Cầm điện thoại đang rung trong tay, hơi lạnh từ cổ tay truyền đến ngón tay, áo khoác của Lý Bình Xuyên còn đang ở trên người Tảo Tình, anh chỉ mặc một cái áo len, không ấm được bao nhiêu, len hơi mỏng, nếu bị đánh sẽ rất đau.
Triệu Nguyên Trình có đánh người hay không thì chưa biết.
Nhưng biểu cảm, vô cùng phức tạp.
Mặt như bảng màu, hết đỏ lại xanh.
Hết nhạc chuông, điện thoại im bật, anh ta giống như hết kìm nén được nữa, sắp bộc phát.
Tình cảnh này của bọn họ ở trong mắt người khác thật khó hiểu, chú bán quýt đảo mắt, thật cẩn thận mà vươn tay lấy điện thoại về, "Người không phải đã ở trước mặt cậu rồi đó sao, đồ ngốc này, không nhận ra à?"
Triệu Nguyên Trình giật nhẹ khóe miệng, "...!Chuyện này như cơn ác mộng vậy, chú nói con dám nhận không?"
Lý Bình Xuyên có chút lo lắng, ngược lại không phải thật sự sợ bị đánh, chỉ là sợ Tảo Tình xuống lầu tìm không thấy người.
Mắt anh trong màn đêm hơi tối, u ám nhìn không ra cảm xúc.
Liếm liếm môi, cuối cùng nói: "Tôi lúc trước đã nói với ngài."
Này có ý gì?
Còn trách anh ta?
Triệu Nguyên Trình bị làm cho tức cười, "Đội ơn ngài, đừng dùng 'ngài' để xưng hô với tôi, tôi sợ giảm tuổi thọ."
"Vậy...!nên xưng hô như thế nào?"
Triệu Nguyên Trình còn chưa trả lời.
Lý Bình Xuyên lại đâm thêm một đao, "Giống như Tảo Tình gọi anh sao?"
Máu dồn hết trong cổ họng, mùi máu tanh bốc lên trong miệng, trước thì có con mẹ nó Tảo Tình, sau lại có Lý Bình Xuyên gọi anh, Triệu Nguyên Trình cảm thấy nếu không phải chính mình có tâm lý vững, hôm nay chắc là đã tức đến chết trước sạp bán quýt này rồi.
Anh ta che ngực lại, đầu lưỡi run run, "Đừng...!Đừng đừng đừng, ngài buông tha cho tôi đi, nó còn chưa gọi tôi là anh trai đâu, tôi còn phải gọi nó là tổ tông."
Ánh mắt không mấy thiện cảm chuyển dời từ lòng bàn chân đến từng sợi tóc của Lý Bình Xuyên, nhìn vào đôi mắt thuần khiết không nhiễm bụi trần của cậu ta, khiến cho Triệu Nguyên Trình áp lực, cậu ta cứ dùng đôi mắt chân thành như thế mà nhìn, giống như đang nói với anh ta người sai là một người khác.
Nhìn Triệu Nguyên Trình sắp bị tức chết, Lý Bình Xuyên cũng có chút xấu hổ, suy cho cùng anh cũng chỉ mới làm việc ở chỗ anh ta không lâu, lần đầu tiên sau khi qua nhà anh ta lấy văn kiện đã nhận được sự thưởng thức của anh ta, nói như thế nào, thì anh ta cũng khá được.
Bản thân lại im hơi lặng tiếng mà thông đồng với em gái anh ta.
Dù là ai khác, chắc chắn cũng sẽ tức giận.
Lý Bình Xuyên thẳng lưng, đi hai bước tới vỉa hè, chỗ này vẫn còn có người tới mua quýt, đâu thể cứ đứng đây mãi được, không thể cản chở người ta buôn bán.
Gió lạnh, đâm vào da thịt có chút đau.
Mặt anh bị đông lạnh có chút đỏ, lông mi lưa thưa, không dày, cũng không dài, nhưng như vậy, vừa vặn tốt, chỉ cần cúi xuống che đi nửa mắt, dáng vẻ mất tự nhiên sẽ lộ ra và như thể mình đang nhận lỗi khi làm sai, sau đó lại như có chút gì đó không cam lòng mà tỏ vẻ đáng thương.
Triệu Nguyên Trình muốn chửi nhưng lời tới bên miệng lại nói không được.
Cắn chặt răng, đem lời muốn nói nuốt xuống, "Hai người bắt đầu qua lại từ khi nào? Hẳn là trước khi tôi gặp cậu ở chỗ này ngày đó đúng không?"
Lý Bình Xuyên không nhiều lời, "Ừm...!Chưa qua lại lâu, yêu đương bình thường, tạm thời không phạm pháp."
Triệu Nguyên Trình: "...!Ha ha."
Anh ta tỉ mỉ ngẫm lại, ngày đó là chủ nhật, còn nghĩ chắc Tảo Tình rảnh, mới gọi bảo nó trở về tiếp đãi dì, chả trách ngày đó nó giống như bà la sát chuyển kiếp, tức giận đến mức muốn ăn thịt người, còn trách anh ta phá hoại buổi hẹn hò của hai người họ.
Nhớ lại trước lúc đó một chút, anh ta còn nghĩ tới, lúc gọi cô về là buổi sáng.
Nói như vậy...!
Tình hình vừa mới chuyển biến tốt một chút, mặt Triệu Nguyên Trình lại bắt đầu nhăn nhó, ngũ quan đều hiện lên vẻ hoảng sợ, "...!Cậu có biết tôi có thể báo công an bắt cậu đi không?"
Đoán được anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Lý Bình Xuyên ngược lại không phải giảo biện, chỉ là ngày đó, anh giống như là bị cưỡng ép, "Chúng tôi đều là tự nguyện, không tồn tại tình tiết phạm tội, chắc là không cần đến đồn công an một chuyến đâu."
Triệu Nguyên Trình đã bị thuyết phục bởi thái độ nghiêm túc và chịu trách nhiệm của mình.
Tuy biết Tảo Tình ham chơi, nhưng là cùng cấp dưới của anh ta quen nhau, thật khó có thể tưởng tượng được mà.
Anh ta tức giận đến mức huyệt thái dương giật giật.
Sự tức giận còn chưa qua đi, điện thoại Lý Bình Xuyên lại vang lên lần nữa, lần này người gọi đến chính là Tảo Tình, hình đại diện hiện lên Triệu Nguyên Trình liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra được đó là ai, anh ta lại cười lạnh, "Nhận đi."
Lý Bình Xuyên không nhìn anh ta, "Tôi chắc chắn nhận rồi."
Không cần anh ta nói.
Triệu Nguyên Trình nhìn cậu ta liếc mắt một cái, trước kia sao không biết cậu ta cứng tới vậy.
Lý Bình Xuyên lạnh đến tay có chút cứng ngắc, bấm nút nhận chậm đi rất nhiều, khi gần hết nhạc chuông mới bấm nhận, giọng Tảo Tình truyền đến, có chút máy móc, nhưng vẫn có thể nghe ra.
Cô đang nói: "Anh sao còn chưa quay lại đây, em ở chỗ đậu xe nè, nhanh lên nha, lạnh quá."
Lý Bình Xuyên lần này nhìn Triệu Nguyên Trình liếc mắt một cái.
Hai mắt anh ta sắp lòi ra luôn, như muốn ăn tươi điện thoại anh, còn Tảo Tình thì nuốt sống.
Còn đang suy nghĩ xem có nên nói cho Tảo Tình biết tình hình trước mắt không.
Triệu Nguyên Trình cũng không thể đợi được đến khi gặp Tảo Tình mới mắng được nữa, anh ta cứ thể đứng trước điện thoại Lý Bình Xuyên mắng, Tảo Tình nghe được, vô cùng sợ hãi.
Đầu tiên là cười lạnh hai tiếng.
Tảo Tình giật mình, giác quan thứ sáu của phụ nữ làm cô phát hiện ra có chỗ nào đó không thích hợp, tiếng cười của Lý Bình Xuyên đâu phải thế này, âm sắc cũng không giống, tiếng cười này càng giống...!
Cô lo lắng mà nuốt nước miếng.
Ngón chân co lại trong vớ, trái tim đập như sấm, "Lý...!Lý Bình Xuyên?"
Triệu Nguyên Trình: "Cậu ta đã là con tin bị anh giết."
Tai Tảo Tình ù đi, chắc chắn đúng là Triệu Nguyên Trình không sai, khó trách anh ta không ở nhà, lại không ngờ anh ta vừa ra khỏi cửa liền đụng phải Lý Bình Xuyên, còn biết được quan hệ của bọn họ, cô ở trong lòng kêu cứu mạng, ngoài miệng lại làm bộ như rất bình tĩnh.
"...Anh à, anh trai tốt của em ơi, anh đừng làm bậy, không liên quan đến anh ấy, là em câu dẫn anh ấy."
Triệu Nguyên Trình giật lấy điện thoại, trừng mắt nhìn Lý Bình Xuyên đang muốn mở miệng ra nói, ánh mắt oán phụ làm anh chùn bước.
"Hiện tại kêu ông nội cũng vô ích, anh hôm nay phải khai đao giết người."
*
Dọc theo Tây Môn tiến vào tiểu khu, có vài con đường tắt dẫn đến bãi đỗ xe trên mặt đất, Triệu Nguyên Trình còn không biết, ngược lại Lý Bình Xuyên khá quen thuộc, còn biết đi đường nào gần hơn, vừa nhìn đã thấy Tảo Tình đang tập tễnh chờ đợi.
Triệu Nguyên Trình nhìn cậu ta, lại nhìn quả quýt trên tay cậu ta.
Tại chỗ này, dám ôm hôn em gái anh ta, còn to gan lớn mật mà đi mua quýt ăn, thái độ kiêu ngạo thật sự làm người ta sôi máu, ban ngày đến công ty làm, còn bảo cậu ta nhân viên tốt cấp dưới tốt, cẩn thận, không sợ khó khăn, không sợ tăng ca, che dấu sự hai mặt của mình, che dấu luôn cả anh trai Triệu tổng.
Lý Bình Xuyên có cảm giác Triệu Nguyên Trình đang nhìn anh.
Nhìn đã rồi, âm dương quái khí chất vấn anh, "Cậu như vậy, không sợ tôi đuổi việc cậu à?"
Vấn đề này còn rất nghiêm trọng.
Dưới góc nhìn của Triệu Nguyên Trình, Lý Bình Xuyên chỉ là một sinh viên mới ra trường không lâu, những công việc trước đó đều không như ý, ở bên đây cũng không có nhà, nghe thầy giới thiệu cậu ta nói, quan hệ gia đình cũng rất phức tạp, thu nhập cũng được không cao lắm, đừng nói yêu đương, sinh hoạt hằng ngày cũng là cả vấn đề.
Lý Bình Xuyên vò vò chỗ quai cầm của bao nilong, lòng bàn tay cọ xát có chút đau, sự đau đớn hiện lên trên mặt, làm người khác thương cảm.
"Công là công, tư là tư, Triệu tổng hẳn là sẽ không đem cảm xúc cá nhân của bản thân vào trong công việc, tôi tin tưởng ngài không phải là người như vậy."
Triệu Nguyên Trình lại cứng họng, nghi ngờ cậu ta không chỉ biết giả bộ đáng thương, còn từng tham gia vào đội tranh luận, am hiểu nhất chính là đánh vào tâm lý và cảm xúc của người khác.
Sợ Triệu Nguyên Trình đánh người, Tảo Tình chờ không được, đã từ bãi đỗ xe chạy đến, do chạy quá nhanh, khiến tim đè ép có chút khó thở, nhìn thấy bóng dáng mơ hồ của Lý Bình Xuyên và Triệu Nguyên Trình, phát hiện anh ta vẫn còn đang dạy dỗ, lại nhẹ nhàng thở ra, nhưng bước chân không ngừng lại, cứ thế chạy đến ôm lấy cánh tay Lý Bình Xuyên.
Tuy là ôm anh, nhưng dáng vẻ càng giống như là bảo vệ anh, một chân đạp về phía trước, cảnh giác phòng bị mà nhìn phía Triệu Nguyên Trình.
Triệu Nguyên Trình khinh thường cái dáng vẻ này của cô, anh ta còn chưa dùng gậy đánh vỡ uyên ương, cô đã hận không thể cùng Lý Bình Xuyên làm Lương Chúc biến thành hồ điệp rồi.
"Cái đức hạnh gì đây?" Anh ta xé bỏ ngụy trang hằng ngày ở trước mặt cấp dưới, mắng Tảo Tình cứ thích ra vẻ ta đây, "Anh có thể ăn cậu ta sao?"
Tảo Tình gật đầu lia lịa, gật đầu xong, sau đó quay đầu lại sờ sờ tay Lý Bình Xuyên, không bị thương, lại sờ sờ mặt anh, từ đáy lòng tán thưởng đẹp trai quá, không bị gì cả, nhưng vẫn đau lòng, "Anh ấy không làm gì anh chứ?"
Đối với ánh mắt quan tâm của Tảo Tình, anh nếu thật sự bị đánh, cũng sẽ không cảm thấy đau.
"Không có, con người của Triệu tổng rất tốt, không phải loại người như vậy."
Lại tới nữa rồi.
Triệu Nguyên Trình nhăn mặt lại, "Ít nói mấy lời thừa thải đi, tôi không tốt, vừa rồi không đánh cậu là do tôi chưa giãn gân cốt thôi."
Tảo Tình bước tới che chắn trước mặt Lý Bình Xuyên, cô đứng thẳng nhiều lắm cũng chỉ tới chóp mũi anh, có chút cảm giác buồn cười khi không biết lượng sức mình.
"Anh muốn đánh anh ấy thì đánh em trước đi."
Lý Bình Xuyên lại đứng ra, "Anh chấp nhận bị đánh, không sao đâu."
Tảo Tình lắc đầu, "Không được! Đánh anh bị thương em sẽ đau lòng!"
Triệu Nguyên Trình mắc ói.
Lý Bình Xuyên chủ động thừa nhận sai lầm, có thái độ tốt, "Dù sao cũng là anh gạt anh ấy, cũng nên chịu phạt."
Triệu Nguyên Trình chịu không nổi đôi này nữa rồi, bực bội đến mức muốn dậm chân, rõ ràng là anh ta bắt được hai người bọn họ yêu đương, hiện tại lại làm cho chính mình giống như đang đi tìm đường chết, nói như thế nào cũng không đúng.
Gấp rút kéo cánh tay Tảo Tình, "Bớt nói nhảm đi, về nhà ngay!"
Đi được hai bước, lại chỉ vào Lý Bình Xuyên, "Chờ ngày mai tôi dạy dỗ cậu!"
Tảo Tình giật tay ra, lớn giọng nói không biết xấu hổ.
"Ngày mai thứ bảy, hơn nữa em cũng không muốn cùng anh về nhà, em muốn bỏ nhà ra đi!"
"Đi cái rắm! Còn không về nhà, anh đánh gãy chân em!"
"Đánh cho gãy luôn đi! Dù sao em cũng không muốn sống nữa, anh đánh chết em luôn đi," cô ngửa cổ đưa đến trước mặt Triệu Nguyên Trình, nhắm hai mắt lại, giọng đầy thâm tình, "Nếu không thể cùng người em yêu ở bên nhau, sống còn có ý nghĩa gì nữa, đã như vậy, em tình nguyện chết!"
Triệu Nguyên Trình muốn bóp chết cô, "Em còn hơi sức lắm đúng không?"
Nghe ra được anh ta không có tức giận, Tảo Tình lại nhân cơ hội đó chạy tới ngay trước mặt anh ta ôm lấy Lý Bình Xuyên, "Em mặc kệ, em hôm nay phải cùng anh ấy đi, anh đánh gãy chân em, em có bò cũng phải bò đi."
Triệu Nguyên Trình da đầu tê dại.
Trong mắt Lý Bình Xuyên chứa ý cười, kéo Tảo Tình về phía sau bảo vệ, anh lúc này mới có chút lý trí, lý trí nói rằng hôm nay không thể để Tảo Tình và Triệu Nguyên Trình về nhà, bằng không bọn họ nhất định sẽ đánh nhau.
"Hôm nay tôi mang cô ấy về nhà trước được không? Ngài như vậy, cảm xúc không tốt, nếu lại cãi nhau nữa thì không hay lắm."
Triệu Nguyên Trình lực bất tòng tâm, "Cậu muốn làm gì, ngay trước mặt tôi còn muốn cướp người?"
"Tôi đây cùng hai người trở về được không?"
Tóm lại không thể để cho bọn họ đơn độc ở bên nhau.
Triệu Nguyên Trình nhìn chằm chằm Tảo Tình, "Em có về nhà hay không?"
Cô ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ đã lắc đầu, lần này chắp hai tay trước ngực, cầu xin, "Anh trai tốt của em, em đã mấy ngày rồi không ở bên anh ấy, anh buông tha cho chúng em đi mà, anh từ bi độ lượng nhất, anh cũng không đành lòng nhìn thấy em gái ruột thịt bởi vì yêu không được mà đến cuối cùng vì nhớ nhung mà sinh bệnh chết đi, cầu xin anh đó ——"
Hai người bọn họ một người rõ ràng làm mình giận, một người thì bao che.
Triệu Nguyên Trình đúng là không thể ở cùng bọn họ được nữa, còn ở lại nữa chắc lát nữa phải đưa đi cấp cứu mất.
Lại dùng ngón trỏ chỉ chỉ bọn họ.
Anh ta không thể nhịn được nữa, xoay người rời đi, dù sao Tảo Tình cũng là một bắp cải trắng bị người ta ăn mất rồi, còn là cam tâm tình nguyện, anh ta có thể bắt heo về, lại không thể lấy lại bắp cải trắng tự nguyện chạy vào trong miệng người ta.
Đi được hai bước, Triệu Nguyên Trình vẫn còn tức, vòng lại giật lấy sáu cân quýt trên tay Lý Bình Xuyên, hằn hộc rời đi, thân ảnh đơn bạc, khi bước đi anh ta hơi khom người.
Rất giống cha già nhịn đau dùng sáu cân quýt đổi lấy con gái ruột.
.