Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Một phần lẩu cay đóng gói xong mất hơn mười phút.
Quay lại một lần nữa.
Lần này lộ trình khiến trái tim Lý Bình Xuyên sinh ra mỏi mệt, thời điểm sắp tới nhà Triệu Nguyên Trình, anh ta nửa tỉnh nửa mơ, chính mình còn thấy rõ đường đi, vốn dĩ uống cũng ít, thật sự không tính là say.
"Không cần đưa tôi đi, tôi có thể lên được." Anh ta giật nhẹ cà vạt đẩy cửa xe ra, lại nghĩ đến cái gì, nghiêng người dặn dò Lý Bình Xuyên, "Vất vả cho cậu...!tháng này...!tăng tiền lương."
Lý Bình Xuyên: "Cảm ơn Triệu tổng."
Tính ra, cái này thật sư là anh nên có, không cần phải làm màu từ chối.
Nhìn Triệu Nguyên Trình vào thang máy.
Lý Bình Xuyên mới yên tâm khởi động xe, đang muốn lái về phía trước, dư quang quét tới một phần lẩu cay được đặt bên cạnh.
Quên bảo Triệu Nguyên Trình mang đi.
"Haizzz."
Anh thở dài một hơi.
Điều chỉnh tâm trạng xong, xách phần lẩu cay kia lên lầu, dừng ở ngoài cửa nhà Tảo Tình, nhấn chuông cửa, toàn bộ hành động đi xuống đã tiêu hao gần hết sức lực của anh.
Triệu Nguyên Trình mới vừa đi lên.
Còn tưởng rằng sẽ là anh ta tới mở cửa, nhưng người đứng trước mặt, lại là Tảo Tình vừa mới tỉnh ngủ, cô híp mắt nhìn về phía ngoài cửa, tinh thần lập tức phấn chấn lên, ngay cả lưỡi cũng níu hết lại, "...!Anh, sao...!anh làm gì?"
Đồ trên tay Lý Bình Xuyên đưa qua, "Triệu tiên sinh đóng gói lẩu...Ma."
Đáng chết, thiếu chút nữa nói lỡ miệng rồi.
Để tránh tiếp tục quẫn bách, anh đưa túi đóng gói lên muốn Tảo Tình nhận, cô lại chỉ là nhìn, đôi mắt có lông tơ, một khuôn mặt rất xinh đẹp, "Lẩu...Ma là cái gì?"
Dùng giọng điệu ngây thơ mà hỏi, rất trảo tâm.
Lý Bình Xuyên không dao động, "Cô đi hỏi Triệu tiên sinh đi, anh ta mua."
Trong sáng, hết thảy đều trong sáng.
Tảo Tình đứng bất động, một chút cũng không che giấu ánh mắt chính mình, để chúng dọc theo hai má và cả người của Lý Bình Xuyên, nhìn anh sạch sẽ từ trong ra ngoài, đột nhiên vui sướng mà nhón chân tiến đến gần cổ và lỗ tai của Lý Bình Xuyên, cô liếm liếm môi, "Anh cho tôi là đồ ngốc à, trên đấy có viết là lẩu cay Malatang."
Lý Bình Xuyên cúi mặt xuống, phát hiện tóc xõa qua mặt còn vương mùi dầu gội đầu, còn có chút ẩm ướt.
Cô nghiêng đầu, nhẹ nhàng chớp mắt, "Bị tôi chọc thủng, nói không ra lời à?"
"Muốn nói gì?"
"Anh nói đây là lẩu, nhưng nó rõ ràng là lẩu cay."
Thật đúng là nói có sách mách có chứng.
Lý Bình Xuyên cầm lấy hộp đồ ăn, lịch sự mà bình tĩnh lui về phía sau nữa bước, cách xa Tảo Tình, thong dong lại bình đạm, "Đây là Triệu tiên sinh mua."
Nhìn bộ dáng anh không chút gợn sóng Tảo Tình liền tức giận, lại còn phải duy trì gương mặt tươi cười, "Vậy được, đưa tôi đi."
Cô vươn tay, ngoắc ngoắc ngón tay.
Lý Bình Xuyên đưa quai cầm cho cô nắm lấy, không chạm vào tay cô chỉ một chút, cô lại trở tay nắm ngón tay anh, giọng nói ra vẻ ái muội, "Lý Bình Xuyên, tôi trước kia là có chỗ có lỗi với anh, nhưng hiện tại gặp mặt, cũng không cần phải giống như người xa lạ vậy?"
"Cô không có chỗ nào có lỗi với tôi hết."
Anh rút ngón tay ra, "Đồ đã đưa tới, tôi đi đây."
Tảo Tình lại túm chặt cánh tay anh, anh thuận thế rụt lại, một chút cũng không muốn để cô chạm vào, nhẹ nhíu mi, thay đổi thành bộ dáng có chút không kiên nhẫn, "Chuyện lâu như vậy rồi, tôi sớm đã quên."
"Đã quên?"
"Đã quên."
Tảo Tình biết Lý Bình Xuyên, anh nói dối mặt sẽ đỏ, tai cũng sẽ nhịn không được đỏ lên, nhưng anh văn nhã đoan trang đứng ở này, ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, giống như thật sự đã đem cô quên đi.
Cũng là.
Anh cũng là người ưu tú.
Đương nhiên không cần phải nhớ rõ cô, người bạn gái thời niên thiếu trong cuộc trò chuyện mơ hồ này.
Tảo Tình giật nhẹ khóe miệng, xấu hổ viết trên mặt, "Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng anh còn ghi hận tôi."
Lý Bình Xuyên không nhẹ không nặng gật đầu, một câu cũng không để lại, xoay người rời đi.
Ở trong mắt Tảo Tình, anh chính là cái người tuyệt tình đến cực điểm.
Đóng cửa.
Cô nhún nhún vai, thoải mái mà đem lẩu cay ném vào thùng rác, âm thầm nói với chính mình, về sau coi như có nhìn thấy Lý Bình Xuyên, cũng không cần chột dạ cùng tức giận.
Sáng sớm hôm sau có lớp sớm, cô lại đến trễ.
Gọi xe, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, thấy xe Triệu Nguyên Trình ngừng ở cửa tiểu khu, tối hôm qua lại là Lý Bình Xuyên đưa anh ấy trở về, lại yêu cầu anh đến đón vào sáng mai, anh ngồi ở ghế điều khiển, thần thanh khí sảng, không có như ngày hôm qua yếu ớt như vậy.
Xuyên qua cửa sổ xe.
Tảo Tình thấy anh, tự tại mà phất phất tay, trong miệng nhai kẹo cao su, anh quay đầu đi không thèm để ý tới.
Vừa vặn xe tới.
Cô cũng không để ở trong lòng, cứ như vậy lên xe.
Đoán chắc cô đã lên xe, Lý Bình Xuyên mới nhìn qua, lòng bàn tay chậm rãi khép lại.
Một chiếc lắc tay được tìm thấy trong xe đang nằm trong lòng bàn tay anh..
Hẳn là của Tảo Tình.
Anh vốn định buổi sáng đưa cho cô, nhưng không kịp, vẫn là để lại trong túi..