nơi nào tìm được một nha đầu như vậy. Nếu không, chỉ bằng Đại thiếu gia tàn tật, Nhị thiếu gia ngu xuẩn kia, còn không thất bại thảm hại?”
Gió đêm thổi bay tóc dài của hắn, khiến trường bào của hắn bay phất phới, hắn ngẩng đầu nhìn lên trăng sáng trên trời cao, vẻ mặt kiệt ngạo.
“Nữ tử như vậy, không nên lãng phí ở bên cạnh một phế nhân, nàng đáng giá với một nam nhân tốt!” (tự cao tự đại, tưởng bở >