Nhưng, đó lại là nước mắt của tử vong, là tuyệt phẩm cực độc ám khí của Đường Môn.
Hắn dựa cửa sổ ngồi trong nhã tọa Kính Hồ Hiên, cúi đầu nhìn giọt lệ mỹ miều không gì so sánh được trong tay mình. Vật mềm mại trong ngần này, đang lưu động giữa ngón tay thon dài của hắn, chiết xạ những tia sáng mỹ lệ.
Nữ Nhi Hồng vừa hâm nóng còn chưa uống được một giọt, nhưng, hắn không bận tâm tới, cũng không kịp bận tâm.
Bởi vì đội địch nhân thứ bảy lại đã đến trước mặt hắn.
Địch nhân lần này tuy chỉ có hai người, nhưng trong tay hắn lại chỉ còn một giọt Tương Tư Lệ.
Đường Môn đệ nhất cao thủ, Đường Tránh, lòng cũng dần dần chìm đắm --- Hắn không ngẩng đầu xem hai người đến cuối là ai, nhưng hắn biết, người xuất hiện ở đây càng về sau, địa vị trong Thính Tuyết Lâu nhất định càng cao.
Đội cuối bước lên lầu hai của Kính Hồ Hiên là hai người một nam một nữ, nam như ngọc thụ lâm phong, nữ như không cốc u lan, bước qua thi thể ngập đất, đến trước mặt hắn.
“Đường huynh, ngươi quả nhiên không bao giờ để ta thất vọng”.
Người đầu tiên mở miệng nói là bạch y nam tử, thành tâm tán thưởng. Còn nữ tử vận y phục màu lam chỉ xuất thần nhìn cách chết và ám khí trên mình thi thể, phảng phất đang nghĩ đến chuyện nan giải gì đó.
“Nam Sở... thì ra thủ lãnh tối cao của hành động lần này là ngươi”.
Nói xong, thanh y nhân bất giác run người, thở dài một hơi --- Chung quy đã đến nước cuối.
Nhìn người trước mặt, hắn cười cười tự nhạo: “Xem ra, ta còn chưa đáng để Thính Tuyết Lâu chủ thân chinh xuất thủ...”.
“Đại ca thân thể không được khỏe lắm... Y biết ta hiểu rõ ngươi, mới phái ta chủ trì cuộc vây chặn đối phó Đường Môn lần này”, Nam Sở mỉm cười. Tuy trước mặt sẽ lập tức phải quyết một trận tử chiến với bằng hữu năm xưa, nhưng gã vẫn đang cười.
Hai người, một giọt lệ.
Ngón tay Đường Tránh vừa động, Tương Tư Lệ lăn lọt vào lòng bàn tay --- Tuy biết rõ chết chắc, hắn cũng phải đánh canh bạc cuối cùng.
Nhìn giọt Tương Tư Lệ trên tay hắn, bạch y nam tử chợt đề nghị: “Đường huynh, bọn ta đánh một bàn chứ?”.
Nữ Nhi Hồng hai chén như phấn son.
Đỏ tươi như máu, hương rượu xộc lên tận mũi --- Giọt lệ đó đã dung nhập vào một chén, vô sắc vô vị, không vết tích.
Đó là đổ ước, dùng sinh mạng làm đổ ước.
Hơi nóng bốc lên lãng đãng, hắn nhìn Nam Sở gật đầu ra dấu.
Có thể bắt đầu rồi.
Đã là hắn hạ độc, Nam Sở có quyền ưu tiên chọn lựa.
Nữ lang áo lam chớp chớp mắt chú thị nhìn hai chén rượu, nét trầm ngâm càng sâu đậm.
Kính Hồ Hiên tĩnh lặng đến xuất kỳ, thi thể đầy đất, gió vi vu lùa trên Tây Hồ, tơ liễu theo gió quét vào, nhưng không khí trong lầu là thứ không khí quỷ dị khẩn trương.
Nam Sở nhìn sâu vào mắt hắn, tay giơ lên --- “Uyển Từ, nàng đi ra đi”, đột nhiên, Nam Sở nói với nữ tử bên cạnh: “Nàng cũng là cao thủ về phương diện độc dược, nên tránh trường hợp như vầy”.
Sắc mặt của nữ tử áo lam trong nháy mắt biến thành tái nhợt, nhưng vẫn không nói tiếng nào đi ra.
“Ngươi vẫn như trước đây”. Đường Tránh cười khổ: “Nếu ngươi không nói, ta cũng không thể biết nữ tử bên cạnh ngươi không ngờ lại là ‘Thần Nông chi Nữ’ Tần Uyển Từ cô nương... Ngươi sao lại tự cắt đường lui của mình vậy?”.
“Bởi vì ta muốn công bình”. Nam Sở mục quang trầm tĩnh thâm thúy: “Từ đó đến giờ, ta muốn làm người công bình”.
“Cho nên ngươi theo Tiêu Ức Tình?”. Đường Tránh cười nhạo: “Phải biết, lấy mạnh ép yếu, dùng vũ lực thôn tính võ lâm như Thính Tuyết Lâu, bản thân không có gì có thể
nói là công bình!”.
“Cách nhìn khác biệt mà thôi, Đường huynh”. Nam Sở lắc đầu thở dài: “Ta không tranh luận với ngươi... Bắt đầu đi”.
Thân người gã hơi nghiêng về phía trước, chú thị nhìn hai cái chén trước mặt một hồi, cuối cùng thò tay về phía một cái.
Mục quang của Đường Tránh lấp loáng, khoé miệng giật giật.
Nhưng tay của Nam Sở giữa không trung chợt đổi phương hướng, ngưng trên cái kia.
Đường Tránh nhíu mày, chợt nhìn thấy Nam Sở đã ngước đầu liếc hắn.
“Gã nghĩ trong biến hóa của mục quang của mình có thể phán đoán ra đáp án chính xác sao?”. Đường Tránh nghĩ ngợi: “Đơn giản thôi, nhắm mắt lại, gã không thể
xác định mắt mình có bán đứng gã hay không”.
Lúc đó, cuối cùng đã nghe thấy thanh âm chất lỏng rót vào yết hầu, hắn mở bừng mắt --- là chén rượu gần cửa sổ đã cạn hết.
Sắc mặt của hắn trong nháy mắt đã có biến.
“Không cần nói cho ta biết đáp án... để ta tự mình chờ đợi kết quả”. Nam Sở uống hết rượu, phảng phất có thêm hơi rượu, dựa cửa sổ chầm chậm ngâm: “Tửu nhập sầu trường, hóa tố tương tư lệ (1)...”.
Đường Tránh nhìn ngoài song cửa, dưới gốc liễu, Tần Uyển Từ áo lam tay cầm nhành liễu yêu kiều đứng đó, vì khẩn trương đến cực độ, thân người mảnh khảnh run rẩy nhè nhẹ như dương liễu trong gió, hắn chợt thở dài: “Nam Sở, kỳ thật lần này ngươi vốn không cần phải đánh cá với ta. Đối với ta mà nói, một đối hai căn bản không có cơ hội thắng, các ngươi dù sao cũng còn có một người có thể sống... Nhưng ngươi sao lại muốn đánh cá với ta?”.
“Ngươi vì nàng? Bởi vì trên tay ta còn có Tương Tư Lệ, cho nên nàng và ngươi đều có một nửa xác suất tử vong... Ngươi sợ lần xuất thủ cuối cùng ta sẽ chọn nàng, cho nên ngươi mới đánh cá với ta”.
“Quả nhiên --- tửu nhập sầu trường, hóa tố tương tư lệ...”. Đường Tránh chợt biến thành nói nhiều, sau khi nói xong, nhìn ánh mắt bối rối của Nam Sở, trong tròng mắt lãnh đạm của hắn thoáng nét cười cợt: “Cung hỉ ngươi còn có thể nghe được những lời nói không không của ta --- Điều đó chứng minh ngươi đã thắng”.
“Độc của Tương Tư Lệ không phải thất bộ đoạt mệnh sao?”.
Hắn cười lớn: “Xem ra, người đã nếm qua tư vị của tương tư, không có duyên phận nếm Tương Tư Lệ nữa...”. Giữa tiếng cười lớn, hắn giơ tay cầm chén rượu còn lại, không chút do dự.
“Bốp”. Nam Sở đột nhiên xuất thủ, chén rớt xuống đất, vỡ tan tành.
Sau đó, nhìn xuống đất, nhướng nhướng mày tựa hồ mếu máo, xin lỗi: “Xin lỗi, không cẩn thận lỡ tay... Cuộc đánh cá lần này coi như không hoàn thành được! Ba tháng sau, ta sẽ lại đến tìm ngươi”.
“Đường huynh, hẹn gặp lại”.
Nam Sở chỉnh đốn lại y phục đứng dậy, bước ra về phía cửa, tựa hồ đã hoàn toàn quên mình đến là để giết hắn.
“Kiếp sau gặp lại...”. Đột nhiên, gã nghe Đường Tránh sau lưng cười nhẹ một tiếng.
Hoảng kinh, gã vội rút kiếm, xoay tay bảo hộ chỗ hở sau lưng --- Nhưng, đã trễ...
Quay đầu lại như chớp, cái nhìn thấy lại là giọt lệ tinh oanh, nhoáng tắt giữa ngón tay của Đường Tránh. Gã chỉ cảm thấy sau lưng hơi lành lạnh, phảng phất như làn gió Giang Nam đầu xuân chợt xé thịt luồn vào, đông đông đặc đặc --- Tương Tư Lệ! Đường Tránh không ngờ còn có một giọt Tương Tư Lệ!
“Đường huynh!”. Gã thất kinh, đáy lòng chợt tràn ngập một nỗi bi thống khôn tả.
Nhưng... nhưng, Tương Tư Lệ ở đâu ra? Đường Tránh hồi nãy rõ ràng đã dùng tới giọt cuối cùng!
Mục quang của Nam Sở dừng trên mặt sàn hồi nãy chén rượu rớt xuống, nhưng, trên sàn gỗ sạch trơn không có bất kỳ dấu vết hư hoại mục rữa gì --- Chợt đã minh bạch gì đó, gã cười khổ.
“Ngươi căn bản không có hạ độc! Có phải không? Hồi nãy hai chén rượu đều không có độc!”.
Độc phát tác rất mau, màu xám xịt đã mau chóng nhuộm lên mắt gã, nhìn Đường Tránh, nụ cười của gã có vẻ chua chát: “Từ đầu... ngươi đã muốn gạt ta sao? Sau đó... đợi ta nghĩ ngươi đã chết mà bỏ đi, lại, lại từ sau lưng giết ta...”.
--- Ai cũng đều vô phương quay lưng lại với Đường Môn cao thủ, thậm chí cả Tiêu Ức Tình cũng không thể!
Trong mắt Nam Sở đã hoàn toàn tràn ngập màu tử vong, sau đó, do tác dụng của độc dược, có từng giọt từng giọt dịch thể kỳ quái từ khoé mắt ngưng tụ chảy xuống:
“Giữa bọn ta... Không phải là ngươi chết, thì là ta chết...”.
Đó là nước mắt.
“Nam huynh... ta đã phụ ngươi”. Đường Tránh chợt thở dài, mục quang trầm thống:
“Nhưng, chuyện quan hệ tới sinh tử của Đường Môn, tại hạ không thể không...”.
Đang nói, thanh y phiêu động, hắn đã từ cửa vòm trên nóc lướt ra --- Tần Uyển Từ chắc vẫn còn bên dưới lầu chờ đợi, trên đỉnh lầu mới là chỗ không có địch nhân --- Hắn đã sớm tính toán phương vị.
Hắn vừa mới lướt ra, thân người chỉ mới ló ra khỏi nóc được phân nửa, lại phát giác dương quang bên ngoài thật quá chói mắt --- chói lòa như ánh chớp.
Sau đó, ánh chớp chợt xuyên qua ngực...
“Phụng lệnh của Lâu chủ, đợi ngài đã lâu”.
Người theo thân thể của hắn nặng nề rơi xuống sàn, không ngờ là thiếu nữ áo lam, tay ôm kiếm trước ngực, để lộ nụ cười mỉm lạnh buốt soi xét tất cả. Không biết từ lúc nào, Tần Uyển Từ không ngờ đã không còn bên dưới tàng cây nữa!
“Nam công tử, chân thành sợ giết người --- May là Lâu chủ liệu sự không sai chút nào, nếu không, nếu không...”. Thanh âm hơi run run, Tần Uyển Từ vội cúi xuống đỡ Nam Sở lên, móc thuốc trong mình ra cho gã uống: “Ngươi nói ngươi hiểu rõ hắn, lẽ nào hắn không hiểu rõ ngươi?”.
Gió tháng ba lùa qua, nhưng, trong toàn căn lầu lại hư hư không không.
Nam Sở giương tròn mắt, nhìn thấy đôi tròng mắt quan tâm thương yêu của Tần Uyển Từ. Gã nhịn không được thò tay sờ nhẹ một dợn tóc mây rũ lên mặt --- Trải qua sinh tử như vầy, cảm tình tiềm ẩn tận đáy lòng cuối cùng không còn che giấu được nữa.
Gã nghiêng đầu nhìn thi thể của Đường Tránh bên kia, chợt thấy nơi khoé mắt khép kín của người đã chết có một vật tinh khiết lấp lánh.
Tửu nhập sầu trường, hóa tố tương tư lệ.
1. Trong bài từ “Tô Mạc Già” của Phạm Trọng Yêm. Tạm dịch: rượu vào sầu héo ruột gan, hóa thành lệ tương tư.