Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Thật lâu về sau Tảo Tình mới hiểu được.
Ngay cả Lý Bình Xuyên, cũng có tính khí của bản thân anh, có oán của anh, và phân tồn tại đó khi còn bé chưa phát tác, do đó hương vị xấu xa đó đã đến muộn.
Khi anh bắt gặp ánh mắt của Triệu Nguyên Trình.
Tảo Tình như là bị một cây búa gõ vào đầu, đầu óc choáng váng, chim bay sao vàng bay lượn xung quanh.
Phản xạ có điều kiện, cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn thoáng qua Lý Bình Xuyên một cái.
Anh lưu tình nhàn nhạt, ánh mắt không tiếng động mà khẽ nói, "Tôi đã nhắc nhở cô rồi."
Triệu Nguyên Trình không biết đang xem cái gì.
Nhưng giờ khắc này, anh ta chỉ có thể nhìn Tảo Tình, chậm chạp buông đồ vật trong tay xuống, ánh mắt bối rối rơi vào trên người cô, sau đó chuyển qua Lý Bình Xuyên.
Không khí im lặng bao trùm, và không ai lên tiếng trước.
Khoảng trống này kéo dài quá lâu, giống như một trận giằng co, Tảo Tình phải thừa nhận, cô ở phương diện này, quá thua kém bọn họ, cuốn cuốn đầu lưỡi, ngón chân ở giày cũng cuộn tròn lên, cô mới thốt ra một câu, "...!Tôi, tôi mượn đồ."
Lời ngày vừa nói ra, bản thân cô cũng không biết muốn mượn cái gì.
Triệu Nguyên Trình cũng không biết có nhìn ra được manh mối gì hay không, chỉ lười nhác "Ồ" một tiếng, "Muốn mượn cái gì nhanh lên, chúng ta còn có việc cần làm, đứng ở chỗ đó, làm thần giữ cửa à?"
Thái độ nhẹ nhàng của anh làm Tảo Tình nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng sự đuổi đi rõ ràng của anh ta, lại làm cô bất an, chân tay đều đang vào trạng thái chết lặng, đôi mắt cũng không dám ở trong phòng nhìn ngó lung tung, rất nhanh, Tảo Tình chuyển hướng về phía nhà vệ sinh, cầm máy sấy khách sạn đi.
Đó là điều duy nhất cô có thể duy trì sự dối trá này trong tình trạng cằn cỗi.
Khi bước vào căn phòng đó rồi lại bước ra, Tảo Tình không cùng Lý Bình Xuyên có bất kỳ giao lưu gì, lại giống như từ dưới đáy lòng cùng anh cãi nhau một trận, nhưng trên thực chất anh không có sai, có sai vẫn luôn là bản thân cô.
Điểm này khiến cô cảm thấy thống khổ.
Bắt nguồn từ lúc đấy, cô cuối cùng phát hiện chính mình là một người tồi tệ.
Chiến du lịch của các cô kết thúc vội vàng, mà Triệu Nguyên Trình cùng Lý Bình Xuyên còn ở lại nơi đó, ước chừng khoảng một tuần sau đó, lúc trở về Triệu Nguyên Trình kỳ tích cùng Lý Bình Xuyên ngồi ở cùng nhau.
Chỉ vì không có Tảo Tình làm ngụy trang, mà đi công tác lần này, cũng làm anh ta và vị tiểu bối này quen thuộc hơn, ngồi ở cùng nhau, cũng không sợ không có đề tài nói chuyện.
Kết thúc công việc.
Triệu Nguyên Trình có lúc vô tình ở trước mặt Tảo Tình nhắc tới Lý Bình Xuyên, nói anh ta đã nhiều năm qua chưa có dùng người nào mà làm anh ta hài lòng như vậy.
Tảo Tình cười lạnh, không biết là châm chọc anh, hay là châm chọc ai.
"Công ty đó của anh mới mở mấy năm, còn nhiều năm qua."
Triệu Nguyên Trình lần này rộng lượng không có cùng cô so đo.
Ngược lại nhắc tới ngày đó thời điểm cô xông vào phòng Lý Bình Xuyên, giọng nói thì tùy ý, "Em ngược lại là có ý, không đi hỏi lễ tân khách sạn, không đi hỏi mượn anh, vòng một vòng lớn, cùng không mượn thân người?"
"Sốt ruột thôi." Tảo Tình không muốn giải thích nhiều, lấy ra thái độ thản nhiên về chuyện quá khứ, "Đều lâu như vậy, đã quên."
Thật ra cũng không có bao lâu, năm ngày? Hay bảy ngày?
Cô không nhớ rõ, nhưng đúng là cô đã không gặp Lý Bình Xuyên một thời gian rồi.
"Buổi tối cùng dì ăn cơm, đừng quên đó."
Nhắc đến chuyện này, Tảo Tình mới nhớ tới, nhưng trên mặt lại phải giả bộ đáng tin cậy, "Đương nhiên không quên."
Nhưng thật ra, Triệu Nguyên Trình không nói, cô đã sớm quên.
Cố tình chuyện Lý Bình Xuyên, không quên.
Địa điểm được thống nhất là trong một nhà hàng âm nhạc ngoài trời, chỗ ngồi được bố trí trong sân vườn, khách ra vào tiếp xúc với không khí, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy người phía sau hoặc bên cạnh.
Gió thu se se lạnh.
Tảo Tình quy quy củ củ mặc một chiếc áo khoác cao bồi, mặc lam sắc, màu xanh đậm, hơi giống màu bầu trời lúc sáu giờ, ánh đèn dừng ở mặt trên, có chút giống với trăng tròn.
Trong trí nhớ dì là một phần tử trí thức.
Cho nên càng nguyện ý cùng Triệu Nguyên Trình nói chuyện, giữa bọn họ mỗi đề tài thảo luận cô đều không thể xen vào, mấy chục phút ngắn ngủi này, đã trở thành cực hình.
Trong sự dày vò này, cô có chút bồn chồn.
Có một người phụ nữ ở bàn phía sau cô cứ cười suốt, giọng như mèo con, còn có chút quen tai.
Tảo Tình theo bản năng mà nhìn lại, thân thể có chút cứng ngắc.
Tuy thời gian lệch lạc, nhưng cô vẫn nhận ra được, đó chính là người cách vách nhà Kỳ Hòa, được Lý Bình Xuyên gọi là "bạn gái".
Hiện tại cô ta cùng người đàn ông khác ngồi cùng nhau, ngẫu nhiên áp tai nói chuyện, tay người đàn ông thỉnh thoảng cọ qua eo cô ta, hành động rất thân mật.
Lý Bình Xuyên bị đội nón xanh.
Đây là phản ứng đầu tiên của cô, cũng có chút phức tạp không rõ bản thân đến tột cùng là có tâm tình gì, bên ác quỷ, cô có chút mừng thầm.
Bên lương thiện, cô có chút thương cảm.
Phát giác ánh mắt của người khác, người phụ nữ bỗng nhiên quay đầu lại, cùng đối mắt với Tảo Tình, đó là một khuôn mặt đủ xinh đẹp, ăn mặc không rườm rà, nhưng có ảo giác cô ta trùm bao tải cũng xinh đẹp.
Nhưng ánh mắt lại phức tạp.
Sự phức tạp khiến người ta lầm tưởng rằng cô đã cướp đi thứ gì đó của cô ta.
Dì hắng giọng, không quá vừa lòng gọi Tảo Tình hai tiếng, "Tảo Tình?"
Theo tiếng gọi.
Tảo Tình mới đem suy nghĩ thu về.
Nữa phần sau dì vẫn luôn phê bình cô, nói phê bình lại quá gay gắt, đại khái là bởi vì bọn họ cảm thấy từ ăn mặc đến chuyện học, không giống nhau, Phong Tảo Tình là điểm tuyệt đối.
Ngay cả khi cô đã tẩy sạch lớp trang điểm đậm và cột tóc đuôi ngựa, bọn họ cũng sẽ không hài lòng.
Nhưng cô lại không phản bác.
Có lẽ là bởi vì từ ngày đó bắt đầu cùng Lý Bình Xuyên gặp lại, cô đã phát hiện, chính mình quả thực không ưu tú.
Có lẽ là bởi vì vô tình phát hiện bí mật này.
Nghĩ đến Lý Bình Xuyên người kia, nếu biết chính mình bị cắm sừng rồi, cũng không biết sẽ có bao nhiêu thương tâm.
Có thể so với thời điểm bị cô vứt bỏ còn thương tâm hơn hay không?
Lúc dì phê bình cô, cô nghĩ chính là vấn đề này.
Khi bữa cơm này kết thúc Tảo Tình đi vệ sinh, rửa tay xong lúc đi ra ngoài, vừa vặn cùng người phụ nữ đó gặp phải, lại cũng chỉ là gặp thoáng qua liếc mắt một cái, ai cũng không có dừng lại.
Vòng qua nhà hàng sau đó đến bãi đậu xe, Tảo Tình đi theo Triệu Nguyên Trình cùng nhau tiễn dì, lúc dì lên xe, Triệu Nguyên Trình ở phía sau làm động tác nhỏ, nhắc nhở cô cười một cái, nhớ vẫy vẫy tay.
Anh ta như đạo diễn, dụng tâm dạy cô cách diễn kịch.
Không nghĩ tới.
Cô diễn viên này, đã sớm đắm chìm trong chuyện khác.
Xe của Triệu Nguyên Trình đậu ở phía bên kia, khi anh ta đi vòng quanh quảng trường đỗ xe, một chiếc ô tô màu trắng chạy tới, sắc trời đã tối sầm, ánh đèn xe mang theo hơi nóng, Tảo Tình bước sang một bên, Triệu Nguyên Trình lại hướng đến chiếc xe kia đi đến.
Sau vài phút.
Tảo Tình mới biết được đó là xe của Lý Bình Xuyên.
Ở trong mắt cô, anh chính là tới đón bạn gái, nhưng cô lại đặc biệt muốn xen vào chuyện của người khác và nói cho anh biết anh bị đội nón xanh rồi.
Bọn họ đứng dưới làn gió đêm nói chuyện phiếm, chưa được hai câu, người phụ nữ đó từ nhà hàng đi ra, theo lời giới thiệu, còn cùng Triệu Nguyên Trình bắt tay.
Lý Bình Xuyên là tới đón cô ta.
Toàn bộ quá trình Tảo Tình đều giống như người ngoài cuộc, nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, lại rời đi, ánh mắt không có một tia va chạm, lúc xe rời đi, đã nghiền nát cái gì đó, cô phải thừa nhận, chua cực kỳ.
Quay lại xe, Tảo Tình đi theo phía sau Triệu Nguyên Trình, cúi đầu xuống, trên mặt đất một bóng người xám nhạt rơi xuống, nhìn thế nào, đều có chút giống tiểu đáng thương bị vứt bỏ.
Lý Bình Xuyên lái xe ngang qua, dư quang cọ qua sườn mặt cô.
Nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái.
Xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, lao vào dòng người đông đúc, loại tốc độ thong thả này, làm gương mặt Lý Bình Xuyên nổi lên nôn nóng.
Người phụ nữ ngồi ghế phó ngắm nghía bộ móng mới làm suốt đêm, vừa quay đầu, nhìn thấy sắc mặt khủng khiếp của Lý Bình Xuyên, "Làm gì vậy, bảo cậu đến đón tôi một chút, không tình nguyện như vậy?"
Lý Bình Xuyên: "Không."
"Vậy sao mặt đen thế, thiếu nợ cậu à," Sở Sơ tấm tắc lắc đầu than thở, "Vừa rồi đó là lãnh đạo của cậu?"
Lý Bình Xuyên có vẻ không quá muốn nói chuyện, "Ừ."
"Người nhìn có vẻ rất thú vị, cô gái bên người anh ta..."
Dừng một chút.
Cô ta lại nói tiếng, "Cùng cậu có quan hệ gì?"
Bọn họ rõ ràng không nói gì, ngay cả nhìn cũng không có, là như thế nào bị nhìn ra, Lý Bình Xuyên đoán không được, anh tự thấy biểu hiện cũng đủ lãnh đạm, "Không quan hệ."
"Lên giường chưa?"
Xe phía trước đột nhiên dừng lại, Lý Bình Xuyên suýt nữa đuổi theo đuôi, nhịp tim theo tần suất đèn xe nhấp nháy, lúc sáng lúc tối.
"Người không có quan hệ có thể lên giường sao?"
Sở Sơ cười cười, môi đỏ mọng cong lên, "Thật không quan hệ, cậu có thể nói đó chỉ là em gái lãnh đạo, mà không phải trực tiếp nói như vậy."
Cô ta đối với Lý Bình Xuyên vẫn có hiểu biết nha.
"Nói đi có gì mà ngại chứ, tôi cũng sẽ không nói cho mẹ cậu, lại nói, cậu không còn nhỏ nữa, không có phụ nữ mới không bình thường."
Lý Bình Xuyên chớp chớp mắt, không có biểu tình gì, cũng đoán không ra trong lòng suy nghĩ cái gì, "Thật, không quan hệ."
"Phải không?" Sở Sơ không tin, "Vừa rồi ánh mắt cô ấy nhìn tôi, không quá thân thiện."
Đó là kiểu khó chịu mà một cô gái trẻ bộc lộ một cách tự nhiên.
Tuy cô ta không biết đây là tại sao.
Nhưng nhất định cùng Lý Bình Xuyên có quan hệ.
Anh không phản bác, cũng không muốn thừa nhận cái gì, dựa theo địa chỉ ban đầu mà Sở Sơ đưa rồi chở chị ta đến đấy, xe dừng lại, chị ta than thở, "Buổi tối đừng quên tới đón tôi."
"Chính mình gọi xe không được sao?"
Giọng nói anh có chút nặng nề, Sở Sơ méo miệng, "Tôi vừa ly hôn, dì nhỏ chính là chính miệng nói bảo cậu giúp đỡ tôi, muộn như vậy, một mình gọi xe không an toàn."
Khắc sâu trong tâm trí anh là vẻ mặt có phần cô đơn của Tảo Tình, khiến anh không có cảm xúc cùng Sở Sơ cò kè mặc cả, "Đã biết.".