Thịnh Thế Trà Hương

Tần Thiên mặt mang mỉm cười nhìn các nàng, trong lòng lại đang oán thầm, một đám đem tam tòng tứ đức đặt bên miệng ca xướng, nhưng trên đời này có được mấy người như Đại phu nhân, mặc dù Đại phu nhân rộng lượng như thế, cũng bất quá là vì có điều kiện tiên quyết, đó là Trang Lão gia đã mất, Đại phu nhân nắm quyền quản lý. Nếu Trang Lão gia vẫn còn trên đời, tiểu thiếp từng bước thu nạp vào gửi, Đại phu nhân nếu thật sự chỉ có một nhi tử câm điếc như Trang Tín Ngạn, trong lòng bà thật sự không có ý tưởng khác?

Không phải Tần Thiên hoài nghi nhân phẩm của Đại phu nhân, mà chuyện này vốn nhân chi thường tình, cho dù không suy nghĩ cho bản thân cũng phải vì nhi tử mà suy nghĩ.

Nhóm phu nhân này, coi như vô cùng cao hứng thoải mái giúp đỡ trượng phu nạp thiếp, sau lưng lại hận nghiến răng ngứa lợi, sử dụng mọi thủ đoạn phòng bị trị nhóm tiểu thiếp, các nữ hài tử chưa xuất giá thì một bên học tam tòng tứ đức, một bên học âm mưu thủ đoạn.

Thời điểm xuất môn gặp người, còn phải quảng cáo rùm beng bản thân có bao nhiêu hiền lành, có bao nhiêu rộng lượng.

Có mệt hay không a?

Đương nhiên, đây cũng không phải lỗi của các nàng, chỉ trách xã hội tai quái mà thôi.

Trong phút chốc, ánh mắt mọi người đều nhất tề xoát xoát bắn về phía nàng, Tri phủ phu nhân cười nói: “Xem ra, Trang thiếu phu nhân cũng không phải người ghen tị, sẽ không ngăn trở phu quân có nữ nhân khác!” Nói xong, Tri phủ phu nhân nhìn về phía Tạ phu nhân, đang chuẩn bị nói gì đó, Tần Thiên lại mở miệng, nàng nhìn Vương tiểu thư, cười nói: “Vương tiểu thư lời này nói rất hay! Mặc cho ai nghe thấy, đều dựng thẳng ngón cái tán thưởng Vương tiểu thư một câu hiền lành thục đức!”

Vương tiểu thư đắc ý cười.

“Nhưng mà cách làm người của ta, người khác nói cái gì, thấy thế nào về ta, ta cũng không để ở trong lòng…” Tần Thiên thoáng nghiêng thân mình, váy hoa hồng nhạt trăm bướn bay lượn quanh co khúc khuỷu, như một đóa hoa nở rộ, càng làm nổi bật mỉm cười ngọt ngào của nàng, khiến mọi người không khỏi liên tưởng đến một câu “Thắt lưng lưu hoàn tố, nhĩ trứ minh nguyệt đang (Vòng eo mảnh mai, gương mặt như trăng sáng trên trời).”

Trước khi gặp Tần Thiên, mấy vị phu nhân nghĩ đến Tần Thiên chắc hẳn giống như Đại phu nhân cũ kỹ, túc mục, khó hiểu phong tình, lại tuyệt đối không nghĩ tới là một nữ tử thiên kiều bá mị như vậy.

Tần Thiên cười khanh khách: “Ta cũng không rõ, bản thân mình có phải đã quá đáng rồi hay không? Vương tiểu thư nói đúng, ta mong muốn phu quân của ta không thể có nữ nhân khác, như vậy thật tốt, phu quân chỉ nhìn một mình ta, trong lòng chỉ có một mình ta, hướng hướng mộ mộ, hoa tàn hoa nở, bên cạnh phu nhân đều chỉ có một mình ta.”

Phàm là nữ tử, ai lại không có ghen tị trong lòng? Có điều ở xã hội này không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi. Những lời của Tần Thiên đúng là nguyện vọng sâu xa tha thiết nhất trong lòng của nữ nhân, nhưng nam tử gia cảnh giàu có có mấy ai không nạp thiếp?

Thấy Tần Thiên nói trong nói ngoài đều toát ra tự tin cùng tự đắc, các nữ nhân trong lòng đố kỵ hâm mộ muốnđòi mạng, nhưng trên mặt còn phải giả bộ vẻ mặt khinh bỉ, dường như chỉ có như vậy, mới có thể cân bằng sự ghen tuông trong lòng!

Bên này, thật ra Tần Thiên cũng không muốn khoe khoang, kỳ thật tính cách của nàng cũng khá hướng nội, nhưng đối với những kẻ như thế này, thế nào cũng buộc nàng phải đàng hoàng chính đáng nói ra!

Lần yến hội này, Tần Thiên không dám nói là hoàn toàn nhằm vào nàng, nhưng mà đề tài này, cũng rất rõ ràng muốn chèn ép nàng, nguyên nhân có lẽ chính vì chuyện của Tam tiểu thư. Xem ra Tạ gia cùng Tri phủ đại nhân có giao tình rất tốt, có lẽ đây là Tri phủ phu nhân vì nàng ta xuất đầu lộ diện, chụp mũ mình! Mà các phu nhân này, hẳn đều là thuyết khách. Nếu không, ai lại cố ý nói năng không hề nể mặt Trang phủ như thế? Còn không phải mượn chuyện vừa rồi mà bắt đầu đề tài hay sao, nàng nếu còn giả bộ am thuần, thật sự sẽ phải bắt tay chuẩn bị hôn sự cho lão công của mình a!

Nàng có hào phóng như vậy sao? Nàng còn cần giả bộ hiền lành làm cái gì chứ?

Nghĩ vậy, nàng trên mặt tươi cười càng sâu, má lúm đồng tiền đàng hoàng đắc ý: “Hiện tại thật tốt, không có tiểu thiếp thông phòng ở trước mắt ta lúc ẩn lúc hiện, ta đỡ được bao nhiêu phiền toái? Phu quân một lòng đối với ta, cũng không vì nữ nhân khác mà có vẻ mặt khó coi với ta, cũng sẽ không trách ta ghen tị không hiền lành, ta muốn ghen tị cũng không có người để ghen tị? Sau, ta lại càng không cần phải quan tâm đến tiền đồ kết hôn của thứ nữ con vợ kế, giảm đi không biết bao nhiêu tâm lực! Đương nhiên, đây cũng bởi vì tính cách của phu quân ta cho phép, hắn tính tình lạnh lùng, không thích tương giao với người khác, đối với nữ tử khác cũng không có hứng thú, cho nên mới dễ dàng đáp ứng yêu cầu của ta, ta mới có sự thoải mái như ngày hôm nay!”

Nhìn thấy Tần Thiên bộ dáng đắc ý, người người đều là ghen tị lên men, hận không thể tiến lên đi cấu véo nàng ta để giải hận một phen, nhưng mà ai lại dám? Người ta là thế chất nữ của Tống thái phó, Tống thái phó tuy rằng ở kinh thành xa xôi, nhưng vẫn còn có Tống tuần phủ vì nàng ta làm chỗ dựa mà!

Các nữ nhân vốn chính là được yêu cầu mà đến thuyết khách, cũng không phải vì các nàng cùng Tạ phu nhân giao tình sâu đậm, hoặc đáng thương cho Tạ Tam tiểu thư, lý do thứ nhất là muốn lấy lòng Tri phủ phu nhân, thứ hai là xuất phát từ tâm tình của bản thân, ngày thường phu quân các nàng trở về luôn tán thưởng Tần Thiên có năng lực, giúp được việc, trong phòng ngoài phòng đều là hảo thủ, mượn cớ này châm chọc các nàng không quản lý tốt việc nhà. Hơn nữa Tần Thiên sau khi tiếp quản Trà Hành, vẫn bận rộn, rất ít khi tham gia yến hội với các nàng, không hay giao tiếp, về lâu về dài, các nàng trong lòng đối với Tần Thiên đều có chút tâm bệnh. Nga, dựa vào cái gì nhà chúng ta đều thê thiếp thành đàn, ngươi lại có thể độc chiếm sự sủng ái của tướng công chứ? Hận không thể gặp được người lý tưởng như nàng, trong lòng mới không thoải mái.

Nhưng hôm nay mới mở đầu, chẳng những không thuận lợi giống như trong tưởng tượng, còn bị Tần Thiên ẩn ẩn chế ngạo một phen, lại còn không thể phát tác, bị đè nén rất khó chịu!

Bên kia, Tạ phu nhân lại giận mặt trắng bệch, nhưng lời nói của Tần Thiên cũng không phải nhằm vào bà, bà cũng khó mà nói được điều gì! Tri phủ phu nhân cũng giận tái mặt, không chỉ là thương gia các nam nhân trong nhà thê thiếp thành đàn, đây cũng là phiền não của nàng ta.

Đối với Tần Thiên, nàng cũng một bụng tức giận, chính vì nàng ta, mới làm cho muội muội thất bại thảm hại, làm cho nàng ở trước mặt trượng phu không còn chút mặt mũi, còn bởi vậy bị phu quân vắng vẻ, nói cái gì người nhà mẹ đẻ của nàng không hữu dụng, uổng công hắn giúp đỡ nhiều năm qua như vậy, cũng chỉ là công cốc! Nàng không thoải mái, dựa vào cái gì Tần Thiên có thể được thoải mái chứ! Cho nên, nghe thấy Tạ phu nhân ở trước mặt xin giúp đỡ, nàng không cần suy nghĩ, miệng đã đáp ứng luôn.”Bình thê”, Tạ gia có gia thế như vậy, về sau nàng ta sẽ lãnh đủ! Nàng vừa lòng suy nghĩ, lấy thân thế của nàng, lại liên hợp nhóm phu phân có uy tín danh dự toàn thành nhất định có thể ép nàng ta không ngẩng đầu lên nổi, thật sự không ngờ rằng, trước mặt nàng, Tần Thiên cũng dám kiêu ngạo như thế! Cũng đúng, hậu phương của nàng ta vững chắc như vậy, vì sao không thể kiêu ngạo?

Bất quá, ngươi có Tống Thái phó làm chỗ dựa thì thế nào, Tống Thái phó chẳng lẽ sẽ không giảng đạo lý?

Tuy rằng trong lòng hận thù phát tác, nhưng rốt cuộc là quan phu nhân đã nhiều năm, hàm dưỡng không cần phải nói, ít nhất trên mặt thoạt nhìn vẫn là vẻ hiền lành!

Bên này, Tần Thiên đem sắc mặt của mọi người thu hết vào đáy mắt, trong lòng lại một lần nữa cảm tạ sự giúp đỡ của Tống bá bá đối với nàng, nếu không có hắn, tại đây trên đè dưới ép, một nữ tử không có bối cảnh như nàng nếu muốn thật sự bảo trụ gia đình, hoặc là học theo lão bà Phòng Huyền Linh lấy cái chết ra dọa, hoặc là để lại mọi thứ cao chạy xa bay, vô luận sự lựa chọn nào đối với nàng mà nói, đều là thống khổ.

Nàng hé miệng cười, ngồi thẳng lưng, nhìn về phía Vương tiểu thư lại nói: “Vương tiểu thư, ngươi nói rất có đạo lý, nhưng lời Minh Lan nói, theo ý ta cũng không sai trái, có điều mọi người sở cầu không giống nhau mà thôi! Vương tiểu thư hy vọng được mọi người khen là hiền thê lương mẫu, Minh Lan lại giống với ta, chỉ hy vọng có một cuộc sống như vậy. Minh Lan, ta nói có đúng hay không?”

Trang Minh Lan tính cách khiếp đảm, vốn không dám nhiều lời, mà khi nàng nhìn thấy Tần Thiên vẻ mặt thân thiết, trong lòng không khỏi ấm áp, liền dựa theo tâm ý của mình, gật gật đầu. Thấy ánh mắt của mọi người quay lại nhìn chằm chằm nàng, mặt biến sắc, lại kích động cúi đầu.

Tần Thiên nhìn mà âm thầm lắc đầu, bộ dạng này bất luận là làm thê tử hay làm thiếp đều chỉ có thể bị người bắt nạt mà thôi! Đối với hôn sự của tiểu cô nương nhu thuận giống như con thỏ nhỏ này, Tần Thiên vốn không được phép nhúng tay vào bỗng nhiên có một suy tính.

Chỉ cần tín nhiệm, đối đãi chân thành từ tận đáy lòng, người khác sẽ đều lấy tâm ý giống như vậy đối với mình, Trang Minh Lan về sau cũng sẽ có cuộc sống an lành!

Nàng nhìn về phía Trang Minh Lan, ôn nhu nói: “Ngay cả như vậy, Minh Lan, ngươi làm sao phải chột dạ? Người khác xem thường chúng ta cũng đừng lo, người khác thấy thế nào cũng đừng lo, cho tới bây giờ phải hiểu có được tất có mất, chỉ cần chính ngươi trong lòng thoải mái, người ta thấy thế nào về ngươi thì có gì trọng yếu! Ngươi là nữ nhi của  Trang phủ, không nên yếu đuối như vậy, ngẩng đầu lên cho ta! Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản thân mình sai hay sao?”

Lời này tuy rằng không phải hướng về Vương tiểu thư nói, nhưng lại làm cho Vương tiểu thư trong nháy mắt đỏ mặt. Nàng mím nhanh miệng, ngồi xuống, không còn cao ngạo giống như trước nữa.

Trang Minh Lan được Tần Thiên cổ vũ chậm rãi ngẩng đầu, tuy rằng vẫn là co đầu rụt cổ, nhưng so với bộ dạng am thuần vừa rồi đã khá hơn không ít. Tần Thiên tươi cười tán thưởng nàng.

Một tia nhạt nhẽo tươi cười ở bên môi Trang Minh Lan tràn ra, nàng là thứ nữ luôn luôn bị cô lập, bị người khác bỏ quên, bỗng nhiên cảm giác được có người khác làm chỗ dựa thật là tốt.

“Cho nên, Tri phủ phu nhân, dân phụ cũng không phải nữ tử hiền lành mà các phu nhân tán thưởng, dân phụ đành chịu thôi!” Lời này Tần Thiên cũng là hướng về Tri phủ phu nhân nói.

Tri phủ phu nhân cười gượng hai tiếng, người ta cũng thừa nhận bản thân không hiền lành rồi, nàng còn có gì để nói! Bên cạnh Tạ phu nhân nghe thấy lời ấy rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, nhìn về phía Tần Thiên, cứng rắn cổ lớn tiếng nói: “Tần đương gia, ngươi may mắn, ngươi có thể không cần để ý cái nhìn của người khác, nhưng ngươi cho rằng nữ tử khắp thiên hạ đều có mệnh tốt như ngươi hay sao? Ngươi có Tống thái phó làm chỗ dựa muốn như thế nào liền như thế ấy, người khác không dám nhiều lời, nhưng nữ nhi của ta sao lại khổ như vậy?”

Nhớ tới nữ nhi trong khoảng thời gian này phải chịu đựng khổ sở, Tạ phu nhân hốc mắt đỏ lên, nhịn không được cầm khăn tay lau nước mắt.

Nhóm phu nhân chung quanh lại tìm được lý do công kích!

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui