Thính Thuyết Ái Tình Hồi Lai Quá



Chân Mạch nghe chức vị thuộc về quản lý cao cấp này, không khỏi giật mình trong lòng, suy nghĩ một hồi rồi từ chối: “Cao tổng, An Ninh có lẽ đã nói với anh, tôi mới từ Bắc Kinh trở về. Tôi rời khỏi nơi này đã 3 năm rồi, đối với tình huống nơi này hoàn toàn không quen. Đi vào đại tập đoàn như chỗ anh, hơn nữa lại làm đến trợ lý chủ tịch như thế, tôi chỉ sợ không thể thích ứng, không thể đảm nhiệm được.”

“Không là vấn đề gì, tôi tin tưởng phán đoán bản thân, cho cậu hai tháng, cậu nhất định sẽ quen thuộc mọi việc.” Cao Kiến Quân hiển nhiên đối với ánh mắt bản thân cực kỳ tự tin. “Đi ra giang hồ, kỳ thực ngộ tính rất trọng yếu.”

Chân Mạch vẫn do dự.

Lần này từ Bắc Kinh trở về, dường như hắn đã không còn lòng tin nữa, hùng tâm bừng bừng dĩ vãng cũng đã chẳng còn lại chút nào. Bởi vì mới vừa trở về không được một tháng, đối với bất động sản Minh Châu, hắn cũng không quen thuộc, nhưng tòa cao ốc Minh Châu đứng sừng sững ở nơi nào cũng đã đủ nói lên trình độ của tập đoàn ấy rồi. Đối với tập đoàn quy mô như vậy, hiện tại hắn tự nhiên không dám trèo cao. Hơn nữa vừa tiến vào đã đảm nhiệm chức vụ cao vậy, hắn càng cảm thấy nao núng.

Cao Kiến Quân cười ôn hòa thong dong, vẫn tận lực chiêu an: “Chân tiên sinh, tập đoàn chúng tôi vừa cổ phần hóa, thực lực hùng hậu vô cùng. Cậu tới làm, đầu tiên có không gian phát huy toàn diện năng lực, thứ hai chỗ chúng tôi có kế hoạch phúc lợi rất tốt cho nhân viên. Ngoại trừ tiền lương cao, tiền thưởng cuối năm, tiền hoa hồng, bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế, các loại đều có. Mỗi năm tăng lương khoảng 10%. Chân tiên sinh, cậu là nhân tài ưu tú, tục ngữ nói “Chim khôn chọn cành mà đậu”, tôi là thành tâm mời cậu gia nhập, hy vọng cậu có thể cân nhắc một chút.”

Chân Mạch một bên nghe, một bên suy nghĩ. Nói thật, tại phương diện quản lý công ty, hắn hoàn toàn tự tin. Thế nhưng, Cao Kiến Quân căn bản không biết hắn, thế mà lập tức đưa ra điều kiện tốt như vậy mời hắn gia nhập, có khi có ý đồ nào khác hay không? Anh ta dù sao cũng là người Thẩm An Ninh thích. Nhớ tới hình dạng Thẩm An Ninh vui sướng mà nhắc tới anh ta, Chân Mạch quyết định buông tha cơ hội này. Cần gì vì một chút lợi ấy mà chọn mạo hiểm tình bạn đáng quý này chứ? Không đáng.

Hắn mỉm cười, ôn hòa nhẹ giọng: “Cao tổng, lời mời của anh quá bất ngờ. Có thể để tôi cân nhắc một chút, được không?”

Cao Kiến Quân lập tức gật đầu: “Tốt. Hy vọng cậu có thể nhanh chóng cho tôi biết.” Nói xong, anh chạm ly cùng Chân Mạch một cái, uống một hớp lớn rồi không nói gì thêm, quay đầu nhìn Thẩm An Ninh.

Thẩm An Ninh đã ca xong bài hát cuối cùng ở chỗ này. Cậu chân thành mà hát: “Anh yêu anh ấy, đúng vậy, anh yêu anh ấy. Ngoài kia, trời mưa thật lớn. Lớn đến mức chúng ta không thể nghe được âm thanh của nhau” (1) Ánh mắt uyển chuyển quét lại chỗ đó.

Cao Kiến Quân nâng cốc với cậu, trên mặt mang theo nét cười sung sướng ôn nhu, đôi mắt dưới ánh đèn u ảm trong veo.

Hay là, mình phản ứng quá khích rồi. Chân Mạch nghĩ. Có thể nhìn ra được họ thật sự là yêu nhau tha thiết. Thế nhưng, thời đại này là như vậy. Tình cảm đồng tính yếu đuối biết bao nhiêu, hắn từ lâu đã hiểu. Bọn họ bên nhau tốt như vậy, bản thân càng không nên tham dự vào.

“Cậu xem An Ninh thật đẹp.” Cao Kiến Quân kìm lòng không đậu nói với Chân Mạch.

Chân Mạch cũng chân thành tán thành: “Đúng vậy, hơn nữa tràn ngập sức sống.”

“Quá đúng. Lúc trước tôi vừa thấy em ấy liền bị em ấy hấp dẫn, chính là bởi vì cảm thụ được sức sống, sự rộng rãi, phóng khoáng trên người An Ninh. Sinh mệnh em ấy dường như vĩnh viễn tràn ngập sức sống thanh xuân, tinh thuần như vậy, sung sướng như vậy. Mỗi lần nhìn thấy An Ninh, trong lòng sẽ rất dễ dàng, dường như bản thân cũng trẻ lại.” Ánh mắt Cao Kiến Quân yêu quý thủy chung nhìn Thẩm An Ninh.

Thẩm An Ninh buông micro, đi tới chỗ bọn họ. “Thế nào? Hai người trò chuyện có được không?” Cậu nghiêng đầu nhìn Cao Kiến Quân.

“Cực tốt.” Cao Kiến Quân nhịn không được vén sợi tóc rũ xuống trước trán cậu. “Chân tiên sinh là nhân tài quản lý, Anh rất hy vọng cậu ta có thể vào tập đoàn anh làm việc.”

Thẩm An Ninh đại hỉ: “Tốt lắm a, Mạch Mạch.”

Chân Mạch cười cười nhìn gương mặt hưng phấn của Thẩm An Ninh: “Tôi cần suy nghĩ một chút.”

“Còn suy nghĩ gì nữa? Đi đi.” Thẩm An Ninh vồn vã.

Chân Mạch cười ra tiếng: “Gấp cái gì? Cho tôi thời gian với chứ. Cân nhắc được rồi mới đi tốt hơn, đâu thể đi rồi phát hiện cái gì lại bật người chạy trối chết chứ?”

Cao Kiến Quân cũng cười ha ha: “Đúng vậy, An Ninh, đừng nóng vội, Chân tiên sinh sẽ suy nghĩ mà, em cũng không cần chiêu an cho anh thế đâu.”

“Được rồi.” Thẩm An Ninh cũng không nhắc lại chuyện này. Cậu ngoắc ngoắc nhân viên, gọi một ly nước chanh, ngồi vào bên cạnh Cao Kiến Quân.

Cao Kiến Quân rất tự nhiên vươn tay để lên vai cậu, nhẹ giọng hỏi: “Có mệt hay không? Có muốn ăn hay không?”

Cậu thuận thế tựa vào người y, lắc đầu: “Không mệt, không cần ăn, ăn no rồi hát rất mệt.”

Chân Mạch không muốn gây trở ngại cho đôi tình nhân, liền nghiêng người, nhìn cái bàn gỗ trống đối diện, bưng ly rượu uống.

Một thời không ai lên hát, sân khiêu vũ cũng không có người lên, nhất thời những vị khách cũng ầm ĩ lên. DJ chỉnh lại âm lượng, tiếng hát một nam ca sĩ vang lên:

“Nỗi đau của anh phải diễn tả ra sao, tình yêu suốt đời lại là sai lầm để rồi phải buông đôi tay em” (2)

Trong lòng Chân Mạch đau xót, từng ngụm từng ngụm uống một mạch nửa ly rượu, lúc này mới cảm thấy bình tĩnh lại.

Cao Kiến Quân nhìn thấy thế, nhẹ nhàng chạm vai hắn: “Chân tiên sinh, đừng uống quá mau, coi chừng say.”

Chân Mạch cười cười với anh ta: “Tôi biết, cảm ơn anh.”

Thẩm An Ninh nhìn nhìn đồng hồ, nhảy xuống ghế, vô cùng náo nhiệt mà nói: “Mạch Mạch, đi mau, tôi phải đi show thứ hai rồi.”

Chân Mạch cười rộ lên, cũng chỉ có thể buông ly xuống, chuẩn bị cùng cậu đi.

Cao Kiến Quân cười cười nhìn Thẩm An Ninh, thân thiết nói: “Trên đường cẩn thận một chút, đừng để mệt quá.”

Thẩm An Ninh gật đầu lung tung, hình dạng vô tâm vô phế, thế nhưng cặp mắt trong suốt kia vẫn nhìn anh ta mãi.

Chân Mạch như thấy có những sợi tơ nhỏ phiêu phiêu trong tầm mắt cậu, du đãng bất định.

Cao Kiến Quân cười rất ung dung, cũng rất vui sướng, dường như trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: “Đi thôi đi thôi, đến muộn thì không được đâu, phải chuyên nghiệp chứ.”

Thẩm An Ninh cười, tay trái xách túi, tay phải kéo Chân Mạch, nhanh chóng đi ra ngoài.

Chân Mạch bị cậu kéo ra ven đường, tiến vào xe taxi, lúc này mới có thể thở một hơi: “Gì chứ? Cậu cứ bất chợt như thế, tôi sớm muộn cũng sẽ bị cậu làm mệt chết, hoặc hù chết cho coi.”

Thẩm An Ninh lên xe xong liền nhìn nhìn, cười cười tiến đến trước mặt hắn, giọng dẻo nhẹo hỏi: “Cậu thấy thế nào?”

“Cái gì thế nào? Không đầu không đuôi.” Chân Mạch cố ý không đáp. “Sao anh ta không đi show với cậu?”

Thẩm An Ninh không quan trọng, bảo xe chạy: “Tới giờ rồi, anh ấy phải về nhà, nếu không bà nhà anh ấy sẽ nháo.”

Chân Mạch trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ xe: “Người này không sai, thấy được thì đừng buông ra.”

Thẩm An Ninh bật cười: “Tôi hay cậu cũng không có bản lĩnh đó đâu, còn không bằng thuận theo tự nhiên.” Nụ cười của cậu ta rất trong sáng, không có nửa phần u oán.

Chân Mạch định mở miệng rồi lại nhịn, một lúc lâu, nhẹ nhàng toát ra một câu: “Đừng lún quá sâu.”

Thẩm An Ninh căn bản không có nghe vào tai, thuận miệng “Uhm” một tiếng, đột nhiên hỏi: “Sao cậu không vào công ty của anh ấy làm?”

Chân Mạch cười rộ lên: “Sao phải đi chứ? Muốn tôi làm gián điệp cho cậu à?”

Thẩm An Ninh vừa nghe liền cười ha hả, định nhào tới kéo kéo miệng hắn.

Chân Mạch một bên né tránh, một bên thao thao bất tuyệt: “Cậu yên tâm, nếu như tôi đi, nhất định làm tốt chức vụ này. Tôi sẽ thành thực mà thay cậu giám thị anh ta, ngoại trừ về nhà, bàn công việc ra, tuyệt không cho anh ta liếc ai một cái. Nếu như anh ta bận rộn công việc mà quên cậu, tôi sẽ ghé tai nhắc nhở cho. Ha ha ha ha.”

“Tốt a, vậy cậu đi đi.” Thẩm An Ninh càng nghe càng buồn cười, nghe tới cuối cùng, chỉ còn biết ôm bụng cười lăn lộn trên ghế.

Tài xế phía trước nghe bọn họ nói cũng thấy buồn cười mà phải nhịn, thiếu chút nữa cười ra tiếng rồi.

Hai bên đường, đèn đại ngọc lan (3) lóe lên ánh sáng nhu hòa. Xe bồn chở nước lẳng lặng phun ra cột nước trong suốt. Đường cái ướt sũng phản xạ lại ánh đèn đường màu cam cùng màu bạc, khiến ngọn đèn càng thêm huy hoàng, tĩnh lặng trong đêm tối.

___________________

(1) Lời bài hát trên mạng và phần lời trong truyện có câu ‘ngã ái tha’ được viết không giống nhau. Phần lời trên mạng thì là ‘我爱她’ còn trong truyện thì ghi thành ‘我爱他’. Từ ‘她” hay ‘他’ phát âm giống nhau chỉ ngôi thứ ba số ít nhưng một cái là chỉ ‘nữ’, một cái chỉ ‘nam’.  Có thể điều này là do MTYQTT cố ý gõ thế để tạo ra lời tỏ tình bí mật giữa cặp Cao Kiến Quân và Thẩm An Ninh nhưng cũng có thể là gõ nhầm. Thế nên, các bạn tự hiểu nha, còn mình thì mình nghĩ đó là lời tỏ tình đó.

Trích bài: Đích thị ngã ái tha-是的我爱她- Du Hồng Minh-游鸿明

(2) (trích lời bài hát “Dụng tâm lương khổ” – 用心良苦 – Trương Vũ (张宇)

Sẽ cập nhật bài hát sau:). Truyện này nhiều nhạc quá à!

(3) Đèn đại ngọc lan:

""""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui