Thịnh Thế Trà Hương

Tần Thiên nhìn hắn, đã thấy hắn mặc một kiện trung y cẩm miên màu trắng, tóc dài đen nhánh rối tung trên đầu vai, bên cạnh đèn lồng khắc hoa tử đàn tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, ngọn đèn ảm đạm khiến gương mặt tuấn mỹ vô trù của hắn minh ám không chừng, góc cạnh rõ ràng.

Kìm lòng không được, Tần Thiên nhớ tới ban ngày hắn ở Trang thị từ đường đã nói:

“Cho dù ta tận mắt nhìn thấy, chỉ cần nàng nói không phải, ta liền tin tưởng nàng!”

Tần Thiên trong lòng chua xót, ruột mềm trăm mối, nàng dựa vào lòng Trang Tín Ngạn, ôm thắt lưng hắn, đem mặt vùi vào trong ngực hắn.

Hắn thuận thế ôm nàng, cúi đầu, dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu mềm mại của nàng.

Tần Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hai tay vòng ôm cổ hắn, kiễng mũi chân, hôn lên môi hắn.

Trang Tín Ngạn giật mình, Tần Thiên chủ động, nhiệt tình như lửa thế này vẫn là lần đầu tiên.

Giây tiếp theo, hắn đã bị sự nhiệt tình của nàng hòa tan, gắt gao ôm nàng, nhiệt liệt đáp lại nàng.

Hai người dây dưa ngã xuống giường.

Tần Thiên chỉ cảm thấy trong lòng như bị lửa thiêu đốt, hừng hực, mãnh liệt.

Ngọn lửa này là sự sâu sắc còn hơn cả tình yêu, là sự đau đớn thấu xương của nàng khi chuyện của hai người liên quan đến một nữ nhân khác, là sự khủng hoảng của nàng đối với tương lai không xác định.

Hừng hực thiêu đốt, dày vò nàng, hun đốt nàng, làm cho nàng cảm thấy điên cuồng.

Nàng nằm trên người hắn, nhiệt liệt hôn hắn, hôn đôi môi mềm mại, hôn lông mi cong dài, hôn đôi mắt thâm thúy, hôn cái mũi cao thẳng, hôn bờ ngực rắn chắc, hôn cơ bắp phía bụng của hắn…

Hắn là của nàng, là của một mình nàng, hắn đã nói rằng đời này kiếp này chỉ có một mình nàng, bọn họ sẽ bách niên giai lão.

Ngày ngày đêm đêm, năm tháng nhiều khoái hoạt ngọt ngào như vậy, không nên chỉ ngắn ngủi như thế, hẳn là phải sống cả một cuộc đời…

Nhưng mà… Nhưng mà…

Hắn sắp sửa cưới một nữ nhân khác… Nàng ta sẽ danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhân của hắn, có lẽ có một ngày, nàng ta cũng sẽ nhiệt liệt triền miên với hắn giống như thế này, hắn có lẽ sẽ không bao giờ chỉ thuộc về một mình nàng…

Nước mắt một giọt lại một giọt trào ra, một giọt lại một giọt rơi xuống da thịt hắn, nháy mắt làm tắt lụi nhiệt tình của hắn.

Trang Tín Ngạn sửng sốt, thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Thiên ở trên người: “Tần Thiên?”

Tần Thiên dường như không nghe thấy, vẫn một chút lại một chút hôn hắn, hắn cảm giác được trên người càng ngày càng ẩm ướt, hắn cảm thấy không thích hợp, ngồi dậy, nâng Tần Thiên lên, rõ ràng nhìn thấy nàng nước mắt ràn rụa.

“Tần Thiên?” Trang Tín Ngạn kinh hoảng đau lòng, lấy tay lau đi nước mắt của nàng, nhưng không nghĩ tới rằng nước mắt của nàng càng lau càng nhiều.

Tần Thiên bỗng nhiên đẩy hắn ra, lùi về phía sau, lùi đến tận trong góc giường, nàng cuộn tròn thân mình, che mặt khóc òa lên.

“Ta thật sự khó chịu, trong lòng ta thật sự khó chịu.” Tần Thiên che mặt, nước mắt điên cuồng rơi xuống, “Ta đã nghĩ rất lâu, ta cũng không biết nên làm gì bây giờ…”

Nàng vừa khóc, vừa nói, mấy ngày này, nàng thật sự đã khắc chế rất lâu rồi, chuyện lần này giống như một ngòi nổ, khiến tất cả sự kinh hãi, ủy khuất, thống khổ của nàng bỗng nhiên bộc phát ra ngoài!

“Về sau nàng ta chính là thê tử của chàng, hôm nay nàng ta có thể có bản lĩnh vào cửa, ngày khác sẽ có bản lĩnh vì chàng mà sinh đứa nhỏ, mà ta thì sao, ta phải làm sao bây giờ? Để ta nhìn nàng sinh đứa nhỏ cho chàng, vờn quanh bên cạnh chàng sao? Ta làm không được, ta vừa nghĩ đến tình cảnh đó, ta thật sự rất khó chịu!”

Tần Thiên chỉ cảm thấy ngực đau nhức, nàng dùng sức đấm ngực, dường như chỉ có như vậy, nàng mới có thể dễ chịu hơn một chút. Trang Tín Ngạn vội nhoài tới bắt lấy tay nàng, đem nàng ôm vào trong lòng, hắn vừa đau vừa vội, nhất thời lại không biết nên biểu đạt như thế nào, giờ khắc này, hắn thống hận bản thân câm điếc đến cỡ nào.

Hắn chỉ có thể ôm chặt, rồi lại ôm chặt nàng, cúi đầu không ngừng mà hôn nàng, hút khô nước mắt của nàng, vuốt ve mặt nàng, đầu nàng, lưng của nàng, hắn dùng hết toàn lực trấn an nàng, hơn nửa ngày, hắn mới tìm được ngôn ngữ thích hợp: “Ta sẽ không cưới nàng ta, đừng khóc.”

Nghe vậy, Tần Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt đẫm lệ mơ hồ: “Tín Ngạn, chàng thật sự có thể không cưới nàng ta sao? Chàng ăn nói thế nào với nương, chàng có thể vượt qua một cửa này sao? Bản thân ta, thời điểm biết nàng ta tự tử cũng sợ chết khiếp, sợ nàng cứ như vậy mà chết đi. Sợ bản thân đã gây ra tội nghiệt, Tín Ngạn, chàng thật sự có thể đối mặt với điều này sao? Kỳ thật, ngay từ một khắc chàng không thể phản bác nương một câu kia, chàng đã vô lực ngăn cản nàng gả vào cửa. Bởi vì, căn bản chính chàng cũng không vượt qua được một cửa ải kia.”

Nàng nước mắt như mưa rơi xuống, “Tín Ngạn, ta không trách chàng, ta cũng không oán nương, chỉ là cảm thấy bất đắc dĩ, rất mệt mỏi, ta thật sự nghĩ tới việc rời đi, bởi vì ta biết, ta không thể đối mặt với chuyện này, ta không thể đối mặt việc nàng ta từng bước một đi vào cuộc sống của chàng, ta thậm chí không thể chịu đựng được nàng đảo quanh ở bên cạnh chàng, nhưng mà… Nhưng mà…”

Nàng gục trong lòng hắn, gào khóc, toàn thân đều đang run rẩy, hắn cảm giác được nước mắt của nàng mãnh liệt rơi xuống da thịt trên ngực hắn, nước mắt nóng bỏng làm cho tâm hắn đau đớn, hắn chưa bao giờ thấy nàng thương tâm như vậy. Nàng luôn cười tủm tỉm, mặc dù gặp phải chuyện khó khăn, nàng cũng luôn có thể mỉm cười, lạc quan đối mặt, nhãn châu chuyển động, có thể nghĩ ra biện pháp hay, nhưng lúc này đây, nàng khóc lóc như vậy, đau thương như vậy, như muốn trút hết lệ, hoặc như muốn đem nước mắt của con tim khóc òa lên.

Nước mắt không nhịn được đã ươn ướt hốc mắt hắn, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng trở nên đau đớn, đau đến thấu xương, khó có thể chịu đựng. Hắn vậy mà lại làm cho nàng thương tâm như vậy, nàng vì hắn đã trả giá rất nhiều, thậm chí có thể vì hắn trả giá sinh mạng, nhưng hắn vì nàng mà đã làm được gì đây? Làm nam nhân, làm trượng phu, hắn không thể bảo hộ cho nàng vào những lúc nguy nan, vậy mà hắn sao có thể khiến nàng khổ tâm như vậy?

Hắn gắt gao ôm nàng, lệ theo hốc mắt rơi xuống.

Tần Thiên, chỉ cần nàng có thể tươi cười, chỉ cần nàng có thể sống vui vẻ khoái hoạt, ta nguyện ý làm bất cứ điều gì vì nàng. Ta vĩnh viễn sẽ không để nàng vì ta rơi một giọt lệ thương tâm nào nữa.

Tần Thiên khóc mệt mỏi, liền nằm ngủ trong lòng Trang Tín Ngạn. Trang Tín Ngạn lại không hề buồn ngủ, hắn ôm chặt nàng, ngón tay lướt qua gương mặt tràn đầy nước mắt của nàng, hai mắt sáng ngời trong bóng tối lóe lên.

Cả một buổi tối khóc khàn cả giọng, ngày hôm sau, Tần Thiên tự nhiên tỉnh lại.

Tối hôm qua trước khi ngủ chưa rửa mặt, lúc này cảm giác trên mặt khô căng, Tần Thiên một bên vuốt mặt, một bên quay đầu tìm kiếm Trang Tín Ngạn, đã thấy hắn đang nhắm mắt ngủ say không hề nhúc nhích. Ngày thường, chỉ cần nàng tỉnh lại, hắn lập tức sẽ có cảm giác, hôm nay ngủ sâu như vậy, chẳng lẽ là tối hôm qua mình khóc nhiều quá cũng khiến hắn mệt mỏi?

Nhớ tới tối hôm qua bản thân luống cuống, Tần Thiên thở dài một hơi, nếu không phát tiết một chút, chỉ sợ nàng nghẹn ứ thành bệnh mất.

Nhưng khóc lóc thì cũng có ích lợi gì, phiền não vẫn còn đó, cũng không bởi vì nàng khóc lóc một đêm mà biến mất không còn tăm hơi.

Thấy hắn ngủ sâu, Tần Thiên không muốn đánh thức hắn, nhẹ tay nhẹ chân rời khỏi giường, đi ra phòng bên cạnh rửa mặt chải đầu, khi nàng rửa mặt chải đầu, ăn điểm tâm xong, hắn chưa tỉnh lại. Tần Thiên đơn giản phân phó bọn nha hoàn đừng quấy rầy hắn, còn bản thân một mình đến Trà Hành.

Đến Trà Hành thì gặp Phạm Thiên, thấy hắn cả người bị thương, Tần Thiên liền gọi hắn vào, nói cho hắn nghỉ vài ngày, để hắn bảo dưỡng thân thể cho tốt, bình ổn tâm tình rồi trở lại làm việc.

“Lại nói tiếp, đều là ta gây phiền hà cho ngươi, khiến ngươi chịu tội.” Tần Thiên tràn ngập hối lỗi.

Phạm Thiên lắc đầu: “Ta vốn là gia nô của Trang phủ, việc của Trang gia cũng là việc của ta, dù gặp phải chuyện gì, ta cũng đều không có nửa câu oán hận, nhưng thật ra Đại thiếu phu nhân …” Phạm Thiên ngẩng đầu nhìn nàng, “Người có sao không?”

“Ta vẫn khỏe.” Tần Thiên cười cười, thấy hắn thần sắc trầm trọng hiếm có, liền cố ý tìm một đề tài giúp không khí thoải mái hơn một chút, “Lại nói tiếp ngươi còn thiếu ta một chén mỳ thịt bò a!”

Phạm Thiên vẻ mặt cung kính: “Ta nhớ, nhưng đó là lời hứa lúc ta làm việc với tiểu nha đầu Tần Thiên, chứ không phải Đại thiếu phu nhân.”

Tần Thiên ngẩn ra.

Phạm Thiên thần sắc càng tỏ ra cung kính: “Đều do ngày thường nô tài nói chuyện xử sự không chú ý, mới khiến người có tâm tư lợi dựng cơ hội, thiếu chút nữa hại Đại thiếu phu nhân. Từ nay về sau, Phạm Thiên chính là nô tài của Đại thiếu phu nhân, không phải là bằng hữu của Tần Thiên.”

“Phạm Thiên…” Tần Thiên bất đắc dĩ.

“Phạm Thiên còn có một thỉnh cầu.”

“Ngươi nói đi.” Tần Thiên gật đầu.

“Nô tài đối với đại mạc so với những người khác trong Trà Hành quen thuộc hơn nhiều, thỉnh Đại thiếu phu nhân để nô tài đến Mạc Bắc làm việc, nô tài nhất định đem hết toàn lực kinh doanh thật tốt!” Phạm Thiên thỉnh cầu.

Tần Thiên gật đầu: “Kỳ thật không cần ngươi nói, ta cũng đang có quyết định này, ngươi ở đại mạc đã có chút nắm bắt vững vàng, hẳn có thể rất nhanh thích ứng với sinh ý bên đó. Có điều ngươi còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, ta chỉ có thể trước an bài ngươi là phó quản sự, nếu ngươi về sau làm tốt, ta sẽ thăng chức cho ngươi.”

“Toàn bộ nghe theo an bài của Đại thiếu phu nhân.”

Thấy hắn đầu mày khóe mắt cẩn thận giống như đang diện thánh, Tần Thiên nhẹ nhàng mà thở dài một hơi, bất quá nàng có thể hiểu được tâm tình của hắn, chuyện lần này đã khiến hắn rất sợ hãi, đổi lại là mình, chắc chắn sẽ bảo trì khoảng cách.

“Ngươi trước lui ra ngoài đi.” Tần Thiên cười nói.

Phạm Thiên cúi đầu lui ra ngoài, khi ra khỏi đại môn, hắn mới ngẩng đầu lên, xoay người, xuyên thấu qua bức rèm che nhìn bóng dáng tiêm nhược mơ hồ bên trong, thở dài một hơi.

Là thời điểm nên tỉnh mộng rồi…

Nếu không, sẽ hại đến nàng.

Hắn dứt khoát quay đầu bước ra hậu viện, lòng đầy tâm sự đụng phải Hải Phú đang vội vàng chạy vào cũng không thèm nhìn lại.

“Phạm Thiên, bộ lửa đang đốt mông ngươi hay sao a!” Hải Phú hướng về phía bóng dáng hắn hô một câu, nhưng nhớ tới chuyện của mình, cũng bất chấp Phạm Thiên, vội vàng hướng tới gian phòng của Tần Thiên.

“Đại thiếu phu nhân, Đại thiếu phu nhân, không tốt rồi!”

Vừa vào cửa, Hải Phú liền hét lớn.

Tần Thiên lông mày dựng thẳng lên, “Hải Phú, mới sáng sớm ngươi đã rủa ta rồi!”

“Không phải a!” Hải Phú vẫn đi đến trước bàn của Tần Thiên, chỉ ra ngoài cửa lo lắng nói, “Người nhanh đến Tạ gia đi!”

“Tạ gia?” Nghe thấy hai chữ này, Tần Thiên cảm thấy không thoải mái, “Ta đi Tạ gia làm cái gì, không đi!”

“Không phải a, Đại thiếu phu nhân, ta muốn người ngăn cản Đại thiếu gia!”

Hải Phú gấp đến độ túa mồ hôi.

Tần Thiên đứng lên: “Đại thiếu gia, liên quan gì đến Đại thiếu gia?”

“Đại thiếu gia vừa mới đi Tạ gia, nói muốn đích thân hoàn toàn giải quyết chuyện này!” Hải Phú vừa nói vừa lau mồ hôi, “Hắn như vậy còn không khỏi bị người ta đánh chết a, ta không dám nói cho Đại phu nhân, trước chạy tới nói cho Đại thiếu phu nhân một tiếng, cũng chỉ có người mới có thể ngăn cản được hắn!”

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui