Edit:Anh
TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________
Tảo Tình lần đầu tiên tìm Kỳ Hòa tới uống rượu bị từ chối, ngược lại không phải nguyên nhân đặc biệt gì, rất đơn giản, không rảnh.
Không ngờ là như thế này, cô mới càng có cảm giác mất mát khi bị vứt bỏ.
Một mình đi vào quán bar, cô không có bất kì dục vọng gì mà lao đến sân nhảy phát tiết, dùng sức trút bỏ cơ thể, lười nhác uống cạn một ly rượu, rượu nồng như vậy vào miệng không có mùi vị gì đặc biệt.
Trừ bỏ cay, những cái khác đều không có.
Hết ly này đến ly khác, hành vi của cô thật đáng sợ, thêm nữa là hôm nay cô mặc quá thanh thuần, ngồi lẻ loi ở chỗ kia như vậy, như là tới vì tình mua say, thời điểm trước mắt xuất hiện một bóng hình, bả vai liền bị vỗ vỗ.
Quay đầu lại, giống một gương mặt đã từng gặp qua trước.
Ngay sau đó bên tai vang lên một tiếng thô tục.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến, Lý Bình Xuyên không nói lời thô tục.
"Xui xẻo tột cùng, Phong Tảo Tình."
Là một giọng nam cao vút, còn có chút khó chịu, giống như là khó chịu khi đến gần cô, cô không còn sức lực suy nghĩ người này đến tột cùng là ai, nửa ngã vào trên quầy bat, cơ thể cùng linh hồn đều nặng trĩu.
Người đàn ông đến gần đẩy đẩy vai cô:"Cô không sao chứ, muốn đưa cô về hay
Bộ dạng này của anh ta, rất giống phần tử phạm tội.
Sở Sơ từ sàn nhảy đi ra, đi vào nơi có tầm nhìn hơi sáng, liếc mắt một cái liền thấy được ở quầy bar bên kia có một cô gái mặc áo khoác cao bồi, có lẽ màu sắc quá đặc biệt, giống như màu trời, nên cô ta còn có thể nhớ được.
Rất nhanh đã xác định được cô gái kia là Tảo Tình.
Vì Lý Bình Xuyên, cô ta cũng đến vươn tay ra giúp đỡ, tránh người đàn ông bên cạnh, cô ta dập thuốc, chậm rãi đi tới.
Cái tình huống này, cô chỉ có thể giả vờ quen biết Tảo Tình.
Một chưởng đẩy người đàn ông có "mưu đồ gây rối" ra, khí thế nói, "Anh làm gì vậy?"
Nhìn thấy có người tới, người đàn ông lập tức giơ tay lên, "Tôi không làm gì...!cô là bạn của cô ấy?"
"Nếu không thì sao?" Sở Sơ nhìn anh ta, "Chẳng lẽ là anh?"
"Vậy quá tốt rồi, cô ấy uống say, cô đưa cô ấy về đi."
"Anh đừng nói lời vô nghĩa, mau cút."
Người nọ đi rồi, Tảo Tình vẫn còn choáng váng, nhưng nhìn thấy một người phụ nữ đứng trước mặt mình, còn cúi đầu cẩn thận quan sát mặt mình, còn không nhịn được, mà dùng tay sờ sờ, tấm tắc cảm thán, "Tuổi trẻ chính là tốt thế đấy."
Tảo Tình nâng lên một nửa mí mắt, ánh sáng khúc xạ tứ phương làm cho hai mắt ngứa ngáy, làm đôi mắt cảm thấy đau đớn, cô cứ lúng ta lúng túng nhìn Sở Sơ như vậy, không nói một lời, lại giống như cực kỳ bi thương.
Sở Sơ sờ sờ mặt chính mình, "Cô còn nhận ra tôi không?"
Tảo Tình ngoan ngoãn gật đầu.
"Đây là mấy?"
Cô ta vươn năm ngón tay ra, nhưng trong mắt Tảo Tình, lại là mười ngón tay, "Cô cho rằng tôi là đồ ngốc sao? —— mười."
Sở Sơ vỗ vỗ trán, "Vừa rồi người kia cô có quen không?"
"Quen." Tảo Tình lại gật gật đầu, hôm nay cô không có trang điểm, gương mặt rất sạch sẽ, nhìn qua, cùng hầu hết những người ở đây đều không giống nhau, "Bạn trai cũ."
Nhận ra đấy, nhưng lại không muốn nhận.
Vẻ mặt Sở Sơ tựa như ngọn đèn ở đây nhất thời biến sắc, tựa hồ kinh ngạc nhìn một học sinh ngoan làm chuyện xấu, chẳng trách người đàn ông đó lại có biểu hiện như vậy.
Cô ta cuốn cuốn đầu lưỡi, đang muốn hỏi nhà Tảo Tình ở chỗ nào.
Cô vẫn cứ thế không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô ta, lời nói ra gần như không thể nghe thấy, "...!Lý, Bình Xuyên cũng là bạn trai cũ của tôi, cô cho anh ấy đội nón xanh."
Say sáu phần, tỉnh táo bốn phần.
Làm cô xúc động nói ra lời này.
Sở Sơ lại giống như bị sét đánh, nửa ngày trời mới định thần lại được, "Nói cái gì vậy, tôi chính là chị họ ruột thịt của nó, ruột thịt!"
"Nói bậy." Tảo Tình cứng ngắc cười cười.
Đột nhiên hiểu ra cái gì đó, Sở Sơ nghiến răng nghiến lợi, cõng Tảo Tình, gọi điện thoại cho Lý Bình Xuyên.
Vốn dĩ cũng hẹn cậu ta tới đón.
Chỉ là người không giống nhau.
Người trước mắt này, cậu ta hẳn là càng vui vẻ tới đón.
Đêm khuya đã đến, đường phố quán bar kia như sự thức tỉnh của màn đêm, những đốm sáng dày đặc chen vào tầm mắt, cảm giác đó Lý Bình Xuyên vẫn luôn không thích, nhưng Tảo Tình lại thích.
Xe chạy đến nơi Sở Sơ gửi định vị, ánh đèn quét qua, nhìn thấy chị ta đang đỡ một người, cụ thể là một người say rượu.
Tảo Tình không phải lần đầu tiên uống say.
Đêm trước ngày gặp lại Lý Bình Xuyên, cô cũng say, mới có thể đem những người khác mang về nhà, trùng hợp khiến anh cảm thấy, cô là một người rất tùy tiện.
Không rõ lắm là tình huống như thế nào.
Lý Bình Xuyên dừng xe, đi xuống đỡ người, Sở Sơ tê hết cả chân, cánh tay cũng bị đè tê dại, nhìn thấy Lý Bình Xuyên giống như thấy được cứu tinh, tay đẩy, liền đem Tảo Tình đẩy vào lòng ngực anh.
Anh không đứng vững, theo quán tính, ôm Tảo Tình đụng vào xe, xương cốt cũng theo đó mà bị đè đau.
"Cậu nói với người ta, tôi là bạn gái cậu?" Sở Sơ bóp eo, mascara chảy ra một chút, rất giống bà la sát, "Hiện tại tốt rồi, hại người ta hiểu lầm tôi cho cậu đội nón xanh, tôi khó hiểu nha, trước kia sao nhìn không ra cậu còn có bản lĩnh có thể làm tổn hại một cô gái nhỏ?"
Lời chị ta nói, Lý Bình Xuyên che đậy hết mọi thứ.
Cúi đầu, anh đỡ cằm Tảo Tình, thuận tay nâng lên, nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì rượu của cô, "Tỉnh tỉnh."
Anh ngay cả tên của cô cũng không gọi.
"Không tỉnh đâu, mau đưa cô ấy về đi, thiếu chút nữa đã bị bạn trai cũ khác bắt cóc."
Sở Sơ giúp mở cửa sau, bảo Lý Bình Xuyên đem Tảo Tình đỡ vào, cô nằm xuống, nhân tiện nắm lấy ống tay áo của Lý Bình Xuyên, suýt chút nữa đã kéo anh vào luôn.
Cửa đóng lại, anh mới có thời gian thở dốc.
Cũng không có tâm tư hỏi Sở Sơ muốn đi nhờ xe hay không, bộ dáng rất là lạnh nhạt lên xe, lúc thắt dây an toàn, phải mất rất nhiều lần mới nhắm đúng.
Mở hướng dẫn ra, cho đến thời điểm này, anh cho rằng mình vẫn bình tĩnh, và đích đến là nhà của Tảo Tình.
Muốn nói không có dục niệm là giả.
Đương nhiên cũng có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng quay đầu lại nhìn thấy Tảo Tình, lại không đành lòng.
Trong xe chật hẹp mà ấm áp, ghế dựa không sang trọng, dán vào da thịt không tính là thoải mái, phảng phất ở trong không khí, là mùi vị của bản thân Tảo Tình, cảm giác này thực kỳ diệu, giống như đang nằm trong một tòa lâu đài di động, đích đến là nơi nào, cô không hỏi, nước chảy bèo trôi như vậy rất tốt.
Trên đường gặp qua mấy cái đèn xanh đèn đỏ.
Gặp đèn đỏ xe dừng lại.
Lý Bình Xuyên sẽ quay đầu lại nhìn cô, cô mở nửa con mắt, nói hai người đang nhìn nhau, điều này quá mơ hồ.
Anh có thể phán đoán chuẩn xác thời gian đèn xanh sáng lên, rồi sau đó, trở thành một người tài xế thanh tâm quả dục, ít nhất giờ khắc này, anh định nghĩa chính mình là như thế này.
Thời gian được thông báo đúng giờ là 11 giờ.
Trong radio là một bài hát tiếng Quảng Đông với ca từ mơ hồ, nữ ca sĩ lại có chất giọng khàn khàn, với chất giọng như vậy thì hát bài nào cũng khiến người ta xót xa.
Nhưng tại thời điểm này, vốn chính là để chuẩn bị cho sự bi thương.
Trong bài hát này, Tảo Tình bỗng nhiên nhào lên, cô nương theo men say, nhưng thật ra không có thật sự say, từ phía sau, bóp chặt cổ Lý Bình Xuyên, trong tư thế đó, cô kề sát vào vai anh.
Giọng ca oán trách và tủi hờn của nữ ca sĩ là hai thái cực.
Mềm mại mà kéo dài, lại mông lung.
"Khó chịu, có nước không?"
Lý Bình Xuyên duỗi tay, muốn đẩy cánh tay cô ra, tinh tế, sờ vào, là một chiếc áo len mỏng, thậm chí cô còn cởi áo khoác, nhưng trong xe không hề nóng.
"Chờ một chút."
"Muốn bây giờ." Cô là có chút nuông chiều tùy hứng, uống rượu xong, càng bộc lộ nguyên hình.
Cụ thể muốn cái gì.
Giống như bản thân cô cũng không rõ ràng lắm.
Lý Bình Xuyên nắm lấy một cổ tay của cô, khống chế được không cho cô lộn xộn, lái xe vào lề đường, xoay vai, muốn kiên nhẫn khuyên giải an ủi cô.
Nhưng anh quên mất, Tảo Tình đang nằm trên vai anh, gương mặt dán vào, tư thế rất thân mật, cô nhẹ nhàng lay động, sẽ xoa xoa cái cổ có chút mẫn cảm của anh.
Cho nên Lý Bình Xuyên chỉ có thể lựa chọn đem đầu cô nâng lên trước.
Đèn đường bên ngoài ô tô và đèn bên trong ô tô có thể cho họ nhìn thấy khuôn mặt chân thật nhất của nhau ở khoảng cách rất gần.
Tảo Tình lông mi rũ xuống, khóe miệng cũng rũ xuống, lúc bị nâng lên, lại nghĩ tới chuyện ngày đó Lý Bình Xuyên không cho cô chạm vào anh.
Lòng tự trọng bị tổn thương sâu sắc.
Cô đột nhiên lật người, không có giảm xóc, một cái tay khác bíu chặt lấy vai Lý Bình Xuyên, lần này hôn có xúc động, có phát tiết, cho nên không bằng khi tỉnh táo lúc trước có kỹ xảo như vậy, ngược lại, trúc trắc lại lỗ mãng.
Lý Bình Xuyên mới đầu còn đẩy đẩy hai cái.
Nhưng cũng chỉ là, mang tính tượng trưng.
Chỉ trong nửa phút, anh đã trở thành người chiếm vị trí chủ đạo, anh nắm lấy tóc đuôi ngựa lỏng lẻo của Tảo Tình, đem cả người cô hướng vào trong lòng ngực, đầu lưỡi không quên câu quấn lấy cô, sự ướt át chính là nơi bắt đầu của ham muốn tình dục, theo chất cồn chứa trong miệng cô, anh có thể liên tưởng đến rất nhiều.
Bộ ngực tuyết trắng ấm áp mà no đủ của cô, vòng eo đong đưa sẽ kéo chúng theo, giống như hai quả bóng bay đầy nước, tùy thời sẽ nổ tung, nhưng lại khống chế không được muốn vuốt ve xoa nắn.
Đôi mắt sẽ lộ rõ sự lơ đãng, móng chân sạch sẽ mang theo màu sắc phiếm hồng khỏe mạnh, màu sắc khỏe mạnh sẽ lắc lư khi dục vọng đến.
Đây đều là chốt mở ký ức của Lý Bình Xuyên đối với cơ thể Tảo Tình.
Hôn đến khóe miệng ướt át, không biết đã lưu lại trong tâm hồn nhau bao lâu, Lý Bình Xuyên luồn tay vào dọc theo mép áo len, lòng bàn tay khô ráo chứa đựng bầu ngực tròn trịa đầy đặn của Tảo Tình, lần này, là trực tiếp bắt lấy, không có cọ tới cọ lui do dự cùng trêu chọc, thực trực tiếp, tiến vào bước đầu tiên của nam nữ trưởng thành.
Bọn họ cùng thở dốc.
Tiếng ngâm nga vắt ra từ cổ họng của Tảo Tình, cô dùng ánh mắt mê loạn nhìn Lý Bình Xuyên, lại liếm liếm môi anh, rất chân thành mà nói, "Vẫn còn khát, muốn liếm liếm cái khác."
Lý Bình Xuyên biết cô chỉ cái gì.
Còn chưa đáp lại, tay cô đã đè ép xuống dưới, cách quần, ấn ấn lên trên đó, có chút to lớn, có chút cứng rắn, mặc dù là như vậy, giống như cũng không phải tay cô có thể chịu đựng được.
"Làm không?" Cô bình dị, thật sự không muốn lại lãng phí thời gian, ngày đó ở khách sạn, cô nên hỏi như vậy, cô muốn hỏi như vậy.
Đều do Lý Bình Xuyên, đáng chết, anh dám lừa cô có bạn gái.
Lý Bình Xuyên cô đọng lại như vậy trong nháy mắt, đợi bình tĩnh lại, anh đẩy tay Tảo Tình ra, cô lại nói cái gì đều không bỏ, đây mới là điều khiến anh cảm thấy buồn rầu nhất.
Làm không?
Anh đương nhiên muốn.
Nhưng cô lại là tại sao, là bởi vì uống say, hay là bởi vì đột nhiên biết anh độc thân, nhưng nhất định không phải bởi vì yêu.
Giống như trước kia, cô đã luyến tiếc anh, lại không thể hoàn hoàn toàn toàn trung với anh, Lý Bình Xuyên bị tra tấn đến cực kỳ khó chịu.
Tảo Tình ôm cổ anh, dùng chóp mũi cọ mặt anh, sờ đuôi tóc đầu tóc anh, đều là thủ đoạn của cô, với vẻ mặt không hề thay đổi của Lý Bình Xuyên, cô chỉ có thể dùng thủ đoạn cuối cùng, "Tôi dùng miệng trước cho anh, như vậy được không?".